Phan Minh Triết mở mắt nhìn xung quanh, cảnh tượng choáng ngợp khắp tầm nhìn của hắn là đêm giao thừa mười hai năm về trước, một đêm tràn ngập ánh sáng, con đường nhỏ trong thị trấn của hắn được trang hoàng lộng lẫy khiến đám trẻ con không thể kìm được đem tâm trí mình nhấn chìm vào.

"Cây mai đón tết đi chị ơi, giờ này em chỉ tính tiền nửa giá, không còn chỗ nào bán rẻ hơn đâu chị."

Bố hắn dắt tay hắn len lỏi qua đám đông, đi bộ được một lát, ông cúi xuống nói với con trai:

"Có muốn ăn kẹo không?"

Phan Minh Triết gật đầu, đưa tay chỉ về cửa tiệm tạp hóa cạnh đó, nơi trưng bày những hàng kẹo đủ màu dưới ánh đèn nhấp nháy. Bố hắn thả tay, đẩy hắn vào ghế đá gần đó rồi nhỏ giọng dỗ dành:

"Ngồi ở đây, không được đi đâu, bố đi mua kẹo."

Phan Minh Triết lại tiếp tục gật đầu. Hắn nhìn qua đám đông tấp nập, thấy bóng lưng bố hắn khuất dần và biến mất. Bố hắn vốn không đến tiệm tạp hóa đó mua kẹo, lẽ nào ông ấy không nhìn thấy cửa tiệm đó nên phải đi xa hơn một chút để tìm kẹo cho hắn? Phan Minh Triết đợi rất lâu bố hắn vẫn không quay lại. Đám trẻ con ríu rít nô đùa trước mặt hắn, chạy nhảy đến nỗi hai má đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi, bố mẹ chúng chạy theo sau, khuôn miệng cười lên đầy yêu chiều. Còn Phan Minh Triết ngồi trên ghế đá, từng cơn gió lạnh rít qua buốt đến xoáy vào tận mang tai, hắn xoa hai lòng bàn tay vào nhau để sưởi ấm.

Lúc đó Phan Minh Triết còn rất nhỏ, hắn mới năm tuổi, hắn không hiểu tại sao càng ngắm nhìn cảnh tượng ấm áp của gia đình người khác, hắn lại càng cảm thấy lạnh.

Hắn đứng dậy muốn vận động một chút, có thể là chạy vài vòng cho ấm lên.

Hắn muốn chạy đi tìm bố hắn.

Hắn men theo con đường mà bố hắn đã đi qua, chậm chạp từng bước tìm thấy một cái ngõ nhỏ. Nơi này không có âm thanh rộn rã, không có ánh đèn nhấp nháy thu hút, khung cảnh trước mắt hắn rất tối. Hắn ngẩng đầu, từ xa, hắn nhìn thấy bố mình ôm hôn một người phụ nữ khác trong lòng, cử chỉ rất nhẹ nhàng.

Phan Minh Triết bàng hoàng lùi lại, hắn còn chưa hiểu hành động đó của bố hắn là gì, chỉ cảm thấy đó chắc chắn là điều hắn không nên nhìn. Hắn quay đầu bỏ chạy, trong cơn hoảng loạn, hắn cũng không biết mình đã chạy về hướng nào. Hắn vấp ngã, cả người nằm sấp xuống mặt đường lạnh giá, mu bàn tay hắn bị trầy một mảng.

Giữa khu chợ tấp nập người qua lại, hắn đi về phía một tiệm tạp hóa khác, nhìn đám kẹo ngọt có đủ màu bắt mắt, hắn rút trong túi áo ra một tờ tiền có vẻ nhàu, hắn muốn mua một cây kẹo, vì trước đó Đinh Hiếu Kỳ bị ngã, hắn thấy mẹ cậu đã đưa kẹo cho cậu rồi nói với cậu rằng:

"Ăn kẹo sẽ không cảm thấy đau nữa."

Một tờ tiền của hắn đổi được một cây kẹo mút có vị chanh dây.

