Thành Tân Bình, nha môn phủ, bên trong phòng khách của nha môn đồ đạc bị Thiết Hán Cơ tức giận ném văng đầy đất. Vốn đại quân xuất phát sau quân tiên phong gần một ngày, quân tiên phong của Thiết Lặc đuổi theo đại bộ đội của Đại Việt cũng không tiến vào chiếm lĩnh thành Tân Bình mà tiếp tục chạy lên phía Bắc, Thiết Hán Cơ đến phủ Tân Bình lập tức đi vào chiếm lĩnh. Lúc này hắn mới nhận ra rằng cả một tòa thành lớn như vậy sớm đã không còn bất cứ thứ gì, đến một hạt thóc Đại Việt cũng không để lại. Thế nhưng Thiết Hán Cơ dù sao cũng là Đông Thành An phủ sứ, thực lực cường đại mà không phải là một thủ lĩnh bộ tộc du mục bình thường. Vấn đề tiếp tế đối với Thiết Hán Cơ mà nói không quá trở thành vấn đề quan trọng.
Thiết Hán Cơ lệnh cho binh sĩ chia vào các nhà dân trong thành để nghỉ ngơi. Có tiền quân đi phía trước hắn cũng không lo bị quân Đại Việt đánh úp. Binh sĩ Tây Gốt nhận được lệnh lập tức vui vẻ chia nhau đi vào nhà ở. Bọn hắn đã đóng quân dã ngoại hơn nửa tháng, dù là những chiến sĩ thảo nguyên nhưng ở trong nhà so với ở ngoài lều trại lại rất thoải mái, quân Tây Gốt cũng vần phải bổ sung tinh thần và thể lực để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Thế nhưng chẳng bao lâu binh sĩ lập tức báo lại cho Thiết Hán Cơ trong nhà ở của thành Tân Bình tràn đầy bẫy rập. Có những binh sĩ Tây Gốt vừa mới mở cửa một cây tầm vông có gắn thêm những đoạn gỗ vót nhọn như cây bồ cào khổng lồ đập thẳng vào hai chân hắn, khiến tên binh sĩ xui xẻo từ một kỵ binh tinh nhuệ phút chốc trở thành một kẻ tàn phế. Lại một tên binh sĩ khác vừa nằm lên giường hắn mới phát hiện ra cái giường này không biết bao giờ đã trở thành một ổ rắn độc, độc xà lập tức mổ vào cổ hắn, tên này lập tức độc phát thân vong. Số bẫy rập của Đại Việt rất nhiều, lại vô cùng đa dạng, chỉ trong phút chốc liền có người đến nhao nhao báo cáo, thống kê lại vậy mà có đến hơn hai trăm binh sĩ thương vong. Hơn nữa con số ngày càng không ngừn tăng lên.
- Lệnh cho các binh sĩ kiểm tra kỹ càng phòng ở trước khi đi vào.
Thiết Hán Cơ nói, như chợt nghĩ đến cái gì hắn lại nói tiếp.
- Trước tiên liền kiểm tra tòa phủ nha này trước thử xem.
Quả nhiên chỉ thoáng kiểm tra một chút vô số bẫy rập, độc trùng liền bị dời cả ra ngoài, toàn bộ phủ nha là cái bẫy rập khổng lồ, hầu như toàn bộ các phòng ngủ không sót cái nào là không bị đặt bẩy hoặc thả độc vật. Thiết Hán Cơ sắc mặt tái đi, may mắn hắn chỉ dừng chân ở phòng khách, còn chưa đi vào phòng ngủ. Nếu không hiện tại có thể nghĩ.
- Báo cáo tướng quân, quân tiên phong đã trở về.
