Từ thời điểm Độc Cô Minh đến vùng không gian loạn lưu có chứa truyền thừa của Thiên Ảnh Nhân và Diệu Âm Phạm Thiên đến nay đã mấy ngày.
Chắc chắn có kẻ đã bị Hắc Thủ khống chế, mà cũng có kẻ đang trong tình trạng tranh đấu với tàn niệm cường giả thời cổ.
Dẫu sao Độc Cô Minh cũng rất may mắn.
Với Thiên Ảnh Nhân, đạo vận chân giả của hắn khắc chế bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy của ông ta.
Mà Diệu Âm Phạm Thiên thì không hề có một chút địch ý nào, ngoài một cuộc nói chuyện đàm luận về chiến tranh, nhân quả của bản thân.
- Muốn đấu với bảy mươi hai Địa Sát và ba mươi sáu Thiên Cang, chưa kể là Ngũ Chỉ Chưởng Tử vẫn còn đang ẩn nấp, không thể thiếu sự trợ giúp của đám người Thẩm Yến, Côn Vũ, nhất là Mạn Dao, nàng có Thiên Tôn Chiến Giáp.
Trước tên tìm họ, giải trừ nguy cơ cho họ rồi liên thủ chém giết đám Hắc Thủ…
Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm.
Cách hành sự của hắn trong ba năm nay sau khi trải qua một vài biến cố thì hoàn toàn thay đổi.
Trầm ổn hơn, điềm tĩnh hơn, không còn quá sốc nổi như những ngày đầu vừa đến thế giới này.
Hắn từ một tên du côn thường xuyên đi ăn cắp vặt, dùng miệng làm vũ khí, chửi bới inh ỏi không phân biệt tôn ti trật tự, nay lại trở thành một gã đàn ông ba mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt xen lẫn chút suy tư, ưu thương cùng dằn vặt.
Suy tư là vì thân thế của hắn càng ngày càng đi vào một vòng luẩn quẩn.
Còn dặt vặt là vì sự biến mất của thiện niệm Nguyệt Nhi, cái chết của người dân thôn Hạnh Hoa.
Mà ưu thương lại đến từ sự đồng cảm sau những cuộc tao ngộ với những cường giả thời cổ.
Nụ cười tự vấn “vì sao phải chiến tranh” của Diệu Âm, nụ cười tự giễu trước số mệnh của Thiên Ảnh Nhân, và nụ cười đầy bất lực của Chân Võ Thiên Tôn trước thế cục.
Tất cả khiến cho nụ cười của Độc Cô Minh cũng biến đổi.
Từ điên cuồng, coi trời bằng vung, nay tuy vẫn điên cuồng nhưng lại trầm ổn.
Dẫu sao hắn cũng đã ba mươi tuổi rồi, cái độ tuổi mà ở địa cầu nên thành gia lập thất, sinh vài đứa con, trở thành trụ cột của gia đình.
“Trưởng thành, có lẽ là một quá trình khởi phát từ tuổi trẻ cuồng phóng đến tráng niên trầm ổn.
Trên con đường này, chỉ có thê lương, bi thương, mất mát mới có thể khiến nam nhân thay đổi tính cách của mình.
Mà những vui vẻ, hỷ nộ ái ố lại như những điểm chấm phá trên đoạn hồi ức đau buồn đó… khiến chúng ta khi nghĩ lại tuy không vui những vẫn phải nở một nụ cười bất đắc dĩ…”
Độc Cô Minh thi triển Hành Vân Lưu Thủy nhảy lên trên đỉnh một đạo hoa nọ của quỷ tộc, từ nó tỏa ra hơi thở u ám như mọc ở dưới đáy minh giới.
Hắn không có ý định đoạt truyền thừa này mà chỉ muốn đứng trên cao để có thể dễ dàng quan sát được toàn bộ tràng cảnh nơi đây, tiện đường phán đoán xem đám Côn Vũ, Trần Mạn Dao ở đâu.
Tất nhiên hắn còn cần có sự trợ giúp của Chân Võ Thiên Tôn ở trong Toái Mộng đao mới nhanh chóng phán đoán được mình cần làm gì trước tiên.
- Phía đông cách nơi đây ba mươi đóa hoa là truyền thừa của Ngạo Thiên Tôn.
Nơi đó ngạo khí như mũi tên bắn lên chín tầng trời, không thể nhầm lẫn được.
