Một thân ảnh chậm rãi bay lên từ dưới đáy sông, hơi thở tràn ngập hắc ám.
Áo đen, tóc đen, làn da trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền.
Hắn là Độc Cô Minh, mà cũng không phải Độc Cô Minh.
Một nụ cười lạnh lẽo như xuyên qua năm tháng thượng cổ, hằn sâu lên khóe môi của hắn:
- Mười năm trước ngươi thắng, bọn chúng bại.
Mười năm sau ta thắng ngươi bại.
Trong bố cục này người chiến thắng sau cùng là ta… Tiên ma chủ, các ngươi có tính toán thâm sâu đến đâu cũng không thể ngờ mọi thứ đều trong dự liệu của ta.
Hắc Diện, Đạo Ma kinh, đạo giới, Giang Trần, tự bạo… Tất cả đều là vì chờ một người xuất hiện từ trong luân hồi vạn kiếp…
Hắn vừa dứt lời thì mi tâm giữa trán liền xuất hiện một vết nứt nhỏ, một luồng sáng màu đỏ từ đó lao vút ra bay thẳng lên đỉnh đầu quái vật Đào Ngột.
Mà ở đỉnh đầu Đào Ngột lúc này không ngờ lại có một người màu đỏ đang xếp bằng, máu thịt của y đang trong trạng thái phân hủy, không cách nào nhìn rõ dung mạo.
Đây rõ ràng chính là thi thể nằm dưới phía sâu huyết hà, kẻ từng tạo ra một tia kiếp lực giúp Độc Cô Minh né tránh luân hồi, nghịch thiên cải mệnh.
Sau khi bị luồng sáng đỏ kia xé tan mi tâm, toàn thân Độc Cô Minh cũng trở nên vô lực, ánh mắt mờ đục, tứ chi buông thỏng, tử khí tràn ngập, bắt đầu rơi tự do xuống phía dưới huyết hà, bị vô số cơn sóng đen tuyền đang gào thét cắn nuốt.
Kết thúc sao?
Người chết là Độc Cô Minh hay là tâm ma?
Kẻ đang tại thế là một trong hai người, hay là một sinh linh khác nằm ngoài lục đạo do hai người dung hợp lại với nhau?
Tất cả mọi thứ diễn ra từ đầu đến giờ chẳng lẽ đều là do hắn bày kế nhằm mục đích sống lại?
Phía trên đỉnh đầu Đào Ngột, khoảnh khắc luồng sáng đỏ bay vào mi tâm thi thể màu đỏ đang ngồi xếp bằng thì không gian liền chấn động mạnh, huyết hà sôi trào, giống như bên dưới có vô số oán niệm chúng sinh đang gào thét đòi mạng.
Mà những sợi tơ đạo vận hỗn loạn đang bay lượn trong không trung cũng run lên bần bật, chẳng khác nào gặp phải thiên địch từ trong số mệnh.
Bên ngoài Tuyệt Vọng Ma Uyên, hàng trăm tia lôi kiếp mười hai màu dần dần ngưng tụ chuẩn bị đánh xuống, cảnh tượng như tận thế diệt sinh.
Từ áo đen tóc đen, trở thành áo đỏ tóc đỏ.
Từ ma biến thành nhân, duy chỉ có thần thái khinh thường thế gian là vẫn không biến đổi.
Mái tóc người đang ngồi xếp bằng tung bay trong gió, kiếp lực trên người y nồng đậm đến cực điểm, tuy đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng thần thái đã sinh động trở lại, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt khiến bất cứ ai nhìn vào cũng thấy lạnh lẽo thấu tận linh hồn.
- Một cơn gió thoảng, một giấc mộng dài.
Ta lại là ta, hay ta là Độc Cô Minh…
Người kia bắt đầu vươn vai đứng dậy, dưới chân hắn, Đào Ngột gào rống điên cuồng, đôi mắt tràn ngập hung quang của nó không ngờ chảy ra hai dòng huyết lệ màu đen trông cực kỳ ghê người, vui vẻ mà thê lương.
- Lúc trước không quan trọng, từ nay về sau ta chính là Độc Cô Minh…
Dưới lớp da mặt của hắn bỗng xuất hiện vô số cổ trùng chạy tán loạn, không ngừng cắn xé gặm nhấm xương cốt, lâu lâu những cổ trùng còn kêu lên những âm thanh chít chít cực kỳ vui sướng như đang được ăn cao lương mỹ vị.
Khung cảnh tàn nhẫn này kéo dài không lâu, chẳng mấy chốc gương mặt bị phân hủy của hắn trở lại hình dáng bình thường của nhân loại, không ngờ giống hệt gương mặt của Độc Cô Minh, nhưng lạnh lùng hơn, nụ cười nơi khóe môi mang ý vị khinh thường thế gian nhiều hơn.
Điều quan trọng là, dù xung quanh có xảy ra chuyện gì thì hai mắt của hắn vẫn như cũ nhắm nghiền, vĩnh viễn không mở ra.
- Hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt, một khi mở ra liền điên đảo chúng sinh…
Hắn tự thì thào:
- Ta đã trở lại… Năm mươi vạn năm, rốt cuộc ta đã chờ đợi được tới ngày này…
Đột nhiên khí tức trên người hắn chuyển thành lạnh như băng, cặp mắt đang nhắm nghiền kia giống như nhìn xuyên qua tầng tầng kết giới, vượt khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên nhắm thẳng đến một ngọn núi màu tím ở nơi chân trời cách đó rất xa.
- Giang Trần! Ngươi dám ngỗ nghịch! Thân thể Độc Cô Minh bùng phát sát ý kinh thiên, Đào Ngột cũng gầm lên giận dữ, dưới sự giận dữ của hắn và hung linh, cả Tuyệt Vọng Ma Uyên từ màu đen u ám như muốn biến thành sắc đỏ rợp trời.
Là đỏ của máu tươi tanh tưởi, giống như một loại huyết hà cuồn cuộn đang muốn nhấn chìm thế gian.
Mà trên đỉnh ngọn núi kia, một người trung niên có ngũ quan đoan chính, vẻ mặt cương nghị cũng đang nhìn về phía Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Bên cạnh y chính là Trần Mạn Dao đang bị xiềng xích trói chặt tứ chi.
Hơi thở của nàng cực kỳ yếu ớt, chẳng khác nào ngọn đèn leo lét trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt ngấm.
Vòng tay màu đen bện từ cỏ trên cổ tay của nàng không ngờ đã biến mất, nếu quan sát kỹ thì hiện tại nó đã đổi chủ nhân thành Giang Trần.
- Kiếp chủ! Ngươi lợi dụng Giang Trần ta, lợi dụng nhất mạch Chân Đại Đạo từ thời Vân Hư tổ sư, muốn ta đưa mặt nạ vào Tuyệt Vọng Ma Uyên để giúp ngươi hồi sinh.
Ta đã làm cho ngươi, ngươi cũng nên hồi báo ta bằng hắc thương mới phải… Ha ha, tới đây, ta muốn xem cổ thú nửa bước Chủ cảnh liệu có đánh lại ma đầu đang bị phong ấn dưới hỏa mạch của Tử Hư sơn hay không.
Đây chính là nhân quả mà ngươi phải trả khi xem tổ sư của ta là quân cờ để bố cục giúp mình sống lại.
Lời y vừa dứt thì dưới hỏa mạch Chân Đại Đạo bỗng vang lên một tiếng gầm dữ tợn, hơi thở cổ xưa từ nó lan tỏa khắp Tử Hư sơn, giống như muốn đưa lời khiêu chiến tới cổ thú Đào Ngột dưới chân Độc Cô Minh.
- Tới đây! Để ta xem Kiếp chủ năm tháng thượng cổ có gì đáng sợ… Ngươi đã lỗi thời rồi, đại thế này ngươi theo không kịp đâu, ha ha…
Giang Trần cười điên cuồng, sau lưng không ngờ hiện ra chín tôn ma màu đen có thân hình giống hệt mình.
Đáng sợ nhất là tôn ma chính giữa trên người tồn tại một loại lực thôn phệ còn mãnh liệt hơn Nguyệt Nhi nhiều lần, mà tu vi của Giang Trần cũng không phải là Đạo Đài đại viên mãn, chỉ trong khoảnh khắc đã tăng tiến đến mức khủng bố.
Sau hai mươi ba năm kể từ cuộc chiến với Lưu Tông, tu vi của y đã nhất cử phi thiên, trở thành Ứng Kiếp trung kỳ tu sĩ.
- Giết…
Độc Cô Minh cười tà ác, chân dậm nhẹ một cái lên đỉnh đầu Đào Ngột.
Quái vật khổng lồ này liền lao thẳng lên bầu trời, dùng hai tay của mình xé tan kết giới.
Khoảnh khắc cả hai xuất hiện ở bên ngoài thì lôi kiếp thập nhị sắc trên đầu cũng điên cuồng giáng xuống tạo nên những tiếng nổ ầm ầm.
Dưới lôi kiếp này ngay cả Thiên Địch Nhân Chủ cũng suýt chút nữa bị diệt vong, huống hồ là một cổ thú nửa bước Chủ cảnh và một kẻ vừa hồi sinh, tu vi Khổ Hải sơ kỳ.
Nào ngờ Độc Cô Minh chỉ cười nhạt, kiếp lực đang tản mác từ cơ thể bỗng biến mất hoàn toàn, giờ đây trông y chẳng khác gì một tu sĩ Khổ Hải bình thường vừa xuất sơn tu luyện.
- Man Thiên Quá Hải, năm xưa ta sáng tạo ra thuật này chỉ vì muốn dối trời qua biển, che đậy kiếp lực trên người…
Lôi kiếp vẫn cứ giáng xuống nhưng không nhắm về phía hắn nữa, toàn bộ trút lên kết giới của Tuyệt Vọng Ma Uyên, đánh thẳng xuống huyết hà đen ngòm đang cuồn cuộn chảy.
Độc Cô Minh cưỡi trên lưng Đào Ngột lướt đi như bay, đầu hơi ngoái lại phía sau.
Đôi mắt nhắm nghiền của hắn dường như đang nhìn tới vị trí lôi kiếp vừa giáng xuống, sau khi xác định nơi đó đã chẳng còn chút khí tức nào của sự sống thì mới an tâm đi thẳng tới Tử Hư sơn.
- Hồn ngươi đã bị ta thôn phệ sạch, thêm vào lôi kiếp mười hai màu đánh xuống, cho dù muốn nghịch thiên cũng không thể.
Nếu vẫn còn kỳ tích nào phát sinh trên người ngươi, ta cũng thật hết cách.
Dù sao vẫn còn một hậu thủ cuối cùng ta gieo xuống bên cạnh ngươi, kiếp này ngươi không tránh khỏi chết dưới tay ta…
Độc Cô Minh thì thào, mái tóc màu đỏ tung bay trong gió.
Hắn đi tới thành trì của phàm nhân cách đó mấy dặm, không ngờ dưới ánh mắt hoảng sợ của dân chúng nơi đây lại thi triển ra Đại Thôn Phệ Thuật, khiến toàn bộ sinh mệnh trong thành đều hóa thành huyết nhục dung nhập vào cơ thể.
Có một số tu sĩ Tiên Thai đi ngang qua thấy hành động của hắn liền đại nộ muốn lao tới nhưng đều bị Đào Ngột dùng một trảo chộp chết, cũng biến thành máu thịt bồi bổ cho hắn.
- Đạo của trời lấy là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, vậy nên hư mới thắng được thực, không đủ thắng cái có thừa… Đường lối tu luyện của kiếp trước đã cũ, kiếp này ta dùng hồng trần làm hải, dùng tính mệnh chúng sinh làm thuyền, khiến “hồng trần hải” của ta tiến tới hoàn mỹ.
Con đường này chỉ mình ta đi, tuyệt đối không có người thứ hai tu luyện được…
Tu vi của hắn ban đầu chỉ có Khổ Hải sơ kỳ, nay dưới sự thôn phệ huyết nhục điên cuồng liền nhanh chóng tăng lên với tốc độ không cách nào tin nổi.
Đại Thôn Phệ Thuật mà hắn thi triển, không những tinh diệu hơn Nguyệt Nhi, mà đạo của hắn cũng khác Nguyệt Nhi một trời một vực.
Nguyệt Nhi vốn không dùng hồng trần làm hải.
Nàng tu theo đường lối của chúng tu sĩ bình thường, không hề hướng tới hoàn mỹ, luôn khiến bản thân bị khuyết thiếu để dễ bề thi triển lực thôn phệ.
Còn đạo của Độc Cô Minh hiện tại không phải lấy thôn phệ làm gốc, mà chỉ coi đó như một cách thức để khiến “thuyền” của hắn có thể dễ dàng vượt hồng trần hải cập bến.
Đường lối tu luyện của hắn, đã không còn nằm trong phạm trù của chúng tu sĩ thế hệ này nữa, hoàn toàn rẽ nhánh sang một hướng khác.
Áo đen, tóc đen, làn da trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền.
Hắn là Độc Cô Minh, mà cũng không phải Độc Cô Minh.
Một nụ cười lạnh lẽo như xuyên qua năm tháng thượng cổ, hằn sâu lên khóe môi của hắn:
- Mười năm trước ngươi thắng, bọn chúng bại.
Mười năm sau ta thắng ngươi bại.
Trong bố cục này người chiến thắng sau cùng là ta… Tiên ma chủ, các ngươi có tính toán thâm sâu đến đâu cũng không thể ngờ mọi thứ đều trong dự liệu của ta.
Hắc Diện, Đạo Ma kinh, đạo giới, Giang Trần, tự bạo… Tất cả đều là vì chờ một người xuất hiện từ trong luân hồi vạn kiếp…
Hắn vừa dứt lời thì mi tâm giữa trán liền xuất hiện một vết nứt nhỏ, một luồng sáng màu đỏ từ đó lao vút ra bay thẳng lên đỉnh đầu quái vật Đào Ngột.
Mà ở đỉnh đầu Đào Ngột lúc này không ngờ lại có một người màu đỏ đang xếp bằng, máu thịt của y đang trong trạng thái phân hủy, không cách nào nhìn rõ dung mạo.
Đây rõ ràng chính là thi thể nằm dưới phía sâu huyết hà, kẻ từng tạo ra một tia kiếp lực giúp Độc Cô Minh né tránh luân hồi, nghịch thiên cải mệnh.
Sau khi bị luồng sáng đỏ kia xé tan mi tâm, toàn thân Độc Cô Minh cũng trở nên vô lực, ánh mắt mờ đục, tứ chi buông thỏng, tử khí tràn ngập, bắt đầu rơi tự do xuống phía dưới huyết hà, bị vô số cơn sóng đen tuyền đang gào thét cắn nuốt.
Kết thúc sao?
Người chết là Độc Cô Minh hay là tâm ma?
Kẻ đang tại thế là một trong hai người, hay là một sinh linh khác nằm ngoài lục đạo do hai người dung hợp lại với nhau?
Tất cả mọi thứ diễn ra từ đầu đến giờ chẳng lẽ đều là do hắn bày kế nhằm mục đích sống lại?
Phía trên đỉnh đầu Đào Ngột, khoảnh khắc luồng sáng đỏ bay vào mi tâm thi thể màu đỏ đang ngồi xếp bằng thì không gian liền chấn động mạnh, huyết hà sôi trào, giống như bên dưới có vô số oán niệm chúng sinh đang gào thét đòi mạng.
Mà những sợi tơ đạo vận hỗn loạn đang bay lượn trong không trung cũng run lên bần bật, chẳng khác nào gặp phải thiên địch từ trong số mệnh.
Bên ngoài Tuyệt Vọng Ma Uyên, hàng trăm tia lôi kiếp mười hai màu dần dần ngưng tụ chuẩn bị đánh xuống, cảnh tượng như tận thế diệt sinh.
Từ áo đen tóc đen, trở thành áo đỏ tóc đỏ.
Từ ma biến thành nhân, duy chỉ có thần thái khinh thường thế gian là vẫn không biến đổi.
Mái tóc người đang ngồi xếp bằng tung bay trong gió, kiếp lực trên người y nồng đậm đến cực điểm, tuy đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng thần thái đã sinh động trở lại, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt khiến bất cứ ai nhìn vào cũng thấy lạnh lẽo thấu tận linh hồn.
- Một cơn gió thoảng, một giấc mộng dài.
Ta lại là ta, hay ta là Độc Cô Minh…
Người kia bắt đầu vươn vai đứng dậy, dưới chân hắn, Đào Ngột gào rống điên cuồng, đôi mắt tràn ngập hung quang của nó không ngờ chảy ra hai dòng huyết lệ màu đen trông cực kỳ ghê người, vui vẻ mà thê lương.
- Lúc trước không quan trọng, từ nay về sau ta chính là Độc Cô Minh…
Dưới lớp da mặt của hắn bỗng xuất hiện vô số cổ trùng chạy tán loạn, không ngừng cắn xé gặm nhấm xương cốt, lâu lâu những cổ trùng còn kêu lên những âm thanh chít chít cực kỳ vui sướng như đang được ăn cao lương mỹ vị.
Khung cảnh tàn nhẫn này kéo dài không lâu, chẳng mấy chốc gương mặt bị phân hủy của hắn trở lại hình dáng bình thường của nhân loại, không ngờ giống hệt gương mặt của Độc Cô Minh, nhưng lạnh lùng hơn, nụ cười nơi khóe môi mang ý vị khinh thường thế gian nhiều hơn.
Điều quan trọng là, dù xung quanh có xảy ra chuyện gì thì hai mắt của hắn vẫn như cũ nhắm nghiền, vĩnh viễn không mở ra.
- Hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt, một khi mở ra liền điên đảo chúng sinh…
Hắn tự thì thào:
- Ta đã trở lại… Năm mươi vạn năm, rốt cuộc ta đã chờ đợi được tới ngày này…
Đột nhiên khí tức trên người hắn chuyển thành lạnh như băng, cặp mắt đang nhắm nghiền kia giống như nhìn xuyên qua tầng tầng kết giới, vượt khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên nhắm thẳng đến một ngọn núi màu tím ở nơi chân trời cách đó rất xa.
- Giang Trần! Ngươi dám ngỗ nghịch! Thân thể Độc Cô Minh bùng phát sát ý kinh thiên, Đào Ngột cũng gầm lên giận dữ, dưới sự giận dữ của hắn và hung linh, cả Tuyệt Vọng Ma Uyên từ màu đen u ám như muốn biến thành sắc đỏ rợp trời.
Là đỏ của máu tươi tanh tưởi, giống như một loại huyết hà cuồn cuộn đang muốn nhấn chìm thế gian.
Mà trên đỉnh ngọn núi kia, một người trung niên có ngũ quan đoan chính, vẻ mặt cương nghị cũng đang nhìn về phía Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Bên cạnh y chính là Trần Mạn Dao đang bị xiềng xích trói chặt tứ chi.
Hơi thở của nàng cực kỳ yếu ớt, chẳng khác nào ngọn đèn leo lét trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt ngấm.
Vòng tay màu đen bện từ cỏ trên cổ tay của nàng không ngờ đã biến mất, nếu quan sát kỹ thì hiện tại nó đã đổi chủ nhân thành Giang Trần.
- Kiếp chủ! Ngươi lợi dụng Giang Trần ta, lợi dụng nhất mạch Chân Đại Đạo từ thời Vân Hư tổ sư, muốn ta đưa mặt nạ vào Tuyệt Vọng Ma Uyên để giúp ngươi hồi sinh.
Ta đã làm cho ngươi, ngươi cũng nên hồi báo ta bằng hắc thương mới phải… Ha ha, tới đây, ta muốn xem cổ thú nửa bước Chủ cảnh liệu có đánh lại ma đầu đang bị phong ấn dưới hỏa mạch của Tử Hư sơn hay không.
Đây chính là nhân quả mà ngươi phải trả khi xem tổ sư của ta là quân cờ để bố cục giúp mình sống lại.
Lời y vừa dứt thì dưới hỏa mạch Chân Đại Đạo bỗng vang lên một tiếng gầm dữ tợn, hơi thở cổ xưa từ nó lan tỏa khắp Tử Hư sơn, giống như muốn đưa lời khiêu chiến tới cổ thú Đào Ngột dưới chân Độc Cô Minh.
- Tới đây! Để ta xem Kiếp chủ năm tháng thượng cổ có gì đáng sợ… Ngươi đã lỗi thời rồi, đại thế này ngươi theo không kịp đâu, ha ha…
Giang Trần cười điên cuồng, sau lưng không ngờ hiện ra chín tôn ma màu đen có thân hình giống hệt mình.
Đáng sợ nhất là tôn ma chính giữa trên người tồn tại một loại lực thôn phệ còn mãnh liệt hơn Nguyệt Nhi nhiều lần, mà tu vi của Giang Trần cũng không phải là Đạo Đài đại viên mãn, chỉ trong khoảnh khắc đã tăng tiến đến mức khủng bố.
Sau hai mươi ba năm kể từ cuộc chiến với Lưu Tông, tu vi của y đã nhất cử phi thiên, trở thành Ứng Kiếp trung kỳ tu sĩ.
- Giết…
Độc Cô Minh cười tà ác, chân dậm nhẹ một cái lên đỉnh đầu Đào Ngột.
Quái vật khổng lồ này liền lao thẳng lên bầu trời, dùng hai tay của mình xé tan kết giới.
Khoảnh khắc cả hai xuất hiện ở bên ngoài thì lôi kiếp thập nhị sắc trên đầu cũng điên cuồng giáng xuống tạo nên những tiếng nổ ầm ầm.
Dưới lôi kiếp này ngay cả Thiên Địch Nhân Chủ cũng suýt chút nữa bị diệt vong, huống hồ là một cổ thú nửa bước Chủ cảnh và một kẻ vừa hồi sinh, tu vi Khổ Hải sơ kỳ.
Nào ngờ Độc Cô Minh chỉ cười nhạt, kiếp lực đang tản mác từ cơ thể bỗng biến mất hoàn toàn, giờ đây trông y chẳng khác gì một tu sĩ Khổ Hải bình thường vừa xuất sơn tu luyện.
- Man Thiên Quá Hải, năm xưa ta sáng tạo ra thuật này chỉ vì muốn dối trời qua biển, che đậy kiếp lực trên người…
Lôi kiếp vẫn cứ giáng xuống nhưng không nhắm về phía hắn nữa, toàn bộ trút lên kết giới của Tuyệt Vọng Ma Uyên, đánh thẳng xuống huyết hà đen ngòm đang cuồn cuộn chảy.
Độc Cô Minh cưỡi trên lưng Đào Ngột lướt đi như bay, đầu hơi ngoái lại phía sau.
Đôi mắt nhắm nghiền của hắn dường như đang nhìn tới vị trí lôi kiếp vừa giáng xuống, sau khi xác định nơi đó đã chẳng còn chút khí tức nào của sự sống thì mới an tâm đi thẳng tới Tử Hư sơn.
- Hồn ngươi đã bị ta thôn phệ sạch, thêm vào lôi kiếp mười hai màu đánh xuống, cho dù muốn nghịch thiên cũng không thể.
Nếu vẫn còn kỳ tích nào phát sinh trên người ngươi, ta cũng thật hết cách.
Dù sao vẫn còn một hậu thủ cuối cùng ta gieo xuống bên cạnh ngươi, kiếp này ngươi không tránh khỏi chết dưới tay ta…
Độc Cô Minh thì thào, mái tóc màu đỏ tung bay trong gió.
Hắn đi tới thành trì của phàm nhân cách đó mấy dặm, không ngờ dưới ánh mắt hoảng sợ của dân chúng nơi đây lại thi triển ra Đại Thôn Phệ Thuật, khiến toàn bộ sinh mệnh trong thành đều hóa thành huyết nhục dung nhập vào cơ thể.
Có một số tu sĩ Tiên Thai đi ngang qua thấy hành động của hắn liền đại nộ muốn lao tới nhưng đều bị Đào Ngột dùng một trảo chộp chết, cũng biến thành máu thịt bồi bổ cho hắn.
- Đạo của trời lấy là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, vậy nên hư mới thắng được thực, không đủ thắng cái có thừa… Đường lối tu luyện của kiếp trước đã cũ, kiếp này ta dùng hồng trần làm hải, dùng tính mệnh chúng sinh làm thuyền, khiến “hồng trần hải” của ta tiến tới hoàn mỹ.
Con đường này chỉ mình ta đi, tuyệt đối không có người thứ hai tu luyện được…
Tu vi của hắn ban đầu chỉ có Khổ Hải sơ kỳ, nay dưới sự thôn phệ huyết nhục điên cuồng liền nhanh chóng tăng lên với tốc độ không cách nào tin nổi.
Đại Thôn Phệ Thuật mà hắn thi triển, không những tinh diệu hơn Nguyệt Nhi, mà đạo của hắn cũng khác Nguyệt Nhi một trời một vực.
Nguyệt Nhi vốn không dùng hồng trần làm hải.
Nàng tu theo đường lối của chúng tu sĩ bình thường, không hề hướng tới hoàn mỹ, luôn khiến bản thân bị khuyết thiếu để dễ bề thi triển lực thôn phệ.
Còn đạo của Độc Cô Minh hiện tại không phải lấy thôn phệ làm gốc, mà chỉ coi đó như một cách thức để khiến “thuyền” của hắn có thể dễ dàng vượt hồng trần hải cập bến.
Đường lối tu luyện của hắn, đã không còn nằm trong phạm trù của chúng tu sĩ thế hệ này nữa, hoàn toàn rẽ nhánh sang một hướng khác.
Danh sách chương