Lang Cư đột nhiên đi vào bên trong nói. Thiết Hán Cơ giật mình, sao lại có thể trở về nhanh đến như vậy, hiệu suất làm việc của Thiết Lặc quả là rất cao. Thiết Hán Cơ chưa từng nghĩ đến chuyện rằng sẽ bị thất bại. Thiết Lặc mười tám tuổi, trải qua trăm trận, kinh nghiệm cũng rất phong phú, đối mặt với tàn quân Đại Việt làm sao có thể thất bại đây. Thế nhưng nhìn vẻ mặt của Lang Cư tâm lý hắn liền hô lên không ổn.
- Có chuyện gì xảy ra? Nói đi.
Lang Cư cúi đầu nói.
- Bẩm đại nhân, quân Tiên Phong bị phục kích, tổn thương thảm trọng. Thiết Lặc tướng quân...
Thiết Hán Cơ trong đầu oanh một tiếng, tiền phong quân vậy mà lại thất bại, làm sao có thể. Lang Cư ngập ngừng càng làm Thiết Hán Cơ sốt ruột hơn hỏi.
- Thiết Lặc? Thiết Lặc, hắn thế nào?
- Bẩm đại nhân, Thiết Lặc tướng quân không may đã hi sinh.
Lang Cư bi thiết nói, cúi đầu thật thấp, che giấu không thể cho Thiết Hán Cơ thấy được ánh mắt của hắn. Thế nhưng Thiết Hán Cơ không có tâm tư để ý đến Lang Cư, hắn vẫn còn đang chìm trong bàng hoàng chưa thể thoát ra đây.
- Hắn...giờ ở đâu? - Bẩm đại nhân, Thiết Lặc tướng quân đã được đưa về phủ nha.
Nghe Lang Cư trả lời Thiết Hán Cơ lập tức chạy vội ra phía trước. Trong sân của phủ nha tràn đầy binh sĩ bị thương nằm la liệt, mà chính giữa sân có một cái cán, đặt trên cán chính là thi thể của Thiết Lặc, mặt mày của hắn tràn đầy máu đã khô, thân người bị tạc gần như rệu rã, xương khớp đã bị gãy vụt làm thân thể cũng bị nhũn xuống một ít.
- Thiết Lặc, Thiết Lặc, cháu ta...
Thiết Hán Cơ ngồi xuống bên cạnh thi thể của Thiết Lặc. Dưới gối hắn không có con trai, Thiết Lặc là cháu trai của hắn cũng là người được Thiết Hán Cơ bồi dưỡng để trở thành đời tiếp theo của Đông Thành An phủ sứ. Thế nhưng giờ hắn chỉ còn lại thi thể nằm đây. Thiết Hùng quỳ bên cạnh thi thể của Thiết Lặc liền dập đầu nói.
- Thuộc hạ không bảo vệ được tốt tướng quân, mong đại nhân trị tội.
- Cút.
Thiết Hán Cơ quát lên một tiếng phát tiết sự phiền muộn vung chân đạp thẳng vào ngực của Thiết Hùng. Thân thể to lớn của Thiết Hùng lập tức bay ra ngoài mấy mét, miệng phun ra một búng máu, xem ra bị thương không hề nhẹ. Hít một hơi sâu điều hòa lại tâm tình Thiết Hán Cơ mới trầm giọng hỏi.
- Nói đi, làm sao các ngươi lại bị Đại Việt đánh bại? Tại sao Thiết Lặc lại chết?
Thiết Hùng chật vật ngồi dậy lại quỳ xuống kể lại toàn bộ sự việc diễn ra. Hắn không dám nói dối Thiết Hán Cơ, huống chi sự việc xảy ra cũng không phải lỗi của hắn. Thiết Hán Cơ hỏi.
- Ý ngươi là Đại Việt có vũ khí nổ rất to, bắn rất xa, uy lực rất lớn, lại có quái vật vô cùng khổng lồ đánh bại các ngươi?
- Đúng vậy thưa đại nhân, thuộc hạ có thể hướng Thần thề thuộc hạ không hề nói dối.
Lần này bọn hắn bị Đại Việt đánh quá thảm, một vạn kỵ đi truy kích trở về vậy mà chỉ còn năm ngàn, năm ngàn còn lại ngoại trừ thương vong thì thất lạc cũng vô cùng nhiều, Thiết Hùng cũng không thể tìm lại được, chỉ mong bọn hắn có thể tìm đến được thành Tân Bình mà thôi.
Nghe Thiết Hùng nói, Thiết Hán Cơ trầm ngâm suy nghĩ, quái vật to lớn, có cái vòi dài, ngà lớn chui từ miệng ra Thiết Hán Cơ không biết được là con vật gì? Thế nhưng vũ khí nổ rất to như Thiết Hùng miêu tả Thiết Hán Cơ lại cảm thấy có chút quen thuộc. Là người chứng kiến trận chiến Đông – Tây hai mươi năm trước, lại là kẻ sống sót trong chiến tranh Tây Gốt – Đông Tấn bảy năm trước kiến thức chiến tranh của Thiết Hán Cơ vô cùng phong phú. Thiết Hán Cơ nhớ lại lúc còn mặn nồng hắn vậy mà tiếp xúc qua một vật rất đặc biệt tại Đông Tấn gọi là pháo, rất dễ bắt lửa, khi nổ tiếng vang cũng rất to, người Đông Tấn hay dùng trong các dịp lễ lộc vô cùng sôi động, thế nhưng hắn cũng chưa nghe nói người Đông Tấn lấy thứ gọi là pháo này ra làm vũ khí. Xem ra phải báo lại cho bệ hạ một chút. Thiết Hán Cơ hít sâu một hơi nói.
- Để binh sĩ nghĩ ngơi đi. Đợi ngày mai chúng ta sẽ tiếng thẳng đến kinh đô của Đại Việt giết chết tất cả bọn chúng trả thù cho Thiết Lặc.
Thành Triệu Phong, nha môn Tuyên phủ sứ, bên trong phòng Trần Bình Trọng nằm yên vị trên giường, toàn thân được băng vải như xác ướp, bên cạnh là Phạm Công Bân đang bắt mạch. Từ lúc được lệnh đi chữa trị cho Trần Khánh Dư, Phạm Công Bân cũng chưa trở về mà cùng dân chúng tản cư về phủ Triệu Phong. Phạm Công Bân tập hợp các lang y trong vùng, tổ chức lên một cái bệnh viện dã chiến để phục vụ cho đại quân. Trần Bình Trọng được Trần Quốc Toản đưa trở về Phạm Công Bân lập tức được mời đến. Đối với chỉ trong vòng nửa tháng phải tiếp nhận hai vị tướng quân cơ hồ từ cửa chết kéo về trong lòng Phạm Công Bân cũng chỉ có thể thở dài.
- Phạm thái y, Trần tướng quân như thế nào rồi?
Tô Hiến Thành bên cạnh khẽ hỏi, bởi phải xây dựng phòng tuyến sông Cầu, Trần Khánh Dư từ sớm đã chạy ra ngoài tiền tuyến, Nguyễn Hiền cũng ở bên cạnh phụ trợ, Trần Quốc Toản vừa đưa Trần Bình Trọng trở về cũng lập tức rời đi nên tại thành Triệu Phong cũng chỉ còn mỗi Tô Hiến Thành mà thôi. Phạm Công Bân khẽ bỏ tay ra khỏi cổ tay Trần Bình Trọng nói.
- Bẩm đại nhân, Trần tướng quân bị mất máu quá nhiều, tổn thương cũng nặng vô cùng. Hiện tại chưa thể nói trước được điều gì, hạ quan cũng chỉ cố gắng hết sức mà thôi.
- Vậy làm phiền Phạm thái y rồi.
Tô Hiến Thành cũng hiểu được thương thế của Trần Bình trọng rất nặng, nhặt được về cũng chỉ còn một nửa cái mạng. Thế nhưng hắn vẫn mong muốn Phạm Công Bân có thể toàn lực cứu chữa, để Trần Bình Trọng có thể phục hồi liền tốt. Trải qua trận chiến này Trần Bình Trọng giường như đã trở thành chiến thần trong lòng các binh sĩ, là một biểu tượng của sự anh dũng, bất khuất. Nếu Trần Bình Trọng hi sinh đây quả thực là một tổn thất cực lớn cho tinh thần binh sĩ, Tô Hiến Thành không muốn điều đó xảy ra, nhất là khi đại chiến đã sắp đến rồi.
Thiết Hán Cơ lệnh cho binh sĩ chia vào các nhà dân trong thành để nghỉ ngơi. Có tiền quân đi phía trước hắn cũng không lo bị quân Đại Việt đánh úp. Binh sĩ Tây Gốt nhận được lệnh lập tức vui vẻ chia nhau đi vào nhà ở. Bọn hắn đã đóng quân dã ngoại hơn nửa tháng, dù là những chiến sĩ thảo nguyên nhưng ở trong nhà so với ở ngoài lều trại lại rất thoải mái, quân Tây Gốt cũng vần phải bổ sung tinh thần và thể lực để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Thế nhưng chẳng bao lâu binh sĩ lập tức báo lại cho Thiết Hán Cơ trong nhà ở của thành Tân Bình tràn đầy bẫy rập. Có những binh sĩ Tây Gốt vừa mới mở cửa một cây tầm vông có gắn thêm những đoạn gỗ vót nhọn như cây bồ cào khổng lồ đập thẳng vào hai chân hắn, khiến tên binh sĩ xui xẻo từ một kỵ binh tinh nhuệ phút chốc trở thành một kẻ tàn phế. Lại một tên binh sĩ khác vừa nằm lên giường hắn mới phát hiện ra cái giường này không biết bao giờ đã trở thành một ổ rắn độc, độc xà lập tức mổ vào cổ hắn, tên này lập tức độc phát thân vong. Số bẫy rập của Đại Việt rất nhiều, lại vô cùng đa dạng, chỉ trong phút chốc liền có người đến nhao nhao báo cáo, thống kê lại vậy mà có đến hơn hai trăm binh sĩ thương vong. Hơn nữa con số ngày càng không ngừn tăng lên.
- Lệnh cho các binh sĩ kiểm tra kỹ càng phòng ở trước khi đi vào.
Thiết Hán Cơ nói, như chợt nghĩ đến cái gì hắn lại nói tiếp.
- Trước tiên liền kiểm tra tòa phủ nha này trước thử xem.
Quả nhiên chỉ thoáng kiểm tra một chút vô số bẫy rập, độc trùng liền bị dời cả ra ngoài, toàn bộ phủ nha là cái bẫy rập khổng lồ, hầu như toàn bộ các phòng ngủ không sót cái nào là không bị đặt bẩy hoặc thả độc vật. Thiết Hán Cơ sắc mặt tái đi, may mắn hắn chỉ dừng chân ở phòng khách, còn chưa đi vào phòng ngủ. Nếu không hiện tại có thể nghĩ.
- Báo cáo tướng quân, quân tiên phong đã trở về.
Lang Cư đột nhiên đi vào bên trong nói. Thiết Hán Cơ giật mình, sao lại có thể trở về nhanh đến như vậy, hiệu suất làm việc của Thiết Lặc quả là rất cao. Thiết Hán Cơ chưa từng nghĩ đến chuyện rằng sẽ bị thất bại. Thiết Lặc mười tám tuổi, trải qua trăm trận, kinh nghiệm cũng rất phong phú, đối mặt với tàn quân Đại Việt làm sao có thể thất bại đây. Thế nhưng nhìn vẻ mặt của Lang Cư tâm lý hắn liền hô lên không ổn.
- Có chuyện gì xảy ra? Nói đi.
Lang Cư cúi đầu nói.
- Bẩm đại nhân, quân Tiên Phong bị phục kích, tổn thương thảm trọng. Thiết Lặc tướng quân...
Thiết Hán Cơ trong đầu oanh một tiếng, tiền phong quân vậy mà lại thất bại, làm sao có thể. Lang Cư ngập ngừng càng làm Thiết Hán Cơ sốt ruột hơn hỏi.
- Thiết Lặc? Thiết Lặc, hắn thế nào?
- Bẩm đại nhân, Thiết Lặc tướng quân không may đã hi sinh.
Lang Cư bi thiết nói, cúi đầu thật thấp, che giấu không thể cho Thiết Hán Cơ thấy được ánh mắt của hắn. Thế nhưng Thiết Hán Cơ không có tâm tư để ý đến Lang Cư, hắn vẫn còn đang chìm trong bàng hoàng chưa thể thoát ra đây.
- Hắn...giờ ở đâu? - Bẩm đại nhân, Thiết Lặc tướng quân đã được đưa về phủ nha.
Nghe Lang Cư trả lời Thiết Hán Cơ lập tức chạy vội ra phía trước. Trong sân của phủ nha tràn đầy binh sĩ bị thương nằm la liệt, mà chính giữa sân có một cái cán, đặt trên cán chính là thi thể của Thiết Lặc, mặt mày của hắn tràn đầy máu đã khô, thân người bị tạc gần như rệu rã, xương khớp đã bị gãy vụt làm thân thể cũng bị nhũn xuống một ít.
- Thiết Lặc, Thiết Lặc, cháu ta...
Thiết Hán Cơ ngồi xuống bên cạnh thi thể của Thiết Lặc. Dưới gối hắn không có con trai, Thiết Lặc là cháu trai của hắn cũng là người được Thiết Hán Cơ bồi dưỡng để trở thành đời tiếp theo của Đông Thành An phủ sứ. Thế nhưng giờ hắn chỉ còn lại thi thể nằm đây. Thiết Hùng quỳ bên cạnh thi thể của Thiết Lặc liền dập đầu nói.
- Thuộc hạ không bảo vệ được tốt tướng quân, mong đại nhân trị tội.
- Cút.
Thiết Hán Cơ quát lên một tiếng phát tiết sự phiền muộn vung chân đạp thẳng vào ngực của Thiết Hùng. Thân thể to lớn của Thiết Hùng lập tức bay ra ngoài mấy mét, miệng phun ra một búng máu, xem ra bị thương không hề nhẹ. Hít một hơi sâu điều hòa lại tâm tình Thiết Hán Cơ mới trầm giọng hỏi.
- Nói đi, làm sao các ngươi lại bị Đại Việt đánh bại? Tại sao Thiết Lặc lại chết?
Thiết Hùng chật vật ngồi dậy lại quỳ xuống kể lại toàn bộ sự việc diễn ra. Hắn không dám nói dối Thiết Hán Cơ, huống chi sự việc xảy ra cũng không phải lỗi của hắn. Thiết Hán Cơ hỏi.
- Ý ngươi là Đại Việt có vũ khí nổ rất to, bắn rất xa, uy lực rất lớn, lại có quái vật vô cùng khổng lồ đánh bại các ngươi?
- Đúng vậy thưa đại nhân, thuộc hạ có thể hướng Thần thề thuộc hạ không hề nói dối.
Lần này bọn hắn bị Đại Việt đánh quá thảm, một vạn kỵ đi truy kích trở về vậy mà chỉ còn năm ngàn, năm ngàn còn lại ngoại trừ thương vong thì thất lạc cũng vô cùng nhiều, Thiết Hùng cũng không thể tìm lại được, chỉ mong bọn hắn có thể tìm đến được thành Tân Bình mà thôi.
Nghe Thiết Hùng nói, Thiết Hán Cơ trầm ngâm suy nghĩ, quái vật to lớn, có cái vòi dài, ngà lớn chui từ miệng ra Thiết Hán Cơ không biết được là con vật gì? Thế nhưng vũ khí nổ rất to như Thiết Hùng miêu tả Thiết Hán Cơ lại cảm thấy có chút quen thuộc. Là người chứng kiến trận chiến Đông – Tây hai mươi năm trước, lại là kẻ sống sót trong chiến tranh Tây Gốt – Đông Tấn bảy năm trước kiến thức chiến tranh của Thiết Hán Cơ vô cùng phong phú. Thiết Hán Cơ nhớ lại lúc còn mặn nồng hắn vậy mà tiếp xúc qua một vật rất đặc biệt tại Đông Tấn gọi là pháo, rất dễ bắt lửa, khi nổ tiếng vang cũng rất to, người Đông Tấn hay dùng trong các dịp lễ lộc vô cùng sôi động, thế nhưng hắn cũng chưa nghe nói người Đông Tấn lấy thứ gọi là pháo này ra làm vũ khí. Xem ra phải báo lại cho bệ hạ một chút. Thiết Hán Cơ hít sâu một hơi nói.
- Để binh sĩ nghĩ ngơi đi. Đợi ngày mai chúng ta sẽ tiếng thẳng đến kinh đô của Đại Việt giết chết tất cả bọn chúng trả thù cho Thiết Lặc.
Thành Triệu Phong, nha môn Tuyên phủ sứ, bên trong phòng Trần Bình Trọng nằm yên vị trên giường, toàn thân được băng vải như xác ướp, bên cạnh là Phạm Công Bân đang bắt mạch. Từ lúc được lệnh đi chữa trị cho Trần Khánh Dư, Phạm Công Bân cũng chưa trở về mà cùng dân chúng tản cư về phủ Triệu Phong. Phạm Công Bân tập hợp các lang y trong vùng, tổ chức lên một cái bệnh viện dã chiến để phục vụ cho đại quân. Trần Bình Trọng được Trần Quốc Toản đưa trở về Phạm Công Bân lập tức được mời đến. Đối với chỉ trong vòng nửa tháng phải tiếp nhận hai vị tướng quân cơ hồ từ cửa chết kéo về trong lòng Phạm Công Bân cũng chỉ có thể thở dài.
- Phạm thái y, Trần tướng quân như thế nào rồi?
Tô Hiến Thành bên cạnh khẽ hỏi, bởi phải xây dựng phòng tuyến sông Cầu, Trần Khánh Dư từ sớm đã chạy ra ngoài tiền tuyến, Nguyễn Hiền cũng ở bên cạnh phụ trợ, Trần Quốc Toản vừa đưa Trần Bình Trọng trở về cũng lập tức rời đi nên tại thành Triệu Phong cũng chỉ còn mỗi Tô Hiến Thành mà thôi. Phạm Công Bân khẽ bỏ tay ra khỏi cổ tay Trần Bình Trọng nói.
- Bẩm đại nhân, Trần tướng quân bị mất máu quá nhiều, tổn thương cũng nặng vô cùng. Hiện tại chưa thể nói trước được điều gì, hạ quan cũng chỉ cố gắng hết sức mà thôi.
- Vậy làm phiền Phạm thái y rồi.
Tô Hiến Thành cũng hiểu được thương thế của Trần Bình trọng rất nặng, nhặt được về cũng chỉ còn một nửa cái mạng. Thế nhưng hắn vẫn mong muốn Phạm Công Bân có thể toàn lực cứu chữa, để Trần Bình Trọng có thể phục hồi liền tốt. Trải qua trận chiến này Trần Bình Trọng giường như đã trở thành chiến thần trong lòng các binh sĩ, là một biểu tượng của sự anh dũng, bất khuất. Nếu Trần Bình Trọng hi sinh đây quả thực là một tổn thất cực lớn cho tinh thần binh sĩ, Tô Hiến Thành không muốn điều đó xảy ra, nhất là khi đại chiến đã sắp đến rồi.
Danh sách chương