Tiểu tử Côn Vũ kia mặc dù là nhân tộc nhưng lại có duyên đoạt được truyền thừa về công pháp của Ngạo Thiên Tôn, chỉ còn thiếu truyền thừa đạo vận là chân chính hoàn mỹ.
- Kia là kẻ tầm đạo thế hệ này sao? Quả nhiên phong thái của kẻ tầm đạo dù là thượng cổ hay hiện tại cũng không hề thay đổi! Thượng cổ cũng có kẻ tầm đạo, dù không mở ra con đường tu luyện mới nhưng lại chỉnh sửa những khuyết thiếu trong hệ thống tu luyện cũ, giúp nhân tộc không còn quá phụ thuộc vào nguyên khí.
Chính hắn đề xuất đến việc dùng đạo vận ngưng tụ đạo đài, thay cho việc dùng sợi tơ nguyên khí ở Hỗn Nguyên cảnh xây dựng nó.
Hắn cách ngươi gần nhất, chỉ có mười đóa hoa về phía nam.
- Truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ… cách ngươi sáu mươi đóa hoa.
Truyền thừa nàng ta nhận được mặc dù là thuộc về một vị nữ đế Huyền cảnh của Vu tộc nhưng cũng không tầm thường.
Công pháp của nàng ta rất đặc biệt, có thể thi triển thuật chúc phúc khiến tu vi và sinh mệnh lực của minh hữu tăng lên nhanh chóng.
Năm xưa chính nhờ có nàng ta mà thập đại thiên tôn thời thượng cổ mới có thể đối kháng với số lượng phạm thiên, quỷ vương, ma đế, chân linh đông như kiến cỏ của ngũ giới.
- Mộng Tiểu Phàm, bằng hữu của ngươi tiếp nhận truyền thừa của Dược Thiên Tôn.
Nghe đồn chính Dược Thiên Tôn cũng từng nhận được truyền thừa từ thời thái cổ của Tạo Hóa Thiên Tôn.
Nay đời nối đời, trong tay Mộng Tiểu Phàm có Tạo Hóa thủ, lại thêm Cải Tử Hoàn Sinh công, xem như là đã khiến Tạo Hóa nhất mạch chân chính tái hiện trên thế gian…
- Hửm… Có một kẻ tư chất tầm thường, cơ sở khổ hải chỉ dừng ở mức tuyệt thế thiên kiêu nhưng lại không đúng lắm.
Trên người hắn vừa có truyền thừa của Biện Thành Minh Vương thời thái cổ.
Nay lại tiến nhập vào đạo hoa của Hắc Ám Quỷ Vương, một trong những quỷ vương mạnh nhất dưới trướng Diêm La Quỷ Chủ… Nhân mệnh của hắn cũng đã cải biên thành quỷ mệnh rồi…
Nghe Chân Võ nói đến đây, Độc Cô Minh liền siết chặt nắm đấm, ánh mắt ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
Kẻ này chính là Lưu Bình, hung thủ giết hại người thôn Hạnh Hoa, khiến Nguyệt Nhi phải một thân một mình đi đến Tử Hư sơn, cuối cùng rơi vào tình trạng người không người, ma không ra ma như hiện nay.
- Hắn cách chúng ta bao xa?
Thấy sát khí của Độc Cô Minh mãnh liệt như vậy, Chân Võ liền đáp:
- Rất xa, hai trăm đóa hoa.
Muốn tới được vị trí của hắn cần phải đến khu trung tâm.
Nếu hắn thành công đoạt được truyền thừa thì cũng bị Hắc Thủ khống chế mà thôi.
Các ngươi rất nhanh sẽ gặp lại ở chỗ cây hắc thương kia.
Ngươi không cần nóng vội…
- Ta không vội, Lưu gia tuy có Lưu Tích Quân từng dính dáng tới ta, nhưng Lưu Bình và Lưu Hoằng, cùng nhất mạch của hắn, ta nhất định phải giết toàn bộ.
Dù bây giờ không thể thì tương lai cũng sẽ làm, kiếp này nhất định phải làm…
Thù hận trong lòng hắn lên đến đỉnh điểm, nhưng tất cả kết thúc bằng một nụ cười nhạt.
Hắn thở ra một hơi, điềm tĩnh hỏi Chân Võ:
- Trần Mạn Dao ở đâu?
Toái Mộng đao thoáng run lên, lao vút lên không trung lúc lâu rồi quay trở lại.
- Ngươi phải nhanh lên, nàng ta không đoạt truyền thừa nào cả mà đi thẳng về phía trung tâm đạo giới, nơi có xác tiên chủ, ma chủ, còn cả hắc thương và Thái Hoàng kiếm.
Nơi đó tồn tại kết giới rất hùng mạnh, một khi liều lĩnh xông vào ắt sẽ táng mạng.
Trừ phi có Bạch Hoàng Đế Vương ấn thì mới đủ tư cách phá giải…
Thông qua lời kể của Chân Võ.
Độc Cô Minh hiểu được việc bốn Nhân Chủ lệnh xuất hiện đều chỉ để làm nền cho một Bạch Hoàng Đế Vương ấn.
Bạch Hoàng ở đây tuy gọi là “đế”, nhưng không phải Đại Đế Phong Vị cảnh mà chân chính được thế gian xưng tụng là “đế”.
Dù bất kỳ Phong Vị cảnh nào khi đứng trước mặt y đều phải quỳ mọp xuống, hai tay hai chân và đỉnh đầu chạm đất, tuyệt đối không thể khinh nhờn.
Đến Bá Luân năm xưa tu vi khủng bố là thế nhưng khi đứng trước Bạch Hoàng cũng phải thở dài khom lưng cúi đầu.
Đó là vì Bạch Hoàng kính trọng Bá Luân nên miễn cho không cần thực hành nghi lễ “ngũ thể đầu địa”.
- Bạch Hoàng không phải một người mà là một đế tộc… Nếu tu vi ngươi đủ cao, ngươi từ từ sẽ chạm tới cái tên này…
Độc Cô Minh mỉm cười.
Càng lúc hắn càng cảm thấy thế giới này thật thú vị.
Hào kiệt vô số, long hổ ẩn tàng, thêm vào đó là những bí ẩn từ thời thái cổ và thượng cổ để lại cho đến ngày nay.
Hắn đến thế giới này thật đúng lúc, đây là tình cờ hay vận mệnh sắp đặt từ trước?
- Trước tiên cứu Thẩm Yến!
Gót chân đạp nhẹ, tàn ảnh áo trắng của hắn lưu lại vị trí cũ, thân thể vọt lên trên cao giống như một chiếc lá đang bay trong không trung, kế đến lại thi triển Bách Bộ Hồng Trần thuấn di liên tục.
Chớp mắt đã đến được vị trí đạo hoa mà Thẩm Yến đang ở bên trong.
Thẩm Yến lúc này đang chìm trong mê man, vô số đạo âm vang vọng bên tai gã.
Tất cả đều là những câu tự vấn, đạo là gì, ngộ là gì, truy cầu là gì, vì sao cần đạo… Đó chính là chấp niệm của tầm đạo giả mỗi thời đại.
Gã đã đạt được truyền thừa nguyên vẹn của Phong Vị lão thiên sư thời thái cổ, nay nếu được thêm truyền thừa từ tầm đạo giả thời thượng cổ thì tiềm lực ở tương lai không thể đoán định được.
Mà hai tên đang kèm sát bên cạnh Thẩm Yến không phải thuộc về bảy mươi hai Địa Sát mà là người của ba mươi sáu Thiên Cang.
Chúng bận y phục trắng, đeo mặt nạ vô diện, không thể nhìn rõ dung mạo và khí tức của chúng.
Mỗi tên đều khoác trên mình Đại Đế Chiến Giáp, trong đó có một bộ gần như tiếp cận với Thiên Tôn Chiến Giáp giống Độc Cô Minh.
- Tốc chiến tốc thắng!
Sự xuất hiện bất ngờ của Độc Cô Minh trong đạo hoa khiến hai tên kia biến sắc, tự hỏi linh thức bản thân cũng thuộc dạng nhanh nhạy vậy mà lại không nhận ra có kẻ đang tiếp cận mình.
Phải đến khi hắn ta hiện ra trước mặt, bổ xuống một đao lạnh lẽo thì mới giật mình phản ứng.
- Kinh Thần!
Một đao khiến thiên địa quỷ thần đều phải chấn kinh.
Đao ý ba phần lăng lệ, ba phần cuồng tính, ba phần bá đạo, lại thêm một phần diễm lệ không gì so sánh nổi giống như một đóa hoa rực rỡ bùng nổ giữa không trung.
Chắc chắn có kẻ đã bị Hắc Thủ khống chế, mà cũng có kẻ đang trong tình trạng tranh đấu với tàn niệm cường giả thời cổ.
Dẫu sao Độc Cô Minh cũng rất may mắn.
Với Thiên Ảnh Nhân, đạo vận chân giả của hắn khắc chế bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy của ông ta.
Mà Diệu Âm Phạm Thiên thì không hề có một chút địch ý nào, ngoài một cuộc nói chuyện đàm luận về chiến tranh, nhân quả của bản thân.
- Muốn đấu với bảy mươi hai Địa Sát và ba mươi sáu Thiên Cang, chưa kể là Ngũ Chỉ Chưởng Tử vẫn còn đang ẩn nấp, không thể thiếu sự trợ giúp của đám người Thẩm Yến, Côn Vũ, nhất là Mạn Dao, nàng có Thiên Tôn Chiến Giáp.
Trước tên tìm họ, giải trừ nguy cơ cho họ rồi liên thủ chém giết đám Hắc Thủ…
Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm.
Cách hành sự của hắn trong ba năm nay sau khi trải qua một vài biến cố thì hoàn toàn thay đổi.
Trầm ổn hơn, điềm tĩnh hơn, không còn quá sốc nổi như những ngày đầu vừa đến thế giới này.
Hắn từ một tên du côn thường xuyên đi ăn cắp vặt, dùng miệng làm vũ khí, chửi bới inh ỏi không phân biệt tôn ti trật tự, nay lại trở thành một gã đàn ông ba mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt xen lẫn chút suy tư, ưu thương cùng dằn vặt.
Suy tư là vì thân thế của hắn càng ngày càng đi vào một vòng luẩn quẩn.
Còn dặt vặt là vì sự biến mất của thiện niệm Nguyệt Nhi, cái chết của người dân thôn Hạnh Hoa.
Mà ưu thương lại đến từ sự đồng cảm sau những cuộc tao ngộ với những cường giả thời cổ.
Nụ cười tự vấn “vì sao phải chiến tranh” của Diệu Âm, nụ cười tự giễu trước số mệnh của Thiên Ảnh Nhân, và nụ cười đầy bất lực của Chân Võ Thiên Tôn trước thế cục.
Tất cả khiến cho nụ cười của Độc Cô Minh cũng biến đổi.
Từ điên cuồng, coi trời bằng vung, nay tuy vẫn điên cuồng nhưng lại trầm ổn.
Dẫu sao hắn cũng đã ba mươi tuổi rồi, cái độ tuổi mà ở địa cầu nên thành gia lập thất, sinh vài đứa con, trở thành trụ cột của gia đình.
“Trưởng thành, có lẽ là một quá trình khởi phát từ tuổi trẻ cuồng phóng đến tráng niên trầm ổn.
Trên con đường này, chỉ có thê lương, bi thương, mất mát mới có thể khiến nam nhân thay đổi tính cách của mình.
Mà những vui vẻ, hỷ nộ ái ố lại như những điểm chấm phá trên đoạn hồi ức đau buồn đó… khiến chúng ta khi nghĩ lại tuy không vui những vẫn phải nở một nụ cười bất đắc dĩ…”
Độc Cô Minh thi triển Hành Vân Lưu Thủy nhảy lên trên đỉnh một đạo hoa nọ của quỷ tộc, từ nó tỏa ra hơi thở u ám như mọc ở dưới đáy minh giới.
Hắn không có ý định đoạt truyền thừa này mà chỉ muốn đứng trên cao để có thể dễ dàng quan sát được toàn bộ tràng cảnh nơi đây, tiện đường phán đoán xem đám Côn Vũ, Trần Mạn Dao ở đâu.
Tất nhiên hắn còn cần có sự trợ giúp của Chân Võ Thiên Tôn ở trong Toái Mộng đao mới nhanh chóng phán đoán được mình cần làm gì trước tiên.
- Phía đông cách nơi đây ba mươi đóa hoa là truyền thừa của Ngạo Thiên Tôn.
Nơi đó ngạo khí như mũi tên bắn lên chín tầng trời, không thể nhầm lẫn được.
Tiểu tử Côn Vũ kia mặc dù là nhân tộc nhưng lại có duyên đoạt được truyền thừa về công pháp của Ngạo Thiên Tôn, chỉ còn thiếu truyền thừa đạo vận là chân chính hoàn mỹ.
- Kia là kẻ tầm đạo thế hệ này sao? Quả nhiên phong thái của kẻ tầm đạo dù là thượng cổ hay hiện tại cũng không hề thay đổi! Thượng cổ cũng có kẻ tầm đạo, dù không mở ra con đường tu luyện mới nhưng lại chỉnh sửa những khuyết thiếu trong hệ thống tu luyện cũ, giúp nhân tộc không còn quá phụ thuộc vào nguyên khí.
Chính hắn đề xuất đến việc dùng đạo vận ngưng tụ đạo đài, thay cho việc dùng sợi tơ nguyên khí ở Hỗn Nguyên cảnh xây dựng nó.
Hắn cách ngươi gần nhất, chỉ có mười đóa hoa về phía nam.
- Truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ… cách ngươi sáu mươi đóa hoa.
Truyền thừa nàng ta nhận được mặc dù là thuộc về một vị nữ đế Huyền cảnh của Vu tộc nhưng cũng không tầm thường.
Công pháp của nàng ta rất đặc biệt, có thể thi triển thuật chúc phúc khiến tu vi và sinh mệnh lực của minh hữu tăng lên nhanh chóng.
Năm xưa chính nhờ có nàng ta mà thập đại thiên tôn thời thượng cổ mới có thể đối kháng với số lượng phạm thiên, quỷ vương, ma đế, chân linh đông như kiến cỏ của ngũ giới.
- Mộng Tiểu Phàm, bằng hữu của ngươi tiếp nhận truyền thừa của Dược Thiên Tôn.
Nghe đồn chính Dược Thiên Tôn cũng từng nhận được truyền thừa từ thời thái cổ của Tạo Hóa Thiên Tôn.
Nay đời nối đời, trong tay Mộng Tiểu Phàm có Tạo Hóa thủ, lại thêm Cải Tử Hoàn Sinh công, xem như là đã khiến Tạo Hóa nhất mạch chân chính tái hiện trên thế gian…
- Hửm… Có một kẻ tư chất tầm thường, cơ sở khổ hải chỉ dừng ở mức tuyệt thế thiên kiêu nhưng lại không đúng lắm.
Trên người hắn vừa có truyền thừa của Biện Thành Minh Vương thời thái cổ.
Nay lại tiến nhập vào đạo hoa của Hắc Ám Quỷ Vương, một trong những quỷ vương mạnh nhất dưới trướng Diêm La Quỷ Chủ… Nhân mệnh của hắn cũng đã cải biên thành quỷ mệnh rồi…
Nghe Chân Võ nói đến đây, Độc Cô Minh liền siết chặt nắm đấm, ánh mắt ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
Kẻ này chính là Lưu Bình, hung thủ giết hại người thôn Hạnh Hoa, khiến Nguyệt Nhi phải một thân một mình đi đến Tử Hư sơn, cuối cùng rơi vào tình trạng người không người, ma không ra ma như hiện nay.
- Hắn cách chúng ta bao xa?
Thấy sát khí của Độc Cô Minh mãnh liệt như vậy, Chân Võ liền đáp:
- Rất xa, hai trăm đóa hoa.
Muốn tới được vị trí của hắn cần phải đến khu trung tâm.
Nếu hắn thành công đoạt được truyền thừa thì cũng bị Hắc Thủ khống chế mà thôi.
Các ngươi rất nhanh sẽ gặp lại ở chỗ cây hắc thương kia.
Ngươi không cần nóng vội…
- Ta không vội, Lưu gia tuy có Lưu Tích Quân từng dính dáng tới ta, nhưng Lưu Bình và Lưu Hoằng, cùng nhất mạch của hắn, ta nhất định phải giết toàn bộ.
Dù bây giờ không thể thì tương lai cũng sẽ làm, kiếp này nhất định phải làm…
Thù hận trong lòng hắn lên đến đỉnh điểm, nhưng tất cả kết thúc bằng một nụ cười nhạt.
Hắn thở ra một hơi, điềm tĩnh hỏi Chân Võ:
- Trần Mạn Dao ở đâu?
Toái Mộng đao thoáng run lên, lao vút lên không trung lúc lâu rồi quay trở lại.
- Ngươi phải nhanh lên, nàng ta không đoạt truyền thừa nào cả mà đi thẳng về phía trung tâm đạo giới, nơi có xác tiên chủ, ma chủ, còn cả hắc thương và Thái Hoàng kiếm.
Nơi đó tồn tại kết giới rất hùng mạnh, một khi liều lĩnh xông vào ắt sẽ táng mạng.
Trừ phi có Bạch Hoàng Đế Vương ấn thì mới đủ tư cách phá giải…
Thông qua lời kể của Chân Võ.
Độc Cô Minh hiểu được việc bốn Nhân Chủ lệnh xuất hiện đều chỉ để làm nền cho một Bạch Hoàng Đế Vương ấn.
Bạch Hoàng ở đây tuy gọi là “đế”, nhưng không phải Đại Đế Phong Vị cảnh mà chân chính được thế gian xưng tụng là “đế”.
Dù bất kỳ Phong Vị cảnh nào khi đứng trước mặt y đều phải quỳ mọp xuống, hai tay hai chân và đỉnh đầu chạm đất, tuyệt đối không thể khinh nhờn.
Đến Bá Luân năm xưa tu vi khủng bố là thế nhưng khi đứng trước Bạch Hoàng cũng phải thở dài khom lưng cúi đầu.
Đó là vì Bạch Hoàng kính trọng Bá Luân nên miễn cho không cần thực hành nghi lễ “ngũ thể đầu địa”.
- Bạch Hoàng không phải một người mà là một đế tộc… Nếu tu vi ngươi đủ cao, ngươi từ từ sẽ chạm tới cái tên này…
Độc Cô Minh mỉm cười.
Càng lúc hắn càng cảm thấy thế giới này thật thú vị.
Hào kiệt vô số, long hổ ẩn tàng, thêm vào đó là những bí ẩn từ thời thái cổ và thượng cổ để lại cho đến ngày nay.
Hắn đến thế giới này thật đúng lúc, đây là tình cờ hay vận mệnh sắp đặt từ trước?
- Trước tiên cứu Thẩm Yến!
Gót chân đạp nhẹ, tàn ảnh áo trắng của hắn lưu lại vị trí cũ, thân thể vọt lên trên cao giống như một chiếc lá đang bay trong không trung, kế đến lại thi triển Bách Bộ Hồng Trần thuấn di liên tục.
Chớp mắt đã đến được vị trí đạo hoa mà Thẩm Yến đang ở bên trong.
Thẩm Yến lúc này đang chìm trong mê man, vô số đạo âm vang vọng bên tai gã.
Tất cả đều là những câu tự vấn, đạo là gì, ngộ là gì, truy cầu là gì, vì sao cần đạo… Đó chính là chấp niệm của tầm đạo giả mỗi thời đại.
Gã đã đạt được truyền thừa nguyên vẹn của Phong Vị lão thiên sư thời thái cổ, nay nếu được thêm truyền thừa từ tầm đạo giả thời thượng cổ thì tiềm lực ở tương lai không thể đoán định được.
Mà hai tên đang kèm sát bên cạnh Thẩm Yến không phải thuộc về bảy mươi hai Địa Sát mà là người của ba mươi sáu Thiên Cang.
Chúng bận y phục trắng, đeo mặt nạ vô diện, không thể nhìn rõ dung mạo và khí tức của chúng.
Mỗi tên đều khoác trên mình Đại Đế Chiến Giáp, trong đó có một bộ gần như tiếp cận với Thiên Tôn Chiến Giáp giống Độc Cô Minh.
- Tốc chiến tốc thắng!
Sự xuất hiện bất ngờ của Độc Cô Minh trong đạo hoa khiến hai tên kia biến sắc, tự hỏi linh thức bản thân cũng thuộc dạng nhanh nhạy vậy mà lại không nhận ra có kẻ đang tiếp cận mình.
Phải đến khi hắn ta hiện ra trước mặt, bổ xuống một đao lạnh lẽo thì mới giật mình phản ứng.
- Kinh Thần!
Một đao khiến thiên địa quỷ thần đều phải chấn kinh.
Đao ý ba phần lăng lệ, ba phần cuồng tính, ba phần bá đạo, lại thêm một phần diễm lệ không gì so sánh nổi giống như một đóa hoa rực rỡ bùng nổ giữa không trung.
Danh sách chương