- Giúp ta giết hắn!
Độc Cô Minh truyền âm với Mộng Tiểu Phàm và man nhân.
Hắn còn việc rất hệ trọng phải làm, không thể phân tâm làm hỏng đại cục.
Chúng thiên kiêu ở đây vì truyền thừa có thể thay đổi cuộc đời mình là hắc thương, mặt trăng, Thái Hoàng kiếm, xác tiên ma chủ, hai đóa đạo hoa gần như mạnh nhất thời thượng cổ mà sẽ bất chấp mọi thứ.
Quả nhiên ngay cả Mộng Tiểu Phàm giờ đây cũng không còn khí chất vui vẻ như xưa, chỉ nhìn hắn nhàn nhạt nói:
- Độc Cô Minh, trong lúc tranh đoạt lợi ích, chung mục tiêu thì sẽ là bằng hữu, khác mục tiêu thì sẽ là kẻ địch.
Ngươi không cần nhờ ta, ta nhất định cũng sẽ giết Lưu Bình.
Chút nữa đến thời khắc quan trọng không cần hạ thủ lưu tình, chúng ta thoải mái tranh giành!
Man nhân Đả Cẩu cũng lạnh lùng quát:
- Độc Cô kia, ta đánh Lưu Bình là vì thấy ngứa mắt, không liên quan tới lời nhờ vả của ngươi.
Chút nữa phân thắng bại sinh tử, cũng không cần ngươi lưu tình…
Độc Cô Minh nhìn hai bọn họ, mặc dù hành động và lời nói của bọn họ trông như vô tình tuyệt nghĩa, nhưng không ngờ lại khiến hắn cảm thấy cõi lòng có chút ấm áp.
- Yên tâm, dựa vào lần giúp đỡ này, chút nữa ta sẽ cho hai ngươi một con đường sống…
Lời hắn nói cũng có vẻ quên hết thân tình, có điều ánh mắt hắn lại chợt lóe lên nhìn về phía kết giới.
Quần hùng như mây, lần tranh đoạt này không thể ỷ vào chút tu vi của một cá nhân để định cục.
Muốn định cục, thì phải bày ra bố cục, trong bố cục ẩn chứa sát cục.
Định cục làm sao? Bố cục ở đâu? Sát cục là ai?
- Ngông cuồng! Đều là Thiên Tôn Chiến Giáp như nhau, ai mạnh ai yếu còn chưa biết rõ!
Đả Cẩu và Mộng Tiểu Phàm cười ha hả, cùng vây công Lưu Bình.
Mà Lưu Bình không hề sợ hãi, vẫn ung dung nhàn nhã tiếp chiêu.
Địch thủ của Lưu Tích Quân là Diệp Chính, đệ đệ ruột của Diệp Huyền Thanh.
Công pháp của Lưu Tích Quân hiển nhiên là Cửu Chuyển Thiên Công, vừa nhập trận đã xuất ra hư ảnh ngân hà lấp lánh chảy dài vạn trượng, bên trên ngân hà xuất hiện ngũ hành thú, tứ tượng phong hỏa lôi điện trợ uy, thanh thế cực kỳ kinh người.
Mà Diệp Chính trong trận chiến này lại bộc lộ ra một loại chỉ pháp khiến Độc Cô Minh động dung.
- Vạn Cổ Thần Chỉ!
Đây là loại chỉ pháp giúp Chân Võ giương danh lập vạn thuở thiếu niên.
Tuy rằng Độc Cô Minh vô duyên học được nhưng đã được chứng kiến sự hùng mạnh của nó.
Hắn cực kỳ lo lắng cho Lưu Tích Quân.
Chỉ nghe nàng mỉm cười nói:
- Yên tâm! Ta chỉ vì cơ sở khổ hải quá yếu nên thua kém chúng thiên kiêu, nhưng trong tình trạng dùng Đại Đế Chiến Giáp thì cơ sở không còn quá quan trọng.
Ta và các ngươi không phân ai yếu mạnh đâu!
Diệp Huyền Thanh ở phương xa đang đánh với địch thủ duyên nợ là Tiêu Ức Tình.
Một người dùng Hạo Nhiên chỉ, chính khí lẫm liệt bắn phá khắp bốn phương, một người lại ôm đàn tỳ bà trong lòng, mái tóc tung bay trong gió, đánh ra những tiếng đàn tiêu hồn thê lương ai oán.
- Không ngờ ngươi đã đi trước ta một bước, khiến ý cảnh thăng hoa thành đạo vận, nhờ đó xóa tan khoảng cách giữa Thiên Tôn Chiến Giáp và Nhân Chủ Chiến Giáp!
Diệp Huyền Thanh càng đánh càng tỏ ra âm trầm.
Tiêu Ức Tình quá mạnh.
Trong tiếng đàn của y có dung hợp bảy loại kiếm pháp cực kỳ danh tiếng của nhân giới.
Thêm vào đó sau khi trải qua truyền thừa của Cầm Thiên Tôn thì như hổ mọc thêm cánh.
Tiếng đàn bây giờ ngoài bảy loại kiếm pháp thì còn dung nhập thêm đao pháp, thương pháp vào trong đó.
Đao, kiếm, thương đều là vương giả trong binh khí.
Mà tỳ bà lại là vương giả trong âm cụ.
Sự kết hợp này vừa cổ quái lại vừa độc nhất vô nhị, khiến Tiêu Ức Tình quật khởi từ đây.
Độc Cô Minh lúc này không thể ngay lập tức tiến đến vị trí kết giới nơi trung tâm.
Trước mặt hắn là một người áo đen, trên thân tỏa ra loại sát khí trầm mặc, tuy lạnh lẽo mà cô độc, tạo cho người đối diện cảm giác y “thân bất do kỷ”, vì thời cuộc mà phải đánh mất bản tâm.
- Sát Tiếu Thiên, không ngờ ngày chúng ta phải phân thắng bại tới nhanh như vậy…
- Độc Cô Minh, hôm nay không phải phân thắng bại, mà là phân sinh tử…
Sát Tiếu Thiên thở dài, sát khí xung quanh cơ thể biến hóa ra một thanh sát kiếm màu đen.
Cầm thanh kiếm đen này chĩa thẳng vào người Độc Cô Minh, y chậm rãi nói:
- Trên đường trở thành hào kiệt, không đạp lên trên anh tài cùng thế hệ thì không được.
Ngươi có mục tiêu của ngươi, ta có ý chí của ta.
Không cần lưu tình, hãy phó mặc số mệnh cho trời đi!
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Phó mặc cho trời? Mệnh ta do ta không do thiên!
Toái Mộng đao lóe lên, một sắc đỏ ráng hồng của buổi chiều tà xuất hiện bao phủ lấy đôi mắt Sát Tiếu Thiên.
Y gầm nhẹ lên, sát ý bùng phát mãnh liệt, hắc kiếm trong tay chém tan sắc đỏ, hủy diệt ráng hồng, nhưng khi cơn mưa phùn mang theo ý cảnh vô thường ập tới thì lại phải lui về sau mấy bước.
Nhưng thế công của Độc Cô Minh không dừng ở đây, chỉ thấy hắn lạnh lùng đưa ngón tay lên chỉ về phía Sát Tiếu Thiên, nhẹ giọng nói:
- Diệu Pháp Tiên Âm! Mời ngươi nghe pháp…
Tiên âm ngập tràn khắp không gian, mặc dù không chứa đựng sát ý nhưng lại ẩn chứa một loại sức mạnh độ hóa giống như Phật Môn Tây Thiên.
Nếu nói khắc tinh của sát lục là gì thì chắc chắn chính là những loại công pháp mang tính chất độ hóa, dẫn dắt con người ta hướng thiện như Diệu Pháp Tiên Âm và Tịnh Thổ Chân Ngôn mà Pháp Hải đã từng thi triển.
Đáng tiếc Pháp Hải bị đạo vận mộng huyễn của Độc Cô Minh đánh chết, bằng không tại nơi này cũng sẽ là nhân tố đáng gờm.
- Đạo vận!
Tròng mắt Sát Tiếu Thiên co rút, y đúng là đã lạc hậu so với đà phát triển của nhân giới.
Nhưng thật ra là do y từ chối dùng ngụy đạo quả trồng vào khổ hải.
Chứ nếu y nghe theo lời vị chủ thượng của Hắc Thủ, thì hẳn có thể dung nạp tới sáu ngụy đạo vận, tại đây lực áp chúng nhân.
Thành tựu của ngụy đạo vận tuy đến tức thời, song hậu hoạn quá nhiều, y không cam lòng đi theo con đường này.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, dựa vào lần gặp gỡ ở U Minh cấm địa, mau tránh đường ta sẽ tha chết cho ngươi!
Sau khi dùng Diệu Pháp Tiên Âm đánh tan ý cảnh sát lục của Sát Tiếu Thiên, Độc Cô Minh lại chém xuống một đao Kinh Thần.
Dưới một đao này cả quỷ thần đều phải chấn kinh, huống chi là “nhân”?
Sát Tiếu Thiên liên tục bại lui, y phát hiện ra Độc Cô Minh không chỉ có một đạo vận diệu âm, mà còn có thêm một đạo vận khinh hành cực kỳ quái dị.
Điều này khiến mọi đòn công kích của y rơi vào khoảng trống, mà khi Độc Cô Minh phản đòn đều đánh tới chỗ yếu hại khiến mình không kịp phòng bị.
Trận chiến này không công bình, mà là nghiền ép.
- Ngươi đã lạc hậu! Trong thế hệ trẻ bây giờ trừ Thẩm Yến ra, không ai địch nổi ta! Trừ phi các ngươi trùng tu lại Khổ Hải lần nữa, bằng không cho dù có sống sót ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Chờ ta đột phá đến Tiên Thai cảnh, các ngươi ngay cả một chiêu của ta cũng chịu không được!
Lời của Độc Cô Minh khiến Côn Vũ, Lôi Diệt, Quan Thất phía xa thoáng trầm mặc.
Nhất là bốn kẻ đã từng tham gia độ Diệt Chí Tôn kiếp cùng Độc Cô Minh và Thẩm Yến lại càng bị lời nói này làm cho kinh động.
Hình ảnh thanh niên cao thủ áo trắng mình đầy tiên khí, dùng nhất chỉ phong ấn bọn họ đến giờ vẫn in sâu vào tâm khảm, biến thành vết hằn sâu trong đạo tâm của họ.
- Nếu không trùng tu thì làm sao có cơ hội tranh hùng với hắn?
Trong đầu chúng thiên kiêu bỗng dưng xuất hiện ý nghĩ này.
Độc Cô Minh không quan tâm những ánh mắt lạnh lẽo đang tập trung lên người mình.
Liên tục chém ra Diệt Tuyệt, Nghịch Hành, Tế Vũ, Phá Sát, Kinh Thần khiến cho Nhân Chủ Chiến Giáp của Sát Tiếu Thiên gần như tan nát.
- Đã không chịu bại thì chiến tử đi!
Lời cần nói đã nói, không chấp nhận quay đầu thì dù có là bằng hữu hắn cũng sẽ giết không chớp mắt.
Chỉ thấy Sát Tiếu Thiên cười ha hả, đáy mắt hiện lên vẻ thê lương:
- Vậy giết ta đi! Nếu ngươi không giết ta, thì ta cũng sẽ giết ngươi.
Hiện tại mục tiêu của chúng ta khác nhau, chính là tử địch không đội trời chung!
Đao quang lướt tới, Độc Cô Minh thật sự không chút kiêng nể chém Sát Tiếu Thiên ra làm hai nửa.
Huyết hoa bắn ra thấm đẫm không trung, ai nấy đều cảm nhận được ý cảnh sát lục của y hoàn toàn tan rã, một vị chí tôn thiên kiêu cùng cấp độ với Quan Thất, Côn Vũ không ngờ lại bị một kẻ chỉ vừa xông pha tu luyện giới ba năm chém chết.
Đúng lúc mọi người đang ngây ra thì từ đâu bỗng xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi có đôi mắt tang thương lao vọt tới, chộp lấy hai phần thân thể bị chém đứt đôi của Sát Tiếu Thiên rồi quay đầu bỏ đi.
- Ngươi là ai! Mau để xác hắn lại.
Dù phân sinh tử vì lợi ích, nhưng hắn là bằng hữu của ta, không cho phép ngươi trục lợi trên thi thể hắn!
Độc Cô Minh hừ lạnh, đạo vận diệu âm phát ra từ cổ họng tấn công tới thiếu niên trẻ tuổi kia.
Mà Toái Mộng đao trong tay cũng nhanh như cắt chém xuống liên tục năm đao.
Quyết tâm giết y trong một lần công kích.
Độc Cô Minh truyền âm với Mộng Tiểu Phàm và man nhân.
Hắn còn việc rất hệ trọng phải làm, không thể phân tâm làm hỏng đại cục.
Chúng thiên kiêu ở đây vì truyền thừa có thể thay đổi cuộc đời mình là hắc thương, mặt trăng, Thái Hoàng kiếm, xác tiên ma chủ, hai đóa đạo hoa gần như mạnh nhất thời thượng cổ mà sẽ bất chấp mọi thứ.
Quả nhiên ngay cả Mộng Tiểu Phàm giờ đây cũng không còn khí chất vui vẻ như xưa, chỉ nhìn hắn nhàn nhạt nói:
- Độc Cô Minh, trong lúc tranh đoạt lợi ích, chung mục tiêu thì sẽ là bằng hữu, khác mục tiêu thì sẽ là kẻ địch.
Ngươi không cần nhờ ta, ta nhất định cũng sẽ giết Lưu Bình.
Chút nữa đến thời khắc quan trọng không cần hạ thủ lưu tình, chúng ta thoải mái tranh giành!
Man nhân Đả Cẩu cũng lạnh lùng quát:
- Độc Cô kia, ta đánh Lưu Bình là vì thấy ngứa mắt, không liên quan tới lời nhờ vả của ngươi.
Chút nữa phân thắng bại sinh tử, cũng không cần ngươi lưu tình…
Độc Cô Minh nhìn hai bọn họ, mặc dù hành động và lời nói của bọn họ trông như vô tình tuyệt nghĩa, nhưng không ngờ lại khiến hắn cảm thấy cõi lòng có chút ấm áp.
- Yên tâm, dựa vào lần giúp đỡ này, chút nữa ta sẽ cho hai ngươi một con đường sống…
Lời hắn nói cũng có vẻ quên hết thân tình, có điều ánh mắt hắn lại chợt lóe lên nhìn về phía kết giới.
Quần hùng như mây, lần tranh đoạt này không thể ỷ vào chút tu vi của một cá nhân để định cục.
Muốn định cục, thì phải bày ra bố cục, trong bố cục ẩn chứa sát cục.
Định cục làm sao? Bố cục ở đâu? Sát cục là ai?
- Ngông cuồng! Đều là Thiên Tôn Chiến Giáp như nhau, ai mạnh ai yếu còn chưa biết rõ!
Đả Cẩu và Mộng Tiểu Phàm cười ha hả, cùng vây công Lưu Bình.
Mà Lưu Bình không hề sợ hãi, vẫn ung dung nhàn nhã tiếp chiêu.
Địch thủ của Lưu Tích Quân là Diệp Chính, đệ đệ ruột của Diệp Huyền Thanh.
Công pháp của Lưu Tích Quân hiển nhiên là Cửu Chuyển Thiên Công, vừa nhập trận đã xuất ra hư ảnh ngân hà lấp lánh chảy dài vạn trượng, bên trên ngân hà xuất hiện ngũ hành thú, tứ tượng phong hỏa lôi điện trợ uy, thanh thế cực kỳ kinh người.
Mà Diệp Chính trong trận chiến này lại bộc lộ ra một loại chỉ pháp khiến Độc Cô Minh động dung.
- Vạn Cổ Thần Chỉ!
Đây là loại chỉ pháp giúp Chân Võ giương danh lập vạn thuở thiếu niên.
Tuy rằng Độc Cô Minh vô duyên học được nhưng đã được chứng kiến sự hùng mạnh của nó.
Hắn cực kỳ lo lắng cho Lưu Tích Quân.
Chỉ nghe nàng mỉm cười nói:
- Yên tâm! Ta chỉ vì cơ sở khổ hải quá yếu nên thua kém chúng thiên kiêu, nhưng trong tình trạng dùng Đại Đế Chiến Giáp thì cơ sở không còn quá quan trọng.
Ta và các ngươi không phân ai yếu mạnh đâu!
Diệp Huyền Thanh ở phương xa đang đánh với địch thủ duyên nợ là Tiêu Ức Tình.
Một người dùng Hạo Nhiên chỉ, chính khí lẫm liệt bắn phá khắp bốn phương, một người lại ôm đàn tỳ bà trong lòng, mái tóc tung bay trong gió, đánh ra những tiếng đàn tiêu hồn thê lương ai oán.
- Không ngờ ngươi đã đi trước ta một bước, khiến ý cảnh thăng hoa thành đạo vận, nhờ đó xóa tan khoảng cách giữa Thiên Tôn Chiến Giáp và Nhân Chủ Chiến Giáp!
Diệp Huyền Thanh càng đánh càng tỏ ra âm trầm.
Tiêu Ức Tình quá mạnh.
Trong tiếng đàn của y có dung hợp bảy loại kiếm pháp cực kỳ danh tiếng của nhân giới.
Thêm vào đó sau khi trải qua truyền thừa của Cầm Thiên Tôn thì như hổ mọc thêm cánh.
Tiếng đàn bây giờ ngoài bảy loại kiếm pháp thì còn dung nhập thêm đao pháp, thương pháp vào trong đó.
Đao, kiếm, thương đều là vương giả trong binh khí.
Mà tỳ bà lại là vương giả trong âm cụ.
Sự kết hợp này vừa cổ quái lại vừa độc nhất vô nhị, khiến Tiêu Ức Tình quật khởi từ đây.
Độc Cô Minh lúc này không thể ngay lập tức tiến đến vị trí kết giới nơi trung tâm.
Trước mặt hắn là một người áo đen, trên thân tỏa ra loại sát khí trầm mặc, tuy lạnh lẽo mà cô độc, tạo cho người đối diện cảm giác y “thân bất do kỷ”, vì thời cuộc mà phải đánh mất bản tâm.
- Sát Tiếu Thiên, không ngờ ngày chúng ta phải phân thắng bại tới nhanh như vậy…
- Độc Cô Minh, hôm nay không phải phân thắng bại, mà là phân sinh tử…
Sát Tiếu Thiên thở dài, sát khí xung quanh cơ thể biến hóa ra một thanh sát kiếm màu đen.
Cầm thanh kiếm đen này chĩa thẳng vào người Độc Cô Minh, y chậm rãi nói:
- Trên đường trở thành hào kiệt, không đạp lên trên anh tài cùng thế hệ thì không được.
Ngươi có mục tiêu của ngươi, ta có ý chí của ta.
Không cần lưu tình, hãy phó mặc số mệnh cho trời đi!
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Phó mặc cho trời? Mệnh ta do ta không do thiên!
Toái Mộng đao lóe lên, một sắc đỏ ráng hồng của buổi chiều tà xuất hiện bao phủ lấy đôi mắt Sát Tiếu Thiên.
Y gầm nhẹ lên, sát ý bùng phát mãnh liệt, hắc kiếm trong tay chém tan sắc đỏ, hủy diệt ráng hồng, nhưng khi cơn mưa phùn mang theo ý cảnh vô thường ập tới thì lại phải lui về sau mấy bước.
Nhưng thế công của Độc Cô Minh không dừng ở đây, chỉ thấy hắn lạnh lùng đưa ngón tay lên chỉ về phía Sát Tiếu Thiên, nhẹ giọng nói:
- Diệu Pháp Tiên Âm! Mời ngươi nghe pháp…
Tiên âm ngập tràn khắp không gian, mặc dù không chứa đựng sát ý nhưng lại ẩn chứa một loại sức mạnh độ hóa giống như Phật Môn Tây Thiên.
Nếu nói khắc tinh của sát lục là gì thì chắc chắn chính là những loại công pháp mang tính chất độ hóa, dẫn dắt con người ta hướng thiện như Diệu Pháp Tiên Âm và Tịnh Thổ Chân Ngôn mà Pháp Hải đã từng thi triển.
Đáng tiếc Pháp Hải bị đạo vận mộng huyễn của Độc Cô Minh đánh chết, bằng không tại nơi này cũng sẽ là nhân tố đáng gờm.
- Đạo vận!
Tròng mắt Sát Tiếu Thiên co rút, y đúng là đã lạc hậu so với đà phát triển của nhân giới.
Nhưng thật ra là do y từ chối dùng ngụy đạo quả trồng vào khổ hải.
Chứ nếu y nghe theo lời vị chủ thượng của Hắc Thủ, thì hẳn có thể dung nạp tới sáu ngụy đạo vận, tại đây lực áp chúng nhân.
Thành tựu của ngụy đạo vận tuy đến tức thời, song hậu hoạn quá nhiều, y không cam lòng đi theo con đường này.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, dựa vào lần gặp gỡ ở U Minh cấm địa, mau tránh đường ta sẽ tha chết cho ngươi!
Sau khi dùng Diệu Pháp Tiên Âm đánh tan ý cảnh sát lục của Sát Tiếu Thiên, Độc Cô Minh lại chém xuống một đao Kinh Thần.
Dưới một đao này cả quỷ thần đều phải chấn kinh, huống chi là “nhân”?
Sát Tiếu Thiên liên tục bại lui, y phát hiện ra Độc Cô Minh không chỉ có một đạo vận diệu âm, mà còn có thêm một đạo vận khinh hành cực kỳ quái dị.
Điều này khiến mọi đòn công kích của y rơi vào khoảng trống, mà khi Độc Cô Minh phản đòn đều đánh tới chỗ yếu hại khiến mình không kịp phòng bị.
Trận chiến này không công bình, mà là nghiền ép.
- Ngươi đã lạc hậu! Trong thế hệ trẻ bây giờ trừ Thẩm Yến ra, không ai địch nổi ta! Trừ phi các ngươi trùng tu lại Khổ Hải lần nữa, bằng không cho dù có sống sót ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Chờ ta đột phá đến Tiên Thai cảnh, các ngươi ngay cả một chiêu của ta cũng chịu không được!
Lời của Độc Cô Minh khiến Côn Vũ, Lôi Diệt, Quan Thất phía xa thoáng trầm mặc.
Nhất là bốn kẻ đã từng tham gia độ Diệt Chí Tôn kiếp cùng Độc Cô Minh và Thẩm Yến lại càng bị lời nói này làm cho kinh động.
Hình ảnh thanh niên cao thủ áo trắng mình đầy tiên khí, dùng nhất chỉ phong ấn bọn họ đến giờ vẫn in sâu vào tâm khảm, biến thành vết hằn sâu trong đạo tâm của họ.
- Nếu không trùng tu thì làm sao có cơ hội tranh hùng với hắn?
Trong đầu chúng thiên kiêu bỗng dưng xuất hiện ý nghĩ này.
Độc Cô Minh không quan tâm những ánh mắt lạnh lẽo đang tập trung lên người mình.
Liên tục chém ra Diệt Tuyệt, Nghịch Hành, Tế Vũ, Phá Sát, Kinh Thần khiến cho Nhân Chủ Chiến Giáp của Sát Tiếu Thiên gần như tan nát.
- Đã không chịu bại thì chiến tử đi!
Lời cần nói đã nói, không chấp nhận quay đầu thì dù có là bằng hữu hắn cũng sẽ giết không chớp mắt.
Chỉ thấy Sát Tiếu Thiên cười ha hả, đáy mắt hiện lên vẻ thê lương:
- Vậy giết ta đi! Nếu ngươi không giết ta, thì ta cũng sẽ giết ngươi.
Hiện tại mục tiêu của chúng ta khác nhau, chính là tử địch không đội trời chung!
Đao quang lướt tới, Độc Cô Minh thật sự không chút kiêng nể chém Sát Tiếu Thiên ra làm hai nửa.
Huyết hoa bắn ra thấm đẫm không trung, ai nấy đều cảm nhận được ý cảnh sát lục của y hoàn toàn tan rã, một vị chí tôn thiên kiêu cùng cấp độ với Quan Thất, Côn Vũ không ngờ lại bị một kẻ chỉ vừa xông pha tu luyện giới ba năm chém chết.
Đúng lúc mọi người đang ngây ra thì từ đâu bỗng xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi có đôi mắt tang thương lao vọt tới, chộp lấy hai phần thân thể bị chém đứt đôi của Sát Tiếu Thiên rồi quay đầu bỏ đi.
- Ngươi là ai! Mau để xác hắn lại.
Dù phân sinh tử vì lợi ích, nhưng hắn là bằng hữu của ta, không cho phép ngươi trục lợi trên thi thể hắn!
Độc Cô Minh hừ lạnh, đạo vận diệu âm phát ra từ cổ họng tấn công tới thiếu niên trẻ tuổi kia.
Mà Toái Mộng đao trong tay cũng nhanh như cắt chém xuống liên tục năm đao.
Quyết tâm giết y trong một lần công kích.
Danh sách chương