" Kệ hắn ta, gái đã có ở nhà. Chị đây cũng không.. " Lắc khẽ chất lỏng trong ly, hòa mình những bản nhạc sôi động vừa tức giận cho rằng chẳng quan tâm ai kia. Chưa nói hết câu vì uống nhiều rượu nên Hàn Như Tuyết vô thức nấc lên, lúc này cô chợt đụng mắt với một chàng nam nhân có chút quen đang đứng nhìn mình.

Gương mặt cậu ta có vẻ đẹp trai mang nét Tây Âu nhưng cũng chẳng có gì đặc sắc với Hàn Như Tuyết, cô lại cắm cúi vào ly rượu. Người nam nhân lạ mặt kia vô tư ngồi xuống ghế đối diện cô, Dương Tiểu My cũng mới đây mà mất hút đâu.

" Chào, mỹ nữ." Cậu ta nâng ly rượu trên tay, ánh mắt luôn hướng về phía cô.

Không màng đến câu chào hỏi, Hàn Như Tuyết im lặng nhâm nhi ly rượu trong không khí sôi động. Ánh mắt cô chẳng thèm nhìn người nam nhi trước mắt chỉ ráo riết tìm Dương Tiểu Mỹ không biết đâu mà mất hút.

" Em không nhớ tôi? " Cậu ta nhìn cái ánh mắt ráo riết tìm ai đó của Hàn Như Tuyết, vẫn như lần đầu cái lần khi cậu giới thiệu mình tên Lý Tử Hàn với cô.

" Yên lặng đi " Hàn Như Tuyết bỗng dưng giật thót mình, gương mặt ban nãy có chút mơ màng bây giờ qua hoảng hốt của cô khiến Lý Tử Hàn bất ngờ.

Thấy cô vậy, Lý Tử Hàn cúi người xuống nhìn gương mặt đang cúi gằm xuống trốn tránh gì kia trêu đùa " Em bị vẻ đẹp của tôi mê hoặc hả? " Cậu dùng tay nghịch tóc cô, rồi nhẹ hôn lên khiến cô tức giận ngẩng lên nhưng lại nhanh chóng chạy khỏi bàn vô ý rơi ly rượu.

Không để ý đến ly rượu Hàn Như Tuyết vội vã chạy về hướng nhà vệ sinh, do tác động của rượu nên bước chân của cô rất chậm lúc đảo sang trái, lúc đảo sang phải. Nhưng cũng có thể là may mắn cô cũng mò được vào nhà vệ sinh nữ, khóa trái cửa và tự cầu nguyện cho mình trong đó.

Tiếng bước chân ngày càng rõ hơn hướng về phòng Hàn Như Tuyết đang ngồi, nó không phải là tiếng giày cao gót hay thể thao của 1 người phụ nữ mà là của nam giới. " Á, á sao anh vô đây.." Đó là tiếng hét của 1 người phụ nữ khiến Hàn Như Tuyết không ngừng lo lắng, đầu cô thì luôn đau nhức dù cho có cố nhay hai cực thái dương.

Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói vô cảm lạnh lùng phát lên " Mở cửa.." Câu nói ngắn nhưng cũng đủ biết sự phẫn nộ tức giận khiến Hàn Như Tuyết ôm đầu lo lắng.

" 3 giây.." Dương Nhược Thiếu dựa người vào tường, những người phụ nữ cũng nhanh chóng kéo nhau ra ngoài chỉ còn mình anh và cô.

Biết chẳng làm được gì, ngồi trong phòng vệ sinh cũng khó chịu nên Hàn Như Tuyết đành phải vặn núm cửa ra đầu hàng. Bước ra một cách mệt mỏi, đứng không vững khiến cô phải bám vào những cánh cửa mà đi.

" Cô uống say xỉn như vậy với thằng nào? " Anh lạnh nhạt hỏi, sải bước đến chỗ cô dùng tay nâng cằm cô lên để lộ gương mặt đỏ ửng.

" Không có.. " Hàn Như Tuyết nhếch mép cười nhạt, hất mạnh cánh tay anh ra khỏi cằm mình. Lúc trước anh ở nhà ân ái với Lý Khả Nhiên, giờ đến đây khỏi cô với tư cách gì..

" Về " Sau câu nói ngắn gọn Dương Nhược Thiếu bế bổng Hàn Như Tuyết ra ngoài, với bao ánh mắt kinh ngạc tò mò trong đó có Dương Tiểu Mỹ và Lý Tử Hàn.

**

Trong vòng tay của Dương Nhược Thiếu cho đến khi ra ngoài xe, Hàn Như Tuyết luôn im lặng trước ánh mắt dòm ngó của bao nhiêu người.

" Ôm cổ tôi. " Dương Nhược Thiếu đứng trước chiếc xe, ra lệnh cho Hàn Như Tuyết bằng đôi mắt tức giận mang sát khí lạnh lẽo khiến cô nhanh chóng làm theo.

Dương Nhược Thiếu một tay đỡ người Hàn Như Tuyết, một tay mở cửa rồi khẽ nhấc cô vào ghế phụ. Sau đó, đóng cửa quay sang bên ghế mình. Không gian trong xe lúc này nồng nặc mùi rượu từ Hàn Như Tuyết, cô cũng miên man ngủ quên.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh về căn biệt thự, Hàn Như Tuyết đã thiếp vào giấc ngủ một lúc không đành gọi dậy nên Dương Nhược Thiếu bèn bế cô vào.

Dương Nhược Thiếu luồn tay qua người Hàn Như Tuyết rất nhẹ nhành, nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến cô tỉnh giấc mở to mắt nhìn anh. " Tôi tự đi được, cảm ơn." Nói xong cô đẩy người anh sang một bên, xuống xe đi vào.

Bước vào căn Biệt thự, đèn sáng tiếng ti vi khá to khiến Hàn Như Tuyết chói mắt khó chịu. Vừa bước được 2 bước, chẳng lùi chẳng tiến được bước nào thì Lý Khả Nhiên đã đứng trước mặt cô." Mày lại câu dẫn Dương Thiếu hả? Con điếm.. " Cô ta nói xong thì nhanh chóng tát mạnh vào má Hàn Như Tuyết.

Do rượu làm mắt Hàn Như Tuyết không nhìn rõ như mọi khi, người không đứng vững nên cô nhanh chóng bị cái tát của Lý Khả Nhiên làm ngã.

Cũng đúng lúc đó Dương Nhược Thiếu bước vào, dĩ nhiên là nhìn cảnh tưởng này một là anh tức giận, hai là anh bênh vực. Hàn Như Tuyết thấy Dương Nhược Thiếu ngày càng lại gần hơn liền cố sức đứng dậy.

" Lý Khả cô vừa làm gì? " Dương Nhược Thiếu nhanh chóng đỡ Hàn Như Tuyết dậy, dùng ánh mắt đầy sát khí kia nhìn Lý Nhiên Khả khiến cô ta sợ có chút sợ hãi.

" Dương Thiếu, rốt cuộc ai xứng danh nghĩa vợ anh? Chỉ có thể là tôi .." Lý Khả Nhiên gắng họng hỏi nhưng cũng nhanh chóng hạ giọng tự trả lời, bàn tay cô ta muốn kéo Hàn Như Tuyết ra khỏi lòng Dương Nhược Thiếu nhưng nhanh chóng bị anh giữ lại.

" Cô ấy được chọn trước cô. Và có sau thì vẫn vậy.." Dương Nhược Thiếu ôm Hàn Như Tuyết trong lòng, không ngần ngại trả lời dù anh biết hành động lúc trưa thật trái ngược.

" Rốt cuộc tôi thua cô ta ở cái gì? Tiền bạc tôi có, gia đình tôi có, học vấn, nhan sắc tất cả mọi thứ đều có.." Lý Khả Nhiên tức giận giật tay mình lại.

" Cô ấy thua cô mọi mặt, nhưng tôi không thích một người quá hoàn hảo." Dương Nhược Thiếu ôm Hàn Như Tuyết đi qua Lý Khả Nhiên, không màng cô ta đang khóc trước mặt mình.

" Bỏ cô ta đi, tôi sẽ làm tốt hơn mà về mọi thứ.." Lý Khả Nhiên quay người níu kéo Dương Nhược Thiếu bằng cách giữ gấu áo anh.

" Tốt hơn trong khi vẫn qua lại với người đàn ông khác.. Vì tiền " Dương Nhược Thiếu hất tay Lý Khả Nhiên ra, nhếch mép cười một cách khinh bỉ.

Lý Khả Nhiên như đứng người trước những câu nói của Dương Nhược Thiếu. Bấy lâu nay anh ta theo dõi cô, hôn nhân này sẽ bị hủy. Nếu hôn nhân này bị hủy chẳng khác nào tiền cũng trôi..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện