Bộ dáng này nếu bình thường nhìn, đó là hết sức buồn cười, nhưng mà, lúc này ai cũng không dám bật cười.

Tiểu tử Nam Hoài Nhân này là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng mà, lòng có thần minh, vừa nói đến thần, trong lòng của hắn vẫn là sợ run cả người, lúc này, hắn là thực tình thành ý hướng đại thụ nhận lầm .

Thời điểm Nam Hoài Nhân dập đầu xong, đột nhiên, bầu trời bồng bềnh rơi xuống một vật, hạ xuống trước mặt Nam Hoài Nhân. Vật ấy vàng óng ánh, phun ra nuốt vào lấy từng sợi từng sợi quang mang như tơ vàng, này là đài sen, đài sen này như hoàng kim tạo thành, mặc dù không thực, nhưng mà, bên trong đài sen nguyên một đám liên lỗ lại chớp động lên quang hoa trong suốt.

- Hảo tiểu tử, ngươi thật sự là một mảnh thành tâm.

Lý Thất Dạ cũng không khỏi gật đầu khen:

- Quế Liên thụ hoàn toàn chính xác bỏ qua lỗi lầm của ngươi, ban thưởng ngươi một nhánh Lục Đạo Liên Bồng, đây chính là đồ vật khó lường, tương lai có cơ hội, có thể luyện thành Thần khí! Còn không mau tạ ơn Quế Liên thụ. Phải biết, thứ này đã là cực ít.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, đám người cũng không khỏi trở nên động dung, có thể luyện thành Thần khí, lúc này, coi như người lại không biết nhìn hàng, vừa nhìn thấy đài sen như hoàng kim tạo thành kia cũng biết là không tầm thường.

Nam Hoài Nhân giật cả mình, vội vàng cung cung kính kính hướng đại thụ dập đầu, cuối cùng hoan thiên hỉ địa thu hồi Lục Đạo Liên Bồng, không dám có chút làm càn.

Lúc này, không ít đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đều hâm mộ nhìn lấy Nam Hoài Nhân, không nghĩ tới cũng tìm được thần vật như vậy, Mạc hộ pháp làm sư phụ, cũng vì đệ tử của mình cao hứng, không nghĩ tới phen này thành tâm, vậy mà đạt được thần thụ ban thưởng thần vật. Thiên cơ ở trong đó, là đã chú định.

Lúc này, có đệ tử cũng nhịn không được, học bộ dáng của Nam Hoài Nhân, hi vọng cũng có thể để thần thụ ban thưởng thần vật.

- Đừng hao tâm tổn trí.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

- Vô cấu vô ô, đó mới là bản tâm, có một chút xíu hiệu quả và lợi ích chi tâm, đều là không được. Tiểu tử Hoài Nhân này xem như phúc duyên không cạn, loại phúc duyên này không phải có thể cưỡng cầu .

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy. Đệ tử khác cũng không khỏi cười khan một tiếng. Mặc dù không được đến thần vật, nhưng mà, bất luận là chư vị đệ tử, hay là hộ pháp đường chủ. Cũng không khỏi kính sợ, lúc này, chư vị đệ tử cùng hộ pháp đều nhận định đại thụ trước mắt là một vị Thần thụ.

Lý Thất Dạ không để ý tới những việc này, nói với Cổ Thiết Thủ:

- Cổ trưởng lão, ta đi đông bộ một lần, ngươi mang theo chư đệ tử lưu thủ ở đây, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được rời đi nơi này, nếu không, có khả năng đưa tới tai hoạ ngập đầu.

- Ta sẽ chú ý.

Cổ Thiết Thủ không dám khinh xuất, trầm giọng nói.

Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn rời đi mảnh thánh thổ này, ở trên đường, Lý Thất Dạ đem thánh thủy cùng tro sen chia cho Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn một bộ phận, nói ra:

- Nếu như gặp rễ Bồ Ma, nhất định phải chém. Nếu như gặp Bồ Ma hoa, lập tức tránh xa. Nếu bị khốn, giết không đi ra, lấy tro sen lui địch, nếu bị Bồ Ma hoa rơi thân hoặc bị ma căn đâm thể, lấy thánh thủy giội thể, nếu không nó sẽ hút khô máu tươi của các ngươi.

Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn cẩn thận thu hồi thánh thủy cùng tro sen. Ghi nhớ lời của Lý Thất Dạ, không dám có chút chủ quan.

- Chúng ta lần này đi là làm gì? Lý Sương Nhan hảo hảo thu về thánh thủy cùng tro sen, không khỏi hỏi.

- Xem tình huống lại nói.

Lý Thất Dạ trông về đông bộ phía xa, nói ra:

- Hiện tại không biết tình huống như thế nào, tóm lại, ở trước khi sự tình chuyển biến xấu. Thu thập hết đồ vật quỷ quái kia, bằng không thì, một khi khiến nó mọc ra lần nữa, vậy thật là tai vạ đến nơi.

Oanh… oanh… oanh…

Nhưng mà, Lý Thất Dạ vừa dứt lời. Toàn bộ đông bộ một hồi lay động, sau đó bùn đất trùng thiên, ở phía trên đại địa đông bộ, bên trong Vô Nhân khu, đột nhiên, lại là từng cốt thứ to lớn từ phía dưới mặt đất đâm lên, mỗi một đạo cốt thứ to lớn vậy mà dài vạn trượng, đáng sợ hơn là, mỗi một đạo cốt thứ lại đen như sơn, hắc khí quanh quẩn.

Trong lúc nhất thời, khu vực đông bộ vốn là Thanh Thủy nước biếc lại bốc lên từng sợi hắc khí, thời điểm từng sợi hắc khí bốc lên, quanh quẩn lấy toàn bộ Vô Nhân khu, không có bao nhiêu công phu, làm cho cả Vô Nhân khu thành khu vực như Địa Ngục.

Bất luận là kẻ nào, thấy một màn như vậy, cũng không khỏi đánh run một cái, trong nội tâm có cảm giác chẳng lành.

- Rống…

Ở thời điểm này, rống to vang lên, chỉ thấy Diệt Thiên Ma Viên từ trong hang ổ vọt ra, khí tức đáng sợ kia tràn ngập toàn bộ Vô Nhân khu.

- Diệt Thiên Ma Viên…

Vừa thấy được trăm vạn năm thiên thú này, tất cả mọi người sợ run cả người, chỉ sợ là nhân vật như Thanh Huyền Thiên Tử, cũng không khỏi sắc mặt đại biến.

- Thu…

Nhưng mà, Diệt Thiên Ma Viên vừa mới vọt ra, tại một hướng khác, bên trong một cái thâm cốc, một tiếng hét dài vang xa, một đầu thọ tinh cũng bay lên.

- Má ơi, trăm vạn năm Thọ tinh…

Tất cả mọi người bị dọa đến run rẩy, trăm vạn năm thiên thú, trăm vạn năm thọ tinh, khí tức của bọn nó như sóng lớn cuốn sạch lấy toàn bộ đông bộ! Tất cả tu sĩ bị dọa đến sắc mặt như màu đất, không biết bao nhiêu tu sĩ đạo hạnh yếu bị dọa đến đặt mông ngồi dưới đất.

- Đã xong, đã xong…

Lúc này, có tu sĩ thất thần, sợ tới mức hồn phi phách tán.

Lúc này, tất cả mọi người muốn chạy trốn cũng không kịp, thậm chí có thể nói, đối mặt trăm vạn năm thiên thú, trăm vạn năm thọ tinh, coi như là Chân Nhân cũng trốn không thoát.

Nhưng mà, Diệt Thiên Ma Viên cùng trăm vạn năm thọ tinh phóng lên tận trời căn bản không có để ý tới tu sĩ tiến vào Vô Nhân khu, bọn nó đều cuồng hống thét dài một tiếng, có chút không bỏ, cuối cùng vẫn từ bỏ nơi ở của mình, chạy ra khỏi đông bộ, một đầu thọ tinh là xông vào phương bắc, Diệt Thiên Ma Viên xông vào phương tây, cuối cùng biến mất ở bên trong hoang mãng mênh mông.

Lúc này, Lý Thất Dạ vừa lên đường không khỏi híp mắt, xa xa nhìn lấy cự cốt chống trời kia, thật lâu không nói gì.

- Đó là cái gì?

Ngay cả Ngưu Phấn cũng không khỏi trở nên động dung, hắn có một loại báo hiệu chẳng lành, thì thào nói.

- Đã từng là hài cốt.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, lại lộ ra nụ cười xán lạn, nói ra:

- Đã chết trăm ngàn vạn năm, còn muốn mượn hài cốt trùng sinh.

- Đây là dạng ma vật gì, Thiên thú năm trăm vạn năm sao? Hoặc là Thọ tinh năm trăm vạn năm?

Ngưu Phấn không khỏi trở nên động dung, từng cây cốt thứ đều cao vạn trượng, thử nghĩ thoáng cái, cái ma vật này là to lớn bực nào.

Lý Thất Dạ nhàn định cười nói:

- Không phải thiên thú, cũng không phải thọ tinh, nhưng mà, so với chúng nó đáng sợ hơn. Thiên thú cùng thọ tinh còn có thể giết chết được, thứ quỷ quái này rất khó giết chết, ương ngạnh đến làm cho người bất khả tư nghị, chỉ cần nó còn có một chút rễ cây, sẽ như cũ có thể sống sót, mưu đồ ngày nào đó trùng sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện