Phía xa người từ trong chiếc xe đó bước đến, vẻ mặt cũng chẳng mấy làm lo. Đến nơi cũng không mở một lời nói xin lỗi, mà còn tỏ vẻ hống hách đặt tay lên vai Dương Nhược Thiếu nở nụ cười nhạt.
" Anh trai, lâu rồi không gặp." Cậu ta là Dương Tử Kiệt, người em trai cùng cha khác mẹ với Dương Nhược Thiếu đã lâu không thấy hiện diện.
" Cậu đi đứng kiểu gì vậy? " Cậu ta vừa dứt lời Hàn Như Tuyết tức giận đến cực độ, hai mắt đỏ lại. Hai tay đang chống đỡ cho anh bỗng nhanh chóng buông ra, bước chân dứt khoát đến gần cậu ta giáng cái bạt tai mạnh vào mặt cậu.
" Đau đó." Dương Tử Kiệt ôm đưa tay lên bên mặt bị tát đỏ ửng, khóe môi khẽ cong lên.
" Tên khốn, cậu có biết suýt mất mạng người không? " Cô vẫn không nguôi giận, định tát cậu ta một cái nữa nhưng bàn tay Dương Nhược Thiếu lại nắm chặt lấy cổ tay cô kéo xuống.
Giọng nói anh trầm lại." Lại là lão già đó sai mày sao? "
Dương Tử Kiệt hai tay nhanh chóng cuộn thành nắm đấm, lao đến đánh Dương Nhược Thiếu. Tuy nhiên với trình độ của cậu ta chưa lao đến chỗ anh, đã bị Hàn Như Tuyết lao lên cho một cú đá tiếp đất.
" Nên xem lại thực lực của mình đi, tên tồi." Hàn Như Tuyết lạnh giọng, gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người con trai nằm dưới chân mình.
Cả dàn người tập chung lại, người tay máy điện thoại người bấu víu nhau tỏ vẻ sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục coi màn kịch hay.
Cô chẳng để ý mọi thứ xung quanh, chỉ để ý mình anh vẫn yên tĩnh không ngăn cản cô làm hại đến người em trai mình. Dương Tử Kiệt nằm dưới chân Hàn Như Tuyết vẫn nở nụ cười khinh bỉ, nhưng dường như đuối sức rất nhanh.
" Đừng để tôi gặp lại cậu một lần nữa. Tôi không dám chắc cái mạng nhỏ này sẽ giữ được đâu." Cô cúi người xuống nói nhỏ vào tai người con trai đó, rồi quay lại đỡ Dương Nhược Thiếu ra về.
Đi được vài ba bước, anh bỗng dừng lại.
" Tôi tự đi được." Anh dùng tay bị thương tháo lỏng tay cô ra.
" Vậy em giúp anh lấy xe." Cô chìa tay ra như muốn lấy gì đó từ anh.
" Đi cẩn thận." Anh lấy trong túi quần ra chiếc chìa khóa xe, rồi nhẹ nhàng nhắn nhủ cô.
Hàn Như Tuyết vui vẻ hơn, nhanh chóng gật đầu rồi bước đi về phía bãi đỗ.
Giờ cô cũng phải gửi chiếc mô tô ở đây để dùng xe hơi đưa anh.
--
Tiết trời thu về tối xe lạnh hơn, chiếc xe thể thao lướt nhanh như bay trong gió mặc đèn đỏ, mặc những tiếng còi điếc cả tai.
" Dương Thiếu." Cô khẽ lên tiếng gọi anh.
Vài chục giây trôi qua, Dương Nhược Thiếu vẫn im lặng đôi mắt lười biếng mãi mới mở ra. " Em muốn hỏi gì? "
" À, em định thi vào trường ST."
" Liệu có đủ điểm chứ? " Anh hơi ngạc nhiên vì trước đây anh đã từng đưa cô vào đó học nhưng đó là nhờ quan hệ của mình. Giờ liệu cô thi có đỗ không? " Em sẽ học trong 1 tháng này, ngoài toán ra tất cả môn khác đều khá ổn. "
" Quyết định em tôi tôn trọng, tôi sẽ tìm giáo viên bồi dưỡng cho em."
" Vậy làm phiền anh rồi."
" Không sao, em tập chung lái xe đi." Dương Nhược Thiếu đưa tay lên nhay hai cực thái dương, rồi đôi mắt mệt mỏi khẽ nhắm lại.
Thấy sự mệt mỏi trong anh, Hàn Như Tuyết giảm tốc độ xe..
--
Về đến khách sạn, xe cũng đã dừng lại, cô cũng đã lay anh dậy nhưng anh vẫn chìm trong giấc ngủ say.
" Dương Thiếu, về khách sạn rồi. Anh dậy đi." Hàn Như Tuyết trườn người sang chỗ Dương Nhược Thiếu, tay vẫn cố lay người anh nhưng mọi thứ đều chỉ là một hơi thở sâu.
" Dương Thiếu, đến nơi rồi " Cô vẫn tiếp tục gọi anh.
Bỗng dưng một lưng mạnh kéo cô vào lòng anh, cánh tay anh ôm cô rất chặt, chặt đến mức cô không thể thoát ra được.
" Im lặng, tôi ngủ thêm một chút nữa.." Anh nói nhỏ bên tai cô, rồi lại im lặng.
Cứ thế 10 phút lẳng lặng trôi qua, 15 phút trôi qua, 20 phút trôi qua cánh tay ấy vẫn ôm lấy cô chỉ là thả lỏng hơn một chút.
Vết thương của anh cũng cần phải băng bó, Hàn Như Tuyết không thể để mãi như vậy liền tìm cách rời khỏi vòng tay anh. Hơn 5 phút loay hoay, cuối cùng cô cũng thoát khỏi được vòng tay anh nhưng cả thân thể gần như bị đau nhức.
" Dương Thiếu, dậy đi." Cô tiếp tục lay anh dậy.
Hơn 1 phút không động tĩnh gì, Hàn Như Tuyết không gọi người đàn ông đó nữa cô ngồi về ghế xe mình. Lấy chiếc điện thoại trong túi quần mình ra, cô bấm số rất nhanh rồi gọi cho ai đó.
Tiếng chuông đổ lâu nhưng cuối cùng cũng bắt máy.
" Ai vậy? " Người đầu dây lên tiếng.
" Dì à, là con Tiểu Tuyết đây."
" Chào con, dạo này con khỏe chứ? Ta bận quá không về thăm con được. "
" Con ổn, nhưng anh ấ...." Cô chưa nói hết câu đã bị Dương Nhược Thiếu giật lấy chiếc điện thoại.
" Dương Thiếu đối xử không tốt với con sao? " Tô Kỳ Diễm có chút tức giận lên tiếng.
" Mẹ à, con làm rất tốt nghĩa vụ. Còn mới nấu bữa tối cho con gái cưng của mẹ đó. Tạm biệt mẹ ." Dương Nhược Thiếu nói một hơi rồi tắt máy, giả điện thoại lại cho Hàn Như Tuyết.
Cô lẳng lặng nhận lại, gương mặt có chút khác đi. Cũng không còn đợi anh mà nhanh chóng ra khỏi xe , bước vào trong khách sạn.
Dương Nhược Thiếu thấy vậy cũng nhanh chóng xuống xe đi theo, những bước chân của cô càng lúc càng nhanh như muốn bỏ rơi lại anh ở phía sau.
Vào đến khách sạn cô mướn một phòng mới, rồi nhanh chóng vào thang máy đi bỏ lại bóng dáng người đàn ông đang định đuổi theo.
--
Ở trong căn phòng mới, nó cũng khá thoải mái nhưng đầu óc cô không ngừng suy nghĩ lo lắng cho người đàn ông kia.
Cố vứt mọi thứ trong đầu ra ngoài, cô bước vào phòng tắm ngâm mình trong đó một hồi lâu.
Hơn 20 phút, Hàn Như Tuyết bước ra trong chiếc áo choàng tắm màu trắng mái tóc còn dấp dính nước định bước ra để sấy khô thì mới nhìn xung quanh có vài giây đã khiến cô đứng người một hồi.
" Em sao vậy? " Dương Nhược Thiếu trong bộ đồ ngủ sang trọng dựa lưng vào bức tường gần cửa phòng ngủ khẽ lắc chất lỏng sóng sánh trên tay.
Cô như được đã tức giận nhưng phải kìm lại, coi như không thấy gì cô bước đến gần bàn trang điểm cúi xuống lấy chiếc máy sấy bên tủ dưới.
" Để anh giúp." Dương Nhược Thiếu bước đến chỗ Hàn Như Tuyết, để ly rượu vang đắt tiền xuống bàn trang điểm cầm chiếc máy sấy cắm vào ổ điện rồi bắt đầu giúp cô làm khô tóc.
Hơn 5 phút trôi qua, tóc cô không khô đi chút nào mà cả da đầu dường như chỉ nóng có một chỗ. Thực sự cô không thể kìm nổi nữa, liền nhanh chóng vùng dậy giật lại chiếc máy sấy rồi đi thẳng ra phòng khách.
Sau 10 phút sấy tóc xong, Hàn Như Tuyết cũng đã uống cốc nước giờ cũng thấy buồn ngủ nên bước vào phòng.
Đứng trước cửa phòng ngủ,..
" Dương Thiếu." Mở cánh cửa ra cô nhanh chóng gọi tên anh, nhưng lại không bước vào.
Anh vừa nghe thấy cô gọi cũng nhanh chóng bước ra.
" Đứng đây đợi em." Cô nói xong, kéo anh ra xa căn phòng ngủ, rồi bước vào trong.
Lúc sau, cô bước ra trong một bộ đồ ngủ đã đặt mua bên dưới khách sạn khá đẹp và tôn dáng.
" Trông em khá nóng bỏng đó. " Dương Nhược Thiếu dựa người vào bức tường cạnh cửa ra vào phòng ngủ lên tiếng nhận xét, ánh mắt như muốn chiếm đoạt lấy cô ngay tức thời.
" Cảm ơn, cho anh." Nhận lời cảm ơn, Hàn Như Tuyết đưa cho Dương Nhược Thiếu một cái gối và một vỏ chăn mỏng rồi nhanh chóng bước vào phòng, khóa trái cửa.
Nhấn sao ủng hộ Trang nhé!!
" Anh trai, lâu rồi không gặp." Cậu ta là Dương Tử Kiệt, người em trai cùng cha khác mẹ với Dương Nhược Thiếu đã lâu không thấy hiện diện.
" Cậu đi đứng kiểu gì vậy? " Cậu ta vừa dứt lời Hàn Như Tuyết tức giận đến cực độ, hai mắt đỏ lại. Hai tay đang chống đỡ cho anh bỗng nhanh chóng buông ra, bước chân dứt khoát đến gần cậu ta giáng cái bạt tai mạnh vào mặt cậu.
" Đau đó." Dương Tử Kiệt ôm đưa tay lên bên mặt bị tát đỏ ửng, khóe môi khẽ cong lên.
" Tên khốn, cậu có biết suýt mất mạng người không? " Cô vẫn không nguôi giận, định tát cậu ta một cái nữa nhưng bàn tay Dương Nhược Thiếu lại nắm chặt lấy cổ tay cô kéo xuống.
Giọng nói anh trầm lại." Lại là lão già đó sai mày sao? "
Dương Tử Kiệt hai tay nhanh chóng cuộn thành nắm đấm, lao đến đánh Dương Nhược Thiếu. Tuy nhiên với trình độ của cậu ta chưa lao đến chỗ anh, đã bị Hàn Như Tuyết lao lên cho một cú đá tiếp đất.
" Nên xem lại thực lực của mình đi, tên tồi." Hàn Như Tuyết lạnh giọng, gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người con trai nằm dưới chân mình.
Cả dàn người tập chung lại, người tay máy điện thoại người bấu víu nhau tỏ vẻ sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục coi màn kịch hay.
Cô chẳng để ý mọi thứ xung quanh, chỉ để ý mình anh vẫn yên tĩnh không ngăn cản cô làm hại đến người em trai mình. Dương Tử Kiệt nằm dưới chân Hàn Như Tuyết vẫn nở nụ cười khinh bỉ, nhưng dường như đuối sức rất nhanh.
" Đừng để tôi gặp lại cậu một lần nữa. Tôi không dám chắc cái mạng nhỏ này sẽ giữ được đâu." Cô cúi người xuống nói nhỏ vào tai người con trai đó, rồi quay lại đỡ Dương Nhược Thiếu ra về.
Đi được vài ba bước, anh bỗng dừng lại.
" Tôi tự đi được." Anh dùng tay bị thương tháo lỏng tay cô ra.
" Vậy em giúp anh lấy xe." Cô chìa tay ra như muốn lấy gì đó từ anh.
" Đi cẩn thận." Anh lấy trong túi quần ra chiếc chìa khóa xe, rồi nhẹ nhàng nhắn nhủ cô.
Hàn Như Tuyết vui vẻ hơn, nhanh chóng gật đầu rồi bước đi về phía bãi đỗ.
Giờ cô cũng phải gửi chiếc mô tô ở đây để dùng xe hơi đưa anh.
--
Tiết trời thu về tối xe lạnh hơn, chiếc xe thể thao lướt nhanh như bay trong gió mặc đèn đỏ, mặc những tiếng còi điếc cả tai.
" Dương Thiếu." Cô khẽ lên tiếng gọi anh.
Vài chục giây trôi qua, Dương Nhược Thiếu vẫn im lặng đôi mắt lười biếng mãi mới mở ra. " Em muốn hỏi gì? "
" À, em định thi vào trường ST."
" Liệu có đủ điểm chứ? " Anh hơi ngạc nhiên vì trước đây anh đã từng đưa cô vào đó học nhưng đó là nhờ quan hệ của mình. Giờ liệu cô thi có đỗ không? " Em sẽ học trong 1 tháng này, ngoài toán ra tất cả môn khác đều khá ổn. "
" Quyết định em tôi tôn trọng, tôi sẽ tìm giáo viên bồi dưỡng cho em."
" Vậy làm phiền anh rồi."
" Không sao, em tập chung lái xe đi." Dương Nhược Thiếu đưa tay lên nhay hai cực thái dương, rồi đôi mắt mệt mỏi khẽ nhắm lại.
Thấy sự mệt mỏi trong anh, Hàn Như Tuyết giảm tốc độ xe..
--
Về đến khách sạn, xe cũng đã dừng lại, cô cũng đã lay anh dậy nhưng anh vẫn chìm trong giấc ngủ say.
" Dương Thiếu, về khách sạn rồi. Anh dậy đi." Hàn Như Tuyết trườn người sang chỗ Dương Nhược Thiếu, tay vẫn cố lay người anh nhưng mọi thứ đều chỉ là một hơi thở sâu.
" Dương Thiếu, đến nơi rồi " Cô vẫn tiếp tục gọi anh.
Bỗng dưng một lưng mạnh kéo cô vào lòng anh, cánh tay anh ôm cô rất chặt, chặt đến mức cô không thể thoát ra được.
" Im lặng, tôi ngủ thêm một chút nữa.." Anh nói nhỏ bên tai cô, rồi lại im lặng.
Cứ thế 10 phút lẳng lặng trôi qua, 15 phút trôi qua, 20 phút trôi qua cánh tay ấy vẫn ôm lấy cô chỉ là thả lỏng hơn một chút.
Vết thương của anh cũng cần phải băng bó, Hàn Như Tuyết không thể để mãi như vậy liền tìm cách rời khỏi vòng tay anh. Hơn 5 phút loay hoay, cuối cùng cô cũng thoát khỏi được vòng tay anh nhưng cả thân thể gần như bị đau nhức.
" Dương Thiếu, dậy đi." Cô tiếp tục lay anh dậy.
Hơn 1 phút không động tĩnh gì, Hàn Như Tuyết không gọi người đàn ông đó nữa cô ngồi về ghế xe mình. Lấy chiếc điện thoại trong túi quần mình ra, cô bấm số rất nhanh rồi gọi cho ai đó.
Tiếng chuông đổ lâu nhưng cuối cùng cũng bắt máy.
" Ai vậy? " Người đầu dây lên tiếng.
