Trần Mạn Dao lắc đầu cười tự giễu:
- Hóa ra là như vậy, bèo nước tương phùng, cuối cùng vẫn phải phân ly… Đây rốt cuộc là truyền thừa, hay là muốn nhắc nhở ta?
Câu ghi lại cuối cùng trong Luân Hồi Bỉ Ngạn kinh vẫn luôn luôn ám ảnh nàng.

Đó giống như một lời nguyền với những người dùng bỉ ngạn nhập thân, tu luyện công pháp này.
“Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ.

Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương… Hoa nở không có lá, có lá không có hoa, tương tư nhớ mong nhưng vĩnh viễn không thể gặp mặt.

Sa Hoa, Mạn Châu… Minh Vương, rốt cuộc huynh là ai?”
Trần Mạn Dao ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng đã úa tàn, lại nhìn chiếc vòng màu đen bện từ cỏ trên cổ tay mình, trong lòng chỉ thấy rối rắm, cảm xúc hỗn loạn.

Cấm Kỵ Chiến Giáp của nàng tuy tản mát ra hơi thở cực kỳ hùng mạnh nhưng vẫn bị hồng trần đạo đến từ chiếc vòng màu đen khiến cho tan rã, hoàn toàn biến mất khỏi thân thể Trần Mạn Dao.
———————————————
Như Diệu Âm Phạm Thiên đã quát hỏi Độc Cô Minh trước khi chết.
- Ngươi rốt cuộc là tiên hay ma, là ma hay nhân?
Với câu hỏi này, hắn chỉ đơn giản trả lời:

- Ta là Độc Cô Minh…
Đó là tín niệm duy nhất trong lòng hắn.

Kiếp trước, kiếp sau cái gì chứ? Chỉ có những thứ hắn đã từng trải qua ở kiếp này, mắt thấy tai nghe, dùng da thịt cảm nhận thì mới tin rằng nó có thật.

Bằng không chỉ dựa vào một vài manh mối mà muốn thêu dệt lên cho hắn một thân phận xa lạ, việc này khiến hắn cảm giác bản thân đang sa chân vào một âm mưu kinh thiên của ai đó.
Bố cục của chủ công Hắc Thủ khởi phát, làm điểm khởi đầu cho tất cả những điều này.
Bố cục của Độc Cô Minh sinh ra nhằm phá vỡ bố cục của y.
Nhưng biết đâu được cả hai người đều đang sa chân vào một bố cục khác rộng lớn hơn.

Ai là người cầm cờ, ai là người đánh cờ? Chưa đến tàn cục ắt không thể biết rõ được.
- Tàn cục chưa đến, nhưng ta chắc chắn sẽ lần lượt phá cục, cho đến khi ngươi lộ mặt ra!
Độc Cô Minh tay phải cầm Toái Mộng đao, tay trái cầm Thái Hoàng kiếm đứng chắn trước kết giới.

Vừa rồi hắn có cảm nhận được kết giới phát ra những tiếng nổ chói tai, thêm vào đó khoảnh khắc Cấm Kỵ Chiến Giáp của Trần Mạn Dao tan rã, miếng cổ ngọc màu đồng trong ngực hắn cũng nóng lên đột ngột, chưa bao giờ hắn thấy nó phản ứng dữ dội như vậy.

Giống như nó vừa nhìn thấy thiên địch trong số phận đã định sẵn sắp bước ra khỏi kết giới kia, một lần nữa khiến phong vân tái khởi, sinh linh đồ thán.
- Còn ai muốn tranh hùng với ta! Hôm nay ta thắng, các ngươi bại!
Độc Cô Minh liếc mắt nhìn chín thiên kiêu đang trầm mặc nhìn mình, khóe môi nở nụ cười nhạt.
Thực tế hắn rất muốn thừa cơ truy tích, nhổ cổ tận gốc toàn bộ chúng, nhưng trong cơ thể lại đang phát sinh những biến dị cực kỳ hung hiểm.

Vẻ mặt điềm tĩnh này là do hắn tự tạo ra để che đậy hậu hoạn ở trong người mình.
Phàm ý đến từ Bạch Hoàng Đế Vương ấn thực sự rất khủng bố, sau khi dung nhập vào Thái Hoàng kiếm liền có khả năng chém ra lực lượng “hóa phàm” khiến tu vi địch nhân đều biến mất.

Nhưng nó cũng làm cho hắn gặp phải tình cảnh tương tự.

Thiên Tôn Chiến Giáp của hắn đã biến thành một đống sắt vụn giống như bọn Quỷ Diện Quân, Phong Diệt, Lưu Bình, Diệp Huyền Thanh.
Mà đám Côn Vũ, Lôi Diệt, Tiêu Ức Tình, Diệp Chính lại may mắn thoát khỏi sự ảnh hưởng của tia phàm ý này.

Tuy thương thế bọn chúng trầm trọng, chiến giáp tan nát nhưng nếu đồng loạt lao lên thì hắn vẫn sẽ chết không nghi ngờ.
Trong bố cục luôn sẽ tồn tại những biến số không cách nào lường trước.

Nếu trong bố cục của chủ nhân Hắc Thủ, biến số chính là Độc Cô Minh.

Thì trong bố cục của Độc Cô Minh, biến số lại đến từ Thái Hoàng kiếm và đế ấn.
Biến số luôn tồn tại, dẫn phát nghịch cảnh xuất hiện, có kẻ gục ngã trước nó, nhưng cũng có kẻ kiên cường tìm cách xoay chuyển tình thế, đánh giết ra cho mình một đường sống.

- Có đánh nữa không?
Lôi Diệt trầm mặc hỏi.

Diệp Chính thở dài.
- Ý cảnh vô địch của hắn đã sơ hiện, chúng ta có đánh tiếp cũng chỉ là thành toàn cho hắn!
- Nhưng cứ bỏ qua như vậy, ta không cam tâm!
Côn Vũ siết chặt nắm đấm, cảm giác Độc Cô Minh chính là rào cản lớn nhất trên con đường thành đạo của mình.

Cứ mỗi lần y giương cánh trời cao là lại bị tên kia xuất hiện một cước đạp trên lưng khiến mình rớt xuống, còn hắn thì lại mượn đà đạp đó bay lên thật cao, bay lên thật xa.
Hai bên cứ nhìn nhau một lúc, thần thái Độc Cô Minh lạnh lùng tới cực điểm, nhưng rồi hắn chợt cảm giác có gì đó không đúng.

Mà Trần Mạn Dao bên trong kết giới cũng cảm giác được nguy cơ mãnh liệt.

Nguy cơ này đến từ xác tiên chủ và ma chủ.

Chỉ thấy xác tiên chủ đột ngột mở bừng mắt, cất lên tiếng cười vang:
- Ha ha, Hồng Trần Kiếp Chủ! Ngươi cho rằng đã diệt được tàn niệm của chúng ta sao? Chúng ta ẩn giấu tàn niệm cuối cùng này vượt qua năm mươi vạn năm, rốt cuộc đã chờ được tới ngày đám truyền nhân của các ngươi tới! Dù chúng ta từ nay vĩnh viễn tiêu tán, không còn tư cách luân hồi cũng quyết không để phong quang nhân giới năm xưa được tái hiện!
- Đông Hoa Nhân Chủ, Kiếm Thiên Tôn! Trận trước ngươi thắng, nhưng hậu chiêu của ta sau năm mươi vạn năm, ta xem ngươi làm sao đỡ được!
Xác ma chủ cũng cất lên tiếng gào rống.

Hai luồng khí tức hủy thiên diệt địa phát ra từ thân thể ma chủ và tiên chủ, không ngờ bọn họ lại duy trì một tia tàn niệm cuối cùng này ẩn nhẫn dưới sự kiềm tỏa của hắc thương suốt năm mươi vạn năm.

Kiên nhẫn chờ chúng thiên kiêu nhân giới đến tìm truyền thừa, muốn dùng hành động điên cuồng cuối cùng đoạn tuyệt tất cả đạo thống của những thiên tôn, đại đế, nhân chủ, hay cả kiếp chủ năm xưa.
- Bạo!
- Bạo!
Xác tiên chủ và ma chủ nổ tung!
Đây là xác chết của hai cường giả Chủ cảnh, là tồn tại đỉnh phong trời đất từ thái cổ đến thượng cổ, nay mặc dù đã yếu ớt đến cực điểm, tiên ma huyết chảy cạn nhưng một khi tự bạo vẫn đủ sức hủy diệt chúng sinh.
Hai mắt Độc Cô Minh muốn rách toạt ra, hắn nhìn thấy Trần Mạn Dao và Tẫn Cốt, Tỏa Cốt bị hơi thở diệt sinh kia bao phủ lấy, mà hắn cũng phun máu tươi, chiến giáp trên người tan rã ra hoàn toàn.

Hắn đứng gần kết giới nhất nên cùng với Trần Mạn Dao là hai người hứng trọn toàn bộ vụ nổ.

Cũng may đế ấn, Toái Mộng đao, Thái Hoàng kiếm, cả cổ ngọc màu đồng tản mát ra sức mạnh bảo hộ hắn, mới khiến hắn tạm thời tránh một kiếp này.
Không chỉ có hắn gặp vận may như vậy, mà cả các thiên kiêu ở đây đều được những tín vật của cường giả thời cổ dùng hết khả năng bảo hộ.

Chúng thiên kiêu mang theo đạo thống của những cường giả này, chuẩn bị tái hiện phong thái năm xưa của họ.


Tất nhiên bọn họ không thể để hậu nhân của mình diệt vong.
Tạo Hóa thủ vốn đã tan nát nay càng thê thảm hơn, nhưng vẫn cố cứu Mộng Tiểu Phàm một mạng.
Định Phong bảo tháp của Phong Diệt vỡ tan, mà Tiêu Hồn cầm của Tiêu Ức Tình cũng đứt hết dây đàn, từ nay không thể xuất ra những âm thanh du dương kinh động lòng người được nữa.
Tây Tử Phượng được Bạch Hoàng Chiến Giáp bảo hộ, mặc dù bị vụ nổ khiến cho hấp hối, nhưng vẫn ngoan cường nhìn về phía Thái Hoàng kiếm đang được Độc Cô Minh cầm trong tay, thét lớn một tiếng rồi lao tới chỗ hắn.
Mà Độc Cô Minh lúc này đã sắp mất đi ý thức.

Vì đứng quá gần vụ nổ nên dù có bốn món thánh vật bảo vệ nhưng vẫn suýt chết, thân thể vô lực rơi xuống huyết hà đậm đặc đang chảy cuồn cuộn bên dưới.

Toái Mộng đao trong tay phải của hắn phát ra tiếng thở dài, khí tức suy yếu đến cực điểm, Chân Võ Thiên Tôn đã vận dụng hết tinh hoa của mình để cứu mạng hắn.

Mà đế ấn cũng bị mẻ một góc, một trong năm con rồng vỡ nát, vĩnh viễn không còn cảnh tượng “ngũ long triều hoàng” nữa.

Nhưng cổ ngọc màu đồng thì cực kỳ đáng sợ, không ngờ chẳng hề sức mẻ chút nào, tuy vòng sáng của nó tạo ra bị hủy diệt tới mấy ngàn lần nhưng vẫn liên tục ngưng tụ trở lại, toàn lực bảo vệ Độc Cô Minh.
Tiên chủ và ma chủ quả không hổ danh là lục giới kiêu hùng, dù bị Kiếp Chủ giết chết vẫn lưu lại hậu thủ kinh diễm như vậy.

Những thiên kiêu kia dù có không chết thì bảo vật cũng bị hủy diệt, khiến nhân giới tổn thất thảm trọng.
Độc Cô Minh rơi xuống huyết hà, hình bóng Tây Tử Phượng đang thét dài lao tới lớn dần trong con ngươi mờ đục của hắn.
- Muốn giết ta sao?
Con ngươi mờ đục của Độc Cô Minh lóe lên tia sáng điên cuồng nhưng nhanh chóng bị huyết hà chôn vùi, cả Thái Hoàng kiếm và Toái Mộng đao đều lưu lại mặt sông đen ngòm, từ từ chìm xuống.
- Cho dù ta không biết ngươi làm thế nào mà sử dụng được Thái Hoàng kiếm, thậm chí kích phát ra phàm ý chỉ có hoàng tộc mới sở hữu, nhưng Thái Hoàng kiếm này không thể thuộc về ngươi! Ngươi không xứng! Huyết hà chứa máu của cường giả lục đạo, thân thể ngươi chắc chắn đã tan rã, vĩnh viễn mất đi tư cách luân hồi.
Tây Tử Phượng giận dữ nói, sau đó nắm lấy chuôi Thái Hoàng kiếm, định rút nó lên từ trong huyết hà.

Khoảnh khắc nàng ta mừng rỡ vì sắp hoàn thành nhiệm vụ được giao thì ở dưới mặt sông đen ngòm chợt vươn lên một cánh tay quen thuộc.

Vài giọt huyết hà nóng bỏng bắn lên mặt Tây Tử Phượng khiến nàng ta đau đớn vô cùng, hai mắt nhắm nghiền lại, cảm giác được mấy giọt máu đen này đang xuyên thủng da thịt, thấm vào khiến xương cốt mình tan chảy.
Mà cánh tay kia chụp bả vai của Tây Tử Phượng, dùng hết chút sức lực cuối cùng kéo nàng ta xuống, khiến cả hai chìm vào trong huyết hà đen ngòm, mà Thái Hoàng kiếm và Toái Mộng đao cũng từ từ chìm xuống, khép lại một trận ác chiến khủng khiếp.
Thiên tài nhân giới chết đi gần như chín thành, Tuyệt Vọng Ma Uyên hoàn toàn bị hủy diệt, đạo hoa đạo vận hay bất cứ thứ gì đều không thể ngăn nổi cơn tự bạo của tiên chủ và ma chủ, chính thức vĩnh viễn mất đi sau năm mươi vạn năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện