Mắt thấy lần lượt Lưu Tích Quân, Côn Vũ đều được đám hắc y nhân dùng thần thông chống chọi ma diệt của khe nứt, dẫn dắt hai bọn họ bình an đi vào, Độc Cô Minh liền thoáng run lên, hiểu rằng sắp đến lượt mình phải làm theo.
Nhưng mà hắn không hề bị tiếng thì thầm kia mê hoặc, làm sao biết chỗ vào chính xác ở trung tâm đạo giới là nơi nào?
- Tiên vốn vô tình, dĩ vạn vật vi sổ cẩu, à nhầm…
Độc Cô Minh đang bắt chước giọng nói đang vang vọng khắp đạo giới, nhưng bất cẩn lại nói nhầm ra một câu khẩu quyết thuộc về Minh Tiên Biến.
Điều này khiến sáu mươi tám hắc nhân thoáng thoáng sửng sờ, tất cả đồng loạt dừng bước nhìn Độc Cô Minh, sau đó bộc lộ sát khí mãnh liệt định ra tay với hắn, nhưng khoảnh khắc thấy tròng mắt Độc Cô Minh xuất hiện vô số tia máu đỏ tươi, miệng gầm rống ra một câu giống hệt thì liền dừng tay lại.
- Nếu nàng không còn, sinh linh tận diệt, máu chảy thành xông, thây chất đầy núi… Nếu nàng tại thế, thiên hạ vô ma…
Độc Cô Minh thét lớn, trán nổi gân xanh, suýt chút nữa đã bị bại lộ thân phận.
Nói xong hắn hiên ngang đi thẳng vào một khe nứt ngay trước mặt, bất chấp khe nứt này đang tỏa ra đạo vận cực kỳ khủng bố.
- Cứu hắn!
Kẻ cầm đầu của Địa Sát âm trầm nhìn Độc Cô Minh, trong đầu liên tưởng tới vài câu nhắc nhở của chủ công.
- Mặc kệ ngươi giả bộ hay là trầm luân thật sự! Chỉ cần dám động tới Thái Hoàng kiếm thì sẽ ngay lập tức diệt ngươi, cho dù ngươi có là con cờ do chủ công sắp đặt.
Bàn cờ tướng gồm ba mươi hai quân, có tướng cầm đầu, có sĩ bảo vệ, có xe làm chủ lực, có mã tung hoành, càng có chốt thí sinh ra nhằm mục đích hy sinh, giúp cho kế hoạch được vận hành một cách trơn tru.
Bàn cờ này do ai đánh, ai là quân cờ, vận mệnh của nhân là do nhân nắm giữ hay là do thiên sắp đặt? Không ai biết được, chỉ biết giờ đây Độc Cô Minh bước vào khe hở đạo vận kia, đây là do hắn lựa chọn ngẫu nhiên trong tình thế ép buộc không thể làm khác.
Nếu không nhanh chóng bước vào chỉ sợ bảy mươi hai Địa Sát phía sau lưng sẽ lập tức động thủ giết hắn.
Đạo vận va chạm tạo thành vô số tiếng ầm vang, hai tên được cử theo sau đuôi Độc Cô Minh liền sử dụng thần thông giúp hắn chống đỡ sư ma diệt đến từ dư chấn đạo vận.
- Ngươi đã thanh tỉnh lại mà còn dám giả vờ?
Một tên hừ lạnh, thân pháp cực nhanh ngay lập tức đứng chắn trước mặt Độc Cô Minh.
Đạo vận mà hắn sử dụng nặng tựa núi cao mà nhẹ tựa lông hồng, rõ ràng là khinh trọng đạo vận.
Có thể cùng lúc sử dụng hai loại đạo vận, đây là nhân vật tương đương với Thẩm Yến.
Tên còn lại tỏa ra đạo vận cực kỳ cương liệt, có khí tức tương tự “thần”.
Hiển nhiên là Đại Đế Chiến Giáp y đang mặc thuộc về của một vị luyện thể tu cực kỳ hùng mạnh.
Tên cầm đầu bảy mươi hai Địa Sát không ngờ lại cắt cử hai người cực mạnh trong đội ngũ bám theo Độc Cô Minh, đúng là rất xem trọng hắn.
Chỉ thấy Độc Cô Minh nở nụ cười lạnh lẽo:
- Ở nơi đây chỉ có ba người chúng ta.
Mặc dù các ngươi có tới hai bộ Đại Đế Chiến Giáp nhưng dưới Thiên Tôn Chiến Giáp của ta cũng sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích!