Hắn cầm cây kẹo rời đi, nhưng đứng trong đám đông náo nhiệt ấy, hắn nhận ra mình lạc đường rồi. Trẻ con khi bị lạc đường, tất nhiên sẽ rất hoảng sợ. Hắn cầm cây kẹo, tay run run, ngồi xổm xuống vỉa hè, đưa mắt nhìn đám đông xung quanh. Hắn nghĩ chỉ cần ngồi ở đây, bố hắn sẽ quay lại tìm hắn. Mẹ hắn và mẹ Lam đi chung với nhau, hai người có lẽ cũng sẽ nhìn thấy hắn.

Nhưng hắn đợi mãi, đợi mãi, vẫn không có một ai đến. Phan Minh Triết cầm cây kẹo lên, cẩn thận bóc ra.

Nhưng một tích tắc sau khi vỏ kẹo rơi xuống, một bàn tay nhỏ nhắn trượt qua tầm mắt hắn, tức thì giật lấy cây kẹo vị chanh dây mà hắn còn chưa kịp nếm thử. Hắn ngẩng đầu lên liền thấy Đinh Hiếu Kỳ đang chạy ra xa:

"Lêu lêu, có giỏi thì qua đây lấy lại đi."

Đinh Hiếu Kỳ cười rạng rỡ, đôi mắt hắn mở to như mất hồn nhìn về nụ cười của cậu. Nụ cười đêm giao thừa năm ấy còn rực rỡ hơn pháo hoa trên đỉnh đầu hắn, chiếu đến tầm mắt khiến hắn cũng lặng thầm cười lên trong lòng.

"Không lấy lại là mất đó." Đinh Hiếu Kỳ giơ cao chiếc kẹo lên, vẫy vẫy khiêu khích hắn.

Nói xong cậu liền bỏ chạy, Phan Minh Triết đuổi theo. Trong đám đông hàng trăm người chen chúc nhau, Phan Minh Triết chỉ nhìn thấy một mình cậu, đôi chân nhỏ lon ton, chiếc khăn choàng cổ bay phấp phới trong gió, lúc cười lên gò má được phủ xuống một tầng ánh sáng của pháo hoa.

Phan Minh Triết giật mình tỉnh dậy, lần này hắn mở mắt ra chỉ có căn phòng tối mịt cùng với bầu không khí tĩnh lặng, ánh sáng le lói qua khe cửa sổ nhẹ nhàng hắt vào trong. Phan Minh Triết ngẩn ngơ một lúc, sau đó liền nhận ra tất cả chỉ là mơ. Đêm giao thừa đó đã qua mười hai năm rồi. Tại sao hắn lại đột nhiên mơ thấy chuyện đó, mơ thấy cậu?

Mấy ngày nay, hắn liên tiếp mơ thấy cậu, mỗi hôm lại là một dáng vẻ khác nhau, chỉ có nụ cười rạng rỡ ấy luôn khiến hắn bị mắc kẹt lại. Nụ cười mà hắn luôn bài xích, luôn khinh bỉ, luôn cảm thấy thật giả tạo.

Phan Minh Triết đưa tay lên xoa xoa thái dương một hồi liền nhớ lại câu nói của Hải Đăng:

"Anh Hiếu Kỳ chắc chắn là thích anh rồi."

Hắn cười tủm tỉm bò dậy khỏi giường.

Cười đến nỗi mắt nhắm tít, ngã uỳnh xuống sàn nhà.

Phan Minh Triết ngồi trên sàn, ánh mắt đầy mơ mộng. Đinh Hiếu Kỳ thật sự thích hắn sao? Là thích theo kiểu mấy cặp nam nữ thường thích nhau, thầm thương trộm nhớ, đêm ngủ gối đầu cũng tương tư về hắn, nhìn thấy hắn liền say nắng đến ngờ nghệch, trong lòng lúc nào cũng có hắn...

Thật sự là như vậy sao?

Chỉ một chữ thích cứ quanh quẩn vang lên trong đầu mà hắn làm gì cũng không thể tập trung. Hắn rót nước cũng bỏng tay, lúc đi bộ thì đá ngón chân út vào bậc thềm, mở tủ rồi quên đóng lại đâm sầm vào cánh cửa, trán sưng lên một cục.

Hắn cảm giác như bị Đinh Hiếu Kỳ gián tiếp hãm hại vậy.

Dắt xe đạp ra ngoài, hắn trèo lên xe, xích xe liền đứt. Những sơ suất ban nãy có thể trách hắn lơ đễnh, nhưng chuyện này thật sự không phải do hắn cố ý, là xích xe tự động đứt ra, hai đầu đung đưa quệt xuống đường, không liên quan đến hắn.

Xe hỏng không thể đi được, Phan Minh Triết nói vọng vào nhà:

"Mẹ, xe đạp đứt xích rồi, con lấy xe máy đi học được không?"

Dứt lời hắn tiến đến dắt xe của mẹ hắn ra ngoài. Mẹ hắn vội vàng chạy tới ngăn cản:

"Đừng lấy xe máy, dạo này cảnh sát làm gắt lắm, con còn chưa đủ tuổi, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?"

"Nhưng con sắp muộn rồi."

Mẹ hắn nhất quyết không cho hắn mang xe máy đi, bà nhìn sang đối diện, ngôi nhà sơn màu đỏ gạch bên đó vang lên tiếng nói cười sôi động cả tầng không, truyền đến cửa nhà hắn vẫn âm vang không ngớt. Hai mắt mẹ hắn sáng lên, vội vàng thúc giục hắn:

"Con mau sang nhà mẹ Lam đi, hình như Hiếu Kỳ với Ánh Hòa vẫn chưa đi học, nếu con chạy sang sớm có thể đi nhờ họ một buổi."

Phan Minh Triết hoảng hốt chạy quay lại cầu xin mẹ:

"Hay là hôm nay mẹ chở con đi học được không? Chỉ hôm nay thôi mà."

Khuôn mặt mẹ hắn lộ rõ vẻ do dự.

"Mẹ..."

Phan Minh Triết nhìn thấy biểu cảm ấy, trong lòng thoáng thất vọng. Hắn đã nghe hàng xóm đồn rằng mẹ hắn dạo này thường xuyên theo dõi bố hắn đi làm, có lẽ bà đang nghi ngờ bố hắn có tình nhân. Hắn thở dài, khuôn mặt cố tỏ ra không sao:

"Thôi được rồi, con trai mẹ đành thuê taxi hai bánh để đi tạm bợ vậy."

Hắn cười với mẹ, nhưng khoảnh khắc quay đầu hướng về ngôi nhà màu đỏ gạch kia, nụ cười ấy cũng tắt phụt đi. Hắn đi từng bước lững thững trên con đường lát đá, những bông hoa dại nhạt màu thưa thớt hai bên cũng nhìn hắn mà lắc đầu.

Chiếc lá phong màu cam ảm đạm rơi qua bả vai hắn, trượt xuống thảm cỏ xanh mướt còn đọng những hạt sương trong veo lấp lánh, chao đảo một hồi rồi trở nên tĩnh lặng. Phan Minh Triết nặng nề nâng mí mắt nhìn về chiếc cửa gỗ.

"Bố ơi con ăn xong rồi." Giọng của Đinh Hiếu Kỳ vang lên, hắn nghe thấy thanh âm này, không hiểu sao trong lòng hẫng một nhịp.

"Ừ, để đó." Bố cậu nói vọng từ nhà bếp ra.

"Bố có thấy chiếc tất màu hồng nhạt của con đâu không? Nó bị lạc mất một chiếc rồi." Tiếp đến là giọng nói của Ánh Hòa mang chút gấp gáp.

"Ngoài dây phơi."

"Mình ơi, điện thoại của em đâu rồi?"

Nghe giọng của vợ mình, ông liền từ trong bếp chạy ra, cầm chiếc điện thoại đưa cho mẹ cậu. Mẹ cậu vội vã đỡ lấy rồi cuống quýt hỏi thêm:

"Còn có chìa khóa xe?"

"Ở đây." Ông dịu dàng đưa cho mẹ cậu.

"Dây buộc tóc, đồng hồ, ví tiền, khăn ướt của em?"

"Đây, đây, đều ở đây." Bố cậu lấy ra từng thứ một sau đó giúp mẹ cậu bỏ vào túi xách.

Xong xuôi, mẹ cậu liền gấp rút chạy ra xỏ dày, vội vội vàng vàng nói lời tạm biệt:

"Em ra trông tiệm trước đây nha, anh nhớ ra sớm đó."

"Em không quên gì nữa sao?"

Mặt bố cậu ỉu xìu, thấy vậy mẹ cậu "a" lên một tiếng rồi đứng trước thềm cửa, nghiêng đầu thả một nụ hôn gió:

"Quên cái này đúng không? Thật là, sắp năm mươi tuổi đầu mà cứ như con nít vậy, không sợ bọn nhỏ cười sao?"

"Không phải, mình à, em quên cho anh tiền đổ xăng."

Phan Minh Triết chưa bao giờ nhìn thấy bố mẹ mình ấm áp như vậy, hắn có chút sững sờ, hàng mi hơi cụp xuống như có một tiếng thở dài khẽ tràn qua đáy mắt. Nếu như không có gia đình của Đinh Hiếu Kỳ, hắn mãi mãi cũng không biết được hình dáng của hạnh phúc là gì, càng không nghĩ đến một gia đình có thể hạnh phúc đến như vậy.

Hắn cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa gọi một tiếng "Bố ơi."

Mẹ cậu mở cửa ra ngoài, cùng lúc chạm mặt với hắn, đuôi mắt bà cong cong không giống dáng mắt xuôi của mẹ hắn, nên lúc bình thường trông bà cũng như đang cười, trong mắt còn tỏa ra một tia sáng ngời khiến người đối diện cảm thấy vô cùng dễ chịu. Trên đời này có hai thứ không thể bắt chước, thứ nhất là sự rạng rỡ của một người phụ nữ có hôn nhân viên mãn, thứ hai là sự tự tin của đứa trẻ được nuông chiều.

"Triết đấy à? Đi đâu vậy con?"

Khóe môi Phan Minh Triết đẩy lên, cố tạo thành một nụ cười:

"Xe con bị hỏng, con có thể đi nhờ Hiếu Kỳ không ạ?"

"Tất nhiên là được, Hiếu Kỳ nó còn đang soạn sách vở ở trong, nếu con vội thì lên mẹ chở con đi, mẹ cũng đang chuẩn bị ra tiệm bánh."

Phan Minh Triết biết tiệm bánh nhà cậu rất bận, nhân viên cũng không nhiều, mẹ cậu ngày nào cũng phải tới từ rất sớm, hắn liền khéo léo từ chối:

"Không cần đâu mẹ, mẹ cứ đi làm đi."

"Trời ơi không phiền đâu, lên xe đi, mẹ chở."

Phan Minh Triết lặng đi, mỗi câu nói tưởng chừng rất bình thường của bà lại kỳ diệu như vậy, mỗi từ, mỗi chữ, tất cả đều như một tia nắng nhỏ làm cơn mưa tí tách trong lòng hắn vơi dần đi, hắn mỉm cười thuyết phục bà:

"Thôi mà mẹ, con thích đi xe đạp."

Bà thở dài, đưa tay xoa đầu hắn:

"Được được, vậy thì chịu khó ngồi đợi hai đứa nó một lát nha." Dứt lời, bà lại quay đầu nói với bố cậu: "Mình à, lát nữa anh ra tiệm thì mang xe đạp của thằng Triết đi sửa luôn nha."

Nghe thấy tiếng ừ ngọt lịm của bố cậu, hắn liền ngẩn ngơ, sau đó mỉm cười một cách lặng lẽ. Cùng lúc đó, Đinh Hiếu Kỳ và Đinh Ánh Hòa bước ra khỏi cửa, mẹ cậu liền cẩn thận dặn dò:

"Mấy đứa cho thằng bé đi nhờ xe đi, mẹ phải ra tiệm bánh rồi.

Đinh Hiếu Kỳ liếc nhìn hắn liền muốn đuổi:

"Con không đi với nó."

