Máu bạc toàn thân Độc Cô Minh chảy ngược lại, mà thiên địa linh khí từ bốn phía theo những lỗ chân lông điên cuồng xông thẳng vào xương cốt, bắt đầu tẩy kinh phạt tủy.
Muốn cơ thể mạnh mẽ hơn chỉ có một cách là phá rồi lập, sau mỗi lần hồi phục thì xương cốt sẽ càng cứng rắn và vững chắc.

Kể cả có dùng thiên tài địa bảo thì cũng không nằm ngoài đạo lý này.

Đừng ôm mộng tưởng rằng cứ điên cuồng nuốt đan dược hay tiên thảo rồi nằm yên một chỗ là công lực tự động tăng tiến.

Không làm mà hưởng, đó là khái niệm tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trong thế giới này.
- Tốc độ quá chậm, cứ đà này phải mất mấy năm ta mới hoàn thành xong chín lần Tiểu Chuyển.

Nếu đây là bổn tôn thì dễ nói, cứ trực tiếp dùng ma khí dẫn động Đại Thôn Phệ Thuật là xong...
Nghĩ đến đây, một tia linh quang liền loé lên trong đầu hắn.

Hồng Trần Kiếp Chủ chẳng phải sau khi trở về bản thể là thân xác màu đỏ dưới đáy huyết hà cũng không cần dùng ma khí mà vẫn thi triển được Đại Thôn Phệ Thuật đó sao? Xem ra mấu chốt không phải nằm ở thể chất, mà là bởi đạo lý bản thân lĩnh ngộ.
Độc Cô Minh rất ít khi thôn phệ kẻ khác, ngoại trừ lần bất đắc dĩ thôn phệ xác Kinh Âm ra.

Mà cách thôn phệ của hắn hoàn toàn là nhờ vào ma huyết bên trong chúng sinh huyết, có thể xem như một dạng bản năng, khác xa với cách Nguyệt Nhi và Kiếp chủ thực hiện.
- Lúc giao chiến ở ba trăm đoá đạo hoa, ta từng nghe được Quan Thất vì dùng Tiểu Thôn Thần Thuật nên mới tránh được bị hồn chủng khống chế.

Sau khi thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, lại nghe nói Thẩm Yến dùng Tiểu Thổ Nạp Thuật mà vang danh thiên hạ, cũng là thần thông lĩnh ngộ từ Đại Thôn Phệ Thuật.


Hai kẻ này thiên tư xuất chúng, không cần thông qua ma huyết mà tự tìm ra cách sử dụng thích hợp với mình.

Họ làm được, ta cũng làm được...
Ưu điểm của Độc Cô Minh chính là hắn từng sử dụng qua Đại Thôn Phệ Thuật khi còn nắm giữ chúng sinh huyết.

Cơ sở đã có sẵn, sẽ thuận lợi hơn Thẩm Yến và Quan Thất trong quá trình tìm tòi sáng tạo ra một thần thông thích hợp cho đạo thể sử dụng.
- Nguyệt Nhi từng nói "Đạo của trời là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, vậy nên hư mới thắng được thực, không đủ thắng cái có thừa".

Câu này sao ta lại nghe quen quen, dường như đã nghe trong sách hay là đọc ở đâu đó khi còn ở địa cầu.

Lão Lý thường kể ba câu chuyện kiếm hiệp tiên hiệp, rồi giảng giải Đạo Đức kinh.
Độc Cô Minh cố lọc lại trí nhớ nhưng vẫn không nhớ ra nổi nguồn gốc của câu nói này.

Lúc ấy hắn cứ nghĩ lão Lý xàm ngôn nên mặc kệ.

Giờ mới thấy có chút tiếc nuối.
- Hình như đoạn tiếp theo là "Trí hư cực, thủ tĩnh đốc.

Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan kỳ phục.

Phù vật vân vân, các quy kỳ căn.

Quy căn viết tĩnh, tĩnh phục viết mạng.

Phục mạng viết thường!".

Ý nói nơi tận cùng của hư vô là cực tĩnh, vạn vật giành giật sự sống, sau cùng cũng trở về cội nguồn.

Cội nguồn là tĩnh, trở về tĩnh là thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên mới là vĩnh hằng bất biến...
Hắn vừa lẩm nhẩm trong đầu đoạn kinh văn này, vừa kết hợp với cảm ngộ về Đại Thôn Phệ Thuật để sáng tạo ra một môn thần thông mới.
- Thẩm Yến lấy thổ nạp linh khí làm gốc, tự nhiên làm đạo, ung dung tự tại; Quan Thất lấy hấp thu thần thức làm gốc, thiên địch làm đạo, âm trầm đa đoan; Nguyệt Nhi lấy cướp đoạt làm gốc, khuyết thiếu làm đạo, vĩnh viễn không hoàn mỹ; Kiếp chủ lại lấy thôn phệ làm gốc, cắn nuốt làm đạo, cố lấp đầy hồng trần hải.

Còn đạo của Độc Cô Minh ta là gì?
Hắn sở hữu tới mười loại đạo vận: diệu âm, kiếm, đao, chân, giả, hoả, phong, khinh hành, chiến, cuồng.

Nhưng rốt cuộc đâu mới là chân đạo của hắn?
- Con đường trước mắt còn rất dài, suy cho cùng ta vẫn chỉ là một Khổ Hải cảnh.
Hắn thoáng cảm thán, nhưng thần thông trước mắt cũng đã có một chút đầu mối.
- Dù thổ nạp, hấp thu, cướp đoạt hay thôn phệ đều có một điểm chung là "tranh".


Tranh thiên địa tạo hoá, tranh vạn mệnh tính mệnh, mục đích là cải biến nâng cấp bản thân mình.

Thậm chí, chữ "tranh" còn mang ý nghĩa sâu rộng hơn.

Không chỉ là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, mà còn lấy chỗ thiếu bù vào chỗ dư.

Nó cũng bao quát toàn bộ linh khí, thần thức, huyết nhục, hay bất cứ thứ gì xung quanh tầm kiểm soát của ta.

Đưa bản thân mình ở thế công bình với vạn vật để tranh đoạt khí vận.

Nay ta dựa theo yếu quyết chữ "tranh" sáng tạo ra Tiểu Tranh Mệnh Thuật, hy vọng có thể dùng thần thông này thúc đẩy Cửu Chuyển Thiên Công tầng một đi tới cực hạn!
Tất cả mọi người đều đang dồn ánh mắt lên trời người Độc Cô Minh.

Ban đầu chứng kiến lỗ chân lông khắp người của hắn nở rộng ra thì thoáng động dung, hiểu rằng hắn có thể chất sánh ngang với đạo thể, nên khả năng hấp thu thiên địa linh khí mạnh mẽ như vậy là chuyện bình thường.

Nhưng tốc độ như vậy mà muốn cái biến cơ thể thì chí ít cũng cần ba bốn năm tiềm tu, trong khi ở đây chỉ còn hai canh giờ là kết thúc tỷ thí, rốt cuộc cửa bại của hắn vẫn cao như thường.
- Hả?
Đan Ngư Yêu Đế, Đại Tế Tửu có linh giác rất mẫn cảm.

Trong khoảnh khắc Độc Cô Minh sáng tạo ra Tiểu Tranh Mệnh Thuật liền phát hiện linh khí trong thiên địa xuất hiện xao động cực mạnh.

- Không chỉ có linh khí, mà cả thần niệm mọi người đang dồn lên trên người hắn cũng có dấu hiệu bị cắn nuốt.
Đại Tế Tửu âm trầm nói tiếp:
- Đây nhìn thì giống Đại Thôn Phệ Thuật, nhưng lại mất đi mấy phần tà khí, song sự quyết liệt tranh đoạt vẫn mạnh mẽ không đổi.

Có thể xem thần thông hắn đang thi triển thuộc loại trung dung, nằm giữa chính và tà.

Hắn không chỉ muốn tranh với tà, mà còn muốn đoạt với chính.

Kẻ này có đủ bá khí...
Sắc mặt Đan Ngư Yêu Đế càng lúc càng âm trầm.

Y quay sang nhìn nam tử áo xám thì thấy gã vẫn đang cực kỳ bình thản, chẳng có một bộc lộ cảm xúc vui sướng hay đắc chí nào.
Trong nháy mắt thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng đổ dồn về cơ thể Độc Cô Minh, không chỉ có vậy, ngay cả hoả khí, thần niệm của mọi người cũng bị hắn tham lam hấp thu.
Cơ thể thường nhân dĩ nhiên không chịu nổi sự quá tải này, chưa tới mười khắc da dẻ xương cốt của hắn đã nứt toạc ra, máu bạc chảy đầm đìa toàn thân.

Nhưng cũng nhờ vậy mà Trường Sinh thể được kích phát hết tiềm năng, máu đỏ từ trong xương tủy ứa ra, hoà lẫn cùng máu bạc, điên cuồng thúc đẩy da thịt sinh sôi bù đắp lại.
Cảnh tượng phá rồi lại lập liên tục diễn ra trên cơ thể Độc Cô Minh, kèm theo đó là cơn đau đớn như phải chịu cực hình lăng trì dưới mười tám tầng địa ngục.

Đến cả một kẻ lì lợm điên cuồng như hắn mà cũng phải nhíu mày, nghiến chặt răng, toàn thân run lên bần bật vì đau đớn.


Máu bạc không ngừng ứa ra từ vô số lỗ chân lông, hoà lẫn với Trường Sinh huyết đỏ rực, ngay cả mắt tai mũi họng, thất khiếu của hắn cũng tổn thương trầm trọng, máu huyết chảy đầm đìa.

Cảnh tượng tàn nhẫn này khiến những người xem cũng phải nổi da gà toàn thân, bất giác lui lại một bước.
Đại Ngưu than nhẹ:
- Muốn đạt tới đỉnh cao không ai đạt nổi, thì cũng phải chịu được cảm giác không ai chịu được.
Mã Tư Thuần chăm chú quan sát Độc Cô Minh, lần đầu tiên cảm thấy kẻ này tuy có chút ngông cuồng nhưng lại có bản lĩnh thật sự, lời hắn nói ra không phải không có căn cứ.
Đả Cẩu vuốt vuốt chòm râu rậm phía cằm của mình, cười ha hả:
- Từ từ rồi các người sẽ càng giật mình về những gì hắn làm được.

Tên Độc Cô chó điên này một khi đã lên cơn thì không ai cản nổi hắn đâu...
Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Tranh Mệnh Thuật của Độc Cô Minh vẫn không có dấu hiệu giảm bớt mà ngày càng khủng bố hơn.

Đệ Nhị Tiểu Chuyển đã hoàn thành, bắt đầu hướng đến Đệ Tam Cửu Chuyển.
Nên nhớ rằng đây mới chỉ là vị trí ở vòng tròn thứ sáu mươi, sức nóng vẫn còn khá yếu.
Đám thiên kiêu yêu tộc cực kỳ nóng ruột, áp lực từ ngọn lửa càng lúc càng khủng bố khiến họ có dấu hiệu không chịu nổi.

Nhưng nhìn Độc Cô Minh đang lột xác mạnh mẽ như vậy, không ai dám rời bỏ vị trí mà mình vất vả lắm đạt được.
Nửa canh giờ trôi qua, Độc Cô Minh vẫn ngồi yên tại chỗ.

Mọi người đều nín thở theo dõi từng cử chỉ hành động của hắn, ngay cả cái nhíu mày vì đau đớn của hắn cũng khiến bọn họ thót tim, cảm giác bản thân như đang trở nhân vật chính trong cảnh tượng tàn nhẫn kia.
Lại thêm nửa canh giờ tiếp theo, bầu trời vẫn tối đen như mực, sức nóng từ ngọn lửa đến từ tế đàn cũng ngày càng khủng khiếp.

Một số thiên kiêu yêu tộc đã bắt đầu có dấu hiệu không chịu nổi, toàn thân co rút lại.

Chu Yếm da thịt khô héo, miễn cưỡng thiêu đốt huyết mạch trong người mới cầm cự được.
- Cố lên, chỉ một canh giờ nữa thôi chúng ta sẽ thắng cuộc, trực tiếp đi xuống mạng hắn...
- Mặc kệ hắn giả thần giả quỷ, chúng ta ba trăm người đều là thánh tử các tộc lớn ở Bắc Vực, không những thế đều là Hỗn Nguyên cảnh.

Hắn có thể nào cũng chỉ là một Khổ Hải nhỏ nhoi thôi!
- Sự kiên cường của chúng ta sẽ được Đan Ngư Yêu Đế nhớ kỹ, ráng lên!
Đột nhiên mọi người giật mình vì thét dài xuất hiện ở vòng thứ mười, chỉ thấy Sổ Tư toàn thân căng cứng, gân tím nổi lên đầy người, sau lưng mọc ra hai cặp cánh trắng muốt.

Khí thế gã mạnh mẽ hơn hẳn, ngay lập tức đạp chân lên vòng thứ chín, sánh ngang với Đế Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện