Trời đất bao la, bốn bể rộng lớn, cuộc đời người lữ hành cô độc cứ như cơn gió nhẹ thoảng qua, vô hình vô ảnh.
Mà phồn hoa thế gian đều rơi lại phía sau lưng hắn, hóa thành vô số bông tuyết vấn vương rồi phiêu tán…
Trong màn tuyết trắng phủ kín khắp thiên địa, một người một lừa chậm rãi bước đi trong gió lạnh.
Người áo trắng tóc đen, vạt áo dài tung bay phấp phới.
Con lừa cũng màu đen, cái đuôi cụt ngủn không ngừng ngoe nguẩy trên bờ mông tròn lẳng.
Nếu ngươi chỉ đứng phía sau nhìn tới bóng lưng cô liêu của bọn họ, thì sẽ thấy họ giống như một đôi “lư nhân” đắc đạo, tiêu dao tự tại.
Nhưng một khi đứng nhìn họ từ ngay chính diện thì sự thật lại biến đổi hoàn toàn.
Người áo trắng tóc đen kia hắt xì liên tục, nước mũi vừa chảy ra đã hóa thành từng mảng băng trong suốt chắn trước lỗ mũi.
Làn da của hắn trở nên trắng bệch cực kỳ bệnh hoạn.
Đôi mắt của hắn không mang theo ý chí kinh thiên, hay sát ý bức nhân gì cả, chỉ đơn thuần là đôi mắt mệt mỏi của phàm nhân khi phải vượt đường xa, tìm kiếm bến đỗ dừng chân của mình.
Nếu là tu sĩ thì có thể lấy bốn bể làm nhà, lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, việc ăn ngủ không phải là vấn đề gì lớn.
Nhưng ở đây hắn đã trở thành phàm nhân, một ngày không ăn đủ hai bữa thì thân thể sẽ vô lực, tay chân bủn rủn.
Thậm chí cách đây nửa tháng hắn còn chết đi một lần vì đói.
Lo ăn thôi chưa đủ, còn phải lo tới chỗ ngủ.
Nếu ở trái đất, ăn mày có thể ngủ ở vỉa hè, lề đường cũng không có vấn đề gì.
Nhưng ở thế giới này, nếu như ngươi không mau chóng tìm được một thành trì đủ kiên cố vững chắc, có tu sĩ canh giữ thì sẽ không thoát khỏi yêu thú, dã thú khát máu săn mồi vào ban đêm.
Tuyết trắng rơi đầy đã khiến cho yêu thú và dã thú ngủ đông rất nhiều, tuy nhiên vẫn còn một số ít thường xuyên đi dạo tới lui, săn tìm con mồi để duy trì sự sống của mình.
Một lần chết vì đói, Độc Cô Minh lại một lần chết vì bị một con Kim Ô cảnh giới Khổ Hải lao tới gắp đi.
Con lừa dưới chân hắn đúng là si ngốc tới cực điểm, trừ phi hắn chủ động ra lệnh cho nó sử dụng ấn ký của Thao Thiết tấn công, bằng không nó cứ ngẩn ngơ nhìn hắn liên tục chết đi, thậm chí trong đáy mắt còn xuất hiện chút hoài niệm.
Lúc ấy hắn chỉ có thể thở dài một hơi, tự kết liễu mạng sống mình, hóa thành một làn sương trắng hòa lẫn vào vô vàn bông tuyết, cuối cùng rơi xuống trở lại trên lưng con lừa.
- Tu đạo không dễ, kiếp người càng khó sống… Mặc dù nói trời đất như cha mẹ, có công sinh thành và dưỡng dục chúng sinh, nhưng rốt cuộc chính trời đất cũng sẽ giết chết chúng sinh một cách vô tình.
Thân là tu sĩ, đứng trước số phận gông xiềng, không thể không nghịch, không thể không tìm một con đường để cải biên vận mệnh của mình… Dù biết nghịch thiên là sai, nhưng vẫn sẽ phải làm.
Thiên đạo bất nhân, địa đạo vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu… mà nhân đạo lạị hữu tình, dĩ chí tình vi bất diệt tâm, hướng đến trường sinh bất tử…
Toàn thân đang run bần bật vì lạnh nhưng khóe môi Độc Cô Minh lại nở một nụ cười vui vẻ.
Lúc trước hắn từng suy nghĩ nghịch thiên, nghịch mệnh, nghịch nhân rốt cuộc có đúng hay không.
Nó tuy là tôn chỉ sống của hắn, nhưng chung quy vẫn tồn tại vài khúc mắc khiến tâm hắn không yên.
Giờ đây không ngờ trong lúc hóa phàm lại dần thông suốt tất cả.
- Ta vốn là ăn mày ở trái đất, xưa kia mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa được cắp sách tới trường đều rất ganh tỵ, cho rằng bọn chúng chỉ là may mắn có được cha mẹ tốt hơn cha mẹ ta, sống thọ hơn cha mẹ ta.
Giả sử ta được đầy đủ cha mẹ như bọn chúng, chắc chắn học vấn sẽ còn tốt hơn bọn chúng gấp bội phần…
- Ký ức trái đất có phải hư ảo hay không ta không rõ, nhưng ta sẽ xem đó như là tiền kiếp, một đời nhân sinh mà ta đã từng trải qua.
Còn kiếp này, trong thân thể này, ta là Độc Cô Phàm, ta muốn trở thành một văn nhân…
Càng đi, càng quan sát, càng lắng nghe, Độc Cô Minh càng cảm giác nội tâm mình biến hóa rất vi diệu.
Nhờ có sợi dây liên kết với đạo thể và kiếp thể ở phương xa, hắn biết được sự thăng hoa nội tâm phàm thể khiến hai phân thân kia cũng hùng mạnh dần lên.
Thậm chí đạo thể còn đang dần ngưng tụ ra loại đạo vận thứ mười, đó là tự nhiên đạo vận, loại đạo vận Thẩm Yến cực kỳ khát khao nhưng suốt mười ba năm vẫn chưa ngưng tụ ra được.
Hắn trải qua một năm nữa lang thang khắp nơi trên Nam Hoang.
So với cách đây một năm, “phàm ý” trên người hắn ngày một nồng đậm hơn, hiện tại từ khí chất tinh thần, cho đến ánh mắt của hắn đều đã thực sự hóa phàm.
Cách đây nửa năm, đạo thể của hắn cũng đã xuất thế, sau đó theo quyết định của hắn liền đi về phương Bắc, cũng tức là hướng đến Trung Thổ quần long hội tụ kia.
Còn phàm thể cưỡi trên con lừa đen, ngao du bốn phương, rèn luyện tâm cảnh.
Mặc dù trong quãng thời gian này hắn liên tục chết tới mấy lần, tâm cảnh dần lung lay không chịu nổi, nhưng chung quy vẫn cố sức kiềm chế bản thân.
Hắn gặp phải một đám cường đạo đang chặn giết một đoàn xe hôn lễ sắp sửa tiến vào thành trì.
Vốn dĩ bọn họ sau khi vượt qua gió tuyết thành công, đang cực kỳ vui mừng vì sắp được thành hôn với người trong mộng thì liền bị tàn sát toàn bộ.
Mà Độc Cô Minh lúc này cũng vô tình lọt vào tầm mắt chúng, bị chém một đao ngang cổ, chết ngay lập tức.
Sự việc này làm hắn tức giận tới cực điểm, yêu thú giết, trời đất giết hắn thì thôi, bây giờ còn tới cả đám ác tặc này cũng muốn giết hắn.
Nếu nhịn thì hắn sao còn gọi là Độc Cô Minh? Trong cơn giận dữ nhất thời, hắn ngay lập tức triệu hồi đạo thể quay về, muốn diệt sạch đám cường đạo kia.
Nhưng khi đạo thể tóc bạc lần tới hang ổ của đám cường đạo thì lại thấy bọn họ đang phân phát chút lương thực ít ỏi vừa cướp được cho một đám trẻ con và phụ nữ trong ngọn núi gần đó, ai nấy tay chân run rẩy vì đói, vừa cầm được lương thực thì đã vội đưa lên miệng ngấu nghiến.
Tiết trời lạnh giá kéo dài suốt bốn năm khiến cho cuộc sống phàm nhân hết sức khó khăn, không ít người phải trở thành cường đạo, dẫn cả gia đình tụ lại.
Một người đàn ông râu ria rậm rạp sau khi nghe đứa trẻ năm tuổi con mình hỏi:
- Cha, bánh bao này lấy ở đâu? Chẳng phải cha nói tuyết trắng rơi đầy, yêu thú vô số, con đường đến Việt quốc đã không cách nào vượt qua nữa sao?
Người đàn ông kia xoa đầu con trai mình, thở dài:
- Là ta vay mượn một vài người, bọn họ no đủ, chúng ta sẽ chết đói.
Ta không thể không vay mượn lương thực của họ, món nợ này đến khi chết đi, trên đường xuống hoàng tuyền gặp lại bọn họ, ta sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.
Còn bây giờ, con và mẹ con là mục tiêu sống duy nhất của ta.
Vì sự sống của hai người, ta chấp nhận làm mọi thứ…
Độc Cô Minh tóc bạc ở trên không trung nghe xong thì liền trầm mặc.
Rốt cuộc hắn lắc đầu than nhẹ:
- Có lẽ nếu đã là phàm, thì nên chân chính là phàm…
Kể từ đó về sau, phàm thể của hắn không còn dao động vì những cảnh chém giết diễn trên suốt đường đi nữa.
Với mọi tình huống, mọi câu chuyện dù bi thương hay thê lương đến đâu, hắn cũng chỉ lặng lẽ đứng một bên quan sát, lắng nghe.
Thân bàng quan nhưng tâm không bàng quan, sau đó dần dần hiểu thấu.
- Mọi sự vật, sự việc trên thế gian này đều tồn tại nhiều góc nhìn khác nhau.
Đúng với ngươi, sai với ta, mà không đúng cũng không sai với kẻ khác.
Phàm, nhưng mà lại không phàm.
Xuất thế gian, mà lại chẳng hề xuất thế gian.
Chẳng lẽ “thế gian đạo” thực sự không cách nào so sánh với “xuất thế gian” đạo hay sao?
Học thuyết của Thẩm Yến dạo gần đây đã trở thành đề tài bàn luận của chúng tu sĩ nhân giới.
Trong đó nổi cộm lên vấn đề về “thế gian đạo và xuất thế gian đạo”.
Thẩm Yến nói chỉ có đạo thăng hoa, biến thành xuất thế gian thì mới có thể tiếp cận với đại đạo nguyên thủy, tìm ra phương hướng tu luyện khác sau thượng cổ.
Đã là xuất thế gian thì đều coi cõi hồng trần bình phàm như xú uế, cần phải nhanh chóng thoát ly.
Trong lớp thiên kiêu trẻ tuổi hiện nay, duy chỉ có Hồng Trần Kiếp Chủ là lấy hồng trần làm chân đạo của bản thân.
Mặc dù càng lúc hắn càng cảm thấy có gì đó không ổn, tu hành liên tục xuất hiện khúc mắc, tuy nhiên hắn vẫn cố chấp bước đi trên con đường này.
Bởi vì chỉ có chìm sâu vào nó mới có thể hiểu ra nguyên nhân bên trong là gì.
Rốt cuộc hồng trần đạo, thứ đã giúp hắn gần như là tồn tại mạnh nhất năm xưa vì sao bây giờ lại không ngừng xảy ra vấn đề?
Mà phồn hoa thế gian đều rơi lại phía sau lưng hắn, hóa thành vô số bông tuyết vấn vương rồi phiêu tán…
Trong màn tuyết trắng phủ kín khắp thiên địa, một người một lừa chậm rãi bước đi trong gió lạnh.
Người áo trắng tóc đen, vạt áo dài tung bay phấp phới.
Con lừa cũng màu đen, cái đuôi cụt ngủn không ngừng ngoe nguẩy trên bờ mông tròn lẳng.
Nếu ngươi chỉ đứng phía sau nhìn tới bóng lưng cô liêu của bọn họ, thì sẽ thấy họ giống như một đôi “lư nhân” đắc đạo, tiêu dao tự tại.
Nhưng một khi đứng nhìn họ từ ngay chính diện thì sự thật lại biến đổi hoàn toàn.
Người áo trắng tóc đen kia hắt xì liên tục, nước mũi vừa chảy ra đã hóa thành từng mảng băng trong suốt chắn trước lỗ mũi.
Làn da của hắn trở nên trắng bệch cực kỳ bệnh hoạn.
Đôi mắt của hắn không mang theo ý chí kinh thiên, hay sát ý bức nhân gì cả, chỉ đơn thuần là đôi mắt mệt mỏi của phàm nhân khi phải vượt đường xa, tìm kiếm bến đỗ dừng chân của mình.
Nếu là tu sĩ thì có thể lấy bốn bể làm nhà, lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, việc ăn ngủ không phải là vấn đề gì lớn.
Nhưng ở đây hắn đã trở thành phàm nhân, một ngày không ăn đủ hai bữa thì thân thể sẽ vô lực, tay chân bủn rủn.
Thậm chí cách đây nửa tháng hắn còn chết đi một lần vì đói.
Lo ăn thôi chưa đủ, còn phải lo tới chỗ ngủ.
Nếu ở trái đất, ăn mày có thể ngủ ở vỉa hè, lề đường cũng không có vấn đề gì.
Nhưng ở thế giới này, nếu như ngươi không mau chóng tìm được một thành trì đủ kiên cố vững chắc, có tu sĩ canh giữ thì sẽ không thoát khỏi yêu thú, dã thú khát máu săn mồi vào ban đêm.
Tuyết trắng rơi đầy đã khiến cho yêu thú và dã thú ngủ đông rất nhiều, tuy nhiên vẫn còn một số ít thường xuyên đi dạo tới lui, săn tìm con mồi để duy trì sự sống của mình.
Một lần chết vì đói, Độc Cô Minh lại một lần chết vì bị một con Kim Ô cảnh giới Khổ Hải lao tới gắp đi.
Con lừa dưới chân hắn đúng là si ngốc tới cực điểm, trừ phi hắn chủ động ra lệnh cho nó sử dụng ấn ký của Thao Thiết tấn công, bằng không nó cứ ngẩn ngơ nhìn hắn liên tục chết đi, thậm chí trong đáy mắt còn xuất hiện chút hoài niệm.
Lúc ấy hắn chỉ có thể thở dài một hơi, tự kết liễu mạng sống mình, hóa thành một làn sương trắng hòa lẫn vào vô vàn bông tuyết, cuối cùng rơi xuống trở lại trên lưng con lừa.
- Tu đạo không dễ, kiếp người càng khó sống… Mặc dù nói trời đất như cha mẹ, có công sinh thành và dưỡng dục chúng sinh, nhưng rốt cuộc chính trời đất cũng sẽ giết chết chúng sinh một cách vô tình.
Thân là tu sĩ, đứng trước số phận gông xiềng, không thể không nghịch, không thể không tìm một con đường để cải biên vận mệnh của mình… Dù biết nghịch thiên là sai, nhưng vẫn sẽ phải làm.
Thiên đạo bất nhân, địa đạo vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu… mà nhân đạo lạị hữu tình, dĩ chí tình vi bất diệt tâm, hướng đến trường sinh bất tử…
Toàn thân đang run bần bật vì lạnh nhưng khóe môi Độc Cô Minh lại nở một nụ cười vui vẻ.
Lúc trước hắn từng suy nghĩ nghịch thiên, nghịch mệnh, nghịch nhân rốt cuộc có đúng hay không.
Nó tuy là tôn chỉ sống của hắn, nhưng chung quy vẫn tồn tại vài khúc mắc khiến tâm hắn không yên.
Giờ đây không ngờ trong lúc hóa phàm lại dần thông suốt tất cả.
- Ta vốn là ăn mày ở trái đất, xưa kia mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa được cắp sách tới trường đều rất ganh tỵ, cho rằng bọn chúng chỉ là may mắn có được cha mẹ tốt hơn cha mẹ ta, sống thọ hơn cha mẹ ta.
Giả sử ta được đầy đủ cha mẹ như bọn chúng, chắc chắn học vấn sẽ còn tốt hơn bọn chúng gấp bội phần…
- Ký ức trái đất có phải hư ảo hay không ta không rõ, nhưng ta sẽ xem đó như là tiền kiếp, một đời nhân sinh mà ta đã từng trải qua.
Còn kiếp này, trong thân thể này, ta là Độc Cô Phàm, ta muốn trở thành một văn nhân…
Càng đi, càng quan sát, càng lắng nghe, Độc Cô Minh càng cảm giác nội tâm mình biến hóa rất vi diệu.
Nhờ có sợi dây liên kết với đạo thể và kiếp thể ở phương xa, hắn biết được sự thăng hoa nội tâm phàm thể khiến hai phân thân kia cũng hùng mạnh dần lên.
Thậm chí đạo thể còn đang dần ngưng tụ ra loại đạo vận thứ mười, đó là tự nhiên đạo vận, loại đạo vận Thẩm Yến cực kỳ khát khao nhưng suốt mười ba năm vẫn chưa ngưng tụ ra được.
Hắn trải qua một năm nữa lang thang khắp nơi trên Nam Hoang.
So với cách đây một năm, “phàm ý” trên người hắn ngày một nồng đậm hơn, hiện tại từ khí chất tinh thần, cho đến ánh mắt của hắn đều đã thực sự hóa phàm.
Cách đây nửa năm, đạo thể của hắn cũng đã xuất thế, sau đó theo quyết định của hắn liền đi về phương Bắc, cũng tức là hướng đến Trung Thổ quần long hội tụ kia.
Còn phàm thể cưỡi trên con lừa đen, ngao du bốn phương, rèn luyện tâm cảnh.
Mặc dù trong quãng thời gian này hắn liên tục chết tới mấy lần, tâm cảnh dần lung lay không chịu nổi, nhưng chung quy vẫn cố sức kiềm chế bản thân.
Hắn gặp phải một đám cường đạo đang chặn giết một đoàn xe hôn lễ sắp sửa tiến vào thành trì.
Vốn dĩ bọn họ sau khi vượt qua gió tuyết thành công, đang cực kỳ vui mừng vì sắp được thành hôn với người trong mộng thì liền bị tàn sát toàn bộ.
Mà Độc Cô Minh lúc này cũng vô tình lọt vào tầm mắt chúng, bị chém một đao ngang cổ, chết ngay lập tức.
Sự việc này làm hắn tức giận tới cực điểm, yêu thú giết, trời đất giết hắn thì thôi, bây giờ còn tới cả đám ác tặc này cũng muốn giết hắn.
Nếu nhịn thì hắn sao còn gọi là Độc Cô Minh? Trong cơn giận dữ nhất thời, hắn ngay lập tức triệu hồi đạo thể quay về, muốn diệt sạch đám cường đạo kia.
Nhưng khi đạo thể tóc bạc lần tới hang ổ của đám cường đạo thì lại thấy bọn họ đang phân phát chút lương thực ít ỏi vừa cướp được cho một đám trẻ con và phụ nữ trong ngọn núi gần đó, ai nấy tay chân run rẩy vì đói, vừa cầm được lương thực thì đã vội đưa lên miệng ngấu nghiến.
Tiết trời lạnh giá kéo dài suốt bốn năm khiến cho cuộc sống phàm nhân hết sức khó khăn, không ít người phải trở thành cường đạo, dẫn cả gia đình tụ lại.
Một người đàn ông râu ria rậm rạp sau khi nghe đứa trẻ năm tuổi con mình hỏi:
- Cha, bánh bao này lấy ở đâu? Chẳng phải cha nói tuyết trắng rơi đầy, yêu thú vô số, con đường đến Việt quốc đã không cách nào vượt qua nữa sao?
Người đàn ông kia xoa đầu con trai mình, thở dài:
- Là ta vay mượn một vài người, bọn họ no đủ, chúng ta sẽ chết đói.
Ta không thể không vay mượn lương thực của họ, món nợ này đến khi chết đi, trên đường xuống hoàng tuyền gặp lại bọn họ, ta sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.
Còn bây giờ, con và mẹ con là mục tiêu sống duy nhất của ta.
Vì sự sống của hai người, ta chấp nhận làm mọi thứ…
Độc Cô Minh tóc bạc ở trên không trung nghe xong thì liền trầm mặc.
Rốt cuộc hắn lắc đầu than nhẹ:
- Có lẽ nếu đã là phàm, thì nên chân chính là phàm…
Kể từ đó về sau, phàm thể của hắn không còn dao động vì những cảnh chém giết diễn trên suốt đường đi nữa.
Với mọi tình huống, mọi câu chuyện dù bi thương hay thê lương đến đâu, hắn cũng chỉ lặng lẽ đứng một bên quan sát, lắng nghe.
Thân bàng quan nhưng tâm không bàng quan, sau đó dần dần hiểu thấu.
- Mọi sự vật, sự việc trên thế gian này đều tồn tại nhiều góc nhìn khác nhau.
Đúng với ngươi, sai với ta, mà không đúng cũng không sai với kẻ khác.
Phàm, nhưng mà lại không phàm.
Xuất thế gian, mà lại chẳng hề xuất thế gian.
Chẳng lẽ “thế gian đạo” thực sự không cách nào so sánh với “xuất thế gian” đạo hay sao?
Học thuyết của Thẩm Yến dạo gần đây đã trở thành đề tài bàn luận của chúng tu sĩ nhân giới.
Trong đó nổi cộm lên vấn đề về “thế gian đạo và xuất thế gian đạo”.
Thẩm Yến nói chỉ có đạo thăng hoa, biến thành xuất thế gian thì mới có thể tiếp cận với đại đạo nguyên thủy, tìm ra phương hướng tu luyện khác sau thượng cổ.
Đã là xuất thế gian thì đều coi cõi hồng trần bình phàm như xú uế, cần phải nhanh chóng thoát ly.
Trong lớp thiên kiêu trẻ tuổi hiện nay, duy chỉ có Hồng Trần Kiếp Chủ là lấy hồng trần làm chân đạo của bản thân.
Mặc dù càng lúc hắn càng cảm thấy có gì đó không ổn, tu hành liên tục xuất hiện khúc mắc, tuy nhiên hắn vẫn cố chấp bước đi trên con đường này.
Bởi vì chỉ có chìm sâu vào nó mới có thể hiểu ra nguyên nhân bên trong là gì.
Rốt cuộc hồng trần đạo, thứ đã giúp hắn gần như là tồn tại mạnh nhất năm xưa vì sao bây giờ lại không ngừng xảy ra vấn đề?
Danh sách chương