Hai đôi mắt đẹp nhìn nhau nhưng không khí trong phòng lúc này không đẹp đẽ một chút nào cả, ngược lại còn khá căng thẳng Cuối cùng An Tư bỗng nở nụ cười nói.

- Chào Elina tiểu thư. Ta là Nghi quan An Tư phụ trách chăm sóc Thiếu úy đại nhân.

Nụ cười của nàng làm không khí như quả bóng hơi xì ra ngoài, mọi người đều thống nhất che giấu thân phận của Lý Anh Tú là Thiếu úy nên nàng nói vậy cũng không có vấn đề gì. Thấy đối phương lễ độ như vậy Elina cũng buông bỏ khí tràng trở về là một cô gái bình dị mỉm cười nói.

- Chào An Tư tiểu thư, ta là Elina, là bằng hữu của Lý công tử.

Nói rồi nàng đến gần bên cạnh giường của Lý Anh Tú lo lắng hỏi.

- Lý công tử thương thế có nặng lắm không? An Tư đôi mắt cũng nhìn theo có vẻ dượm buồn nói.

- Đã qua cơn nguy hiểm nhưng một mực không tỉnh lại. Thái y nói có người quan trọng nói chuyện với Thiếu úy đại nhân ngài ấy sẽ thức tỉnh sớm hơn nên chúng ta quyết định đi mời tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi.

Elina nghe đến chữ người quan trọng hai gò má liền khẽ đỏ lên, chẳng lẽ mối quan hệ của bọn hắn đều bị mọi người biết, nhất định là Trần Thư đã tiết lộ đi. Nàng khẽ nói.

- Không có gì, là bằng hữu của hắn đáng ra ta nên biết để đi thăm hắn sớm hơn mới phải.

An Tư nhìn thấy Elina quan tâm đến bệ hạ cảm thấy mình ở đây không phù hợp lắm liền nói.

- Bệ hạ hiện tại làm phiền tiểu thư, ta đi ra ngoài một chút.

Elina gật đầu nói.

- An Tư tiểu thư cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc hắn.

An Tư đi ra ngoài rồi Lý Anh Tú liền ngồi xuống bên cạnh giường đưa tay khẽ sờ lên trán hắn một chút. So với lúc trước hắn lại gầy gò đi không ít, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Nhìn hắn như vậy trái tim của nàng lại thấy quặn đau. Yêu nhau nhưng không gặp mặt một thời gian dài như vậy, chỉ có thể liên lạc qua những bức thư, hắn vẫn ân cần quan tâm nàng qua từng câu chữ, dù nội dung thư của hắn rất ngắn nhưng nàng cảm nhận được bên trong đó là tình cảm dạt dào của người con trai này. Nàng đã mong chờ lần gặp lại này như thế nào, vậy mà lúc thấy hắn hắn lại bất tỉnh, nằm yên trên giường bệnh. 

- Anh Tú, tỉnh, ta đã đến gặp chàng rồi đây.

Elina ghé bên tai Lý Anh Tú khẽ thủ thỉ, mọt giọt nước mắt lăn dài trên má, đã bao lâu rồi nàng không khóc, hiện tại nàng lại đổ lệ vì người nam nhân này.

Rầm.

Bên trong thứ hải Lý Anh Tú lần nữa bị đánh văng ra ngoài, trên người hắn vết thương chồng chất, thần hồn cũng trở nên nhạt nhòa, phía bên kia Trần Ích Tắc trên người cũng có nhiều vết thương nhưng so với Lý Anh Tú lại nhẹ hơn không ít. Lý Anh Tú cảm thấy tay chân mình trở nên vô lực, thậm chí trường kiếm cũng đã tan rã đi, hắn không còn đủ ý chí để duy trì được hình dáng của thanh kiếm.

Nhìn Trần Ích Tắc vẫn một bộ dáng lạnh lùng cầm bội kiếm từ từ đi đến. Lý Anh Tú không khỏi cười khổ.

- Lần này có lẽ không thể vượt qua được kiếp nạn này rồi.

Nhưng hắn thực sự không cam lòng. Kiếp trước hắn đã bất lực với cuộc sống thực tế, được Lạc Long Quân đưa sang dị giới bên này trao cho trọng trách cực đại, nhưng hắn lại lần nữa bất lực với thử thách. Hắn không cam lòng, hắn vẫn còn muốn xây dựng Đại Việt, còn muốn nhìn thấy người con gái hắn yêu, Elina, An Tư, còn có cả mẹ nuôi Ỷ Lan của hắn.

- Anh Tú, ta đến gặp chàng rồi đây.

- Tỉnh lại, chàng có nghe ta nói không?



Là ai? Là giọng nói của Elina, nàng ở đâu? Lý Anh Tú dáo dát ngó quanh, không gian vẫn đen đằng đẵng, chỉ có hắn và Trần Ích Tắc, nhưng giọng nói của nàng vẫn không ngừng vang vọng.

- Tú lang, tỉnh lại, chàng đã hứa ba năm sau sẽ đến cưới ta mà. Ta không cho phép chàng nằm im như thế.

Đúng, ba năm, hắn đã từng hứa với nàng như vậy, ba năm, chỉ cần ba nắm hắn tin tưởng mình có thể gây dựng một đế chế không thua kém gì Bravia vương quốc, lúc đó hắn có thể vẻ vang cưới nàng trở về Đại Việt. Hắn không thể chết, không thể chết.

- Mẹ nó, ta không thể chết được.

Lý Anh Tú gầm lên một tiếng, trong tay lần nữa xuất hiện một thanh trường kiếm lao thẳng đến Trần Ích Tắc. Trần Ích Tắc vẫn như cũ vun lên trường kiếm, khí thế hung mãnh lao đến tấn công. Nhưng lần này khác biệt, Lý Anh Tú thần hồn nhợt nhạt nhưng ý chí mạnh mẽ, một bộ kiếm pháp nhuần nhuyễn phát ra. Trần Ích Tắc công đến Lý Anh Tú dùng sống đao nhẹ nhàng gạt phăng đi đường kiếm, ngay lập tức phản lại một đòn thứ hai vào cổ tay của Trần Ích Tắc. Một đòn này vừa nhanh vừa xảo diệu khiến Trần Ích Tắc không kịp phản ứng. Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ vì đau đớn mà buông bỏ trường kiếm, tuy nhiên Trần Ích Tắc lại chỉ là thần hồn nên ngoại trừ vết thương và thần hồn nhạt đi cũng không gây được hiệu quả gì lớn.

Lý Anh Tú biết ở trạng thái này chỉ có hai sự lựa chọn, một là đánh tiêu hao cho đến khi thần hồn đối phương tan vỡ trước, thứ hai là chém được thủ cấp của đối thủ. Với tình hình như vậy Lý Anh Tú cũng chỉ có thể lựa chọn phương án thứ hai. Trong đầu Lý Anh Tú âm thầm tưởng tượng, trường kiếm của trong tay Lý Anh Tú cũng dần dần biến đổi. Lưỡi kiếm trở nên dài, hai lưỡi sắc lẹm, mũi nhọn có thể đâm, ở thân kiếm lại có một rãnh máu, tại tay cầm kiếm còn có một vòng giữ kiếm. Đây chính là một thanh trường kiếm Spadroon.

- Đến, ta cùng ngươi một đòn sinh tử.

Phía bên ngoài Elina liền tục ghé vào tai Lý Anh Tú thủ thỉ. Phía ngoài cửa An Tư trở về nhưng nhìn thấy vậy cũng không làm phiền mà đứng đợi chờ phía ngoài, trong lòng có chút không nói ra lời được.

Bỗng nhiên bàn tay Lý Anh Tú đang được Elina nắm chặt bỗng nhiên khẽ động. Elina cảm nhận được chuyển động liền thẳng người dậy, không ngừng gọi.

- Anh Tú, chàng tỉnh, chàng tỉnh đúng không?

An Tư đứng bên ngoài nghe vậy nhưng cũng cố gắng kiềm nén cảm xúc muốn đi vào bên trong.

Lúc này Lý Anh Tú từ từ mở mắt ra, bởi đã lâu không thấy ánh sáng nên đôi mắt không kịp thích ứng khẽ nheo lại. Từ từ một gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn, Elina, người mà hắn hằng mong nhớ, chính là nàng.

- Anh Tú, chàng đã tỉnh lại.

Elina vui mừng ôm lấy hắn, Lý Anh Tú chỉ cảm nhận được một hương thơm ngát bay vào mũi, đôi bàn tay yếu ớt chậm rãi vỗ vỗ lên lưng nàng, môi mấp máy một chút khẽ nói.

- Cảm ơn nàng đã kéo ta…trở lại.

Đứng bên ngoài An Tư nước mắt không tự chủ liền trào ra, bệ hạ tỉnh nàng rất vui vẻ, nhưng không hiểu sao trái tim nhói lên một nhịp, lệ lại không ngừng chảy xuống, nàng khẽ quay người đi. Nàng yêu thích bệ hạ, nhưng không thể thổ lộ tình cảm đó, nàng chỉ có thể âm thầm đứng phía sau nhìn hai người bọn họ ấm áp bên cạnh nhau. Vị trí đó nàng không thể chen vào được. Đúng vậy, chỉ cần bệ hạ hạnh phúc, nàng sẵn sàng trả giá tất cả, không mong chờ gì hơn, chỉ cần được nhìn thấy bệ hạ thôi, như vậy nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện