Với lời này của gã thanh niên, Độc Cô Minh chỉ thở dài mà không đáp.
Đúng như gã nói, làm nhân thì có gì là tốt? Mệnh nhân không do nhân, mà là do thiên.
Nói đâu xa, chỉ riêng Độc Cô Minh dùng phàm thân chu du xung quanh Việt quốc mới hai năm mà đã chết gần mười lần.
Sở dĩ hắn chết nhiều như vậy là vì hắn vốn đã quen làm tu sĩ gần mười bảy năm, cử chỉ phóng túng ngông cuồng, nhất thời không cách nào thay đổi.
Nhưng hai năm nay trải qua lịch lãm bốn phương, cảm nhận sinh tử vô thường như hoa nở hoa tàn, nội tâm hắn đã bắt đầu biến hóa dần.
- Thân bất do kỷ, đây là ám chỉ phàm nhân luôn có những chuyện miễn cưỡng, dù bản thân muốn vùng vẫy nhưng không cách nào làm được.
Nhân Phi Nhân càng nói càng âu sầu, lần này gã không uống bằng bát nữa mà nâng cả vò lên dốc cạn.
Rượu thừa tràn ra ngoài khóe miệng gã, đổ hết lên người khiến cơ thể gã nóng phừng phừng.
Khoảnh khắc gã đặt vò rượu xuống, không ngờ lại nhìn Độc Cô Minh bằng ánh mắt sắc lạnh:
- Độc Cô huynh không phải văn nhân tầm thường…
Độc Cô Minh hơi ngẩn ra, nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi lại:
- Ta chưa hiểu huynh muốn nói gì?
Nhân Phi Nhân mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Trong song nhãn của Độc Cô huynh có chứa đao ý.
Ta thân là kiếm khách, đã từng giao chiến với vô số đao khách ở Việt quốc, vì vậy vô cùng mẫn cảm với loại thần thái này.
Độc Cô Minh cảm thấy rất kỳ lạ vì bao nhiêu tu sĩ cũng không thấy đao ý trong mắt hắn, vậy mà một kiếm khách phàm nhân lại nhận ra được.
Loại đao ý kia không phải đến từ tu vi, mà là đạo vận cảm ngộ khắc sâu trong linh hồn.
Dù hiện tại Độc Cô Minh là phàm nhân thì vẫn không thể che giấu được hoàn toàn.
Nhưng đao ý rất mờ nhạt, chỉ như sương khói khẽ lượn lờ, có thể nắm bắt được nó, đủ hiểu Nhân Phi Nhân không hề khoác lác, cảnh giới võ đạo của gã đã rất cao cường.
- Không cần lo lắng, ta chỉ nói cho vui.
Với đao ý kia của huynh, ta có thể phán đoán đao đạo của huynh không được cao minh cho lắm.
Nếu chân chính gặp phải kiếm khách lợi hại giống ta, chỉ trong mười chiêu huynh chắc chắn chết không dưới trăm lần…
- Hả…
Lời Nhân Phi Nhân khiến Độc Cô Minh cảm thấy có chút hoang đường.
Mình đường đường ngộ ra đao đạo vận, vậy mà tên kia nói trình độ đao đạo của mình không được cao minh, đây chẳng phải trò đùa lớn nhất thế gian sao?
- Một người đã từng nói với ta đao đạo không phải chỉ bao gồm ý cảnh, mà còn có đao chiêu, đao thức, đao pháp, đao thần, đao thái, đao hình, đao phong, đao niệm, đao tâm, đao thể, đao thanh, đao hồn.
Tổng cộng mười ba hình thái của đao, ngươi chỉ vừa đạt được chưa tới năm loại, rõ ràng mới chạm được tới chút da lông.
Căn bản không thể xem như một đao khách đứng đầu.
Không tin ngươi cứ thử đến phía Nam thành, tìm đến lão Trương bán thịt.
Ông ta là một đao khách đã rửa tay chậu vàng, trở về làm nghề mổ thịt.
Trong mười ba hình thái của đao, ông ta chạm đến tầng thứ bảy…
Độc Cô Minh sửng sờ khi nghe thấy Nhân Phi Nhân diễn giải một loạt các từ ngữ cực kỳ mới mẻ về đao đạo.
Ngay cả truyền thừa Chân Võ cũng chưa từng nhắc đến những thứ này, cùng lắm là trong thức Nghịch Hành Đao Thanh của hắn, hắn từng dung nhập được năm loại hình thái là “đao thanh, đao hồn, đao thần, đao thái và đao ý”.
Dù chỉ như thế đã đủ một kích đánh bại chín cao thủ cùng cấp độ với mình.
Giả sử hắn am hiểu tất cả mười ba loại hình thái mà Nhân Phi Nhân vừa nói, chẳng phải đao đạo của hắn sẽ đến mức khủng bố không cách nào tưởng tượng nổi hay sao?
- Phàm nhân làm sao lại am hiểu “đạo” như vậy?
Độc Cô Minh không khỏi buộc miệng hỏi.
Nhân Phi Nhân lắc đầu cười nhạt:
- Tu luyện giả xuất phát từ đâu? Chẳng phải đều là từ phàm nhân đi lên hay sao? Thuở thiên địa sơ khai làm gì có công pháp, làm gì có thổ nạp thiên địa linh khí.
Nhân tộc chính là dùng võ đối chọi với tự nhiên, sau đó không ngừng đúc kết kinh nghiệm, dần dần mới sáng tạo ra đường lối tu luyện.
Võ mặc dù là phàm, nhưng lại là gốc rễ của tu chân.
Tương tự như vậy, ngươi cho rằng văn nhân thế gian, hay họa sĩ đường phố, khả năng lĩnh ngộ “đạo” thấp hơn đám tu sĩ thiên kiêu Pháp Táng, Quan Thất sao? Ngừng một chút, gã nói tiếp:
- Thời đại đổi thay, phàm nhân cũng không phải quá bị lép vế nữa.
Có những văn nhân, nho sĩ am hiểu đạo lý trời đất được các tu sĩ trẻ tuổi tìm đến học hỏi, tham ngộ rất nhiều.
Đơn giản vì dựa vào triết lý của những văn nhân, nho sĩ này, đám thiên kiêu kia có thể dễ dàng tìm ra “đạo vận” của bản thân hơn.
Ở Thiên Huyễn thành cách nơi đây mấy trăm dặm, đến cuối năm sẽ diễn ra Bách Gia Luận Đạo hội, quy tụ rất nhiều văn nhân nho sĩ thế gian, nghe đồn có không ít tu sĩ xếp hạng trong Nhân Giới Chí Tôn bảng cũng tìm đến nơi này…
- Thật sự có việc này sao?
Độc Cô Minh suốt hai năm nay tuy nói là lịch lãm bốn phương, nhưng hắn gần như tránh xa đám tu sĩ, thi thoảng vô tình gặp phải ở tửu lâu mới nán lại nghe chút tin tức.
Ngoài ra toàn bộ thời gian hắn đều dành ở trong căn nhà nhỏ phía đông thành, luyện chữ, làm thơ, bán câu đối để kiếm tiền sinh hoạt.
Khi dung nhập vào cuộc sống phàm trần hắn mới hiểu, có những chuyện thực sự thân bất do kỷ, không thể không làm.
Nếu không nai lưng cả ngày tìm lấy ngân lượng chi trả cho việc ăn uống, thuê nhà, chờ đợi hắn có lẽ là cái chết thêm lần nữa.
Bỏ quá nhiều thời gian cho việc kiếm tiền, hắn cũng dần quên đi những chuyện của tu luyện giới.
Mà trong lúc phàm thể đang cực khổ sinh sống ở Minh Không thành, thì đạo thể áo trắng tóc bạc của hắn đang lặng lẽ bước đi trong gió tuyết, đích đến của hắn là hướng đến những truyền tống trận vượt ngàn vạn dặm để có thể mau chóng đến được Trung Thổ.
Nhân giới rộng lớn, giữa biển người mênh mông không ngờ hắn vẫn gặp được một vài cố nhân, tuy chỉ là thoáng qua nhưng vẫn khiến bọn họ dụi mắt không ngừng.
Ba kẻ kia sau khi Chân Đại Đạo bị hủy diệt thì đã không còn chốn dung thân, đi theo Đinh trưởng lão phiêu bạt nhân giới, tôn Sơ Tuyết làm tông chủ đời kế nhiệm.
Đáng thương thay cho một thế lực truyền thừa từ thời thượng cổ, giờ đây tính cả tông chủ chỉ còn sót lại đúng năm người.
Tiêu Ngôn nói với Ngô Trung:
- Đó là đại ca ư?
Ngô Trung cười khổ, lại quay sang Liễu Thần:
- Ngươi thấy thế nào?
Năm xưa lúc Độc Cô Minh mới vừa tiến nhập vào Chân Đại Đạo thì liền bị ba tên này tìm tới gây sự.
Hắn nổi cơn lôi đình đập cả ba một trận tơi bời hoa lá.
Đáng thương nhất là Liễu Thần bị hắn dày vò một ngày một đêm, đấm vào mặt đến nỗi răng rơi đầy đất, mất đi trí nhớ tạm thời.
Tuy vậy, nhờ thế cả ba mới tôn Độc Cô Minh lên làm đại ca.
Không đánh không quen biết, chỉ là chút va chạm, bọn họ với tu vi và những chiến tích lan truyền khắp nhân giới của hắn chỉ cảm thấy ngưỡng mộ và kính trọng vô cùng, hoàn toàn không ôm lòng tâm thù hận.
- Không thể nào… Người kia tuy có dáng vẻ rất giống nhưng thần thái lại phiêu diêu quá mức.
Đại ca chúng ta là người cực kỳ ngông cuồng, không thể có thần thái nhẹ nhàng như vậy được…
Ngô Trung thở dài:
- Mười bốn năm rồi, Đinh trưởng lão từ sau khi chứng kiến Chân Đại Đạo bị hủy diệt thì liên tục thổ huyết.
Từ sáng đến tối đều lấy mấy viên Trục Ma đan ra ngắm rồi cảm thán không ngừng.
Mà Sơ Tuyết tông chủ cũng mới chỉ trục xuất được tâm ma ra khỏi cơ thể, hiện tại đạo cơ tổn thương, không thể tranh giành vị trí trong Nhân Giới Chí Tôn bảng.
Tiêu Ngôn nói:
- Kiên nhẫn chờ đợi, thêm vài trăm năm nữa, khi tu vi tông chủ đã cao cường thì Chân Đại Đạo không sợ không thể quật khởi…
Đúng lúc cả ba đang trầm mặc thì từ trong hang động lại vang lên một âm thanh già nua phiền muộn:
- Độc Cô Minh, Độc Cô Minh… Đệ tử của ta, vì sao chóng nở chóng tàn như vậy… Trục Ma đan ta luyện cho ngươi đã lên tới bảy viên rồi, mau thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên mà sử dụng đi…
Ba người Liễu Thần, Ngô Trung, Tiêu Ngôn đi vào bên trong, chỉ thấy Đinh trưởng lão đang mơ màng nhắm mắt, tay vân vê viên đan dược màu đen trong tay.
Rõ ràng lão biết Độc Cô Minh đã bị Kiếp chủ đoạt xá, vậy mà vẫn cố chấp nuôi hy vọng vào hắn như vậy.
Có lẽ lão cho rằng nếu hy vọng đủ lớn thì biến thành hiện thực.
—————————————
Quay lại lúc này ở trong tửu lâu, mặc dù đang bàn luận với Nhân Phi Nhân nhưng Độc Cô Minh vẫn không khỏi nở nụ cười vui vẻ.
- Cố nhân…
Nhân Phi Nhân nhíu mày, gọi tên hắn:
- Phàm huynh…
Độc Cô Minh giật mình tỉnh lại, thở hắt ra một hơi lạnh rồi nâng bát rượu uống cạn.
Nhiệt khí từ rượu tỏa ra khiến tim gan hắn sôi sục lên, cũng bắt đầu ngà ngà say, sợ rằng sẽ không còn giữ được bình tĩnh nữa nên liền đứng dậy gọi tiểu nhị tính tiền.
- Thuyết về mười ba hình thái của đao rất đặc biệt, hôm nay để ta mời Nhân huynh, có duyên sẽ tái ngộ sau!
Độc Cô Minh ôm quyền mỉm cười nói, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng loạng choạng của hắn, Nhân Phi Nhân không khỏi ngẩn ngơ.
- Kẻ này không luyện võ đạo, tay chân mềm yếu, nội lực không hề hùng hậu mà cước pháp có chút kỳ quái.
Thật khó hiểu…
Cởi dây cho con lừa đen, Độc Cô Minh khoác một chiếc áo khoác thô lên người rồi ung dung cưỡi lừa tiến về căn nhà nhỏ phía đông thành của mình.
Tuyết trắng vẫn cứ rơi không ngừng, gió lạnh rét buốt cắt da cắt thịt.
Đến cửa nhà rồi, Độc Cô Minh khóa chốt cài then, bỏ lại cái lạnh giá bất biến như vạn năm không tan bên ngoài, bắt đầu leo lên chiếc giường gỗ đơn sơ của mình.
Thoáng trầm tư suy nghĩ một chút, tổng kết lại hành trình một ngày dài của mình, hắn lại lắc đầu cười một cách bất đắc dĩ, cho đến khi trong phòng nổi lên một loại sát khí kinh khủng không cách nào hình dung, hắn mới nheo mắt nhìn về phía bóng đen vừa mới xuất hiện ở giữa căn phòng.
- Nhân Phi Nhân, huynh muốn làm gì?
Bảo kiếm trong tay Nhân Phi Nhân không còn tra vào vỏ mà đã được rút hẳn ra, chĩa thẳng vào cổ họng Độc Cô Minh.
Hàn khí tỏa ra từ thanh kiếm còn lạnh hơn cả tiết trời bên ngoài.
Đúng như gã nói, làm nhân thì có gì là tốt? Mệnh nhân không do nhân, mà là do thiên.
Nói đâu xa, chỉ riêng Độc Cô Minh dùng phàm thân chu du xung quanh Việt quốc mới hai năm mà đã chết gần mười lần.
Sở dĩ hắn chết nhiều như vậy là vì hắn vốn đã quen làm tu sĩ gần mười bảy năm, cử chỉ phóng túng ngông cuồng, nhất thời không cách nào thay đổi.
Nhưng hai năm nay trải qua lịch lãm bốn phương, cảm nhận sinh tử vô thường như hoa nở hoa tàn, nội tâm hắn đã bắt đầu biến hóa dần.
- Thân bất do kỷ, đây là ám chỉ phàm nhân luôn có những chuyện miễn cưỡng, dù bản thân muốn vùng vẫy nhưng không cách nào làm được.
Nhân Phi Nhân càng nói càng âu sầu, lần này gã không uống bằng bát nữa mà nâng cả vò lên dốc cạn.
Rượu thừa tràn ra ngoài khóe miệng gã, đổ hết lên người khiến cơ thể gã nóng phừng phừng.
Khoảnh khắc gã đặt vò rượu xuống, không ngờ lại nhìn Độc Cô Minh bằng ánh mắt sắc lạnh:
- Độc Cô huynh không phải văn nhân tầm thường…
Độc Cô Minh hơi ngẩn ra, nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi lại:
- Ta chưa hiểu huynh muốn nói gì?
Nhân Phi Nhân mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Trong song nhãn của Độc Cô huynh có chứa đao ý.
Ta thân là kiếm khách, đã từng giao chiến với vô số đao khách ở Việt quốc, vì vậy vô cùng mẫn cảm với loại thần thái này.
Độc Cô Minh cảm thấy rất kỳ lạ vì bao nhiêu tu sĩ cũng không thấy đao ý trong mắt hắn, vậy mà một kiếm khách phàm nhân lại nhận ra được.
Loại đao ý kia không phải đến từ tu vi, mà là đạo vận cảm ngộ khắc sâu trong linh hồn.
Dù hiện tại Độc Cô Minh là phàm nhân thì vẫn không thể che giấu được hoàn toàn.
Nhưng đao ý rất mờ nhạt, chỉ như sương khói khẽ lượn lờ, có thể nắm bắt được nó, đủ hiểu Nhân Phi Nhân không hề khoác lác, cảnh giới võ đạo của gã đã rất cao cường.
- Không cần lo lắng, ta chỉ nói cho vui.
Với đao ý kia của huynh, ta có thể phán đoán đao đạo của huynh không được cao minh cho lắm.
Nếu chân chính gặp phải kiếm khách lợi hại giống ta, chỉ trong mười chiêu huynh chắc chắn chết không dưới trăm lần…
- Hả…
Lời Nhân Phi Nhân khiến Độc Cô Minh cảm thấy có chút hoang đường.
Mình đường đường ngộ ra đao đạo vận, vậy mà tên kia nói trình độ đao đạo của mình không được cao minh, đây chẳng phải trò đùa lớn nhất thế gian sao?
- Một người đã từng nói với ta đao đạo không phải chỉ bao gồm ý cảnh, mà còn có đao chiêu, đao thức, đao pháp, đao thần, đao thái, đao hình, đao phong, đao niệm, đao tâm, đao thể, đao thanh, đao hồn.
Tổng cộng mười ba hình thái của đao, ngươi chỉ vừa đạt được chưa tới năm loại, rõ ràng mới chạm được tới chút da lông.
Căn bản không thể xem như một đao khách đứng đầu.
Không tin ngươi cứ thử đến phía Nam thành, tìm đến lão Trương bán thịt.
Ông ta là một đao khách đã rửa tay chậu vàng, trở về làm nghề mổ thịt.
Trong mười ba hình thái của đao, ông ta chạm đến tầng thứ bảy…
Độc Cô Minh sửng sờ khi nghe thấy Nhân Phi Nhân diễn giải một loạt các từ ngữ cực kỳ mới mẻ về đao đạo.
Ngay cả truyền thừa Chân Võ cũng chưa từng nhắc đến những thứ này, cùng lắm là trong thức Nghịch Hành Đao Thanh của hắn, hắn từng dung nhập được năm loại hình thái là “đao thanh, đao hồn, đao thần, đao thái và đao ý”.
Dù chỉ như thế đã đủ một kích đánh bại chín cao thủ cùng cấp độ với mình.
Giả sử hắn am hiểu tất cả mười ba loại hình thái mà Nhân Phi Nhân vừa nói, chẳng phải đao đạo của hắn sẽ đến mức khủng bố không cách nào tưởng tượng nổi hay sao?
- Phàm nhân làm sao lại am hiểu “đạo” như vậy?
Độc Cô Minh không khỏi buộc miệng hỏi.
Nhân Phi Nhân lắc đầu cười nhạt:
- Tu luyện giả xuất phát từ đâu? Chẳng phải đều là từ phàm nhân đi lên hay sao? Thuở thiên địa sơ khai làm gì có công pháp, làm gì có thổ nạp thiên địa linh khí.
Nhân tộc chính là dùng võ đối chọi với tự nhiên, sau đó không ngừng đúc kết kinh nghiệm, dần dần mới sáng tạo ra đường lối tu luyện.
Võ mặc dù là phàm, nhưng lại là gốc rễ của tu chân.
Tương tự như vậy, ngươi cho rằng văn nhân thế gian, hay họa sĩ đường phố, khả năng lĩnh ngộ “đạo” thấp hơn đám tu sĩ thiên kiêu Pháp Táng, Quan Thất sao? Ngừng một chút, gã nói tiếp:
- Thời đại đổi thay, phàm nhân cũng không phải quá bị lép vế nữa.
Có những văn nhân, nho sĩ am hiểu đạo lý trời đất được các tu sĩ trẻ tuổi tìm đến học hỏi, tham ngộ rất nhiều.
Đơn giản vì dựa vào triết lý của những văn nhân, nho sĩ này, đám thiên kiêu kia có thể dễ dàng tìm ra “đạo vận” của bản thân hơn.
Ở Thiên Huyễn thành cách nơi đây mấy trăm dặm, đến cuối năm sẽ diễn ra Bách Gia Luận Đạo hội, quy tụ rất nhiều văn nhân nho sĩ thế gian, nghe đồn có không ít tu sĩ xếp hạng trong Nhân Giới Chí Tôn bảng cũng tìm đến nơi này…
- Thật sự có việc này sao?
Độc Cô Minh suốt hai năm nay tuy nói là lịch lãm bốn phương, nhưng hắn gần như tránh xa đám tu sĩ, thi thoảng vô tình gặp phải ở tửu lâu mới nán lại nghe chút tin tức.
Ngoài ra toàn bộ thời gian hắn đều dành ở trong căn nhà nhỏ phía đông thành, luyện chữ, làm thơ, bán câu đối để kiếm tiền sinh hoạt.
Khi dung nhập vào cuộc sống phàm trần hắn mới hiểu, có những chuyện thực sự thân bất do kỷ, không thể không làm.
Nếu không nai lưng cả ngày tìm lấy ngân lượng chi trả cho việc ăn uống, thuê nhà, chờ đợi hắn có lẽ là cái chết thêm lần nữa.
Bỏ quá nhiều thời gian cho việc kiếm tiền, hắn cũng dần quên đi những chuyện của tu luyện giới.
Mà trong lúc phàm thể đang cực khổ sinh sống ở Minh Không thành, thì đạo thể áo trắng tóc bạc của hắn đang lặng lẽ bước đi trong gió tuyết, đích đến của hắn là hướng đến những truyền tống trận vượt ngàn vạn dặm để có thể mau chóng đến được Trung Thổ.
Nhân giới rộng lớn, giữa biển người mênh mông không ngờ hắn vẫn gặp được một vài cố nhân, tuy chỉ là thoáng qua nhưng vẫn khiến bọn họ dụi mắt không ngừng.
Ba kẻ kia sau khi Chân Đại Đạo bị hủy diệt thì đã không còn chốn dung thân, đi theo Đinh trưởng lão phiêu bạt nhân giới, tôn Sơ Tuyết làm tông chủ đời kế nhiệm.
Đáng thương thay cho một thế lực truyền thừa từ thời thượng cổ, giờ đây tính cả tông chủ chỉ còn sót lại đúng năm người.
Tiêu Ngôn nói với Ngô Trung:
- Đó là đại ca ư?
Ngô Trung cười khổ, lại quay sang Liễu Thần:
- Ngươi thấy thế nào?
Năm xưa lúc Độc Cô Minh mới vừa tiến nhập vào Chân Đại Đạo thì liền bị ba tên này tìm tới gây sự.
Hắn nổi cơn lôi đình đập cả ba một trận tơi bời hoa lá.
Đáng thương nhất là Liễu Thần bị hắn dày vò một ngày một đêm, đấm vào mặt đến nỗi răng rơi đầy đất, mất đi trí nhớ tạm thời.
Tuy vậy, nhờ thế cả ba mới tôn Độc Cô Minh lên làm đại ca.
Không đánh không quen biết, chỉ là chút va chạm, bọn họ với tu vi và những chiến tích lan truyền khắp nhân giới của hắn chỉ cảm thấy ngưỡng mộ và kính trọng vô cùng, hoàn toàn không ôm lòng tâm thù hận.
- Không thể nào… Người kia tuy có dáng vẻ rất giống nhưng thần thái lại phiêu diêu quá mức.
Đại ca chúng ta là người cực kỳ ngông cuồng, không thể có thần thái nhẹ nhàng như vậy được…
Ngô Trung thở dài:
- Mười bốn năm rồi, Đinh trưởng lão từ sau khi chứng kiến Chân Đại Đạo bị hủy diệt thì liên tục thổ huyết.
Từ sáng đến tối đều lấy mấy viên Trục Ma đan ra ngắm rồi cảm thán không ngừng.
Mà Sơ Tuyết tông chủ cũng mới chỉ trục xuất được tâm ma ra khỏi cơ thể, hiện tại đạo cơ tổn thương, không thể tranh giành vị trí trong Nhân Giới Chí Tôn bảng.
Tiêu Ngôn nói:
- Kiên nhẫn chờ đợi, thêm vài trăm năm nữa, khi tu vi tông chủ đã cao cường thì Chân Đại Đạo không sợ không thể quật khởi…
Đúng lúc cả ba đang trầm mặc thì từ trong hang động lại vang lên một âm thanh già nua phiền muộn:
- Độc Cô Minh, Độc Cô Minh… Đệ tử của ta, vì sao chóng nở chóng tàn như vậy… Trục Ma đan ta luyện cho ngươi đã lên tới bảy viên rồi, mau thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên mà sử dụng đi…
Ba người Liễu Thần, Ngô Trung, Tiêu Ngôn đi vào bên trong, chỉ thấy Đinh trưởng lão đang mơ màng nhắm mắt, tay vân vê viên đan dược màu đen trong tay.
Rõ ràng lão biết Độc Cô Minh đã bị Kiếp chủ đoạt xá, vậy mà vẫn cố chấp nuôi hy vọng vào hắn như vậy.
Có lẽ lão cho rằng nếu hy vọng đủ lớn thì biến thành hiện thực.
—————————————
Quay lại lúc này ở trong tửu lâu, mặc dù đang bàn luận với Nhân Phi Nhân nhưng Độc Cô Minh vẫn không khỏi nở nụ cười vui vẻ.
- Cố nhân…
Nhân Phi Nhân nhíu mày, gọi tên hắn:
- Phàm huynh…
Độc Cô Minh giật mình tỉnh lại, thở hắt ra một hơi lạnh rồi nâng bát rượu uống cạn.
Nhiệt khí từ rượu tỏa ra khiến tim gan hắn sôi sục lên, cũng bắt đầu ngà ngà say, sợ rằng sẽ không còn giữ được bình tĩnh nữa nên liền đứng dậy gọi tiểu nhị tính tiền.
- Thuyết về mười ba hình thái của đao rất đặc biệt, hôm nay để ta mời Nhân huynh, có duyên sẽ tái ngộ sau!
Độc Cô Minh ôm quyền mỉm cười nói, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng loạng choạng của hắn, Nhân Phi Nhân không khỏi ngẩn ngơ.
- Kẻ này không luyện võ đạo, tay chân mềm yếu, nội lực không hề hùng hậu mà cước pháp có chút kỳ quái.
Thật khó hiểu…
Cởi dây cho con lừa đen, Độc Cô Minh khoác một chiếc áo khoác thô lên người rồi ung dung cưỡi lừa tiến về căn nhà nhỏ phía đông thành của mình.
Tuyết trắng vẫn cứ rơi không ngừng, gió lạnh rét buốt cắt da cắt thịt.
Đến cửa nhà rồi, Độc Cô Minh khóa chốt cài then, bỏ lại cái lạnh giá bất biến như vạn năm không tan bên ngoài, bắt đầu leo lên chiếc giường gỗ đơn sơ của mình.
Thoáng trầm tư suy nghĩ một chút, tổng kết lại hành trình một ngày dài của mình, hắn lại lắc đầu cười một cách bất đắc dĩ, cho đến khi trong phòng nổi lên một loại sát khí kinh khủng không cách nào hình dung, hắn mới nheo mắt nhìn về phía bóng đen vừa mới xuất hiện ở giữa căn phòng.
- Nhân Phi Nhân, huynh muốn làm gì?
Bảo kiếm trong tay Nhân Phi Nhân không còn tra vào vỏ mà đã được rút hẳn ra, chĩa thẳng vào cổ họng Độc Cô Minh.
Hàn khí tỏa ra từ thanh kiếm còn lạnh hơn cả tiết trời bên ngoài.
Danh sách chương