Lén lén lút lút đi vào căn phòng của mình, Tiêu Viêm rất nhanh đóng cửa, sau đó chạy tới góc phòng, cuối cùng lấy ra một đống dược liệu và vài viên ma tinh, cẩn thận đem chúng cất vào trong ngăn tủ, ngửi sâu một hơi mùi của dược tài trên tay, hắc hắc cười dài thở phào nhẹ nhõm.

Vì có thể dốc lòng tu luyện, Tiêu Viêm lần này ước chừng đã mua đủ số dược tài dùng trong tám tháng, xem bộ dáng này, những ngày còn lại trong năm, là định vượt qua trong khổ tu.

Thân mật vỗ vỗ ngăn tủ, khóe miệng Tiêu Viêm giật giật, đi tới cạnh giường, thả lỏng người nằm xuống, hơn nửa ngày bôn ba, thật sự làm hắn có chút mỏi mệt

"Viêm nhi, có ở trong không?" Có chút mơ hồ, tiếng đập cửa bỗng nhiên truyền đến.

Dụi dụi con mắt đang mơ hồ, Tiêu Viêm nhảy xuống giường, sau đó mở cửa phòng, nhìn Tiêu Chiến đứng ở ngoài, gãi gãi đầu, cười hỏi: "Phụ thân, có việc gì sao?"

"Không có việc gì thì không thể tìm ngươi? Ngươi tiểu tử này, trốn ta hai tháng." Bàn tay thân mật vỗ vỗ đầu Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cười mắng.

Nhìn nụ cười ôn thuần của Tiêu Chiến, Tiêu Viêm trong lòng có chút cảm động, cũng không biết nói cái gì.

"Vẫn đang tự trách việc đó sao? A a, nàng không chấp nhận con ta, là tổn thất của nàng, chẳng có gì đáng thương tâm, một đại nam nhân, lại làm một cái tiểu nữ nhân bộ dáng, ta biết, con của Tiêu Chiến ta, tuyệt đối không phải phế vật!" Tiêu Chiến hào sảng nói.

"A a, phụ thân, ba năm sau, Viêm nhi sẽ tự mình đi Vân Lam tông." Cười cười, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.

Tiêu Chiến hơi thu liễm nụ cười, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, có chút chần chờ nói: "Phụ thân cũng không sao, ngươi… Thực sự định đi? Phụ thân không phải nói ngươi kém Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng thực lực của Vân Lam tông…"

Tiêu Viêm mỉm cười, gật gật đầu, môi nhếch lên thành một cái quật cường tuyến điều: "Phụ thân, có một số việc, tránh không được, là nam nhân, nên phải gánh vác."

"A a, tính tình này, rất giống ta, hai ca ca của ngươi nếu biết ngươi có thể hiểu được, sợ rằng cũng rất cao hứng." Đối với chấp nhất của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến vui mừng cười, khẽ thở dài một tiếng, lập tức gật đầu thật mạnh: "Được, phụ thân sẽ chờ con của ta đòi lại mặt mũi thời điểm! Ta muốn Nạp Lan Túc lão hỗn đản đó mang theo sính lễ đến cầu ta thu hồi lại hưu chứng trước kia!"

Tiêu Viêm gật đầu, bật cười.

"Cái này, cho ngươi, coi như đây là phụ thân tài trợ!" Từ trong người lấy ra một chiếc bạch ngọc bình, Tiêu Chiến đưa tới.

Nhìn thứ được chuyển giao vài lần này, lại nhớ đến trúc cơ linh dịch trong tay mình, Tiêu Viêm có chút dở khóc dở cười, nhưng trên mặt hắn, vẫn bảo trì biểu tình nghi hoặc: "Phụ thân, đây là?"

"Trúc cơ linh dịch, có thể làm tốc độ tu luyện đấu khí nhanh hơn, hôm nay đấu giá được." Tiêu Chiến mở miệng cười nói.

"Chắc tốn không ít tiền?" Tiếp nhận bạch ngọc bình, trong lòng Tiêu Viêm như có dòng ấm áp chảy qua.

"Bốn vạn kim tệ, nhưng nó hữu dụng với ngươi, cũng tính là vật vượt qua giá trị." Tiêu Chiến không để ý cười nói.

"Ngài dùng bốn vạn kim tệ mua cho ta trúc cơ linh dịch này, mấy người trưởng lão, chỉ sợ sẽ lấy cớ sinh sự." Tiêu Viêm cười khổ nói.

"Thích, ta mới là tộc trưởng, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ dám dùng miệng lưỡi." Tiêu Chiến hừ lạnh nói.

"Phụ thân, cám ơn ngài, thành nhân nghi thức một năm sau, ta sẽ cho toàn bộ bọn họ ngậm miệng lại." Tiêu Viêm cười nhẹ nói.

"Được, ta chờ đến lúc con ta thuế biến (biến đổi)!" Tuy không biết Tiêu Viêm có tin tưởng từ đâu, nhưng Tiêu Chiến đối với bộ dáng tin tưởng mười phần của con mình cực kỳ vui mừng, lập tức cười to nói.

