An Bang thành, kể từ khi các sứ thần rời đi đến Thăng Long cảnh sầm uất đã thiếu đi không ít, nhưng bù lại sau khi danh tiếng Đại Việt tăng cao có hàng loạt thương nhân từ khắp các quốc gia đến làm ăn, tuy nhiên bởi bọn họ chưa được phép mở cửa hàng nên chỉ đành chờ đợi hoặc mua vật phẩm từ An Bang sau đó đem trở về quốc gia bán. Nên cảnh thuyền ra, thuyền vào ở An Bang không dứt. Thậm chí Tinh Thiều viết bản tấu về triều xin thành lập tại An Bang một chi hải quân nhưng Lý Anh Tú không đồng ý. An Bang có thể là một cảng thị tốt nhưng nó không phải là nơi tốt để đóng quân của Hải quân. Nên Lý Anh Tú cũng chỉ đành hạ lệnh Bắc Hải thủy sư tăng tốc đóng tàu, gia tăng thủy quân lên đến sáu trăm người để có thể bảo vệ an ninh tại cả hai xứ.
Hôm nay An Bang lại xuất hiện một số nhân vật lạ, những người này tiến vào An Bang rất lén lút, bọn họ hay lén chui vào trong các thùng hàng của Cảng thị để vào thành, hoặc giả dạng thành người của các đoàn thương nhân. Hải Đông quân vậy mà không thể phát hiện ra bọn hắn, chứng tỏ đám này vô cùng tinh nhuệ.
Bọn hắn sau một thời gian phân tán liền tập hợp lại, nhân số lên đến khoảng ba mươi người. Nơi bọn hắn tụ họp là một cánh rừng phía Đông thành An Bang. Nhìn thấy nhân số tập hợp đầy đủ, tên thủ lĩnh hỏi.
- Điều tra đã rõ ràng hay chưa? Một tên thuộc hạ gật đầu nói.
- Đã rõ ràng, mục tiêu đã ở kinh thành Thăng Long, hộ vệ bất quá chỉ hai mươi người.
Tên thủ lĩnh vui mừng nói.
- Tốt, không ngờ lại có cơ hội tốt đến như vậy. Nhất định không được thất bại. Rõ chưa?
- Tuân lệnh.
Kinh thành Thăng Long, sau cuộc thi võ hai ngày Lý Anh Tú đã chịu gặp mặt những sứ đoàn đầu tiên. Lý Anh Tú vậy mà trước hết gặp mặt các sứ thần các quốc gia duyên hải. Các quốc gia này thực sự quốc thổ không lớn, dân số bất quá đông đến gần một vạn người, còn ít hơn cả một số lãnh chúa của vương quốc lớn. Các quốc gia này đem theo thiện ý tỏ vẻ thần phục, hi vọng cùng Đại Việt có thể hữu hảo, hằng năm còn có thể giao nộp một số ít tiền vàng. Lý Anh Tú cười khẩy, xem ra đám này bị Crow đánh đến sợ hãi.
- Trẫm không cần tiền vàng của các ngươi. Quốc gia chúng ta luôn theo đuổi mục tiêu hòa bình, hữu nghị, thân ái với các vương quốc xung quanh. Thực sự nếu không phạm đến Đại Việt Trẫm cũng rất lười động binh.
- Bệ hạ thánh minh.
Các sứ thần vội vàng nói, xúc động đến muốn khóc, bọn hắn số phận quốc gia nhược tiểu, thường phải đi thần phục những quốc gia lớn mạnh khác để đổi lấy yên ổn, không ngờ hoàng đế Đại Việt lại có thể đối xử với bọn hắn ngan hàng. Là Thần đã phái hắn xuống để duy trì hòa bình thế giới sao.
Nhìn biểu lộ của đám sứ thần Lý Anh Tú muốn cười đến rụng răng. Đối với những quốc gia quân số chưa đến hai ngàn thế này quả thực Lý Anh Tú rất lười động binh. Có lẽ sau khi thăng hai vạn liên quân ánh mắt của hắn đã cao hơn không ít. Nhưng nói vậy không phải là hắn định bỏ qua cho bọn họ, ngược lại hắn có phương pháp có thể thu phục bọn hắn mà không cần phải động binh.
Lý Anh Tú nói.
- Chỉ là Trẫm có một yêu cầu. Chỉ muốn các thương nhân của Đại Việt có thể lập thương điếm tại các quý quốc, lại có thể nhận được một số thuế má tại quý quốc. Không biết ý kiến của các ngươi thế nào?
Các sứ thần vội nói.
- Việc đó không thành vấn đề, Đại Việt là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, đương nhiên sẽ có ưu đãi.
Lý Anh Tú gật đầu hài lòng nói.
- Được rồi. Vậy những việc còn lại các ngươi có thể đi bàn thảo cùng Lại bộ thị lang Tô Hiến Thành.
Kế hoạch ứng phó với mỗi đoàn sứ thần đều được các quan Lễ bộ, Lại bộ thậm chí là cả Hàn Lâm viện, Quốc Sử viện bàn thảo rất kỹ. Mọi việc cứ theo như kế hoạch mà thi hành.
Sau các sứ thần quốc gia duyên hải Lý Anh Tú lại chọn gặp các sứ thần đến từ các gia tộc quần đảo Sắt.
- Bái kiến bệ hạ.
Các sứ thần vừa tiến vào liền cúi chào, đến bây giờ bọn hắn mới được ở khoảng cách gần nhìn thấy vị vua trẻ tuổi của Đại Việt. Chính người trẻ tuổi này đã đánh bại hai vạn liên quân của Công tước, bắt giữ lãnh chúa của bọn hắn, là người mà bọn hắn vừa ghét lại vừa kính sợ.
Lý Anh Tú nói.
- Các ngươi nhiều lần xin gặp mặt Trẫm có việc gì?
Các sứ thần cũng không ngờ Lý Anh Tú trực tiếp đến vậy chỉ có thể nói.
- Bẩm bệ hạ, chúng thần đến đây trước tiên là để xin lỗi bệ hạ vì các gia chủ nghe theo lời xúi dục của kẻ gian đem binh xâm phạm Đại Việt, mọi người ở đây đều hi vọng bệ hạ có thể thả các lãnh chúa của các gia tộc ra. Các gia tộc xin thề sẽ không lại đối đầu với Đại Việt.
Để đạt được mục đích bọn phong thần này vậy mà không tiếc nói Crow là kẻ gian đây. Lý Anh Tú cười lớn nói.
- Thả ra thì có thể, nhưng không phải một câu xin lỗi là xong đây.
Các sứ thần vội nói.
- Chúng thần biết, xin nguyện giao tiền chuộc.
Lý Anh Tú nói.
- Tiền chuộc không cần nhưng phí sinh hoạt, phí ăn chơi các loại thì đều phải thanh toán.
Các sứ thần kinh hỉ, ăn, uống, ở thôi lại có thể mất bao nhiêu.
- Mời bệ hạ ra giá.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Vậy quyết định thế. Hộ bộ giao hóa đơn cho bọn hắn.
Hộ bộ quan viên vẻ mặt cố nít cười đưa ra một xấp hóa đơn cho bọn hắn. Các sứ thần vừa nhìn liền trợn mắt. Tiền ở không thôi mỗi ngày lại mất một trăm đồng vàng Dinar, một con cá lại hết một đồng vàng, một bộ quần áo hết mười đồng vàng,…đây quả thực chính là ăn cướp. Bọn hắn biết lãnh chúa của bọn hắn đầu tiên chính là bị cho đi lao động khổ sai đấy.
Nhìn biểu cảm của các sứ thần Lý Anh Tú cười nhẹ. Trên bàn đàm phán ai ra giá trước thì người đó thua, nhưng dưới thực lực tuyệt đối Lý Anh Tú hoàn toàn ra cái giá cuối cùng, không thương lượng. Giống như Oa quốc thời thế chiến thứ hai vậy, quân Đồng Minh đưa ra đề nghị đầu hàng vô điều kiện. Không đầu hàng? Tốt. Một triệu bảy trăm ngàn Hồng quân trực tiếp làm gỏi một triệu ba trăm ngàn quân Quang Đông, Mẽo quốc càng trực tiếp ném hai quả nuke hủy diệt hai thành phố. Thế nào? Đầu hàng chưa? Tốt, đầu hàng thì ký tên đóng dấu.
Các sứ thần biết Đại Việt chính là công phu sư tử ngoạm, đang làm khó bọn hắn, chỉ có thể đàm phán.
- Bệ hạ, ngài ra giá như vậy quả thực quá làm khó chúng ta, gia tộc chúng ta cũng không có nhiều tiền vàng đến vậy.
Theo giá của Lý Anh Tú đưa ra thì một Tử tước như Wilson chi phí phải thanh toán lên đến một vạn đồng vàng, Bá tước thì mất đến bảy ngàn đồng vàng, Hầu tước thanh toán ba ngàn đồng vàng, Nam tước một ngàn đồng vàng. Lý Anh Tú mỉm cười nói.
- Được, nể tình các ngươi lặn lội đường xa đến đây Trẫm giảm cho các ngươi mỗi người một đồng bạc Dinar.
Giảm con em ngươi à. Các sứ thần trong lòng chửi đổng lên nhưng không dám phát tác. Bọn hắn đủ tỉnh táo để biết mình đang đứng trên đất của ai đấy.
- Bẩm bệ hạ…
Sứ thần định nói Lý Anh Tú liền cắt ngang.
- Trẫm không có thời gian đôi co trả giá với các ngươi. Nói thẳng ra với các ngươi Trẫm chính là đang đi cướp. Thế nào? Có ý kiến?
Các sứ thần trợn mắt, bọn hắn lần đầu tiên thấy một mộ vị quốc vương vô sĩ đến như vậy, tự thừa nhận chính mình đang đi ăn cướp. Lý Anh Tú lại nói tiếp.
- Các ngươi cũng không cần phải nói mình không có đủ tiền. Trẫm đã dò hỏi sứ đoàn của Lazson, biết rõ ràng giới hạn của các ngươi ở đâu. Giá trị của lãnh chúa các ngươi phụ thuộc vào các ngươi quyết định. Chuộc hay không tùy ý. Nếu chấp nhận liền đi tìm Lễ bộ thượng thư ký tên đóng tiền rồi đón lãnh chúa các ngươi về. Ở thêm một ngày giá tiền tăng lên Trẫm không chịu trách nhiệm.
Nói rồi Lý Anh Tú liền đi thẳng bỏ lại đám sứ thần vẫn còn sửng sốt. Lát sau một tên quát lớn.
- Hay lắm đám người Celt, lại dám mách lẻo chúng ta.
- Trở về cần phải dạy dỗ bọn hắn như thế nào làm người.
- Đúng vậy, trở về phải tổ chức quân đội đi chinh phạt bọn hắn.
- Nhưng…lãnh chúa của chúng ta thì sao?
- Còn sao nữa, phải chuộc lại thôi.
Đứng sau màn che Lý Anh Tú âm thầm hài lòng. Chỉ cần như vậy mâu thuẫn giữa người Gemanic và người Celt trên quần đảo Sắt lại càng tăng cao, đánh nhau càng hỗn loạn mà người thu lợi cuối cùng chắc chắn chính là Đại Việt.
Hôm nay An Bang lại xuất hiện một số nhân vật lạ, những người này tiến vào An Bang rất lén lút, bọn họ hay lén chui vào trong các thùng hàng của Cảng thị để vào thành, hoặc giả dạng thành người của các đoàn thương nhân. Hải Đông quân vậy mà không thể phát hiện ra bọn hắn, chứng tỏ đám này vô cùng tinh nhuệ.
Bọn hắn sau một thời gian phân tán liền tập hợp lại, nhân số lên đến khoảng ba mươi người. Nơi bọn hắn tụ họp là một cánh rừng phía Đông thành An Bang. Nhìn thấy nhân số tập hợp đầy đủ, tên thủ lĩnh hỏi.
- Điều tra đã rõ ràng hay chưa? Một tên thuộc hạ gật đầu nói.
- Đã rõ ràng, mục tiêu đã ở kinh thành Thăng Long, hộ vệ bất quá chỉ hai mươi người.
Tên thủ lĩnh vui mừng nói.
- Tốt, không ngờ lại có cơ hội tốt đến như vậy. Nhất định không được thất bại. Rõ chưa?
- Tuân lệnh.
Kinh thành Thăng Long, sau cuộc thi võ hai ngày Lý Anh Tú đã chịu gặp mặt những sứ đoàn đầu tiên. Lý Anh Tú vậy mà trước hết gặp mặt các sứ thần các quốc gia duyên hải. Các quốc gia này thực sự quốc thổ không lớn, dân số bất quá đông đến gần một vạn người, còn ít hơn cả một số lãnh chúa của vương quốc lớn. Các quốc gia này đem theo thiện ý tỏ vẻ thần phục, hi vọng cùng Đại Việt có thể hữu hảo, hằng năm còn có thể giao nộp một số ít tiền vàng. Lý Anh Tú cười khẩy, xem ra đám này bị Crow đánh đến sợ hãi.
- Trẫm không cần tiền vàng của các ngươi. Quốc gia chúng ta luôn theo đuổi mục tiêu hòa bình, hữu nghị, thân ái với các vương quốc xung quanh. Thực sự nếu không phạm đến Đại Việt Trẫm cũng rất lười động binh.
- Bệ hạ thánh minh.
Các sứ thần vội vàng nói, xúc động đến muốn khóc, bọn hắn số phận quốc gia nhược tiểu, thường phải đi thần phục những quốc gia lớn mạnh khác để đổi lấy yên ổn, không ngờ hoàng đế Đại Việt lại có thể đối xử với bọn hắn ngan hàng. Là Thần đã phái hắn xuống để duy trì hòa bình thế giới sao.
Nhìn biểu lộ của đám sứ thần Lý Anh Tú muốn cười đến rụng răng. Đối với những quốc gia quân số chưa đến hai ngàn thế này quả thực Lý Anh Tú rất lười động binh. Có lẽ sau khi thăng hai vạn liên quân ánh mắt của hắn đã cao hơn không ít. Nhưng nói vậy không phải là hắn định bỏ qua cho bọn họ, ngược lại hắn có phương pháp có thể thu phục bọn hắn mà không cần phải động binh.
Lý Anh Tú nói.
- Chỉ là Trẫm có một yêu cầu. Chỉ muốn các thương nhân của Đại Việt có thể lập thương điếm tại các quý quốc, lại có thể nhận được một số thuế má tại quý quốc. Không biết ý kiến của các ngươi thế nào?
Các sứ thần vội nói.
- Việc đó không thành vấn đề, Đại Việt là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, đương nhiên sẽ có ưu đãi.
Lý Anh Tú gật đầu hài lòng nói.
- Được rồi. Vậy những việc còn lại các ngươi có thể đi bàn thảo cùng Lại bộ thị lang Tô Hiến Thành.
Kế hoạch ứng phó với mỗi đoàn sứ thần đều được các quan Lễ bộ, Lại bộ thậm chí là cả Hàn Lâm viện, Quốc Sử viện bàn thảo rất kỹ. Mọi việc cứ theo như kế hoạch mà thi hành.
Sau các sứ thần quốc gia duyên hải Lý Anh Tú lại chọn gặp các sứ thần đến từ các gia tộc quần đảo Sắt.
- Bái kiến bệ hạ.
Các sứ thần vừa tiến vào liền cúi chào, đến bây giờ bọn hắn mới được ở khoảng cách gần nhìn thấy vị vua trẻ tuổi của Đại Việt. Chính người trẻ tuổi này đã đánh bại hai vạn liên quân của Công tước, bắt giữ lãnh chúa của bọn hắn, là người mà bọn hắn vừa ghét lại vừa kính sợ.
Lý Anh Tú nói.
- Các ngươi nhiều lần xin gặp mặt Trẫm có việc gì?
Các sứ thần cũng không ngờ Lý Anh Tú trực tiếp đến vậy chỉ có thể nói.
- Bẩm bệ hạ, chúng thần đến đây trước tiên là để xin lỗi bệ hạ vì các gia chủ nghe theo lời xúi dục của kẻ gian đem binh xâm phạm Đại Việt, mọi người ở đây đều hi vọng bệ hạ có thể thả các lãnh chúa của các gia tộc ra. Các gia tộc xin thề sẽ không lại đối đầu với Đại Việt.
Để đạt được mục đích bọn phong thần này vậy mà không tiếc nói Crow là kẻ gian đây. Lý Anh Tú cười lớn nói.
- Thả ra thì có thể, nhưng không phải một câu xin lỗi là xong đây.
Các sứ thần vội nói.
- Chúng thần biết, xin nguyện giao tiền chuộc.
Lý Anh Tú nói.
- Tiền chuộc không cần nhưng phí sinh hoạt, phí ăn chơi các loại thì đều phải thanh toán.
Các sứ thần kinh hỉ, ăn, uống, ở thôi lại có thể mất bao nhiêu.
- Mời bệ hạ ra giá.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Vậy quyết định thế. Hộ bộ giao hóa đơn cho bọn hắn.
Hộ bộ quan viên vẻ mặt cố nít cười đưa ra một xấp hóa đơn cho bọn hắn. Các sứ thần vừa nhìn liền trợn mắt. Tiền ở không thôi mỗi ngày lại mất một trăm đồng vàng Dinar, một con cá lại hết một đồng vàng, một bộ quần áo hết mười đồng vàng,…đây quả thực chính là ăn cướp. Bọn hắn biết lãnh chúa của bọn hắn đầu tiên chính là bị cho đi lao động khổ sai đấy.
Nhìn biểu cảm của các sứ thần Lý Anh Tú cười nhẹ. Trên bàn đàm phán ai ra giá trước thì người đó thua, nhưng dưới thực lực tuyệt đối Lý Anh Tú hoàn toàn ra cái giá cuối cùng, không thương lượng. Giống như Oa quốc thời thế chiến thứ hai vậy, quân Đồng Minh đưa ra đề nghị đầu hàng vô điều kiện. Không đầu hàng? Tốt. Một triệu bảy trăm ngàn Hồng quân trực tiếp làm gỏi một triệu ba trăm ngàn quân Quang Đông, Mẽo quốc càng trực tiếp ném hai quả nuke hủy diệt hai thành phố. Thế nào? Đầu hàng chưa? Tốt, đầu hàng thì ký tên đóng dấu.
Các sứ thần biết Đại Việt chính là công phu sư tử ngoạm, đang làm khó bọn hắn, chỉ có thể đàm phán.
- Bệ hạ, ngài ra giá như vậy quả thực quá làm khó chúng ta, gia tộc chúng ta cũng không có nhiều tiền vàng đến vậy.
Theo giá của Lý Anh Tú đưa ra thì một Tử tước như Wilson chi phí phải thanh toán lên đến một vạn đồng vàng, Bá tước thì mất đến bảy ngàn đồng vàng, Hầu tước thanh toán ba ngàn đồng vàng, Nam tước một ngàn đồng vàng. Lý Anh Tú mỉm cười nói.
- Được, nể tình các ngươi lặn lội đường xa đến đây Trẫm giảm cho các ngươi mỗi người một đồng bạc Dinar.
Giảm con em ngươi à. Các sứ thần trong lòng chửi đổng lên nhưng không dám phát tác. Bọn hắn đủ tỉnh táo để biết mình đang đứng trên đất của ai đấy.
- Bẩm bệ hạ…
Sứ thần định nói Lý Anh Tú liền cắt ngang.
- Trẫm không có thời gian đôi co trả giá với các ngươi. Nói thẳng ra với các ngươi Trẫm chính là đang đi cướp. Thế nào? Có ý kiến?
Các sứ thần trợn mắt, bọn hắn lần đầu tiên thấy một mộ vị quốc vương vô sĩ đến như vậy, tự thừa nhận chính mình đang đi ăn cướp. Lý Anh Tú lại nói tiếp.
- Các ngươi cũng không cần phải nói mình không có đủ tiền. Trẫm đã dò hỏi sứ đoàn của Lazson, biết rõ ràng giới hạn của các ngươi ở đâu. Giá trị của lãnh chúa các ngươi phụ thuộc vào các ngươi quyết định. Chuộc hay không tùy ý. Nếu chấp nhận liền đi tìm Lễ bộ thượng thư ký tên đóng tiền rồi đón lãnh chúa các ngươi về. Ở thêm một ngày giá tiền tăng lên Trẫm không chịu trách nhiệm.
Nói rồi Lý Anh Tú liền đi thẳng bỏ lại đám sứ thần vẫn còn sửng sốt. Lát sau một tên quát lớn.
- Hay lắm đám người Celt, lại dám mách lẻo chúng ta.
- Trở về cần phải dạy dỗ bọn hắn như thế nào làm người.
- Đúng vậy, trở về phải tổ chức quân đội đi chinh phạt bọn hắn.
- Nhưng…lãnh chúa của chúng ta thì sao?
- Còn sao nữa, phải chuộc lại thôi.
Đứng sau màn che Lý Anh Tú âm thầm hài lòng. Chỉ cần như vậy mâu thuẫn giữa người Gemanic và người Celt trên quần đảo Sắt lại càng tăng cao, đánh nhau càng hỗn loạn mà người thu lợi cuối cùng chắc chắn chính là Đại Việt.
Danh sách chương