Kiều Minh Hạ mím chặt môi lại, không mở lời cô ta vẫn ôm đứa con gái trong lòng một tay nắm lấy vạt áo của Dương Nhược Thiếu " Em xin lỗi vì.." Cô ta chưa nói xong đã bị Dương Nhược Thiếu hất tay ra ôm lấy Hàn Như Tuyết bước đi.

" Dương Thiếu, sự quá đáng của anh thật tốt.." Hàn Như Tuyết mỉm cười nhìn người phụ nữ uất ức phía sau, vốn dĩ người cứu cô ta là cô nhưng cô cứ như đồ trưng. Giờ lại còn ngồi đó nắm chặt lấy tay, môi bặm vào.

Dương Nhược Thiếu vừa thấy được sự xấu tính của cô liền đưa tay lên xoa đầu cô một cách âu yếm. Miệng anh nhoẻn nở nụ cười.." Em thật xấu tính đó cô gái.."

Không biết anh đang nói xấu đang khen mình nữa nhưng Hàn Như Tuyết vẫn vui vẻ nhận nó như một món quà nhỏ. Nhìn nhiều mặt trong cuộc sống đôi khi sự xấu tính lại khiến cô hạnh phúc không ít.

" Phải vậy để quản chặt anh thôi.." Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông với gương mặt hạnh phúc.

Vài giây sau đó, Dương Nhược Thiếu vẫn im lặng, Hàn Như Tuyết vẫn mong ngóng gì đó từ anh i. Bất chợt anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó bế bổng cô lên bước về phía trước.

" Em thật biết cách làm người khác ấm lòng. Ngước đầu lên nào."

Hàn Như Tuyết nghe vậy làm theo, cô ngước đầu lên không những thế còn rướn người lên nhìn người đàn ông đối diện.

" Hử?" Không thấy anh phản ứng gì thêm cô nhỏ giọng hỏi.

Trên môi Dương Nhược Thiếu thoáng nở nụ cười đầy ham muốn, anh cúi đầu xuống nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn. Sự bất ngờ của anh khiến cô xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu giữa đám đông, hai má cứ thế nóng ran lên.

Cứ thế cho đến khi vào xe, rồi xe cũng lăn bánh một hồi..

Hàn Như Tuyết vẫn ngoảng mặt qua ngoài cửa xe ngắm cảnh sắc bên ngoài, hai má cô vẫn nóng ran hồi tưởng nhỏ bé về nụ hôn đó vẫn khiến cô không bỏ ra khỏi đầu được.

" Em sao vậy? " Dương Nhược Thiếu vẫn bĩnh tĩnh lái xe, anh đã nhìn cô mấy lần nhưng không thể im lặng thêm chút nó đành lên tiếng.

" Không có.." Cô nhanh chóng quay lại chối cãi ngay lập tức.

" Còn nói dối, anh vẫn muốn thử độ ẩm của môi em.." Anh dùng đôi mắt đầy ham muốn nhìn cô nhưng cũng nhanh chóng không còn mà là một nụ cười sảng khoái.

" Làm gì mà em sợ vậy? " Dương Nhược Thiếu tức cười trước sự che đậy đôi môi mỏng đỏ ửng của Hàn Như Tuyết, nhìn dáng vẻ vừa mắc cười của cô vừa cưng thấy sợ.

" Anh tập chung lái xe đi.." Cô không thèm nhìn anh một chút, quay ra nhìn mọi thứ qua cánh cửa xe.

Bỗng chốc Dương Nhược Thiếu im bặt đi anh tập chung lái xe, tốc độ xe cũng nhanh hơn trước một chút..

" Anh tìm được giáo viên dạy kèm cho em rồi. Ngày mai em sẽ phải dậy sớm hơn.."

" Thật sao? Chắc sẽ vất vả lắm " Trong đầu cô bỗng mở ra một đống liên tưởng việc học cực nhọc trước đây. Nhưng có hai mục tiêu để cô phấn đấu đó là sẽ xứng với anh và sẽ thực hiện ước vọng trước đây của ba mẹ mình.