"Tốt lắm, cũng không nên cản trở ngươi nghỉ ngơi nữa, có việc gì thì đến tìm phụ thân, đều là người nhà, không có gì mất mặt cả." Khoát tay áo, Tiêu Chiến xoay người đi tới tiền viện.

"Mẹ nó, còn phải đi ứng phó mấy lão bất tử kia, không phải là tiêu bốn vạn kim tệ sao, làm như ăn bớt tiền mua quan tài của các ngươi không bằng." Loáng thoáng truyền đến tiếng mắng của Tiêu Chiến, trong bóng đêm truyền ra.

Nhìn Tiêu Chiến biến mất trong bóng đêm, Tiêu Viêm sờ sờ mũi, mỉm cười thấp giọng nói: "Yên tâm đi, phụ thân, ta sẽ dùng sự thật, làm đám gia hỏa này im miệng, ba năm trước, ta có thể cho chúng ngưỡng vọng, ba năm sau, ta đương nhiên có thể!"

Đứng tại cửa một lúc sau, Tiêu Viêm cất bạch ngọc tiểu bình đi, liếc mắt nhìn về phía góc tường, hài hước nói: "Ny tử, nghe lén người khác, rất vui sao?"

"Tiêu Viêm ca ca, cảm giác thật mẫn tuệ nha…" Góc tường, một thiếu nữ mặc váy tím xuất hiện, ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp, tiếu ý sáng lạn.

Nhìn thiếu nữ cười, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Tiêu Viêm ca ca buổi chiều đi đâu vậy?" Chân bước nhẹ, Huân Nhi tiến đến, cười hỏi.

"Tùy tiện ra ngoài đi dạo."

"Thật không?" Con ngươi như thu thủy dò xét từ trên xuống dưới, Huân Nhi bỗng nhiên bước thêm một bước, khẽ kiễng chân, mũi cau nhẹ: "Có hương vị của nữ nhân."

"Khái, đừng đùa, nữ nhân hương vị ở đâu ra." Khuôn mặt non nớt khẽ đỏ lên, cũng may là trời tối, thiếu nữ cũng nhìn không quá rõ.

"Hì hì." Hình như rất thích hình dáng quẫn bách của Tiêu Viêm, Huân Nhi cười duyên một trận, một lúc sau, tiếng cười ngừng lại, hơi trầm mặc, ôn nhu nói: "Lời nói lúc nãy của Tiêu thúc thúc, ta cũng nghe được, ta tin rằng Tiêu Viêm ca ca, ân… Nếu sau này thực sự muốn đi Vân Lam tông, Huân Nhi có thể hỗ trợ…"

Nghe vậy, Tiêu Viêm chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.

Dưới ánh mắt không hề thu liễm này, trên khuôn mặt thanh nhã của Huân Nhi chậm rãi nổi lên một đóa mây hồng, thấp giọng oán trách nói: "Tiêu Viêm ca ca, ngươi nhìn cái gì…"

"Hắc hắc, Huân Nhi cũng sẽ đỏ mặt, thật sự hiếm thấy." Một lúc sau, Tiêu Viêm bỗng nhiên cười nói.

Huân Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Viêm, trong lòng nói: "Ai bảo ngươi nhìn người ta như vậy."

"Tốt lắm, tốt lắm, tin tưởng Tiêu Viêm ca ca một chút, Vân Lam tông tuy cường đại, nhưng ta còn trẻ, cái ta có chính là thời gian, Vân Vận dạy ra nữ nhân như Nạp Lan Yên Nhiên, vậy cũng không tốt đến đâu." Tiêu Viêm vuốt vuốt tóc thiếu nữ, cười nói.

"Tốt lắm, trời tối rồi, về nghỉ ngơi đi."

Nhìn thiếu niên phất tay, Huân Nhi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ có thể gật đầu, sau đó trong ánh mắt của hắn, chậm rãi tiến vào bóng tối.

Đi qua một hành lang, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng Tiêu Chiến và mấy vị trưởng lão tranh cãi, mà mục đích tranh cãi, vừa lúc là việc sử dụng bốn vạn kim tệ kia.

Cước bộ dừng lại, nhợt nhạt lông mi nhíu lại, khẽ thở dài một hơi, ngón tay thon dài giáp lại, một cái tử kim tạp xuất hiện trong tay.

Đầu ngón tay quệt vào trên tửu kim tạp, kim tạp hóa thành một luồng kim quang bắn vào trong căn phòng đang tranh cãi không ngớt.

Tùy ý liếc mắt căn phòng bỗng nhiên im lặng, Huân Nhi nhàn nhạt nói: "Tiền mua trúc cơ linh dịch, sẽ do ta trả, trong tạp có mười vạn kim tệ, mấy vị trưởng lão không cần làm Tiêu thúc thúc khó xử nữa."

Trong phòng, một mảnh yên tĩnh, một lúc sau, mới truyền ra tiếng mấy vị trưởng lão cười khổ ứng thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện