Cánh cửa phòng ngủ khép lại, hai người đứng lặng ở đó một lúc. Sự im lặng đó duy trì trong niềm hạnh phúc không nói thành lời.

Dương Nhược chưa bao giờ hồi hộp như vậy, anh không thể diễn tả lòng mình bằng từ ngữ. Mọi thứ chỉ được thể hiện thoáng qua trong đôi mắt ấy.

" Dương Thiếu, cho đến khi bước vào lễ đường anh nhất định không được nhìn lén em nhé "

Hàn Như Tuyết bước đến gần Dương Nhược Thiếu, cô nở nụ cười tinh tế rồi nói với anh. Bàn chân cũng bắt đầu kiễng lên sau câu nói, cô nhẹ nhàng thoáng đặt lên môi anh một nụ hôn.

Mọi thứ không dừng lại ở đó, cô thấp hơn anh nên nụ hôn chưa đến mức thỏa đáng dành cho nam nhân. Sự bất ngờ ập đến trong tích tắc, anh bế thốc cô lên quay lại áp sát cô vào tường.

" Anh không nhìn trước lễ đường mà sẽ đợi em trở thành vợ anh. Khi đó sẽ ấm nóng hơn trong cái nhìn "

Cô sau đó khẽ vỗ vào anh, ngượng ngạo lên tiếng " Tình thế này không hoàn hảo lắm, anh bỏ em xuống đi "

" Hôn lại lần nữa đi bảo bối " Anh nở nụ cười gian xảo trêu trọc cô.

Hàn Như Tuyết nghe thấy liền đưa mắt nhìn xung quanh không một bóng người, cô khẽ chạm môi anh một lần nữa. Mọi thứ có thể nói theo chuẩn xác suy đóan của cô, anh phản thế rất nhanh chiếm lấy cánh môi mỏng của cô.

Tiếng mở cửa khiến Hàn Như Tuyết thực sự giật mình, cô đẩy mạnh anh ra khiến mình suýt tiếp xúc với mặt đất.

" Sáng sớm hai người đã lục đục rồii " Quý Văn mơ hồ nửa tỉnh, nửa mơ mở miệng bình luận qua về hai nhân vật trước mặt.

" Quay vào "

Dương Nhược Thiếu quay lại nhìn Quý Văn lên giọng cảnh báo, tư thế của anh thật không giống khi trước. Vì đỡ cô mà anh cũng suýt ngã theo.

" Dạ dạ, lão đại " Cậu ta luống cuống nói rồi nhanh chóng người, đóng sập cửa phòng lại.

" Chết tiệt, tại anh cả đó " Cô ngại ngùng quát mắng..

" Được rồi, đứng dậy đi làm việc của em đi.. "

" Anh cũng đi đi "

Hai người mỗi người xuống cầu thang rẽ một hướng. Dưới nhà sau một đêm đã trang trí rất trang hoàng chủ đạo chỉ có màu trắng tinh khiết.

Hàn Như Tuyết chỉ uống cốc sữa nóng rồi nghỉ ngơi một lúc sau đó được quản gia đưa đến nơi trang điểm.

Gió xuân rất dịu thoáng lạnh chút vào sáng sớm. Giờ mới chớm 5 giờ sáng, cô phải kiên nhẫn làm bộ tóc mới, tô chút phấn son. Mái tóc dài ngang lưng được uốn xoăn rất tỉ mỉ.

Thời gian thoáng qua rất nhanh, Hàn Như Tuyết thay váy cưới, cô ngắm lại mình một lần nữa trong gương. Sắp chớm tuổi 23, có phải cô lên xe hoa quá sớm hay không? Gương mặt này vẫn còn tươi trẻ tràn đầy sức xuân, cô mong cuộc đời sau này sẽ an phận bên người đàn ông đã chọn.

Chiếc khăn trùm đầu đã được phủ lên đầu cô, không có người thân đồng hành cô rất tủi thân đôi khi cũng cảm thấy cô đơn nhất là trong ngày này.

Chiếc xe hoa đã tới với hàng lọai siêu xe lớn nhỏ được xếp dàn ra để chiếc xe hoa chính giữa tiến lên đón Hàn Như Tuyết.

Một người phụ nữ trạc tuổi 50 bước ra, rất quen thực sự rất quen. Cô nhận ra bà ấy, chị gái của mẹ cô đang có mặt ở đâu.

" Dì... Dì Bách " Cổ họng cô nghẹn lại vì xúc động, vội ôm dì vào lòng.

" Được rồi hôm nay không được khóc " Bà khẽ xoa lưng cô, động viên.

" Lên xe nào, thằng bé đang đợi con đó "

Hai người cùng nhau bước lên xe, cũng nói chuyện suốt một quãng đường dài.

Lúc này cô mới nhận ra được không phải sự bất ngờ luôn đến từ một ông bụt, bà tiên nào. Người đàn ông đó cũng hiểu được sự thiếu thốn của cô nên đã đưa dì Bách đến đây. Kể cả đến những chiếc váy cưới đều được anh đặt tại cửa hàng dì.

Một khoảng thời gian không khỏi hồi hộp trước sau giờ cũng đến. Hàn Như Tuyết bước xuống xe, khóac tay người gì bước trên thảm đỏ bào lề đường.

