" Đi đi " Nghe vậy anh bỏ tay cô ra, thò tay vào túi lấy chiếc chiều khóa vứt cho cô.
**
Trên chiếc xe với bầu không khí im lặng, Hàn Như Tuyết lái xe với tốc độ nhanh cái tốc độ từ khi biết lái xe cô chưa từng thử. Dù tập trung hết mức vào việc lái xe, nhưng đôi lúc cô lại khẽ liếc mắt sang Dương Nhược Thiếu bên cạnh, hôm nay cô chẳng kìm chế được sự quan tâm đơn giản vì lo lắng.
" Chậm thôi, Tôi chưa chết được." Dương Nhược Thiếu mở miệng, giọng nói anh lúc này vẫn pha chút lạnh nhưng nó chẳng còn khí thế như mọi hôm. Anh biết cô chẳng hứng thứ với ô tô, chỉ thích cái vẻ bên ngoài nhưng chẳng bao giờ chịu tập đàng hoàng nên chỉ lo tai nạn.
" Đừng nói linh tinh." Hàn Như Tuyết định dừng đèn đỏ nhưng khi anh vừa mở lời cô liền vượt, giọng nói có chút tức giận..
Sau lúc đó, Dương Nhược Thiếu khoanh tay trước ngực, nhắm mắt anh biết có nói thêm thì cô sẽ thêm cố chấp.
Chiếc xe khẽ rẽ vào cổng biệt thự, rồi dừng lại trước sân Hàn Như Tuyết nhanh chóng bước xuống qua chỗ Dương Nhược Thiếu nhưng anh đã xuống và sải bước vào phía trong.
Cảm giác đó thật đau, là sự quan tâm chẳng được gì cô ngậm đắng lặng lẽ bước vào. Trước mắt cô là cảnh tưởng nam nữ quan tâm nhau, người phụ nữ mặc đầm đỏ bó sát tôn lên dáng vóc. Người phụ nữ đó đang sờ trán Dương Nhược Thiếu, rồi sờ cổ anh nhưng khuôn mặt anh rất thoải mái khiến cô có chút nhói chỉ biết đứng nhìn.
" Con cảm rồi." Người phụ nữ đó bẹo má Dương Nhược Thiếu một cách dễ dàng, anh cũng không có gì phàn nàn cười tươi. Hàn Như Tuyết đứng lặng nhìn nụ cười hiếm có kia, thực sự người đó là ai cơ chứ? " Cảm ơn mẹ, sao mẹ lại ở đây? " Người phụ nữ đó là mẹ Dương Nhược Thiếu, Tô Kỳ Diễm một người có chỗ đứng trong giới kinh doanh.
" Nhờ con dâu ta..." Tô Kỳ Diễm quay lưng lại nhìn Hàn Như Tuyết, xoa đầu cô một cách âu yếm nở nụ cười hiền hậu. Nếu chẳng nói thì chẳng ai biết hai người là mẹ con, Tô Kỳ Tuyết thực sự rất trẻ, nét đẹp của năm xưa vẫn chẳng phai.
" Khoan khoan, có phải Dì Diễm không? Đúng không ạ? " Hàn Như Tuyết lùi người lại nhìn Tô Kỳ Diễm bằng đôi mắt kinh ngạc, mẹ cô từng nói từ khi sinh ra dì Tô Kỳ Diễm đã cưng nựng con hơn bà, khi lên 3, 4 tuổi dì thường trở con đi chơi, khi ba mẹ mất người ở bên an ủi cũng là dì . Cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt này, thậm chí có rất nhiều ảnh chụp chung nhưng đáng tiếc là không có ở đây so sánh.
" Con bé này, có 3 năm thôi sao bất ngờ vậy? " Tô Kỳ Diễm bẹo má cô, hành động quen thuộc ngày nào hôm nay mới lặp lại.
" Nhưng sao Dì ở đây? Sao lại là mẹ của Dương Nhược Thiếu?" Hàn Như Tuyết vẫn thắc mắc.