- Vậy sao?
Tên luyện đạo khinh trọng cười mỉa mai:
- Ta có hai loại đạo vận, dựa vào sức mạnh Đại Đế thi triển hai loại đạo vận này là đủ sức trấn áp kẻ còn chưa tu luyện ra đạo vận như ngươi!
Tên có khí tức như thần lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có biết chiến giáp của luyện thể tu cấp bậc Đại Đế hùng mạnh như thế nào không? Năm xưa luyện thể tu là nỗi khiếp sợ với những tu sĩ chỉ biết chuyên tu thần thông.
Hơn nữa, bọn ta hoàn toàn hiểu rõ về ngươi.
Ngươi lại chẳng biết gì về bọn ta.
Theo tư liệu mà chúng ta thu thập được thì ngươi học được Cửu Chuyển Thiên Công tầng thứ nhất, pháp bảo trong tay là Toái Mộng đao của Chân Võ Thiên Tôn.
Ngươi xuất hiện lần đầu trước chúng tu sĩ là cách đây ba năm, khi Lưu Tích Quân gặp sinh tử kiếp lần thứ ba.
Trong U Minh Cấm Địa ngươi được truyền thừa ba thức cấm kỵ thần thông, đã thi triển được Bá Thiên Sát.
Ngươi còn sở hữu một loại công pháp thần bí giúp trong nháy mắt thay đổi huyết mạch thành tiên, ma, yêu tộc.
Ta nói có đúng không?
Thấy Độc Cô Minh biến sắc, tên luyện đạo khinh trọng càng đắc ý, bồi thêm vào:
- Ta còn biết trước khi ngươi tiến nhập vào Tuyệt Vọng Ma Uyên đã đi nhà xí hai lần trong tháng.
Một lần bốc mùi hôi của cá thịt, rõ ràng ăn phải đồ thiu, chắc chắn là do ngươi đói bụng nên ban đêm lén đến Trù Phòng của Chân Đại Đạo ăn vụng.
Một lần nữa là khi ngươi luyện đến cảnh giới bốn tôn thần, máu huyết trong người hỗn loạn dẫn đến cơ thể suy nhược…
Gã ta vừa dứt lời thì khuôn mặt Độc Cô Minh liền đen như than, đáy lòng trầm xuống.
Không ngờ đối phương không những nắm rõ về tu vi thần thông của mình, mà ngay cả mình đi nhà xí ở đâu, thơm thúi như thế nào cũng nắm rõ.
Hắn nghiến răng nói:
- Con mẹ nó, đám các ngươi có sở thích rình người khác đi nhà xí à? Còn thích ngửi cả mùi phân?
- Hừm! Đúng là hạng thiếu kiến thức! Từ mùi phân của tu sĩ có thể đánh giá quá trình tu luyện, độ rộng của khổ hải, còn cả tình trạng thân thể… Nhờ vậy thể chất của ngươi như thế nào chúng ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Tên luyện đạo khinh trọng cười lạnh, có vẻ như rất tâm đắc về vấn đề này.
Thậm chí gã từng suy nghĩ sẽ sáng tạo ra một loại đại đạo nào đó có liên quan, nhưng cuối cùng vì cảm thấy quá biến thái nên từ bỏ ý định.
Gã có khí tức như thần nói:
- Cho dù ngươi có tỉnh lại thì cũng phải tiếp tục trầm luân, đi theo tiếng thì thầm kia.
Đến khi ngươi vào trong đạo quả, lấy truyền thừa xong thì bọn ta sẽ tha cho ngươi.
Chắc ngươi cũng đã nghe được trong đạo quả thực sự có truyền thừa phải không?
Đúng là truyền thừa, nhưng đi kèm với nguy cơ đoạt xá, thậm chí còn có người của tổ chức Hắc Thủ gì đó chực chờ cơ hội gieo hồn chủng vào linh hồn.
Thông qua hồn chủng này muốn thao túng toàn bộ thế hệ trẻ tuổi nhân giới.
Độc Cô Minh thở dài:
- Ta thấy các ngươi hơi bị ảo tưởng quá về những hiểu biết của mình rồi.
Ta đã ngộ ra tới hai loại đạo vận, thậm chí có thể xem là hai loại đạo vận rưỡi.
Mà các ngươi dù sử dụng được đạo vận nhưng lại cực kỳ miễn cưỡng, chẳng hề thấu hiểu nó, đây là ngụy đạo vận do trồng đạo quả của người khác vào khổ hải.
Ta tự tin trong một đao sẽ chém chết các ngươi!
- Ngông cuồng! Ngươi cho mình là Ngũ Chỉ Chưởng Tử sao?
Gã có khí tức như thần cười lạnh.
Mà tên luyện đạo khinh trọng lại cười phá lên:
- Một đao chém chết chúng ta, rõ ràng nằm mơ giữa ban…
Chữ “ban” vừa dứt, chữ “ngày” còn chưa kịp nói ra thì đầu gã ta đã rơi xuống đất, không một âm thanh, không một tiếng động.
Mà nụ cười lạnh lẽo trên mặt gã có khí tức như thần cũng ngưng đọng hoàn toàn, thân thể bị bổ làm đôi, chết bất đắc kỳ tử.
- Không đúng!
Đột nhiên cái đầu của gã luyện đạo khinh trọng mở miệng thét lớn, lập tức không gian xung quanh vỡ tan, hiện ra hình bóng Độc Cô Minh đang lùng nhìn mình.
Mà gã cũng chưa hề bị chém chết, tên có khí tức như thần bên cạnh cũng vừa từ mộng mị thanh tỉnh lại, biểu tình khiếp đảm đến cực độ.
- Huyễn cảnh! Ngươi dùng đạo vận mộng huyễn!
- Đúng là mộng huyễn, hiểu rồi thì để ta tiễn các ngươi đi…
Độc Cô Minh cười nhạt, lại phất tay một cái, đao quang loé lên, đầu hai kẻ này lại rơi xuống một lần nữa.
Sau đó hắn quay lưng rời đi, để mặc hai cái xác không đầu đang đứng ngây ngốc tại vùng không gian này.
Không rõ là bao lâu sau, một trong hai cái đầu lại hồi tỉnh, tiếp tục thét dài một tiếng, mượn linh lực trong tiếng hét phá tan ảo cảnh.
Lần này không còn thấy bóng dáng của Độc Cô Minh đang ở đâu.
Có lẽ hắn đã nhân lúc bọn họ chìm trong mộng huyễn mà bỏ đi mất.
- Kẻ này quá đáng sợ!
Tên có khí tức như thần thở gấp, ảo cảnh ban nãy chân thật đến mức khiến y có cảm giác bản thân đã chết đến tận hai lần, lục căn đoạn diệt, hoàn toàn mất đi ý thức.
Nếu không phải nhờ có đạo quả của cường giả Đạo Đài trong khổ hải tỏa ra đạo vận phá tan huyễn cảnh, thì e là bây giờ đã tự chết đi ở trong mộng tưởng của chính mình.
Gã luyện đạo khinh trọng lắc đầu:
- Ngươi nghĩ vì sao chủ công lại coi trọng hắn tới mức này? Có biết lai lịch hắn đến từ đâu, cha mẹ hắn là ai không?
- Ta cũng không rõ, nhưng ta nghĩ chủ công chắc chắn biết về lai lịch của hắn.
Lúc còn đứng bên cạnh theo hầu ngài đánh đàn một năm về trước, ngài đã từng nhắc đến ba chữ Độc Cô Minh.
Thần thái ngài biến đổi liên tục ba lần, có âm trầm, có cười nhạt, cũng có nắm chắc.
Ngài nói, kẻ này đến từ…
Tên có khí tức như thần nói lên đây liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Đáng lý ra thân là thuộc hạ thì đồng bạn của mình tuyệt đối không nên tò mò về chuyện của chủ nhân, nhưng kẻ kia không ngờ lại liên tục hỏi tới những việc cực kỳ hệ trọng.
Đạo quả trong khổ hải gã xoay vần, từ nó tỏa ra đạo vận khiến không gian xung quanh lại vỡ vụn một lần nữa.
Đồng bạn trước mặt cũng tan vỡ, biến hóa ra bộ dáng Độc Cô Minh đang lạnh lùng nhìn y, trong tay là một cái đầu còn đang chảy đầy máu đỏ tươi, hiển nhiên là vừa bị hắn cắt xuống.
Khuôn mặt cái đầu cực kỳ quen thuộc, không phải tên thích ngửi phân, luyện đạo khinh trọng kia thì còn ai vào đây?
- Ảo giác, nhất định lại là ảo giác!
Tên có khí tức như thần như muốn phát điên, không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Rõ ràng kẻ kia chỉ có một người, hai bọn họ lại cực kỳ hiểu rõ về thần thông, công pháp, cũng như cách khắc chế hắn.
Vậy mà để hắn đùa cợt mình trong mộng cảnh, thậm chí còn giết một người cực kỳ nhẹ nhàng, không gặp phải bất kỳ chút thương tổn nào.
Nhưng mà hắn không hề bị tiếng thì thầm kia mê hoặc, làm sao biết chỗ vào chính xác ở trung tâm đạo giới là nơi nào?
- Tiên vốn vô tình, dĩ vạn vật vi sổ cẩu, à nhầm…
Độc Cô Minh đang bắt chước giọng nói đang vang vọng khắp đạo giới, nhưng bất cẩn lại nói nhầm ra một câu khẩu quyết thuộc về Minh Tiên Biến.
Điều này khiến sáu mươi tám hắc nhân thoáng thoáng sửng sờ, tất cả đồng loạt dừng bước nhìn Độc Cô Minh, sau đó bộc lộ sát khí mãnh liệt định ra tay với hắn, nhưng khoảnh khắc thấy tròng mắt Độc Cô Minh xuất hiện vô số tia máu đỏ tươi, miệng gầm rống ra một câu giống hệt thì liền dừng tay lại.
- Nếu nàng không còn, sinh linh tận diệt, máu chảy thành xông, thây chất đầy núi… Nếu nàng tại thế, thiên hạ vô ma…
Độc Cô Minh thét lớn, trán nổi gân xanh, suýt chút nữa đã bị bại lộ thân phận.
Nói xong hắn hiên ngang đi thẳng vào một khe nứt ngay trước mặt, bất chấp khe nứt này đang tỏa ra đạo vận cực kỳ khủng bố.
- Cứu hắn!
Kẻ cầm đầu của Địa Sát âm trầm nhìn Độc Cô Minh, trong đầu liên tưởng tới vài câu nhắc nhở của chủ công.
- Mặc kệ ngươi giả bộ hay là trầm luân thật sự! Chỉ cần dám động tới Thái Hoàng kiếm thì sẽ ngay lập tức diệt ngươi, cho dù ngươi có là con cờ do chủ công sắp đặt.
Bàn cờ tướng gồm ba mươi hai quân, có tướng cầm đầu, có sĩ bảo vệ, có xe làm chủ lực, có mã tung hoành, càng có chốt thí sinh ra nhằm mục đích hy sinh, giúp cho kế hoạch được vận hành một cách trơn tru.
Bàn cờ này do ai đánh, ai là quân cờ, vận mệnh của nhân là do nhân nắm giữ hay là do thiên sắp đặt? Không ai biết được, chỉ biết giờ đây Độc Cô Minh bước vào khe hở đạo vận kia, đây là do hắn lựa chọn ngẫu nhiên trong tình thế ép buộc không thể làm khác.
Nếu không nhanh chóng bước vào chỉ sợ bảy mươi hai Địa Sát phía sau lưng sẽ lập tức động thủ giết hắn.
Đạo vận va chạm tạo thành vô số tiếng ầm vang, hai tên được cử theo sau đuôi Độc Cô Minh liền sử dụng thần thông giúp hắn chống đỡ sư ma diệt đến từ dư chấn đạo vận.
- Ngươi đã thanh tỉnh lại mà còn dám giả vờ?
Một tên hừ lạnh, thân pháp cực nhanh ngay lập tức đứng chắn trước mặt Độc Cô Minh.
Đạo vận mà hắn sử dụng nặng tựa núi cao mà nhẹ tựa lông hồng, rõ ràng là khinh trọng đạo vận.
Có thể cùng lúc sử dụng hai loại đạo vận, đây là nhân vật tương đương với Thẩm Yến.
Tên còn lại tỏa ra đạo vận cực kỳ cương liệt, có khí tức tương tự “thần”.
Hiển nhiên là Đại Đế Chiến Giáp y đang mặc thuộc về của một vị luyện thể tu cực kỳ hùng mạnh.
Tên cầm đầu bảy mươi hai Địa Sát không ngờ lại cắt cử hai người cực mạnh trong đội ngũ bám theo Độc Cô Minh, đúng là rất xem trọng hắn.
Chỉ thấy Độc Cô Minh nở nụ cười lạnh lẽo:
- Ở nơi đây chỉ có ba người chúng ta.
Mặc dù các ngươi có tới hai bộ Đại Đế Chiến Giáp nhưng dưới Thiên Tôn Chiến Giáp của ta cũng sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích!
- Vậy sao?
Tên luyện đạo khinh trọng cười mỉa mai:
- Ta có hai loại đạo vận, dựa vào sức mạnh Đại Đế thi triển hai loại đạo vận này là đủ sức trấn áp kẻ còn chưa tu luyện ra đạo vận như ngươi!
Tên có khí tức như thần lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có biết chiến giáp của luyện thể tu cấp bậc Đại Đế hùng mạnh như thế nào không? Năm xưa luyện thể tu là nỗi khiếp sợ với những tu sĩ chỉ biết chuyên tu thần thông.
Hơn nữa, bọn ta hoàn toàn hiểu rõ về ngươi.
Ngươi lại chẳng biết gì về bọn ta.
Theo tư liệu mà chúng ta thu thập được thì ngươi học được Cửu Chuyển Thiên Công tầng thứ nhất, pháp bảo trong tay là Toái Mộng đao của Chân Võ Thiên Tôn.
Ngươi xuất hiện lần đầu trước chúng tu sĩ là cách đây ba năm, khi Lưu Tích Quân gặp sinh tử kiếp lần thứ ba.
Trong U Minh Cấm Địa ngươi được truyền thừa ba thức cấm kỵ thần thông, đã thi triển được Bá Thiên Sát.
Ngươi còn sở hữu một loại công pháp thần bí giúp trong nháy mắt thay đổi huyết mạch thành tiên, ma, yêu tộc.
Ta nói có đúng không?
Thấy Độc Cô Minh biến sắc, tên luyện đạo khinh trọng càng đắc ý, bồi thêm vào:
- Ta còn biết trước khi ngươi tiến nhập vào Tuyệt Vọng Ma Uyên đã đi nhà xí hai lần trong tháng.
Một lần bốc mùi hôi của cá thịt, rõ ràng ăn phải đồ thiu, chắc chắn là do ngươi đói bụng nên ban đêm lén đến Trù Phòng của Chân Đại Đạo ăn vụng.
Một lần nữa là khi ngươi luyện đến cảnh giới bốn tôn thần, máu huyết trong người hỗn loạn dẫn đến cơ thể suy nhược…
Gã ta vừa dứt lời thì khuôn mặt Độc Cô Minh liền đen như than, đáy lòng trầm xuống.
Không ngờ đối phương không những nắm rõ về tu vi thần thông của mình, mà ngay cả mình đi nhà xí ở đâu, thơm thúi như thế nào cũng nắm rõ.
Hắn nghiến răng nói:
- Con mẹ nó, đám các ngươi có sở thích rình người khác đi nhà xí à? Còn thích ngửi cả mùi phân?
- Hừm! Đúng là hạng thiếu kiến thức! Từ mùi phân của tu sĩ có thể đánh giá quá trình tu luyện, độ rộng của khổ hải, còn cả tình trạng thân thể… Nhờ vậy thể chất của ngươi như thế nào chúng ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Tên luyện đạo khinh trọng cười lạnh, có vẻ như rất tâm đắc về vấn đề này.
Thậm chí gã từng suy nghĩ sẽ sáng tạo ra một loại đại đạo nào đó có liên quan, nhưng cuối cùng vì cảm thấy quá biến thái nên từ bỏ ý định.
Gã có khí tức như thần nói:
- Cho dù ngươi có tỉnh lại thì cũng phải tiếp tục trầm luân, đi theo tiếng thì thầm kia.
Đến khi ngươi vào trong đạo quả, lấy truyền thừa xong thì bọn ta sẽ tha cho ngươi.
Chắc ngươi cũng đã nghe được trong đạo quả thực sự có truyền thừa phải không?
Đúng là truyền thừa, nhưng đi kèm với nguy cơ đoạt xá, thậm chí còn có người của tổ chức Hắc Thủ gì đó chực chờ cơ hội gieo hồn chủng vào linh hồn.
Thông qua hồn chủng này muốn thao túng toàn bộ thế hệ trẻ tuổi nhân giới.
Độc Cô Minh thở dài:
- Ta thấy các ngươi hơi bị ảo tưởng quá về những hiểu biết của mình rồi.
Ta đã ngộ ra tới hai loại đạo vận, thậm chí có thể xem là hai loại đạo vận rưỡi.
Mà các ngươi dù sử dụng được đạo vận nhưng lại cực kỳ miễn cưỡng, chẳng hề thấu hiểu nó, đây là ngụy đạo vận do trồng đạo quả của người khác vào khổ hải.
Ta tự tin trong một đao sẽ chém chết các ngươi!
- Ngông cuồng! Ngươi cho mình là Ngũ Chỉ Chưởng Tử sao?
Gã có khí tức như thần cười lạnh.
Mà tên luyện đạo khinh trọng lại cười phá lên:
- Một đao chém chết chúng ta, rõ ràng nằm mơ giữa ban…
Chữ “ban” vừa dứt, chữ “ngày” còn chưa kịp nói ra thì đầu gã ta đã rơi xuống đất, không một âm thanh, không một tiếng động.
Mà nụ cười lạnh lẽo trên mặt gã có khí tức như thần cũng ngưng đọng hoàn toàn, thân thể bị bổ làm đôi, chết bất đắc kỳ tử.
- Không đúng!
Đột nhiên cái đầu của gã luyện đạo khinh trọng mở miệng thét lớn, lập tức không gian xung quanh vỡ tan, hiện ra hình bóng Độc Cô Minh đang lùng nhìn mình.
Mà gã cũng chưa hề bị chém chết, tên có khí tức như thần bên cạnh cũng vừa từ mộng mị thanh tỉnh lại, biểu tình khiếp đảm đến cực độ.
- Huyễn cảnh! Ngươi dùng đạo vận mộng huyễn!
- Đúng là mộng huyễn, hiểu rồi thì để ta tiễn các ngươi đi…
Độc Cô Minh cười nhạt, lại phất tay một cái, đao quang loé lên, đầu hai kẻ này lại rơi xuống một lần nữa.
Sau đó hắn quay lưng rời đi, để mặc hai cái xác không đầu đang đứng ngây ngốc tại vùng không gian này.
Không rõ là bao lâu sau, một trong hai cái đầu lại hồi tỉnh, tiếp tục thét dài một tiếng, mượn linh lực trong tiếng hét phá tan ảo cảnh.
Lần này không còn thấy bóng dáng của Độc Cô Minh đang ở đâu.
Có lẽ hắn đã nhân lúc bọn họ chìm trong mộng huyễn mà bỏ đi mất.
- Kẻ này quá đáng sợ!
Tên có khí tức như thần thở gấp, ảo cảnh ban nãy chân thật đến mức khiến y có cảm giác bản thân đã chết đến tận hai lần, lục căn đoạn diệt, hoàn toàn mất đi ý thức.
Nếu không phải nhờ có đạo quả của cường giả Đạo Đài trong khổ hải tỏa ra đạo vận phá tan huyễn cảnh, thì e là bây giờ đã tự chết đi ở trong mộng tưởng của chính mình.
Gã luyện đạo khinh trọng lắc đầu:
- Ngươi nghĩ vì sao chủ công lại coi trọng hắn tới mức này? Có biết lai lịch hắn đến từ đâu, cha mẹ hắn là ai không?
- Ta cũng không rõ, nhưng ta nghĩ chủ công chắc chắn biết về lai lịch của hắn.
Lúc còn đứng bên cạnh theo hầu ngài đánh đàn một năm về trước, ngài đã từng nhắc đến ba chữ Độc Cô Minh.
Thần thái ngài biến đổi liên tục ba lần, có âm trầm, có cười nhạt, cũng có nắm chắc.
Ngài nói, kẻ này đến từ…
Tên có khí tức như thần nói lên đây liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Đáng lý ra thân là thuộc hạ thì đồng bạn của mình tuyệt đối không nên tò mò về chuyện của chủ nhân, nhưng kẻ kia không ngờ lại liên tục hỏi tới những việc cực kỳ hệ trọng.
Đạo quả trong khổ hải gã xoay vần, từ nó tỏa ra đạo vận khiến không gian xung quanh lại vỡ vụn một lần nữa.
Đồng bạn trước mặt cũng tan vỡ, biến hóa ra bộ dáng Độc Cô Minh đang lạnh lùng nhìn y, trong tay là một cái đầu còn đang chảy đầy máu đỏ tươi, hiển nhiên là vừa bị hắn cắt xuống.
Khuôn mặt cái đầu cực kỳ quen thuộc, không phải tên thích ngửi phân, luyện đạo khinh trọng kia thì còn ai vào đây?
- Ảo giác, nhất định lại là ảo giác!
Tên có khí tức như thần như muốn phát điên, không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Rõ ràng kẻ kia chỉ có một người, hai bọn họ lại cực kỳ hiểu rõ về thần thông, công pháp, cũng như cách khắc chế hắn.
Vậy mà để hắn đùa cợt mình trong mộng cảnh, thậm chí còn giết một người cực kỳ nhẹ nhàng, không gặp phải bất kỳ chút thương tổn nào.
Danh sách chương