Những vị khách đã ngồi đợi ở hai hàng ghế, cô chỉ việc chấn tĩnh lại tỉnh thần từng bước, bước về phía anh.

" Chăm sóc con bé thật tốt nhé "

Dì Bách trao tay Hàn Như Tuyết cho Dương Nhược Thiếu rồi lùi về hàng ghế của mình.

Giờ hành lễ bắt đầu,...

..

"Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau." Đồng thời cha sẽ hỏi hai con có đồng ý bên nhau trọn đời không? " Em là Hàn Như Tuyết nhận anh Dương Nhược Thiếu làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời em "

" Anh là Dương Nhược Thiếu nhận em Hàn Như Tuyết làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời anh "

Cho đến khi chiếc khăn được mở ra, khuôn mặt cô gái đó hôm nay như một cơn gió xuân ghé qua đời anh, đáng dấu một cột mốc gì đó.

Anh nhẹ đặt lên đôi môi điểm chút son đỏ một nụ hôn, sau đó ghé sát tai cô .

" Hôm nay em đẹp lắm "

" Từ hôm nay em chính thức thuộc quyền sở hữu của Dương Nhược Thiếu "

Hàn Như Tuyết dùng tay giữ lấy hai gò má anh, nhờ giày cao gót cô chỉ kiễng chút chân lên chứ không như mọi khi.

" Gửi anh ngàn lời, em yêu anh "

Câu nói đầy xúc cảm ngọt ngào chạm đáy tim người đàn ông, sau đó khẽ chạm môi anh một lần nữa.

Họ có một buổi lễ diễn ra suông sẻ rồi cùng nhau trên chiếc xe về căn biệt thự. Buổi tối hôm đó, một đại tiệc diễn ra tại bãi biển lớn, tất cả nơi đây đều được bao từ A đến Z.

Hàn Như Tuyết và Dương Nhược Thiếu có thể nói là hai nhân vật chính đến muộn nhất. Anh cũng vốn dậy rất sớm sau buổi nghỉ chưa nhưng muốn cô thỏai mái thời gian hơn nên chớm giờ tổ chức mới đến.

Mọi người ai nấy cũng đón tiếp hai người rất nồng nhiệt. Bữa tiệc diễn ra sau một vài lời thông báo của cặp vợ chồng mới cưới.

" Trước hết tôi cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc này chúng vui với gia đình chúng tôi. Hôm nay mọi người có thể thỏa sức ăn chơi, không cần phải tìm cách cư xử với tôi"

" Mọi người đã biết người con gái bên cạnh là vợ tôi.. Hàn Như Tuyết. Mong nhìn qua khắc ghi nhớ kĩ, cô ấy còn nhỏ tuổi "

Hàn Như Tuyết không nói gì, có nói anh cũng không cho bởi anh biết người quen nơi đây dùng miệng vụng lợi rất nhiều. Cô tốt nhất là không nên tiếp xúc.

Sau màn phát biểu mọi người ai nấy vẫn chưa quá nhộn nhịp. Cho đến khi hai nhân vật chính rời xuống, mọi thứ mới trở nên náo nhiệt.

" Anh à, em muốn ăn gì đó. Hơi đói " Cô nhìn xung quanh ai nấy lạ hoắc không hề thấy người quen đâu.

" Đợi chút, mẹ ngồi phía cuối gần hồ bơi. Em lại đó, chút anh qua. " Anh nhẹ nhàng nói, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn.

Hàn Như Tuyết nhìn thoáng qua thấy bộ tứ đứng đằng đó, nơi đó rất ít người, trang trí cũng đặc biệt hơn.

" Chị ấy đẹp nhỉ? " Quý Văn từ xa khẽ lắc chất lỏng trong tay, quay sang nói với Dương Tiểu My.

Vẻ mặt cô nàng khi đó dịu buồn hẳn đi, mãi sau đó khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ rồi mới lên tiếng. " Anh thích chị ấy hả? "

" Em cũng rất đẹp " Cậu ngượng ngạo khen người con gái bên cạnh mình.

" Đừng để nó hiện rõ, em cá anh không bảo toàn mạng nhỏ đâu " Dương Tiểu My nhói lòng nhắc nhở rồii rời đi đón Hàn Như Tuyết.

Thử vài món đồ ăn, Hàn Như Tuyết vẫn chưa nói gì nãy giờ. Mọi người cùng nhau dùng đồ ăn trong yên tĩnh. Tô Kỳ Diễm không cho phép ai lên tiếng hết, bà chỉ nói mọi người cùng ăn. Mãi sau đó, bữa ăn ngừng lại, mọi người vẫn không dám mở miệng.

" Tiểu Tuyết con dùng bữa no chưa? " Bà khẽ lên tiếng hỏi thăm.

" Con no rồi Dì " Cô nhanh nhảu trả lời.

" Gọi ta là mẹ được rồi. Trông con hơi mệt, không sao chứ? "

" Không có đâu chỉ là con không thích ồn ào lắm "

" Để em đưa chị ra ngoài hóng gió " Quý Văn đứng dậy nắm tay kéo cô đi, cậu điên thật rồi..

Nhấn sao nhiều để ra Chương Mới ☔
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện