- Kính chào quốc vương bệ hạ.
Smit một bộ dáng không kiêu ngạo, không xiểm nịnh cúi người chào Lý Anh Tú. Nghe người phiên dịch nói lại Lý Anh Tú nói.
- Miễn lễ, ngươi là ai?
Nghe Lý Anh Tú không nói ngôn ngữ thông dụng mà lại nói một thứ ngôn ngữ khác biệt phải dùng đến thông dịch viên làm Swits vô cùng ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra mặt, trong lòng âm thầm suy nghĩ Đại Việt là vương quốc ở xứ nào. Swits
- Bẩm quốc vương, thảo dân là Eson Swits là một trưởng đoàn của Hoa Hồng Đen (Black Rose) thương hội, vương quốc Bravia.
- Ân!
Lý Anh Tú gật đầu không nói gì, trước khi rõ ràng ý đồ của Swits Lý Anh Tú quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao hắn cũng không rõ ràng thế giới này lắm. Mà Swits nhìn phản ứng của Lý Anh Tú càng thêm chắc chắn rằng vương quốc Đại Việt không thuộc vùng đất này. Phải biết thương đoàn Hoa Hồng Đen tuy khởi nguyên từ vương quốc Bravia nhưng thương nghiệp trại rộng rất nhiều vương quốc, dù là Đông Tấn hoàng triều cũng nghe đến danh tiến của thương đoàn, thế nhưng vị quốc vương trẻ này một điểm phản ứng cũng không có. Lý Anh Tú im lặng bỗng nhiên làm không khí trở nên xấu hổ, Swits nói.
- Bẩm quốc vương, hôm nay thảo dân đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn với quý quốc.
Lý Anh Tú tỏ vẻ hứng thú nói.
- Ồ, vậy thương đoàn các ngươi buôn bán những loại thương nghiệp gì? - Bẩm quốc vương, thật không dám nói khoác ngài, thương đoàn chúng ta trải rộng trên rất nhiều lĩnh vực từ buôn bán nô lệ, lương thực, vũ khí, cho đến các loại vật gia dụng, phục vụ sinh hoạt, các mặt hàng sa xỉ đều có. Thương đoàn chúng ta giao thương xuyên qua các nước từ Bravia, Tây Gốt, thậm chí đến Đông Tấn hoàng triều cũng có một số thương điếm của thương đoàn.
Swits không kiềm được vẻ tự hào nói. Lý Anh Tú gật đầu, một thương đoàn hoạt động trên nhiều lĩnh vực như vậy lại là xuyên quốc gia đã mang một quy mô không nhỏ. Hắn nói.
- Vậy ngươi mong muốn gì ở vương quốc?
Swits một bộ đã tính trước nói.
- Bẩm quốc vương, thảo dân hi vọng có thể thành lập các thương điếm trên các thành trì của quý quốc, giao thương công bình, tạo sự hữu nghị giữa hai vương quốc.
Lý Anh Tú hơi suy nghĩ một chút, tất nhiên hắn cũng đoán biết dược phần nào ý đồ do thám của Swits, nhưng Đại Việt tương lai cần đến thương nghiệp để thúc đẩy phát triển vươn ra thế giới, hợp tác với Hoa Hồng Đen thương hội là một cơ hội để Đại Việt có thể xuất hiện tại thế giới này. Nghĩ ngợi hồi lâu Lý Anh Tú nói.
- Có thể nhưng lãnh thổ của Đại Việt rất lớn, còn có nằm phía sau Đông Tấn hoàng triều, hiện tại ta chỉ có thể chấp thuận cho các ngươi giao thương tại hai nơi, một là Hắc Mộc thành này, hai là Cổ Loa thành nằm trong Tử Vong rừng rậm trên con đường đến xứ Golland. Còn việc mở rộng giao thương còn phải xem xét sau này như thế nào.
Lý Anh Tú không ngại khoác lác sức mạnh của mình nhưng hắn tin tưởng không bao lâu lãnh thổ Đại Việt sẽ rộng lớn còn hơn cả như vậy. Swits cũng suy nghĩ về lời nói của Lý Anh Tú một chút liền nói.
- Tạ ơn quốc vương bệ hạ. Hi vọng thương đoàn có thể phát triển tại đất nước của ngài, càng làm tăng lên sự hữu nghị của hai vương quốc.
Lúc này một binh sĩ đi vào nói.
- Bẩm Việt vương, Hắc Mộc lãnh chúa đã tỉnh.
Hắc Mộc lãnh chúa ăn của Cao Lỗ một chùy liền bị trọng thương bất tỉnh, Lý Anh Tú muốn tra hỏi kim khố của hắn nên lệnh cho binh sĩ cứu chữa, giữ lại cho hắn một cái mạng. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó Lý Anh Tú nói.
- Đưa hắn lên đây.
- Tuân lệnh.
Lát sau Hắc Mộc lãnh chúa bị hai binh sĩ kéo vào trong quỳ trước mặt Lý Anh Tú, hắn bây giờ nào còn vẻ gì là quý phái của một vị lãnh chúa nữa, toàn thân giáp bị lột sạch thay vào là một bộ quần áo vải cây đay, tóc tai rồi bời bầm tím, trước ngực còn có một tầng băng bông.
- Gian thương, tên phản bội.
Hắc Mộc lãnh chúa vừa thấy được Swits liền giận dữ muốn lao đến nhưng bị hai binh sĩ Đại Việt giữ lại. Lý Anh Tú hứng thú hỏi Swits.
- Ngươi biết đây là ai sao?
Swits cũng không nhìn lấy Hắc Mộc lãnh chúa nói.
- Bẩm quốc vương thần có nhận thức Hắc Mộc lãnh chúa, đã từng buôn bán nô lệ với hắn.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt lắm, ta cũng nói để ngươi biết, Đại Việt ta nghiêm cấm buôn bán nô lệ nên về sau giao thương ngươi không cần đem nô lệ đến.
Swits ngạc nhiên thêm lần nữa, buôn bán nô lệ là việc thông dụng trên cả đại lục, dù là các nước phương Tây như Tây Gốt, hay phương Đông như Đông Tấn hoàng triều cũng đều không có nghiêm cấm, nhưng Đại Việt lại nghiêm cấm nó.
- Hắc Mộc thành chủ, ta hỏi ngươi kim khố ở nơi nào? Nói ra ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng hơn.
Lý Anh Tú không ngần ngại lộ ra mưu đồ của mình, đối với hắn, kẻ trước mặt chỉ là kẻ chiến bại, hoàn toàn là cá nằm trên thớt. Nhưng ngược lại Hắc Mộc lãnh chúa cười lạnh nói.
- Ngươi không thể giết ta, ta là Nam tước được lãnh chúa xứ quần đảo Sắt sắc phong. Dám giết ta ngươi sẽ chịu cơn thịnh nộ của Crow Công tước.
Lý Anh Tú nghi ngờ quay sang Swits, tên này vội nói.
- Đúng là Hắc Mộc lãnh chúa là do Crow Công tước sắc phong, muốn xử quyết hắn cũng chỉ có Crow Công tước mới có quyền đó. Nếu ngài không ngại có thể đem hắn giao cho ta, ta có thể đổi lại cho ngài một số tiền bồi thường lớn.
- Ồ được thôi.
Lý Anh Tú hiện ra vẻ mặt vui vẻ với đề nghị của Swits nói. Swits khẽ mỉm cười chỉ cần đem được Hắc Mộc lãnh chúa về xem như bên phía quần đảo Sắt cũng có thể thành lập một nhánh giao thương. Thế nhưng Lý Anh Tú lập tức đổi sắc mặt hướng binh lính nói.
- Giải hắn xuống giao cho Cao Lỗ tra khảo vị trí kim khố sau đó thì chặt đầu thị chúng đi.
Thông dịch viên hiểu ý Lý Anh Tú liền dịch lại một lần cho Swits nghe, làm thương nhân này trợn tròn mắt. Lý Anh Tú mỉm cười nói.
- Ngươi đi giao dịch hẳng là có đem theo nô lệ đi?
Swits chợt có cảm giác không lành nói.
- Bẩm quốc vương, quả thực có ba trăm nô lệ.
Lý Anh Tú hài lòng gật đầu nói.
- Vậy thì tốt, ba trăm người này ta nhận lấy, ngày mai Hắc Mộc thành chính thức đối ngoại đóng cửa một tháng, thương đoàn các ngươi có thể rời đi, tháng sau quay lại.
---Phân cách--------
Swits rời đi còn lại Lý Anh Tú khẽ mỉm cười. Trước mặt Swits Lý Anh Tú tỏ ra vô cùng cường thế biểu dương sức mạnh Đại Việt, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ kẻ địch nào, sau đó lại trắng trợn đoạt lấy ba trăm nô lệ tỏ vẻ không hài lòng trước tính toán của Swits trên đầu mình. Chỉ như vậy lần sau tên này đến Đại Việt mới có thể thu liễm một chút. Thực tế cũng đúng như Lý Anh Tú nghĩ, Swits đi ra khỏi phủ thành chủ liền lau mồ hôi, tên quốc vương trẻ tuổi này nóng lạnh thất thường như bị bệnh đa nhân cách, không thể đắc tội nha.
Ngay trong đêm đó Lý Anh Tú tổ chức lễ truy điệu cho những người đã hi sinh trong trận chiến, kể cả binh sĩ Đại Việt và nông nô Hắc Mộc thành. Tất cả mọi người đều tập trung trước thành bảo để chứng kiến lễ truy điệu này. Lý Anh Tú đích thân châm lửa thiêu đốt thi thể của các tử sĩ để tỏ lòng kính trọng làm các nông nô xúc động không thôi. Từ trước đến giờ bọn họ đi đánh trận nào có được đối xử như vậy, lương thực, vũ khí đều phải tự túc, chiến lợi phẩm đều bị lãnh chúa cướp sạch, có chết thì cũng chỉ để đó làm mồi cho sói, nào được trọng vọng như một vị anh hùng như vậy. Lý Anh Tú quay xuống hướng mọi người nói.
- Tại đây, ta - quốc vương Đại Việt tỏ lòng đặc biệt kính trọng và biết ơn đến những anh hùng đã hi sinh vì danh dự, vì sự thịnh vượng của Đại Việt. Những người hôm nay nằm xuống sẽ mãi mãi được nhân dân của vương quốc khi nhớ. Ta cùng toàn thể nhân dân Đại Việt xin tiễn đưa các vị trở về với đất mẹ.
Nói rồi Lý Anh Tú hướng ngọn lửa đang cháy hừng hực cúi xuống một bái sâu, những người còn lại cũng lập tức làm theo. Xong mọi việc Lý Anh Tú nói.
- Bây giờ ta xin thực hiện lời hứa với các nông nô của Hắc Mộc thành. Từ nay các ngươi sẽ không còn là nông nô, là nô lệ nữa, ta tuyên bố các ngươi được tự do, trở thành một thần dân của Đại Việt, sẽ có ruộng để cày cấy, sẽ có lương thực để ăn no, con cái của các ngươi sẽ được học tập để phụng sự cho Đại Việt. Từ ngày mai các ngươi có thể ưỡn ngực mà nói rằng “ta chính là thần dân của Đại Việt, một vương quốc vĩ đại nhất thế giới này”. Đại Việt vạn tuế.
- Đại Việt vạn tuế.
- Đại Việt vạn tuế.
----------
Cầu vote cầu đề cử
Smit một bộ dáng không kiêu ngạo, không xiểm nịnh cúi người chào Lý Anh Tú. Nghe người phiên dịch nói lại Lý Anh Tú nói.
- Miễn lễ, ngươi là ai?
Nghe Lý Anh Tú không nói ngôn ngữ thông dụng mà lại nói một thứ ngôn ngữ khác biệt phải dùng đến thông dịch viên làm Swits vô cùng ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra mặt, trong lòng âm thầm suy nghĩ Đại Việt là vương quốc ở xứ nào. Swits
- Bẩm quốc vương, thảo dân là Eson Swits là một trưởng đoàn của Hoa Hồng Đen (Black Rose) thương hội, vương quốc Bravia.
- Ân!
Lý Anh Tú gật đầu không nói gì, trước khi rõ ràng ý đồ của Swits Lý Anh Tú quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao hắn cũng không rõ ràng thế giới này lắm. Mà Swits nhìn phản ứng của Lý Anh Tú càng thêm chắc chắn rằng vương quốc Đại Việt không thuộc vùng đất này. Phải biết thương đoàn Hoa Hồng Đen tuy khởi nguyên từ vương quốc Bravia nhưng thương nghiệp trại rộng rất nhiều vương quốc, dù là Đông Tấn hoàng triều cũng nghe đến danh tiến của thương đoàn, thế nhưng vị quốc vương trẻ này một điểm phản ứng cũng không có. Lý Anh Tú im lặng bỗng nhiên làm không khí trở nên xấu hổ, Swits nói.
- Bẩm quốc vương, hôm nay thảo dân đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn với quý quốc.
Lý Anh Tú tỏ vẻ hứng thú nói.
- Ồ, vậy thương đoàn các ngươi buôn bán những loại thương nghiệp gì? - Bẩm quốc vương, thật không dám nói khoác ngài, thương đoàn chúng ta trải rộng trên rất nhiều lĩnh vực từ buôn bán nô lệ, lương thực, vũ khí, cho đến các loại vật gia dụng, phục vụ sinh hoạt, các mặt hàng sa xỉ đều có. Thương đoàn chúng ta giao thương xuyên qua các nước từ Bravia, Tây Gốt, thậm chí đến Đông Tấn hoàng triều cũng có một số thương điếm của thương đoàn.
Swits không kiềm được vẻ tự hào nói. Lý Anh Tú gật đầu, một thương đoàn hoạt động trên nhiều lĩnh vực như vậy lại là xuyên quốc gia đã mang một quy mô không nhỏ. Hắn nói.
- Vậy ngươi mong muốn gì ở vương quốc?
Swits một bộ đã tính trước nói.
- Bẩm quốc vương, thảo dân hi vọng có thể thành lập các thương điếm trên các thành trì của quý quốc, giao thương công bình, tạo sự hữu nghị giữa hai vương quốc.
Lý Anh Tú hơi suy nghĩ một chút, tất nhiên hắn cũng đoán biết dược phần nào ý đồ do thám của Swits, nhưng Đại Việt tương lai cần đến thương nghiệp để thúc đẩy phát triển vươn ra thế giới, hợp tác với Hoa Hồng Đen thương hội là một cơ hội để Đại Việt có thể xuất hiện tại thế giới này. Nghĩ ngợi hồi lâu Lý Anh Tú nói.
- Có thể nhưng lãnh thổ của Đại Việt rất lớn, còn có nằm phía sau Đông Tấn hoàng triều, hiện tại ta chỉ có thể chấp thuận cho các ngươi giao thương tại hai nơi, một là Hắc Mộc thành này, hai là Cổ Loa thành nằm trong Tử Vong rừng rậm trên con đường đến xứ Golland. Còn việc mở rộng giao thương còn phải xem xét sau này như thế nào.
Lý Anh Tú không ngại khoác lác sức mạnh của mình nhưng hắn tin tưởng không bao lâu lãnh thổ Đại Việt sẽ rộng lớn còn hơn cả như vậy. Swits cũng suy nghĩ về lời nói của Lý Anh Tú một chút liền nói.
- Tạ ơn quốc vương bệ hạ. Hi vọng thương đoàn có thể phát triển tại đất nước của ngài, càng làm tăng lên sự hữu nghị của hai vương quốc.
Lúc này một binh sĩ đi vào nói.
- Bẩm Việt vương, Hắc Mộc lãnh chúa đã tỉnh.
Hắc Mộc lãnh chúa ăn của Cao Lỗ một chùy liền bị trọng thương bất tỉnh, Lý Anh Tú muốn tra hỏi kim khố của hắn nên lệnh cho binh sĩ cứu chữa, giữ lại cho hắn một cái mạng. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó Lý Anh Tú nói.
- Đưa hắn lên đây.
- Tuân lệnh.
Lát sau Hắc Mộc lãnh chúa bị hai binh sĩ kéo vào trong quỳ trước mặt Lý Anh Tú, hắn bây giờ nào còn vẻ gì là quý phái của một vị lãnh chúa nữa, toàn thân giáp bị lột sạch thay vào là một bộ quần áo vải cây đay, tóc tai rồi bời bầm tím, trước ngực còn có một tầng băng bông.
- Gian thương, tên phản bội.
Hắc Mộc lãnh chúa vừa thấy được Swits liền giận dữ muốn lao đến nhưng bị hai binh sĩ Đại Việt giữ lại. Lý Anh Tú hứng thú hỏi Swits.
- Ngươi biết đây là ai sao?
Swits cũng không nhìn lấy Hắc Mộc lãnh chúa nói.
- Bẩm quốc vương thần có nhận thức Hắc Mộc lãnh chúa, đã từng buôn bán nô lệ với hắn.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt lắm, ta cũng nói để ngươi biết, Đại Việt ta nghiêm cấm buôn bán nô lệ nên về sau giao thương ngươi không cần đem nô lệ đến.
Swits ngạc nhiên thêm lần nữa, buôn bán nô lệ là việc thông dụng trên cả đại lục, dù là các nước phương Tây như Tây Gốt, hay phương Đông như Đông Tấn hoàng triều cũng đều không có nghiêm cấm, nhưng Đại Việt lại nghiêm cấm nó.
- Hắc Mộc thành chủ, ta hỏi ngươi kim khố ở nơi nào? Nói ra ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng hơn.
Lý Anh Tú không ngần ngại lộ ra mưu đồ của mình, đối với hắn, kẻ trước mặt chỉ là kẻ chiến bại, hoàn toàn là cá nằm trên thớt. Nhưng ngược lại Hắc Mộc lãnh chúa cười lạnh nói.
- Ngươi không thể giết ta, ta là Nam tước được lãnh chúa xứ quần đảo Sắt sắc phong. Dám giết ta ngươi sẽ chịu cơn thịnh nộ của Crow Công tước.
Lý Anh Tú nghi ngờ quay sang Swits, tên này vội nói.
- Đúng là Hắc Mộc lãnh chúa là do Crow Công tước sắc phong, muốn xử quyết hắn cũng chỉ có Crow Công tước mới có quyền đó. Nếu ngài không ngại có thể đem hắn giao cho ta, ta có thể đổi lại cho ngài một số tiền bồi thường lớn.
- Ồ được thôi.
Lý Anh Tú hiện ra vẻ mặt vui vẻ với đề nghị của Swits nói. Swits khẽ mỉm cười chỉ cần đem được Hắc Mộc lãnh chúa về xem như bên phía quần đảo Sắt cũng có thể thành lập một nhánh giao thương. Thế nhưng Lý Anh Tú lập tức đổi sắc mặt hướng binh lính nói.
- Giải hắn xuống giao cho Cao Lỗ tra khảo vị trí kim khố sau đó thì chặt đầu thị chúng đi.
Thông dịch viên hiểu ý Lý Anh Tú liền dịch lại một lần cho Swits nghe, làm thương nhân này trợn tròn mắt. Lý Anh Tú mỉm cười nói.
- Ngươi đi giao dịch hẳng là có đem theo nô lệ đi?
Swits chợt có cảm giác không lành nói.
- Bẩm quốc vương, quả thực có ba trăm nô lệ.
Lý Anh Tú hài lòng gật đầu nói.
- Vậy thì tốt, ba trăm người này ta nhận lấy, ngày mai Hắc Mộc thành chính thức đối ngoại đóng cửa một tháng, thương đoàn các ngươi có thể rời đi, tháng sau quay lại.
---Phân cách--------
Swits rời đi còn lại Lý Anh Tú khẽ mỉm cười. Trước mặt Swits Lý Anh Tú tỏ ra vô cùng cường thế biểu dương sức mạnh Đại Việt, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ kẻ địch nào, sau đó lại trắng trợn đoạt lấy ba trăm nô lệ tỏ vẻ không hài lòng trước tính toán của Swits trên đầu mình. Chỉ như vậy lần sau tên này đến Đại Việt mới có thể thu liễm một chút. Thực tế cũng đúng như Lý Anh Tú nghĩ, Swits đi ra khỏi phủ thành chủ liền lau mồ hôi, tên quốc vương trẻ tuổi này nóng lạnh thất thường như bị bệnh đa nhân cách, không thể đắc tội nha.
Ngay trong đêm đó Lý Anh Tú tổ chức lễ truy điệu cho những người đã hi sinh trong trận chiến, kể cả binh sĩ Đại Việt và nông nô Hắc Mộc thành. Tất cả mọi người đều tập trung trước thành bảo để chứng kiến lễ truy điệu này. Lý Anh Tú đích thân châm lửa thiêu đốt thi thể của các tử sĩ để tỏ lòng kính trọng làm các nông nô xúc động không thôi. Từ trước đến giờ bọn họ đi đánh trận nào có được đối xử như vậy, lương thực, vũ khí đều phải tự túc, chiến lợi phẩm đều bị lãnh chúa cướp sạch, có chết thì cũng chỉ để đó làm mồi cho sói, nào được trọng vọng như một vị anh hùng như vậy. Lý Anh Tú quay xuống hướng mọi người nói.
- Tại đây, ta - quốc vương Đại Việt tỏ lòng đặc biệt kính trọng và biết ơn đến những anh hùng đã hi sinh vì danh dự, vì sự thịnh vượng của Đại Việt. Những người hôm nay nằm xuống sẽ mãi mãi được nhân dân của vương quốc khi nhớ. Ta cùng toàn thể nhân dân Đại Việt xin tiễn đưa các vị trở về với đất mẹ.
Nói rồi Lý Anh Tú hướng ngọn lửa đang cháy hừng hực cúi xuống một bái sâu, những người còn lại cũng lập tức làm theo. Xong mọi việc Lý Anh Tú nói.
- Bây giờ ta xin thực hiện lời hứa với các nông nô của Hắc Mộc thành. Từ nay các ngươi sẽ không còn là nông nô, là nô lệ nữa, ta tuyên bố các ngươi được tự do, trở thành một thần dân của Đại Việt, sẽ có ruộng để cày cấy, sẽ có lương thực để ăn no, con cái của các ngươi sẽ được học tập để phụng sự cho Đại Việt. Từ ngày mai các ngươi có thể ưỡn ngực mà nói rằng “ta chính là thần dân của Đại Việt, một vương quốc vĩ đại nhất thế giới này”. Đại Việt vạn tuế.
- Đại Việt vạn tuế.
- Đại Việt vạn tuế.
----------
Cầu vote cầu đề cử
Danh sách chương