" Giáo viên sẽ cho em làm đề thi thử thường xuyên. Nếu điểm kém anh sẽ xem xét việc xử phạt em."

--

Ngày mới bắt đầu, Hàn Như Tuyết dậy từ 6 giờ 30 phút dĩ nhiên là có lệch 1 đến 2 phút so với chuông báo thức reo. Hơi ấm bên giường vẫn còn vương vấn một chút nhưng người đã không còn. Gấp gọn chăn về vị trí như ban đầu, cô bước vào phòng tắm.

Như hôm qua, trước chiếc gương ở bồn rửa mặt có một tờ giấy ghi nhớ nhỏ màu xanh nhạt nới giọng chữ thô quen thuộc." Đồ tối qua anh mua đã giặt ủi để trong tủ "Đọc xong dòng nhắn ngắn nhưng đầy tình cảm trân thành, cô chỉ nhoẻn miệng cười rồi vệ sinh cá nhân.

Cầm tờ giấy nhớ nhỏ nhắn ra dán vào tủ quần áo, cô nhìn 4 tờ giấy nhỏ thưa thớt trên tủ kính mỉm cười hạnh phúc. Mở tủ quần áo ra, cô chọn lấy một bộ quần áo được gập gọn gàng.

Hôm nay cô nhận được 4 tờ giấy nhờ.Tờ đầu trong nhà vệ sinh..

Tờ hai đặt trên bàn ăn như hôm qua..

" Hôm nay em tự gọi đồ nhé, anh đi làm sớm."Từ thứ ba ở được dán ở cửa căn phòng gần

phòng ngủ.

" Phòng học mới <"Tờ thứ tư là bên trong căn phòng đó.

" Không biết em thích sự chuẩn bị này không?"

Cô hạnh phúc cầm 3 tờ giấy cuối cùng đem vào dán trong tủ quần áo.

Thức ăn sau đó một hồi được đưa đến, cô cũng nhanh chóng ăn xong rồi nghỉ ngơi một lúc.

Đồng hồ điểm 7 giờ 15 phút, tiếng chuông phòng reo lên. Có lẽ như người giáo viên anh nói đã đến.

Hàn Như Tuyết nhanh chóng ra mở cửa. Trước mặt cô là người phụ nữ trạc tuổi 40, gương mặt phúc hậu nở nụ cười như một lời chào.

--

Buổi học kết thúc vào tầm 11 giờ trưa, chiều lại bắt đầu từ 2 giờ đến 5 giờ.

--

Hơn 7 giờ tối, Hàn Như Tuyết nằm ườn ra ghế sofa ôn lại đống bài tập đã học trong sáng nay. Thời gian hôm nay quá ít cô cũng không nấu cơm xíu nữa Dương Nhược Thiếu về cô sẽ gọi đồ ở khách sạn.

Ngồi vật lộn với đống bài tập, thoáng cái đã 8 giờ. Hàn Như Tuyết bắt đầu bỏ lại đống sách vở trên bàn uống nước chạy vào phòng ngủ, nhảy lên giường lấy điện thoại.

Mở màn hình lên, hơn 15 cuộc gọi nhỡ của Dương Nhược Thiếu. Máy hết pin từ sáng giờ mới hồi lại nên cô không để ý.

Vội vã nháy máy lại cho Dương Nhược Thiếu, chuông vừa đổ được một lúc thì anh bắt máy.

Để chế đổ gọi video, gương mặt tức giận của Dương Nhược Thiếu nhanh chóng hiện lên.

" Sao giờ mới nghe máy? " Anh trầm giọng lên tiếng, đôi mày cau lại nhìn gương mặt cô.

" Em sạc pin không để ý.." Cô nhanh chóng giải thích.

" Còn nằm đó mau ra mở cửa đi, Anh về rồi."

Nhấn sao ủng hộ mình nhé!

Cảm ơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện