Lúc này Tư Đồ chân nhân, Thánh Thiên Đạo và nhiều vương hầu sắc mặt khó coi tới cực điểm, cũng lui về phía sau, về phần những người khác, căn bản không dám tới gần, đế uy bao hàm tiên uy, nếu nó áp xuống thì ai cũng bị nghiền nát.
Hào khí như vậy ép rất nhiều người thở không ra hơi, dưới đế uy, ai dám cuồng? Đây là nội tình tiên môn đế thống, đây cũng là vì cái gì cho tới bây giờ tiên môn đế thống lại làm cho người ta kiêng kỵ, đây cũng là cho tới nay tiên môn đế thống có thể sừng sững ngàn trăm vạn năm mà không biến mất.
- Bằng đế vật trấn áp người, tính toán bổn sự gì, có năng lực, Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi cứ dùng thực lực chiến một lần.
Thánh Thiên Đạo hít sâu một hơi nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn Thánh Thiên Đạo, nói:
- Ta lại ưa thích dùng đế vật áp người, ngươi có ý kiến sao? Có ý kiến thì đi lên cắn ta đi. Thánh Thiên giáo các ngươi có bản lĩnh thì tìm thứ nào ngăn cản đế uy đi, có thể chống lại đế uy của ta, đó mới gọi là bản lĩnh thật sự! Nếu như ngươi không được, mời lão tổ các ngươi ra, xem là ta diệt hắn hay là hắn diệt ta.
Đương nhiên, lúc này Lý Thất Dạ ước gì Thánh Thiên giáo lão tổ xuất thế, ở ngoài Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn có quá nhiều thủ đoạn giết người.
Thánh Thiên Đạo bị tức thổ huyết, hận không thể bóp chết Lý Thất Dạ, nhưng mà dưới đế uy, hắn lại không thể làm gì. Lúc này trong mắt Thánh Thiên Đạo, Lý Thất Dạ còn buồn nôn hơn cả tiểu nhân đắc chí.
- Cổ trưởng lão, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.
Tư Đồ chân nhân lúc này mặt mũi không tốt hơn chút nào, nhưng mà không đánh mặt người cười, nói ra:
- Tất cả mọi người đang sinh tồn ở đây, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, mọi người nên lùi một bước trời cao biển rộng, làm gì phải ta sống ngươi chết chứ?
Lúc này cho dù Tư Đồ chân nhân làm cho người ta kiêng kỵ, nhưng dưới đế uy hắn không thể không cúi đầu nhận thua, đế uy trấn áp xuống, không cần biết ngươi là vương hầu hay chân nhân, đều phải tan thành mây khói.
- Hòa khí sinh tài?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Ta cho tới bây giờ đều không hòa khí sinh tài, kẻ ngăn ta thì phải chết! Cùng tồn tại cùng một nơi thì như thế nào, Thánh Thiên giáo cũng tốt, Bảo Thánh thượng quốc cũng được, ngăn cản đại đạo của Tẩy Nhan Cổ Phái thì phải đồ diệt!
Lý Thất Dạ vừa nói thế nhiều người biến sắc, rất nhiều người cũng đưa mắt nhìn nhau, đây chính là khiêu khích Thánh Thiên giáo trần trụi, Thánh Thiên giáo có nuốt cục giận này được không?
- Ngươi --
Tư Đồ chân nhânbiến sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Hắn một đời chân nhân, với tư cách quốc sư Bảo Thánh thượng quốc, có thể nói là quyền cao chức trọng, hôm nay lại bị tiểu tử mười năm tuổi khinh thị như thế, hắn làm sao không tức giận cơ chứ.
- Như thế nào? Không phục? Không phục đi lên cắn ta đi.
Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn trên lưng ốc sên, thong dong nói:
- Nếu tất cả mọi người đã vạch mặt, cũng không có gì phải nói, khai chiến thì khai chiến, ta phụng bồi!
Lý Thất Dạ vừa nói ra như vậy, không chỉ có Tư Đồ chân nhân, cho dù là Tử Sơn Hầu, Hỗn Nguyên hầu cũng biến sắc, tiểu vương bát đản này không phải đang đùa giỡn, mà là đùa thật.
Thời điểm này đám người Tư Đồ chân nhân mới hiểu được mình đã chọc phải tiểu ma vương, tiểu tử trước mặt căn bản là không biết trời cao đất rộng, cái gì Thánh Thiên giáo, cái gì Bảo Thánh thượng quốc, đối với hắn mà nói chỉ sợ là cái tên mà thôi, thậm chí căn bản không nghĩ tới hành vi của mình sẽ mang tai họa ngập đầu tới cho Tẩy Nhan Cổ Phái.
Nếu như là tiểu tử vương bát đản cuồng vọng thì cũng thôi đi, nhưng mà muốn chết là, tiểu tử cuồng vọng này có thể ra lệnh cho kẻ cầm đế vật, đây là chuyện đáng sợ nhất.
"Yết -- yết -- yết --" nhưng mà thời điểm này, đột nhiên phát sinh dị biến, đột nhiên cánh cửa đá mở ra, trong cửa đá có nhiều hào quang bắn ra ngoài, vầng sáng đan vào cùng một chỗ, hóa thành phù văn vô tận, hình thành cánh cửa.
- Tại sao Ma Bối Lĩnh mở ra trước thời hạn?
Cửa đá đột nhiên mở ra, Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên ánh mắt ngưng tụ, ngày đó ngay địa điểm cũ hắn chôn mình dưới đất, đã từng thử qua câu thông đại địa, dùng thông đế cơ, dùng dò xét tồn tại đã từng nghịch thiên của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Tuy lần này chôn ở dưới đất làm cho hắn không có được kết quả như suy nghĩ của mình, nhưng lại suy tính ra ngày mở Ma Bối Lĩnh, nhưng mà hiện tại Ma Bối Lĩnh mở ra trước thời gian, đối với Lý Thất Dạ biết rõ lai lịch của Ma Bối Lĩnh mà nói, đây không phải chuyện tốt.
- Ma Bối Lĩnh mở ra, Ma Bối Lĩnh mở rồi.
Lúc này có người quát to một tiếng, thời điểm mọi người khôi phục tinh thần đã lao vào trong.
- Chúng ta đi --
Có đại nhân vật của đại giáo mang theo đệ tử đi vào, trong nháy mắt biến mất, tiến vào trong Ma Bối Lĩnh.
- Chúng ta cũng đi.
Những người khác nhao nhao nhảy vào cửa đá.
- Nhanh đi vào.
Trong khoảng thời gian ngắn trên sườn đồi hỗn loạn, không ít người chen nhau nhảy vào trong cửa đá. Vốn muốn tiến vào Ma Bối Lĩnh cần phải sắp xếp theo bối phận, không phải bất luận kẻ nào bất kỳ môn phái nào cũng có tư cách đi vào.
Trấn Uy Hầu trọng thương không dậy nổi, trách nhiệm của Trấn Uy Hầu phải do đám người Tử Sơn Hầu tiếp nhận, với tư cách chủ nhà Bảo Thánh thượng quốc có thể chỉ định môn phái hay nhân tài nào đó đi vào Ma Bối Lĩnh, nhưng mà lúc này Tư Đồ chân nhân, Thánh Thiên Đạo bị đế uy bao phủ, đám người Tử Sơn Hầu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất chọc giận tiểu ma vương kia, một hơi giận chó đánh mèo giết chết vương hầu của Bảo Thánh thượng quốc ở đây, vậy đây là tổn thất thảm trọng.
Cho nên đám người Tử Sơn Hầu chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đi vào, nhìn thấy những tiểu tông môn hoặc tán tu đục nước béo cò, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này Cổ Thiết Thủ nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn qua cửa đá, cuối cùng nhất quát:
- Đi, chúng ta đi vào!
Cửa đá đột nhiên mở ra trước thời hạn, lúc này Lý Thất Dạ không có tâm tình đi quản cái gì Thánh Thiên Đạo, cái gì Tư Đồ chân nhân.
- Cô nương, có hứng thú đi theo chúng ta không?
Lý Thất Dạ trước khi rời đi, quay đầu nhìn qua Trần Bảo Kiều nói ra.
Phải biết rằng, Trần Bảo Kiều chính là hôn thê của Thánh Thiên Đạo, hiện tại Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người đùa giỡn hôn thê của mình, Thánh Thiên Đạo tức giận thổ huyết.
- Tiểu nam nhân, ai nói muốn đi theo ngươi!
Trần Bảo Kiều nhìn Lý Thất Dạ, sau đó nàng đi trước Lý Thất Dạ một bước tiến vào cửa đá, lão bộc vội vàng đánh xe ngựa theo vào.
Đón lấy đám người Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên đi vào trong cửa đá, lập tức bị truyền vào Ma Bối Lĩnh.
Sau khi ôn thần này đi vào, bất luận là Tử Sơn Hầu hay là Tư Đồ chân nhân, bọn họ thở ra một nơi, thời điểm này trong lòng bọn họ muốn mắng tiểu vương bát đản Lý Thất Dạ này cả ngàn lần, nhưng mà không có cách nào, tiểu vương bát đản này trời sanh là tiểu Ma Vương!
Hào khí như vậy ép rất nhiều người thở không ra hơi, dưới đế uy, ai dám cuồng? Đây là nội tình tiên môn đế thống, đây cũng là vì cái gì cho tới bây giờ tiên môn đế thống lại làm cho người ta kiêng kỵ, đây cũng là cho tới nay tiên môn đế thống có thể sừng sững ngàn trăm vạn năm mà không biến mất.
- Bằng đế vật trấn áp người, tính toán bổn sự gì, có năng lực, Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi cứ dùng thực lực chiến một lần.
Thánh Thiên Đạo hít sâu một hơi nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn Thánh Thiên Đạo, nói:
- Ta lại ưa thích dùng đế vật áp người, ngươi có ý kiến sao? Có ý kiến thì đi lên cắn ta đi. Thánh Thiên giáo các ngươi có bản lĩnh thì tìm thứ nào ngăn cản đế uy đi, có thể chống lại đế uy của ta, đó mới gọi là bản lĩnh thật sự! Nếu như ngươi không được, mời lão tổ các ngươi ra, xem là ta diệt hắn hay là hắn diệt ta.
Đương nhiên, lúc này Lý Thất Dạ ước gì Thánh Thiên giáo lão tổ xuất thế, ở ngoài Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn có quá nhiều thủ đoạn giết người.
Thánh Thiên Đạo bị tức thổ huyết, hận không thể bóp chết Lý Thất Dạ, nhưng mà dưới đế uy, hắn lại không thể làm gì. Lúc này trong mắt Thánh Thiên Đạo, Lý Thất Dạ còn buồn nôn hơn cả tiểu nhân đắc chí.
- Cổ trưởng lão, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.
Tư Đồ chân nhân lúc này mặt mũi không tốt hơn chút nào, nhưng mà không đánh mặt người cười, nói ra:
- Tất cả mọi người đang sinh tồn ở đây, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, mọi người nên lùi một bước trời cao biển rộng, làm gì phải ta sống ngươi chết chứ?
Lúc này cho dù Tư Đồ chân nhân làm cho người ta kiêng kỵ, nhưng dưới đế uy hắn không thể không cúi đầu nhận thua, đế uy trấn áp xuống, không cần biết ngươi là vương hầu hay chân nhân, đều phải tan thành mây khói.
- Hòa khí sinh tài?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Ta cho tới bây giờ đều không hòa khí sinh tài, kẻ ngăn ta thì phải chết! Cùng tồn tại cùng một nơi thì như thế nào, Thánh Thiên giáo cũng tốt, Bảo Thánh thượng quốc cũng được, ngăn cản đại đạo của Tẩy Nhan Cổ Phái thì phải đồ diệt!
Lý Thất Dạ vừa nói thế nhiều người biến sắc, rất nhiều người cũng đưa mắt nhìn nhau, đây chính là khiêu khích Thánh Thiên giáo trần trụi, Thánh Thiên giáo có nuốt cục giận này được không?
- Ngươi --
Tư Đồ chân nhânbiến sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Hắn một đời chân nhân, với tư cách quốc sư Bảo Thánh thượng quốc, có thể nói là quyền cao chức trọng, hôm nay lại bị tiểu tử mười năm tuổi khinh thị như thế, hắn làm sao không tức giận cơ chứ.
- Như thế nào? Không phục? Không phục đi lên cắn ta đi.
Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn trên lưng ốc sên, thong dong nói:
- Nếu tất cả mọi người đã vạch mặt, cũng không có gì phải nói, khai chiến thì khai chiến, ta phụng bồi!
Lý Thất Dạ vừa nói ra như vậy, không chỉ có Tư Đồ chân nhân, cho dù là Tử Sơn Hầu, Hỗn Nguyên hầu cũng biến sắc, tiểu vương bát đản này không phải đang đùa giỡn, mà là đùa thật.
Thời điểm này đám người Tư Đồ chân nhân mới hiểu được mình đã chọc phải tiểu ma vương, tiểu tử trước mặt căn bản là không biết trời cao đất rộng, cái gì Thánh Thiên giáo, cái gì Bảo Thánh thượng quốc, đối với hắn mà nói chỉ sợ là cái tên mà thôi, thậm chí căn bản không nghĩ tới hành vi của mình sẽ mang tai họa ngập đầu tới cho Tẩy Nhan Cổ Phái.
Nếu như là tiểu tử vương bát đản cuồng vọng thì cũng thôi đi, nhưng mà muốn chết là, tiểu tử cuồng vọng này có thể ra lệnh cho kẻ cầm đế vật, đây là chuyện đáng sợ nhất.
"Yết -- yết -- yết --" nhưng mà thời điểm này, đột nhiên phát sinh dị biến, đột nhiên cánh cửa đá mở ra, trong cửa đá có nhiều hào quang bắn ra ngoài, vầng sáng đan vào cùng một chỗ, hóa thành phù văn vô tận, hình thành cánh cửa.
- Tại sao Ma Bối Lĩnh mở ra trước thời hạn?
Cửa đá đột nhiên mở ra, Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên ánh mắt ngưng tụ, ngày đó ngay địa điểm cũ hắn chôn mình dưới đất, đã từng thử qua câu thông đại địa, dùng thông đế cơ, dùng dò xét tồn tại đã từng nghịch thiên của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Tuy lần này chôn ở dưới đất làm cho hắn không có được kết quả như suy nghĩ của mình, nhưng lại suy tính ra ngày mở Ma Bối Lĩnh, nhưng mà hiện tại Ma Bối Lĩnh mở ra trước thời gian, đối với Lý Thất Dạ biết rõ lai lịch của Ma Bối Lĩnh mà nói, đây không phải chuyện tốt.
- Ma Bối Lĩnh mở ra, Ma Bối Lĩnh mở rồi.
Lúc này có người quát to một tiếng, thời điểm mọi người khôi phục tinh thần đã lao vào trong.
- Chúng ta đi --
Có đại nhân vật của đại giáo mang theo đệ tử đi vào, trong nháy mắt biến mất, tiến vào trong Ma Bối Lĩnh.
- Chúng ta cũng đi.
Những người khác nhao nhao nhảy vào cửa đá.
- Nhanh đi vào.
Trong khoảng thời gian ngắn trên sườn đồi hỗn loạn, không ít người chen nhau nhảy vào trong cửa đá. Vốn muốn tiến vào Ma Bối Lĩnh cần phải sắp xếp theo bối phận, không phải bất luận kẻ nào bất kỳ môn phái nào cũng có tư cách đi vào.
Trấn Uy Hầu trọng thương không dậy nổi, trách nhiệm của Trấn Uy Hầu phải do đám người Tử Sơn Hầu tiếp nhận, với tư cách chủ nhà Bảo Thánh thượng quốc có thể chỉ định môn phái hay nhân tài nào đó đi vào Ma Bối Lĩnh, nhưng mà lúc này Tư Đồ chân nhân, Thánh Thiên Đạo bị đế uy bao phủ, đám người Tử Sơn Hầu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất chọc giận tiểu ma vương kia, một hơi giận chó đánh mèo giết chết vương hầu của Bảo Thánh thượng quốc ở đây, vậy đây là tổn thất thảm trọng.
Cho nên đám người Tử Sơn Hầu chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đi vào, nhìn thấy những tiểu tông môn hoặc tán tu đục nước béo cò, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này Cổ Thiết Thủ nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn qua cửa đá, cuối cùng nhất quát:
- Đi, chúng ta đi vào!
Cửa đá đột nhiên mở ra trước thời hạn, lúc này Lý Thất Dạ không có tâm tình đi quản cái gì Thánh Thiên Đạo, cái gì Tư Đồ chân nhân.
- Cô nương, có hứng thú đi theo chúng ta không?
Lý Thất Dạ trước khi rời đi, quay đầu nhìn qua Trần Bảo Kiều nói ra.
Phải biết rằng, Trần Bảo Kiều chính là hôn thê của Thánh Thiên Đạo, hiện tại Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người đùa giỡn hôn thê của mình, Thánh Thiên Đạo tức giận thổ huyết.
- Tiểu nam nhân, ai nói muốn đi theo ngươi!
Trần Bảo Kiều nhìn Lý Thất Dạ, sau đó nàng đi trước Lý Thất Dạ một bước tiến vào cửa đá, lão bộc vội vàng đánh xe ngựa theo vào.
Đón lấy đám người Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên đi vào trong cửa đá, lập tức bị truyền vào Ma Bối Lĩnh.
Sau khi ôn thần này đi vào, bất luận là Tử Sơn Hầu hay là Tư Đồ chân nhân, bọn họ thở ra một nơi, thời điểm này trong lòng bọn họ muốn mắng tiểu vương bát đản Lý Thất Dạ này cả ngàn lần, nhưng mà không có cách nào, tiểu vương bát đản này trời sanh là tiểu Ma Vương!
Danh sách chương