" Dì à, là con Tiểu Tuyết đây."
" Chào con, dạo này con khỏe chứ? Ta bận quá không về thăm con được. "
" Con ổn, nhưng anh ấ...." Cô chưa nói hết câu đã bị Dương Nhược Thiếu giật lấy chiếc điện thoại.
" Dương Thiếu đối xử không tốt với con sao? " Tô Kỳ Diễm có chút tức giận lên tiếng.
" Mẹ à, con làm rất tốt nghĩa vụ. Còn mới nấu bữa tối cho con gái cưng của mẹ đó. Tạm biệt mẹ ." Dương Nhược Thiếu nói một hơi rồi tắt máy, giả điện thoại lại cho Hàn Như Tuyết.
Cô lẳng lặng nhận lại, gương mặt có chút khác đi. Cũng không còn đợi anh mà nhanh chóng ra khỏi xe , bước vào trong khách sạn.
Dương Nhược Thiếu thấy vậy cũng nhanh chóng xuống xe đi theo, những bước chân của cô càng lúc càng nhanh như muốn bỏ rơi lại anh ở phía sau.
Vào đến khách sạn cô mướn một phòng mới, rồi nhanh chóng vào thang máy đi bỏ lại bóng dáng người đàn ông đang định đuổi theo.
--
Ở trong căn phòng mới, nó cũng khá thoải mái nhưng đầu óc cô không ngừng suy nghĩ lo lắng cho người đàn ông kia.
Cố vứt mọi thứ trong đầu ra ngoài, cô bước vào phòng tắm ngâm mình trong đó một hồi lâu.
Hơn 20 phút, Hàn Như Tuyết bước ra trong chiếc áo choàng tắm màu trắng mái tóc còn dấp dính nước định bước ra để sấy khô thì mới nhìn xung quanh có vài giây đã khiến cô đứng người một hồi.
" Em sao vậy? " Dương Nhược Thiếu trong bộ đồ ngủ sang trọng dựa lưng vào bức tường gần cửa phòng ngủ khẽ lắc chất lỏng sóng sánh trên tay.
Cô như được đã tức giận nhưng phải kìm lại, coi như không thấy gì cô bước đến gần bàn trang điểm cúi xuống lấy chiếc máy sấy bên tủ dưới.
" Để anh giúp." Dương Nhược Thiếu bước đến chỗ Hàn Như Tuyết, để ly rượu vang đắt tiền xuống bàn trang điểm cầm chiếc máy sấy cắm vào ổ điện rồi bắt đầu giúp cô làm khô tóc.
Hơn 5 phút trôi qua, tóc cô không khô đi chút nào mà cả da đầu dường như chỉ nóng có một chỗ. Thực sự cô không thể kìm nổi nữa, liền nhanh chóng vùng dậy giật lại chiếc máy sấy rồi đi thẳng ra phòng khách.
Sau 10 phút sấy tóc xong, Hàn Như Tuyết cũng đã uống cốc nước giờ cũng thấy buồn ngủ nên bước vào phòng.
Đứng trước cửa phòng ngủ,..
" Dương Thiếu." Mở cánh cửa ra cô nhanh chóng gọi tên anh, nhưng lại không bước vào.
Anh vừa nghe thấy cô gọi cũng nhanh chóng bước ra.
" Đứng đây đợi em." Cô nói xong, kéo anh ra xa căn phòng ngủ, rồi bước vào trong.
Lúc sau, cô bước ra trong một bộ đồ ngủ đã đặt mua bên dưới khách sạn khá đẹp và tôn dáng.
" Trông em khá nóng bỏng đó. " Dương Nhược Thiếu dựa người vào bức tường cạnh cửa ra vào phòng ngủ lên tiếng nhận xét, ánh mắt như muốn chiếm đoạt lấy cô ngay tức thời.
" Cảm ơn, cho anh." Nhận lời cảm ơn, Hàn Như Tuyết đưa cho Dương Nhược Thiếu một cái gối và một vỏ chăn mỏng rồi nhanh chóng bước vào phòng, khóa trái cửa.
Nhấn sao ủng hộ Trang nhé!!
Danh sách chương