"Mày tưởng tao muốn đi với mày hả?" Phan Minh Triết hừ một tiếng. Nói thế nào cũng là Đinh Hiếu Kỳ thích thầm hắn, sao bây giờ lại giống như hắn muốn đeo bám cậu rồi?

Có lẽ nào Đinh Hiếu Kỳ nghĩ đến việc đi chung xe với hắn nên cảm thấy ngại ngùng?

Hắn bất lực thở dài, không thể trách hắn được, ai bảo hắn quá đẹp trai, đẹp đến nỗi người khác thấy áp lực. Thôi vậy, hắn sẽ không làm khó cậu bằng khuôn mặt đẹp trai này nữa.

"Ánh Hoà, anh đi với em nhé."

"Anh Triết, không phải em không muốn cho anh đi, nhưng em đã hứa lát nữa sẽ chở anh Khôi rồi."

Ánh Hoà yêu đương với Tuấn Khôi cậu không nói gì, nhưng lại không cho Ánh Hoà yêu đương với hắn. Tên Tuấn Khôi đó có gì hơn hắn?

Cũng chỉ là học giỏi hơn hắn, chơi thể thao giỏi hơn hắn, nhà giàu hơn hắn, khiêm tốn hơn hắn, nhiều người theo đuổi hơn hắn, ngoài ra Tuấn Khôi có gì bằng hắn đâu?

Đinh Hiếu Kỳ chắc chắn là không nỡ để hắn yêu người khác nên mới làm như vậy, cậu ghen tuông đúng là quá rõ ràng.

"Ánh Hoà, anh có thể ngồi ba người mà, anh với Tuấn Khôi chen chúc ở yên sau, em ngồi yên trước là được."

Ánh Hoà há hốc miệng:

"Em ngồi yên trước? Một mình em chở hai anh? Anh có bị sao không vậy? Làm sao em đạp nổi chứ?"

Phan Minh Triết ngẫm nghĩ một hồi:

"Vậy anh với Khôi đi một xe, em ngồi sau với Hiếu Kỳ được không?"

Khó khăn lắm mới có cơ hội đi chung với Tuấn Khôi, vậy mà bị hắn giành mất, Đinh Ánh Hoà đương nhiên không chịu. Cô giương ánh mắt cầu cứu về phía Đinh Hiếu Kỳ, thầm tìm kiếm sự giúp đỡ.

Cậu bất lực đành dắt xe mình ra trước mặt hắn:

"Xe Ánh Hoà nhỏ như vậy, hai người đàn ông to xác ngồi lên chắc chắn quá tải, coi như tao chịu khổ cho mày đi nhờ xe được chưa?"

Phan Minh Triết cười thầm trong lòng, cậu nói vậy có phải là đang khen hắn cao to lực lưỡng không? Đinh Hiếu Kỳ cuối cùng là thích vóc dáng của hắn hay thích khuôn mặt của hắn? Hoặc cũng có thể là thích tính cách thì sao? Hắn không biết, vì hắn cảm thấy điểm nào của mình cũng ưu tú.

Phan Minh Triết ngồi lên xe cậu, cậu liền cảm thấy sức nặng của hắn quá kinh khủng, không biết bánh xe có đủ căng không? Cậu cúi xuống nhìn bánh xe rồi lại quay lên nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ, khiến cho Phan Minh Triết cảm thấy một thoáng căng thẳng, tưởng rằng cậu cố tình làm vậy để nhìn lén mình.

"Minh Triết, thường ngày mày ăn cái gì thế?" 

Cậu không biết hắn đã ăn những gì mà hắn nặng như heo vậy, chân cậu đạp đến nỗi hai bên mỏi nhừ, nhưng tốc độ lại chẳng được bao nhiêu. Phan Minh Triết mím môi, cuối cùng bật ra một câu:

"Mày còn hỏi han đến chuyện ăn uống của tao cơ à? Quan tâm như vậy là hơi quá đó."

Nói xong hắn liền cảm thấy mình hơi quá đáng, Đinh Hiếu Kỳ thích thầm hắn thì cậu muốn tìm hiểu sở thích ăn uống của hắn cũng là chuyện bình thường mà. Hắn ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

"Đồ ăn của tao phong phú lắm, mỗi ngày một món, món nào cũng ngon không cưỡng lại được."

