Độc Cô Minh không hề biết cuộc trò chuyện giữa nam tử áo xám và Đại Tế Tửu của Tây Phong bộ lạc, bằng không có chết hắn cũng phải vùng vẫy ra khỏi sắp xếp của bọn họ.
Hắn ghét nhất là bị người khác coi như quân cờ hoặc con rối để bố trí, phục vụ cho lợi ích cá nhân của mình.
Lúc này đây hai mắt hắn đang nhắm nghiền, tập trung cảm ngộ ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy ở chính giữa tế đàn.
Mặc dù đây mới chỉ là vòng thứ sáu ba nhưng sức nóng tỏa ra từ nó khiến cho những tu sĩ chưa luyện thể bao giờ cảm thấy rất khó tiếp nhận.
- Giá mà bổn tôn của ta ở đây thì tốt, thi triển Nguyên Yêu biến là đủ tiến đến vòng thứ ba mươi…
Độc Cô Minh thở dài, nhưng tính cách của hắn càng gặp khó càng cố chấp.
Trái ngược với sự lui bước đến từ Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử, hắn bất giác đứng lên rồi bước vào vị trí vọng thứ sáu mươi hai.
Chu Yếm thấy vậy liền cười ha hả:
- Độc Cô gia không ngờ suy bại đến độ này.
Hai Hỗn Nguyên cảnh chẳng khác gì cọp giấy, còn thua cả tiểu tu sĩ Khổ Hải nữa.
Tiểu tử, ta thấy ngươi bỏ họ Độc Cô đi, về yêu tộc của ta làm người hầu còn phong quang hơn là làm hoàng thất Độc Cô gia đấy.
Mộc Tiểu Nhu cũng cười:
- Không bằng về Quảng Hằng tiên cung làm lô đỉnh cho chúng ta cũng được.
Tỷ muội chúng ta dạo gần đây thiếu những lô đỉnh có khí chất giống ngươi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi đâu…
Độc Cô Minh thật sự cảm thấy phiền phức với hai kẻ này, chỉ lạnh nhạt nói ra hai chữ “Lắm mồm!”.
Điều ngày khiến Chu Yếm cau mày, quát lớn.
- Tiểu tử không biết sống chết là gì.
Tôn trưởng trong nhà không dặn ngươi gặp tu sĩ cảnh giới cao hơn phải gọi một tiếng tiền bối hay sao?
Độc Cô Minh lắc đầu thở ra một hơi, cũng mặc kệ Chu Yếm liên tục chửi rủa.
Hắn đang dốc hết tâm cảnh để cảm ngộ Cửu Chuyển Thiên Công, cố tìm ra một mối liên hệ giữa nó với đường lối tu thể.
Việc này quan trọng hơn đấu võ mồm không cần thiết.
Dưới cái nóng bức người tỏa ra từ ngọn lửa, máu huyết trong người hắn bắt đầu sôi trào, cùng lúc hắn niệm thầm khẩu quyết Cửu Chuyển Thiên Công, thử nghịch chuyển kinh mạch lần đầu nhưng lộ tuyến thay đổi.
Lúc trước lộ tuyến đúng sẽ thiên địa linh khí đi vào các lỗ chân lông và huyệt đạo trong cơ thể, chạy dọc theo kinh mạch, cuối cùng hội tụ tại khổ hải, lấy khổ hải làm nhà.
Còn hiện tại lộ tuyến này đã bị hắn thay đổi, thiên địa linh khí sau khi thông qua lỗ chân lông và huyệt đạo sẽ đi thẳng vào trong kinh mạch cơ bắp, cuối cùng thẩm thấu vào xương cốt, xem xương cốt như là trạm dừng chân cuối cùng.
Chỉ trong nháy mắt máu đỏ trong người hắn đã chuyển thành màu bạc, toàn bộ kinh mạch đảo ngược, lỗ chân lông toàn cơ thể cũng bắt đầu giãn rộng ra thành những hố sâu trông cực kỳ ghê người.
Nếu ai đó mắc bệnh sợ lỗ mà gặp phải hắn lúc này thì chắc sẽ ngất xỉu tại chỗ.
Theo hô hấp của Độc Cô Minh, thiên địa linh khí xung quanh điên cuồng tràn vào cơ thể của hắn, nếu ai đó tinh mắt sẽ thấy hắn thậm chí còn hút luôn cả hỏa khí đang tỏa ra từ ngọn lửa ở giữa tế đàn.
- Này, ngươi là tu sĩ Hỏa hệ muốn lợi dụng sức nóng tỏa ra từ hồn huyết Thể Thần để tu luyện sao?
Mọi người kinh nghi bất định nhìn Độc Cô Minh.
Nhất là Chu Yếm đang quan sát hắn bằng cặp mắt cực kỳ khinh thường.
- Giả thần giả quỷ! Ta xem ngươi có ngồi tĩnh tu được không!
Chu Yếm nói nhỏ với mấy tu sĩ đang ngồi xếp bằng bên cạnh vài câu, lập tức những kẻ này đứng dậy đi thẳng tới chỗ Độc Cô Minh.
Thấy vẻ mặt bất thiện của chúng, Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử cũng đang định đứng dậy thì phát hiện Mộc Tiểu Nhu đã đứng chặn trước mặt mình từ bao giờ.
- Tiểu muội muội, đây là buổi lễ tế thần của bộ lạc Tây Phong, nếu dám gây rối thì sẽ bị tế tửu của họ ném vào lửa đấy.
- Các ngươi định làm gì biểu ca ta?
Độc Cô Mạn tức giận nói, mấy tu sĩ kia đang đến rất gần vị trí của Độc Cô Minh.
Tuy bọn chúng có thể không dám hạ đòn sát thủ nhưng sẽ cản trở việc tu hành của hắn.
Cắt ngang dòng cảm ngộ của một tu sĩ là điều ác độc còn hơn đánh trọng thương hắn.
- Yên tâm, chẳng làm gì cả, muốn lôi hắn lên chỗ của Chu huynh để hắn cảm ngộ sức nóng của ngọn lửa tốt hơn thôi…
Mộc Tiểu Nhu cười nhẹ.
Ở phía xa, Đại Tế Tửu đã quan sát thấy chuyện sắp diễn ra, nhưng khi nhìn sang bên cạnh vẫn thấy nam tử áo xám cực kỳ điềm tĩnh, sau đó đột nhiên y hỏi lão một câu:
- Trước giờ trong lễ tế thần của quý bộ lạc có ai từng giết người chưa?
Câu hỏi cực kỳ nhẹ nhàng nhưng khiến Đại Tế Tửu cảm thấy bản thân giống như sa chân vào núi đao biển lửa, sát khí trùng trùng.
Trong lòng thầm kinh hãi về tu vi của nam tử áo xám.
Những lời đồn đại ở thế gian về y hoàn toàn sai bét.
Hậu kỳ Chân cấp cái quái gì chứ? Cảnh giới này chỉ sợ là ngang với lão bất tử ở Man tộc kia.
Bất quá bộ lạc Tây Phong nội tình hùng hậu, không thể bị hù doạ đơn giản như vậy.
- Chưa từng có ai.
Kẻ dám mạo phạm Thể Thần đều phải chết! Kể cả Độc Cô gia của ngươi.
Mối quan hệ giữa hai thế lực chúng ta hoàn toàn là dựa trên sự bình đẳng, nếu ngươi cho rằng ta không dám giao thủ với ngươi thì ngươi lầm rồi!
Đại Tế Tửu lạnh nhạt nói.
Mới cách đây mấy khắc còn nói chuyện minh hữu, nhưng chỉ cần đụng chạm tới lợi ích của bộ lạc thì lão ta trở mặt cũng rất nhanh.
- Yên tâm, chất tử của ta không mạo phạm Thể Thần đâu...
Nam tử áo xàm cười cười, nhìn về vị trí Độc Cô Minh đang ngồi xếp bằng.
Lúc này đây đám tu sĩ do Chu Yếm phái đến đã đi thẳng tới trước mặt hắn, trong sự sửng sờ của mọi người, hai tên hai bên liền vòng tay qua nách hắn, định kéo hắn đứng dậy.
Độc Cô Minh đang trong lúc cảm ngộ tối quan trọng.
Một lượng nhỏ chân huyết bị thiêu đốt biến thành hoả khí theo sự thổ nạp tràn vào cơ thể hắn.
Lượng chân huyết này chạy theo lộ tuyến vận chuyển của Cửu Chuyển Thiên Công lan toả khắp kỳ kinh bát mạch, dần dần tu bổ những khiếm khuyết cơ thể tiên thiên của hắn.
- Có hiệu quả...!Hoá ra Cửu Chuyển Thiên Công thực sự có thể trở thành công pháp tu thể.
Đổi nơi cất giấu linh khí từ khổ hải thành xương tủy, vậy là có thể bắt đầu rèn luyện.
Ban nãy xem như nghịch chuyển được lần đầu tiên, không hề gặp chút trắc trở nào.
Lý do có lẽ là vì thể trạng của ta quá tốt, khối phân thân này được sinh ra trong sự va chạm của vô số những loại đạo vận trên bầu trời Tuyệt Vọng Ma Uyên, vốn dĩ đã có căn cơ cứng cáp sẵn, nay dựa vào sự kích thích của Cửu Chuyển Thiên Công lập tức hoàn thành vòng nghịch chuyển đầu tiên...
Độc Cô Minh vô cùng vui sướng với sự thay đổi này của cơ thể.
- Ta sẽ chia Cửu Chuyển Thiên Công làm Đại Chuyển và Tiểu Chuyển.
Chín cảnh giới, chín lần Đại Chuyển.
Mà xen lẫn trước mỗi lần Đại Chuyển lại là chín lần Tiểu Chuyển giống như bộ lạc Tây Phong.
Tính sao thì ta cũng sẽ hơn bọn họ một lần nghịch chuyển kinh mạch trong cùng cảnh giới.
Đây mới chỉ là lý thuyết cảnh giới sơ bộ mà hắn phác hoạ ra dựa trên thành tựu hiện tại.
Muốn hoàn thiện công pháp này là cả một chặng đường dài tìm tòi đang chờ ở phía trước.
Nhưng vào lúc Độc Cô Minh đang thăng hoa tột độ trong dòng suy nghĩ thì chợt phát hiện có kẻ chạm vào thân thể mình.
Không những chạm vào mà bọn chúng còn nhấc bổng hắn lên, khiến hắn mở mắt bừng tỉnh, thoát ly trạng thái cảm ngộ vừa rồi.
- Các ngươi...
Tròng mắt Độc Cô Minh tràn đầy tơ máu, mặt mũi tái xanh.
Tái không phải vì sợ mà là vì giận, hắn triệt để đại nộ rồi.
Hai tên kia có tu vi Hỗn Nguyên cảnh, vốn đang còn cười ha hả vì phá đám được Độc Cô Minh.
Nhưng đột nhiên tên bên phải thấy hắn trừng mắt liếc mình một cái, cơ thể lập tức cứng đờ, máu từ hai hốc mắt y chảy ra thấm đẫm cả vạt áo trước ngực, linh hồn hoàn toàn bị Độc Cô Minh hủy diệt.
Tên bên trái càng thê thảm hơn, chỉ thấy cùi chỏ Độc Cô Minh khẽ huých một cái, một đạo kiếm quang phát ra từ cùi trỏ xuyên thủng giữa mặt y ra phía sau đầu tạo thành một lỗ thủng.
Máu tươi bắn ra tung toé, dính lên mặt cả những tộc nhân bộ lạc Tây Phong đang ngồi gần đó.
- Giết người!
- Có người dám động thủ trong buổi tế thần của bộ lạc chúng ta!
- Giết hắn!
Mấy vạn người sục sôi, lập tức hùng hổ định lao tới bẻ cổ Độc Cô Minh.
Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử thấy tình thế bất diệu đều lui trở lại phía sau.
Thầm trách hắn quá mức lỗ mãng.
Nhưng Độc Cô Minh lại dửng dưng như không, khoảnh khắc mọi người sắp ập vào bắt hắn, chỉ thấy hắn nhìn hai cái xác dưới đất, lạnh lùng thốt.
- Dám bất kính với Thể Thần, đáng tội chết!
Sau đó trước ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người, hắn lại chắp tay vái như điên về phía đống lửa, liên tục kêu gào nói:
- Độc Cô gia chúng ta từ lâu đã ngưỡng Thể Thần, ngài chính là tuyệt thế nhân vật sánh ngang Kiếp chủ, Bá Luân đại thần, hào quang toả ra chẳng khác nào mặt trời giữa ban trưa khiến chúng sinh chỉ biết ngưỡng vọng.
Vừa nãy ta trong cơn cảm ngộ đã nhìn thấy bóng lưng vĩ đại của ngài xuất hiện, vậy mà từ đâu chui ra hai tên đui mù không hiểu phép tắc lại phá hỏng nó.
Ta vì quá tức giận nên đã ra tay giết chúng, mong Thể Thần thứ tội.
Độc Cô Minh nói luôn một hơi không ngừng nghỉ, thậm chí còn dùng đạo vận diệu âm không ngừng khuếch trương lời nói của mình để tất cả tộc nhân bộ lạc Tây Phong nghe được.
Đạo vận diệu âm rất thần kỳ, những người tu vi thấp nghe được liền cảm thấy Độc Cô Minh thực sự rất thành tâm, chỉ có một số thể tu tam cấp trở lên là phát hiện hắn đang giở trò trong lúc kêu gào.
Nhưng thực chất số lượng cường giả tam cấp trở lên ít hơn những tộc nhân bình thường mấy trăm lần nên dù thanh tỉnh vẫn chẳng đáng là bao so với số lượng bị hắn mê hoặc.
Đại Tế Tử âm trầm nói:
- Độc Cô huynh, vị chất tử này của huynh to gan thật, dám mê hoặc tộc nhân của ta ngay trước mặt ta.
Thật sự không biết chữ chết viết thế nào.
Chẳng lẽ hắn tưởng người bộ lạc ta ngu dốt như vậy, cứ thế bị hắn lừa bởi trò con nít này?
Nam tử áo xám cười nhẹ:
- Có đôi khi biết là giả dối nhưng vẫn phải ngậm ngùi cho qua không dám vạch trần.
Chỉ là hai cái xác người thôi, bọn chúng mạo phạm Thể Thần chứ không phải chất tử của ta.
Chẳng lẻ chỉ vì hai người chết mà Đại Tế Tửu muốn trở mặt với ta sao?
- Vô sỉ!
Đại Tế Tửu cảm giác bất lực trước lời lẽ sắc bén của nam tử này.
Bây giờ đúng là chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu hai kẻ đã chết, vậy mới là cách vẹn toàn nhất.
Mối quan hệ với Độc Cô gia là để chuẩn bị chu toàn cho tương lai, dù thế nào cũng không thể bị phá vỡ một cách đơn giản.
Trong nội bộ tộc nhân bộ lạc chẳng mấy chốc chia làm hai phe, một bên nhất quyết muốn giết Độc Cô Minh, một bên lại cho rằng hắn vô tội.
Đúng lúc phe muốn giết hắn định lao lên thì chợt nghe giọng ồ ồ của Đại Tế Tửu cất lên.
Âm thanh của lão không to lắm nhưng cực rõ ràng, trong khoảnh khắc đã phá tan đạo vận diệu âm của Độc Cô Minh, giúp những tộc nhân đang bị hắn mê hoặc thanh tỉnh trở lại.
- Hai kẻ kia ra tay trước, vi phạm quy tắc của bộ lạc ta, Độc Cô tiểu hữu đã giết coi như xong chuyện.
Mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội cảm nhận hồn huyết nữa, tiếp tục tập trung thôi...
Đại Tế Tửu đã lên tiếng nên cũng không còn ai dám phản đối.
Mọi người đều ngồi xuống nhưng mắt thì cứ mở trừng trừng quan sát hành động của Độc Cô Minh.
- Nháy mắt giết hai tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh, kẻ này không tầm thường...
Chu Yếm bắt đầu ngưng trọng, nhưng nhìn thấy Độc Cô Minh xếp bằng nhắm nghiền mắt tiếp tục cảm ngộ hoả khí ở vòng thứ năm mươi tám, vị trí cách mình khá xa nên cũng an tâm.
Hắn ghét nhất là bị người khác coi như quân cờ hoặc con rối để bố trí, phục vụ cho lợi ích cá nhân của mình.
Lúc này đây hai mắt hắn đang nhắm nghiền, tập trung cảm ngộ ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy ở chính giữa tế đàn.
Mặc dù đây mới chỉ là vòng thứ sáu ba nhưng sức nóng tỏa ra từ nó khiến cho những tu sĩ chưa luyện thể bao giờ cảm thấy rất khó tiếp nhận.
- Giá mà bổn tôn của ta ở đây thì tốt, thi triển Nguyên Yêu biến là đủ tiến đến vòng thứ ba mươi…
Độc Cô Minh thở dài, nhưng tính cách của hắn càng gặp khó càng cố chấp.
Trái ngược với sự lui bước đến từ Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử, hắn bất giác đứng lên rồi bước vào vị trí vọng thứ sáu mươi hai.
Chu Yếm thấy vậy liền cười ha hả:
- Độc Cô gia không ngờ suy bại đến độ này.
Hai Hỗn Nguyên cảnh chẳng khác gì cọp giấy, còn thua cả tiểu tu sĩ Khổ Hải nữa.
Tiểu tử, ta thấy ngươi bỏ họ Độc Cô đi, về yêu tộc của ta làm người hầu còn phong quang hơn là làm hoàng thất Độc Cô gia đấy.
Mộc Tiểu Nhu cũng cười:
- Không bằng về Quảng Hằng tiên cung làm lô đỉnh cho chúng ta cũng được.
Tỷ muội chúng ta dạo gần đây thiếu những lô đỉnh có khí chất giống ngươi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi đâu…
Độc Cô Minh thật sự cảm thấy phiền phức với hai kẻ này, chỉ lạnh nhạt nói ra hai chữ “Lắm mồm!”.
Điều ngày khiến Chu Yếm cau mày, quát lớn.
- Tiểu tử không biết sống chết là gì.
Tôn trưởng trong nhà không dặn ngươi gặp tu sĩ cảnh giới cao hơn phải gọi một tiếng tiền bối hay sao?
Độc Cô Minh lắc đầu thở ra một hơi, cũng mặc kệ Chu Yếm liên tục chửi rủa.
Hắn đang dốc hết tâm cảnh để cảm ngộ Cửu Chuyển Thiên Công, cố tìm ra một mối liên hệ giữa nó với đường lối tu thể.
Việc này quan trọng hơn đấu võ mồm không cần thiết.
Dưới cái nóng bức người tỏa ra từ ngọn lửa, máu huyết trong người hắn bắt đầu sôi trào, cùng lúc hắn niệm thầm khẩu quyết Cửu Chuyển Thiên Công, thử nghịch chuyển kinh mạch lần đầu nhưng lộ tuyến thay đổi.
Lúc trước lộ tuyến đúng sẽ thiên địa linh khí đi vào các lỗ chân lông và huyệt đạo trong cơ thể, chạy dọc theo kinh mạch, cuối cùng hội tụ tại khổ hải, lấy khổ hải làm nhà.
Còn hiện tại lộ tuyến này đã bị hắn thay đổi, thiên địa linh khí sau khi thông qua lỗ chân lông và huyệt đạo sẽ đi thẳng vào trong kinh mạch cơ bắp, cuối cùng thẩm thấu vào xương cốt, xem xương cốt như là trạm dừng chân cuối cùng.
Chỉ trong nháy mắt máu đỏ trong người hắn đã chuyển thành màu bạc, toàn bộ kinh mạch đảo ngược, lỗ chân lông toàn cơ thể cũng bắt đầu giãn rộng ra thành những hố sâu trông cực kỳ ghê người.
Nếu ai đó mắc bệnh sợ lỗ mà gặp phải hắn lúc này thì chắc sẽ ngất xỉu tại chỗ.
Theo hô hấp của Độc Cô Minh, thiên địa linh khí xung quanh điên cuồng tràn vào cơ thể của hắn, nếu ai đó tinh mắt sẽ thấy hắn thậm chí còn hút luôn cả hỏa khí đang tỏa ra từ ngọn lửa ở giữa tế đàn.
- Này, ngươi là tu sĩ Hỏa hệ muốn lợi dụng sức nóng tỏa ra từ hồn huyết Thể Thần để tu luyện sao?
Mọi người kinh nghi bất định nhìn Độc Cô Minh.
Nhất là Chu Yếm đang quan sát hắn bằng cặp mắt cực kỳ khinh thường.
- Giả thần giả quỷ! Ta xem ngươi có ngồi tĩnh tu được không!
Chu Yếm nói nhỏ với mấy tu sĩ đang ngồi xếp bằng bên cạnh vài câu, lập tức những kẻ này đứng dậy đi thẳng tới chỗ Độc Cô Minh.
Thấy vẻ mặt bất thiện của chúng, Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử cũng đang định đứng dậy thì phát hiện Mộc Tiểu Nhu đã đứng chặn trước mặt mình từ bao giờ.
- Tiểu muội muội, đây là buổi lễ tế thần của bộ lạc Tây Phong, nếu dám gây rối thì sẽ bị tế tửu của họ ném vào lửa đấy.
- Các ngươi định làm gì biểu ca ta?
Độc Cô Mạn tức giận nói, mấy tu sĩ kia đang đến rất gần vị trí của Độc Cô Minh.
Tuy bọn chúng có thể không dám hạ đòn sát thủ nhưng sẽ cản trở việc tu hành của hắn.
Cắt ngang dòng cảm ngộ của một tu sĩ là điều ác độc còn hơn đánh trọng thương hắn.
- Yên tâm, chẳng làm gì cả, muốn lôi hắn lên chỗ của Chu huynh để hắn cảm ngộ sức nóng của ngọn lửa tốt hơn thôi…
Mộc Tiểu Nhu cười nhẹ.
Ở phía xa, Đại Tế Tửu đã quan sát thấy chuyện sắp diễn ra, nhưng khi nhìn sang bên cạnh vẫn thấy nam tử áo xám cực kỳ điềm tĩnh, sau đó đột nhiên y hỏi lão một câu:
- Trước giờ trong lễ tế thần của quý bộ lạc có ai từng giết người chưa?
Câu hỏi cực kỳ nhẹ nhàng nhưng khiến Đại Tế Tửu cảm thấy bản thân giống như sa chân vào núi đao biển lửa, sát khí trùng trùng.
Trong lòng thầm kinh hãi về tu vi của nam tử áo xám.
Những lời đồn đại ở thế gian về y hoàn toàn sai bét.
Hậu kỳ Chân cấp cái quái gì chứ? Cảnh giới này chỉ sợ là ngang với lão bất tử ở Man tộc kia.
Bất quá bộ lạc Tây Phong nội tình hùng hậu, không thể bị hù doạ đơn giản như vậy.
- Chưa từng có ai.
Kẻ dám mạo phạm Thể Thần đều phải chết! Kể cả Độc Cô gia của ngươi.
Mối quan hệ giữa hai thế lực chúng ta hoàn toàn là dựa trên sự bình đẳng, nếu ngươi cho rằng ta không dám giao thủ với ngươi thì ngươi lầm rồi!
Đại Tế Tửu lạnh nhạt nói.
Mới cách đây mấy khắc còn nói chuyện minh hữu, nhưng chỉ cần đụng chạm tới lợi ích của bộ lạc thì lão ta trở mặt cũng rất nhanh.
- Yên tâm, chất tử của ta không mạo phạm Thể Thần đâu...
Nam tử áo xàm cười cười, nhìn về vị trí Độc Cô Minh đang ngồi xếp bằng.
Lúc này đây đám tu sĩ do Chu Yếm phái đến đã đi thẳng tới trước mặt hắn, trong sự sửng sờ của mọi người, hai tên hai bên liền vòng tay qua nách hắn, định kéo hắn đứng dậy.
Độc Cô Minh đang trong lúc cảm ngộ tối quan trọng.
Một lượng nhỏ chân huyết bị thiêu đốt biến thành hoả khí theo sự thổ nạp tràn vào cơ thể hắn.
Lượng chân huyết này chạy theo lộ tuyến vận chuyển của Cửu Chuyển Thiên Công lan toả khắp kỳ kinh bát mạch, dần dần tu bổ những khiếm khuyết cơ thể tiên thiên của hắn.
- Có hiệu quả...!Hoá ra Cửu Chuyển Thiên Công thực sự có thể trở thành công pháp tu thể.
Đổi nơi cất giấu linh khí từ khổ hải thành xương tủy, vậy là có thể bắt đầu rèn luyện.
Ban nãy xem như nghịch chuyển được lần đầu tiên, không hề gặp chút trắc trở nào.
Lý do có lẽ là vì thể trạng của ta quá tốt, khối phân thân này được sinh ra trong sự va chạm của vô số những loại đạo vận trên bầu trời Tuyệt Vọng Ma Uyên, vốn dĩ đã có căn cơ cứng cáp sẵn, nay dựa vào sự kích thích của Cửu Chuyển Thiên Công lập tức hoàn thành vòng nghịch chuyển đầu tiên...
Độc Cô Minh vô cùng vui sướng với sự thay đổi này của cơ thể.
- Ta sẽ chia Cửu Chuyển Thiên Công làm Đại Chuyển và Tiểu Chuyển.
Chín cảnh giới, chín lần Đại Chuyển.
Mà xen lẫn trước mỗi lần Đại Chuyển lại là chín lần Tiểu Chuyển giống như bộ lạc Tây Phong.
Tính sao thì ta cũng sẽ hơn bọn họ một lần nghịch chuyển kinh mạch trong cùng cảnh giới.
Đây mới chỉ là lý thuyết cảnh giới sơ bộ mà hắn phác hoạ ra dựa trên thành tựu hiện tại.
Muốn hoàn thiện công pháp này là cả một chặng đường dài tìm tòi đang chờ ở phía trước.
Nhưng vào lúc Độc Cô Minh đang thăng hoa tột độ trong dòng suy nghĩ thì chợt phát hiện có kẻ chạm vào thân thể mình.
Không những chạm vào mà bọn chúng còn nhấc bổng hắn lên, khiến hắn mở mắt bừng tỉnh, thoát ly trạng thái cảm ngộ vừa rồi.
- Các ngươi...
Tròng mắt Độc Cô Minh tràn đầy tơ máu, mặt mũi tái xanh.
Tái không phải vì sợ mà là vì giận, hắn triệt để đại nộ rồi.
Hai tên kia có tu vi Hỗn Nguyên cảnh, vốn đang còn cười ha hả vì phá đám được Độc Cô Minh.
Nhưng đột nhiên tên bên phải thấy hắn trừng mắt liếc mình một cái, cơ thể lập tức cứng đờ, máu từ hai hốc mắt y chảy ra thấm đẫm cả vạt áo trước ngực, linh hồn hoàn toàn bị Độc Cô Minh hủy diệt.
Tên bên trái càng thê thảm hơn, chỉ thấy cùi chỏ Độc Cô Minh khẽ huých một cái, một đạo kiếm quang phát ra từ cùi trỏ xuyên thủng giữa mặt y ra phía sau đầu tạo thành một lỗ thủng.
Máu tươi bắn ra tung toé, dính lên mặt cả những tộc nhân bộ lạc Tây Phong đang ngồi gần đó.
- Giết người!
- Có người dám động thủ trong buổi tế thần của bộ lạc chúng ta!
- Giết hắn!
Mấy vạn người sục sôi, lập tức hùng hổ định lao tới bẻ cổ Độc Cô Minh.
Độc Cô Mạn và ngũ hoàng tử thấy tình thế bất diệu đều lui trở lại phía sau.
Thầm trách hắn quá mức lỗ mãng.
Nhưng Độc Cô Minh lại dửng dưng như không, khoảnh khắc mọi người sắp ập vào bắt hắn, chỉ thấy hắn nhìn hai cái xác dưới đất, lạnh lùng thốt.
- Dám bất kính với Thể Thần, đáng tội chết!
Sau đó trước ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người, hắn lại chắp tay vái như điên về phía đống lửa, liên tục kêu gào nói:
- Độc Cô gia chúng ta từ lâu đã ngưỡng Thể Thần, ngài chính là tuyệt thế nhân vật sánh ngang Kiếp chủ, Bá Luân đại thần, hào quang toả ra chẳng khác nào mặt trời giữa ban trưa khiến chúng sinh chỉ biết ngưỡng vọng.
Vừa nãy ta trong cơn cảm ngộ đã nhìn thấy bóng lưng vĩ đại của ngài xuất hiện, vậy mà từ đâu chui ra hai tên đui mù không hiểu phép tắc lại phá hỏng nó.
Ta vì quá tức giận nên đã ra tay giết chúng, mong Thể Thần thứ tội.
Độc Cô Minh nói luôn một hơi không ngừng nghỉ, thậm chí còn dùng đạo vận diệu âm không ngừng khuếch trương lời nói của mình để tất cả tộc nhân bộ lạc Tây Phong nghe được.
Đạo vận diệu âm rất thần kỳ, những người tu vi thấp nghe được liền cảm thấy Độc Cô Minh thực sự rất thành tâm, chỉ có một số thể tu tam cấp trở lên là phát hiện hắn đang giở trò trong lúc kêu gào.
Nhưng thực chất số lượng cường giả tam cấp trở lên ít hơn những tộc nhân bình thường mấy trăm lần nên dù thanh tỉnh vẫn chẳng đáng là bao so với số lượng bị hắn mê hoặc.
Đại Tế Tử âm trầm nói:
- Độc Cô huynh, vị chất tử này của huynh to gan thật, dám mê hoặc tộc nhân của ta ngay trước mặt ta.
Thật sự không biết chữ chết viết thế nào.
Chẳng lẽ hắn tưởng người bộ lạc ta ngu dốt như vậy, cứ thế bị hắn lừa bởi trò con nít này?
Nam tử áo xám cười nhẹ:
- Có đôi khi biết là giả dối nhưng vẫn phải ngậm ngùi cho qua không dám vạch trần.
Chỉ là hai cái xác người thôi, bọn chúng mạo phạm Thể Thần chứ không phải chất tử của ta.
Chẳng lẻ chỉ vì hai người chết mà Đại Tế Tửu muốn trở mặt với ta sao?
- Vô sỉ!
Đại Tế Tửu cảm giác bất lực trước lời lẽ sắc bén của nam tử này.
Bây giờ đúng là chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu hai kẻ đã chết, vậy mới là cách vẹn toàn nhất.
Mối quan hệ với Độc Cô gia là để chuẩn bị chu toàn cho tương lai, dù thế nào cũng không thể bị phá vỡ một cách đơn giản.
Trong nội bộ tộc nhân bộ lạc chẳng mấy chốc chia làm hai phe, một bên nhất quyết muốn giết Độc Cô Minh, một bên lại cho rằng hắn vô tội.
Đúng lúc phe muốn giết hắn định lao lên thì chợt nghe giọng ồ ồ của Đại Tế Tửu cất lên.
Âm thanh của lão không to lắm nhưng cực rõ ràng, trong khoảnh khắc đã phá tan đạo vận diệu âm của Độc Cô Minh, giúp những tộc nhân đang bị hắn mê hoặc thanh tỉnh trở lại.
- Hai kẻ kia ra tay trước, vi phạm quy tắc của bộ lạc ta, Độc Cô tiểu hữu đã giết coi như xong chuyện.
Mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội cảm nhận hồn huyết nữa, tiếp tục tập trung thôi...
Đại Tế Tửu đã lên tiếng nên cũng không còn ai dám phản đối.
Mọi người đều ngồi xuống nhưng mắt thì cứ mở trừng trừng quan sát hành động của Độc Cô Minh.
- Nháy mắt giết hai tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh, kẻ này không tầm thường...
Chu Yếm bắt đầu ngưng trọng, nhưng nhìn thấy Độc Cô Minh xếp bằng nhắm nghiền mắt tiếp tục cảm ngộ hoả khí ở vòng thứ năm mươi tám, vị trí cách mình khá xa nên cũng an tâm.
Danh sách chương