" Con bé này, đây vốn là nhà ta. Chồng con vốn là con ta. Có cháu cho chưa? " Tô Kỳ Diễm không hài lòng với thái độ của Hàn Như Tuyết, nhưng càng nhìn bà lại chẳng thể giận.
" Dì nói con trai dì bị bắt mà? " Hàn Như Tuyết vẫn nhớ cái đêm Tô Kỳ Tuyết đến nhà cô, dì khóc lóc nói con trai mình bị bắt nhưng chẳng chịu nói ai bắt, hay bị bắt ở đâu chỉ khóc.
" Thì giờ nó về rồi. Không về để ai vác con đi."Tô Kỳ Diễm chỉ tay vào Dương Nhược Thiếu, nở nụ cười thỏa mãn với cô.
" Mẹ à, dốt cuộc ai con mẹ. Con sắp ngất rồi. " Dương Nhược Thiếu mặt đỏ ửng, mỗi câu mẹ anh khẳng định cô là của anh là cái xấu hổ ngàn năm xuất hiện lại bộc phát nhanh đến chẳng ngờ.
" Thiếu Thiếu, con ốm năm có lần. Mẹ thích con dâu." Tô Kỳ Tuyết hôn lên má Hàn Như Tuyết trước mặt Dương Nhược Thiếu rồi kích đểu anh " Con trai, con hôn con bé chưa? "
Vừa nghe câu nói Dương Nhược Thiếu như mất bình tĩnh, mặt anh lộ rõ sự xấu hổ. " Con chẳng cần cô ta, mẹ đem đi." Anh giận dữ nói, rồi quay mặt bỏ đi.
--
" Vào đi, lão đại lên. Lẫn này phu nhân làm lão đại xấu hổ quá đà rồi vào vào. " Quý Văn, Hoàng Kiệt đứng nép người ở phòng mình gần sát cầu thang ghé xuống xem tình hình thấy Dương Nhược Thiếu liền thu người vào khẽ đóng cửa.
--
" Dì à, anh ấy ốm." Hàn Như Tuyết nhìn vẻ mặt khó xử của Dương Nhược Thiếu, cũng với câu nói bất hòa khiến cô lo lắng muốn đi lên nhưng bị Tô Kỳ Diễm kéo lại.
" Con đừng lo, Quý Văn sẽ khám cho nó. Dương Thiếu vốn là người có nội tâm khác bề ngoài. Ngoài ta ra ai nó cũng lạnh nhạt, mỗi khi nhắc đến con nó đều vậy. Con có tình cảm với con trai ta không? " Tô Kỳ Tuyết nói rất nhẹ nhàng với Hàn Như Tuyết nhưng câu cuối có chút nặng nhọc, trông bà rất mong chờ câu trả lời.
" Đã từng rung động " Hàn Như Tuyết không ngần ngại trả lời, Tô Kỳ Diễm như người mẹ thứ hai của cô, thực sự cô rất muốn tâm sự nhiều lắm thật may mắn khi gặp bà ở đây.
" Nếu được xin con đừng bỏ rơi nó, vốn là người tàn nhẫn nhưng nếu có thể thay đổi được chỉ có thể vì con. Ta biết con làm cái nghề người ta gọi là bất lương,.." Tô Kỳ Tuyết chưa nói hết câu thì tiếng động mạnh trên tầng phát ra.
" Con sẽ chẳng chọn bất kì nghề nào, nhưng họ đáng bị. Xin thất lễ với Dì, con muốn lên lầu." Hàn Như Tuyết lo lắng, đứng dậy xin cúi xin lỗi Tô Kỳ Diễm cô biết mình đang ngắt cuộc trò chuyện nhưng chẳng có lựa chọn. Bỏ chiếc giày cao gót lại dưới cầu thang, cô chân không chạy về phía phòng anh.
--
Vừa bước vào trước mắt Hàn Như Tuyết là những mảnh thủy tinh trong suốt rơi vương vãi trên sàn nhà. Quý Văn thì đang khám qua cho Dương Nhược Thiếu, cũng đã xong cậu chỉ để lại thuốc rồi rời đi.
" Ra ngoài đi." Trở lại gương mặt lạnh nhạt trước kia, trên tóc vấn vương những giọt nước có lẽ Dương Nhược Thiếu vừa rửa mặt, Hàn Như Tuyết nín cười không biết dì có ảnh hưởng lớn đến vậy.
" Anh không sao chứ? " Cô chân không bước qua những mảnh thủy tinh, nhưng cũng chẳng may bị đâm phải, theo phản ứng cô nhấc chân lên.
Dương Nhược Thiếu bất giác, nhìn vết thương đang rỉ máu ở chân cô liền bước lại ẩm cô lên. " Nhà tôi thiếu giày, dép cho cô à? " Anh tức giận đặt cô xuống giường, ngồi xuống rút miến thủy tinh ra. Cô không kêu đau, vốn dĩ nó quá nhỏ nhặt cô chỉ muốn nhìn Dương Nhược Thiếu đỏ mặt lúc nãy hay ngay giờ thấy cưng chết.
" Tôi chẳng vừa ý chiếc nào, anh bế tôi đi." Nhìn anh, Hàn Như Tuyết cười tươi nói ra ánh mắt luôn nhìn hành động của anh. Nó rất nhẹ nhàng đi vào lòng cô, hôm nay cô nhìn thấy gương mặt đỏ mọng kia thực sự bất ngờ đến muốn tát, véo mình.
" Từ bao giờ cô muốn chèo cao vậy? " Dương Nhược Thiếu ấn mạnh vào vết thương dưới bàn chân, anh không ngẩng mặt nhưng cô lại chẳng cảm thấy anh tức giận càng muốn trêu đùa.
" Ngay bây giờ " Hàn Như Tuyết cúi người xuống, câu nói khiến anh bất ngờ nhanh chóng ngẩng mặt lên. Hai ánh mắt đối diện nhau, gương mặt Dương Nhược Thiếu có chút biến đổi nhẹ..
**
Trên chiếc xe với bầu không khí im lặng, Hàn Như Tuyết lái xe với tốc độ nhanh cái tốc độ từ khi biết lái xe cô chưa từng thử. Dù tập trung hết mức vào việc lái xe, nhưng đôi lúc cô lại khẽ liếc mắt sang Dương Nhược Thiếu bên cạnh, hôm nay cô chẳng kìm chế được sự quan tâm đơn giản vì lo lắng.
" Chậm thôi, Tôi chưa chết được." Dương Nhược Thiếu mở miệng, giọng nói anh lúc này vẫn pha chút lạnh nhưng nó chẳng còn khí thế như mọi hôm. Anh biết cô chẳng hứng thứ với ô tô, chỉ thích cái vẻ bên ngoài nhưng chẳng bao giờ chịu tập đàng hoàng nên chỉ lo tai nạn.
" Đừng nói linh tinh." Hàn Như Tuyết định dừng đèn đỏ nhưng khi anh vừa mở lời cô liền vượt, giọng nói có chút tức giận..
Sau lúc đó, Dương Nhược Thiếu khoanh tay trước ngực, nhắm mắt anh biết có nói thêm thì cô sẽ thêm cố chấp.
Chiếc xe khẽ rẽ vào cổng biệt thự, rồi dừng lại trước sân Hàn Như Tuyết nhanh chóng bước xuống qua chỗ Dương Nhược Thiếu nhưng anh đã xuống và sải bước vào phía trong.
Cảm giác đó thật đau, là sự quan tâm chẳng được gì cô ngậm đắng lặng lẽ bước vào. Trước mắt cô là cảnh tưởng nam nữ quan tâm nhau, người phụ nữ mặc đầm đỏ bó sát tôn lên dáng vóc. Người phụ nữ đó đang sờ trán Dương Nhược Thiếu, rồi sờ cổ anh nhưng khuôn mặt anh rất thoải mái khiến cô có chút nhói chỉ biết đứng nhìn.
" Con cảm rồi." Người phụ nữ đó bẹo má Dương Nhược Thiếu một cách dễ dàng, anh cũng không có gì phàn nàn cười tươi. Hàn Như Tuyết đứng lặng nhìn nụ cười hiếm có kia, thực sự người đó là ai cơ chứ? " Cảm ơn mẹ, sao mẹ lại ở đây? " Người phụ nữ đó là mẹ Dương Nhược Thiếu, Tô Kỳ Diễm một người có chỗ đứng trong giới kinh doanh.
" Nhờ con dâu ta..." Tô Kỳ Diễm quay lưng lại nhìn Hàn Như Tuyết, xoa đầu cô một cách âu yếm nở nụ cười hiền hậu. Nếu chẳng nói thì chẳng ai biết hai người là mẹ con, Tô Kỳ Tuyết thực sự rất trẻ, nét đẹp của năm xưa vẫn chẳng phai.
" Khoan khoan, có phải Dì Diễm không? Đúng không ạ? " Hàn Như Tuyết lùi người lại nhìn Tô Kỳ Diễm bằng đôi mắt kinh ngạc, mẹ cô từng nói từ khi sinh ra dì Tô Kỳ Diễm đã cưng nựng con hơn bà, khi lên 3, 4 tuổi dì thường trở con đi chơi, khi ba mẹ mất người ở bên an ủi cũng là dì . Cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt này, thậm chí có rất nhiều ảnh chụp chung nhưng đáng tiếc là không có ở đây so sánh.
" Con bé này, có 3 năm thôi sao bất ngờ vậy? " Tô Kỳ Diễm bẹo má cô, hành động quen thuộc ngày nào hôm nay mới lặp lại.
" Nhưng sao Dì ở đây? Sao lại là mẹ của Dương Nhược Thiếu?" Hàn Như Tuyết vẫn thắc mắc.
" Con bé này, đây vốn là nhà ta. Chồng con vốn là con ta. Có cháu cho chưa? " Tô Kỳ Diễm không hài lòng với thái độ của Hàn Như Tuyết, nhưng càng nhìn bà lại chẳng thể giận.
" Dì nói con trai dì bị bắt mà? " Hàn Như Tuyết vẫn nhớ cái đêm Tô Kỳ Tuyết đến nhà cô, dì khóc lóc nói con trai mình bị bắt nhưng chẳng chịu nói ai bắt, hay bị bắt ở đâu chỉ khóc.
" Thì giờ nó về rồi. Không về để ai vác con đi."Tô Kỳ Diễm chỉ tay vào Dương Nhược Thiếu, nở nụ cười thỏa mãn với cô.
" Mẹ à, dốt cuộc ai con mẹ. Con sắp ngất rồi. " Dương Nhược Thiếu mặt đỏ ửng, mỗi câu mẹ anh khẳng định cô là của anh là cái xấu hổ ngàn năm xuất hiện lại bộc phát nhanh đến chẳng ngờ.
" Thiếu Thiếu, con ốm năm có lần. Mẹ thích con dâu." Tô Kỳ Tuyết hôn lên má Hàn Như Tuyết trước mặt Dương Nhược Thiếu rồi kích đểu anh " Con trai, con hôn con bé chưa? "
Vừa nghe câu nói Dương Nhược Thiếu như mất bình tĩnh, mặt anh lộ rõ sự xấu hổ. " Con chẳng cần cô ta, mẹ đem đi." Anh giận dữ nói, rồi quay mặt bỏ đi.
--
" Vào đi, lão đại lên. Lẫn này phu nhân làm lão đại xấu hổ quá đà rồi vào vào. " Quý Văn, Hoàng Kiệt đứng nép người ở phòng mình gần sát cầu thang ghé xuống xem tình hình thấy Dương Nhược Thiếu liền thu người vào khẽ đóng cửa.
--
" Dì à, anh ấy ốm." Hàn Như Tuyết nhìn vẻ mặt khó xử của Dương Nhược Thiếu, cũng với câu nói bất hòa khiến cô lo lắng muốn đi lên nhưng bị Tô Kỳ Diễm kéo lại.
" Con đừng lo, Quý Văn sẽ khám cho nó. Dương Thiếu vốn là người có nội tâm khác bề ngoài. Ngoài ta ra ai nó cũng lạnh nhạt, mỗi khi nhắc đến con nó đều vậy. Con có tình cảm với con trai ta không? " Tô Kỳ Tuyết nói rất nhẹ nhàng với Hàn Như Tuyết nhưng câu cuối có chút nặng nhọc, trông bà rất mong chờ câu trả lời.
" Đã từng rung động " Hàn Như Tuyết không ngần ngại trả lời, Tô Kỳ Diễm như người mẹ thứ hai của cô, thực sự cô rất muốn tâm sự nhiều lắm thật may mắn khi gặp bà ở đây.
" Nếu được xin con đừng bỏ rơi nó, vốn là người tàn nhẫn nhưng nếu có thể thay đổi được chỉ có thể vì con. Ta biết con làm cái nghề người ta gọi là bất lương,.." Tô Kỳ Tuyết chưa nói hết câu thì tiếng động mạnh trên tầng phát ra.
" Con sẽ chẳng chọn bất kì nghề nào, nhưng họ đáng bị. Xin thất lễ với Dì, con muốn lên lầu." Hàn Như Tuyết lo lắng, đứng dậy xin cúi xin lỗi Tô Kỳ Diễm cô biết mình đang ngắt cuộc trò chuyện nhưng chẳng có lựa chọn. Bỏ chiếc giày cao gót lại dưới cầu thang, cô chân không chạy về phía phòng anh.
--
Vừa bước vào trước mắt Hàn Như Tuyết là những mảnh thủy tinh trong suốt rơi vương vãi trên sàn nhà. Quý Văn thì đang khám qua cho Dương Nhược Thiếu, cũng đã xong cậu chỉ để lại thuốc rồi rời đi.
" Ra ngoài đi." Trở lại gương mặt lạnh nhạt trước kia, trên tóc vấn vương những giọt nước có lẽ Dương Nhược Thiếu vừa rửa mặt, Hàn Như Tuyết nín cười không biết dì có ảnh hưởng lớn đến vậy.
" Anh không sao chứ? " Cô chân không bước qua những mảnh thủy tinh, nhưng cũng chẳng may bị đâm phải, theo phản ứng cô nhấc chân lên.
Dương Nhược Thiếu bất giác, nhìn vết thương đang rỉ máu ở chân cô liền bước lại ẩm cô lên. " Nhà tôi thiếu giày, dép cho cô à? " Anh tức giận đặt cô xuống giường, ngồi xuống rút miến thủy tinh ra. Cô không kêu đau, vốn dĩ nó quá nhỏ nhặt cô chỉ muốn nhìn Dương Nhược Thiếu đỏ mặt lúc nãy hay ngay giờ thấy cưng chết.
" Tôi chẳng vừa ý chiếc nào, anh bế tôi đi." Nhìn anh, Hàn Như Tuyết cười tươi nói ra ánh mắt luôn nhìn hành động của anh. Nó rất nhẹ nhàng đi vào lòng cô, hôm nay cô nhìn thấy gương mặt đỏ mọng kia thực sự bất ngờ đến muốn tát, véo mình.
" Từ bao giờ cô muốn chèo cao vậy? " Dương Nhược Thiếu ấn mạnh vào vết thương dưới bàn chân, anh không ngẩng mặt nhưng cô lại chẳng cảm thấy anh tức giận càng muốn trêu đùa.
" Ngay bây giờ " Hàn Như Tuyết cúi người xuống, câu nói khiến anh bất ngờ nhanh chóng ngẩng mặt lên. Hai ánh mắt đối diện nhau, gương mặt Dương Nhược Thiếu có chút biến đổi nhẹ..
Danh sách chương