"Ngon lắm à?" Đinh Hiếu Kỳ cất tiếng hỏi.

"Ừ, 

Hắn nói vậy, nhưng trong lòng hắn thầm nhủ, nếu cậu có ý định nấu ăn cho hắn thì dù không ngon một chút cũng không sao, hắn có thể miễn cưỡng nhận. Nhưng Đinh Hiếu Kỳ lại đáp một câu:

"Lần sau mày có thể ăn ít lại một chút không?"

"..." Hắn im lặng, khuôn mặt có chút ngờ nghệch.

"Không, lần tới mày tốt nhất là nên nhịn cơm đi."

"..."

"Nếu trưa nay mày ăn thêm một bát nào nữa, đến chiều tao sẽ không thể chở nổi mày về đâu."

Phan Minh Triết cười khẩy, hóa ra mục đích của cậu chính là muốn đẩy cho hắn lái, Đinh Hiếu Kỳ cần cảm giác được người mình thích chăm sóc sao? Hắn nhảy xuống xe, kéo xe lại, sau đó diễn vẻ lạnh lùng đứng trước mặt cậu:

"Ra sau đi, để tao lái."

"Ừ, mày cũng biết điều đó." 

Phan Minh Triết nghe xong liền chậc một tiếng:

"Sao? Có phải bây giờ mày thấy tao tinh tế lắm đúng không?"

Đinh Hiếu Kỳ không trả lời, thậm chí còn không để tâm đến lời hắn đang nói. Phan Minh Triết chau mày:

"Lại làm sao nữa?"

"Hỏng rồi, tao quên mang máy ảnh." Cậu vừa nói vừa lục loạn lên khắp balo của mình.

Phan Minh Triết tặc lưỡi:

"Chỉ là máy ảnh thôi mà, mày nhất thiết phải lúc nào cũng đem theo hả?"

Đương nhiên là phải đem theo, bởi vì hôm nay là ngày cậu đem ảnh đi rửa giúp Đinh Ánh Hòa, chỉ cần bước này xong, cậu có thể giảm một nửa gánh nặng công việc của câu lạc bộ sang cho con bé để có thời gian làm bài tập. 

Nếu hôm nay ảnh không rửa xong, vậy thì Ánh Hòa nhất định sẽ nuốt lời không làm nữa, công sức của cậu cả buổi sáng ngày hôm đó chẳng phải công cốc sao?

Cậu quay sang nói với Phan Minh Triết:

"Đừng nói gì nữa, nếu không có nó, tao sẽ không sống nổi qua đến cuối tuần đâu."

Đống bài tập chồng chất đó sẽ giày vò cậu đến chết mất.

Phan Minh Triết càng không thể tin vào tai mình, đúng là hắn cảm thấy ảnh của hắn là thứ rất quan trọng, nhưng hắn không ngờ đến cậu sẽ không sống nổi nếu không được ngắm ảnh của hắn. 

"Không được đâu, tao phải về lấy."

Nói xong cậu nhảy lên xe đạp, vèo một vòng thẳng tắp theo đường về nhà mà đi. Hắn bó tay cười nhạt, con người cậu đúng là kỳ lạ, ban nãy còn than thở rằng hai chân mỏi nhừ, vậy mà chỉ cần nghĩ đến mấy tấm ảnh chụp trộm hắn thì liền giống như vừa mới đổi cái chân mới, đạp nhanh vun vút như máy bay xé gió vụt đi vậy.

Nhưng cậu đi được một đoạn hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Tại sao hắn lại bị bỏ rơi ở đây?

Cậu bỏ hắn giữa con đường nhỏ trong thị trấn, hai bên đường giống như càng ngày càng rộng ra, khiến hắn cảm nhận được một mảng trống trải vô tận. 

"Hiếu Kỳ à Hiếu Kỳ, có phải mày bị ngốc rồi không? Ngắm người thật chẳng lẽ không tiện hơn sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện