Khoảnh khắc đạo lam quang kia chuẩn bị bắn thẳng về phía Sổ Tư, chỉ thấy nam tử áo xám và Đại Tế Tửu khẽ liếc nhau.

Tất nhiên họ không muốn bỏ lỡ một nhân tài như vậy.

Y đã cắt đứt toàn bộ quan hệ với yêu tộc, chính là một sự bổ xung lực lượng tốt nhất cho tương lại trong lúc chờ đợi thời gian cấm kỵ phủ xuống.
Không dùng được thì phải giết, Đan Ngư Yêu Đế cũng hiểu đạo lý này, ngay lập tức tỏa đế uy bàng bạc ngăn cản nam tử áo xám và Đại Tế Tửu.

Tu vi của ông ta tuy không sánh bằng Độc Cô Đại Đế nhưng cầm chân một khắc thì không thành vấn đề.
Đại Tế Tửu giận dữ nói:
- Thân là Đế giả mà lại hạ độc thủ với một tiểu bối Hỗn Nguyên cảnh, mặt mũi con chép ngươi vứt đi đâu hết rồi?
- Con mắt nào của ngươi thấy ta hạ độc thủ với hắn?
Đan Ngư Yêu Đế cười nhạt.

Đúng vậy, kẻ ra tay không phải ông ta mà chính là những trưởng lão yêu tộc đức cao vọng trọng kia.


Tiếng xấu đã có bọn họ mang hộ, bản thân ông ta chỉ việc giữ chân hai cường giả cùng cấp với mình là đủ.
Lam quang như sao băng lướt qua bầu trời bay về phía Sổ Tư, bên trong chứa đựng một kích toàn lực của Ứng Kiếp cảnh, một con chim sẻ tầm thường như y làm sao mà chống cự nổi đây?
- Ha ha, chết chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, huyết nhục phân ly, có gì phải sợ! Nhưng Sổ Tư ta không dễ chết như vậy đâu! Thần phù hiện!
Chỉ thấy từ mi tâm Sổ Tư hiện lên một ấn ký chữ “tông” màu đen, cùng lúc gió lớn nổi lên, sấm sét rền vang chín tầng trời, chúng trưởng lão yêu tộc đang bao vây xung quanh y đều biến sắc, thân hình không tự chủ lui lại về sau mấy bước.
- Thần phù của Đế giả?
Tròng mắt Đan Ngư Yêu Đế co rút lại, nhưng sau đó liền cau mày lẩm bẩm:
- Không phải Đế giả mà thậm chí còn hùng mạnh hơn đại đa số Đế giả chữ Chân, dựa vào khí tức mà đoán định tu vi e rằng còn ở trên Đại Tế Tửu một bậc…
Chỉ thấy chữ “tông” giữa trán Sổ Tư hóa thành làn khói đen tuyền xoay vần trước mặt y, trong nháy mắt đã hóa thành bộ dáng một nam tử trung niên áo đen thân hình cao lớn, đầu tóc bù xù, hai mắt ngập tràn hung quang như người điên.

Chứng kiến mọi người hoảng sợ nhìn mình, nam tử trung niên này ngẩng đầu rống lớn một tiếng, âm thanh man rợ chẳng khác nào một con mãnh hổ đang gầm thét.
- Đây là…?
Tất cả những trưởng lão yêu tộc đang có mặt ở đây đều hít vào hơi lạnh.

Hư ảnh của nam tử trung niên kia mọi người đều rất quen mắt, không chỉ có họ mà chúng hào kiệt Nam Hoang, Đông Hải thế hệ trẻ tuổi mấy trăm năm về trước đều sẽ nhận ra y ở cái nhìn đầu tiên.
- Lưu Tông, Nam Hoang đệ nhất cuồng nhân…
Một trưởng lão yêu tộc thì thào trong miệng, cái tên này cách đây mấy trăm năm chính là cái tên phong vân số một nhân giới, không hề thua kém những kẻ đứng đầu Nhân Giới Chí Tôn bảng hiện nay như Pháp Táng, Quan Thất, Thẩm Yến.

Một khi ba chữ “Lưu Tông tới” vang lên ở nơi nào thì mọi người đều hiểu nơi đó sắp sửa trở thành một nơi gió tanh mưa máu, huyết tinh ngập tràn.
Giết chóc ở Đông Hải, đánh bại gần như toàn bộ những thiên kiêu nổi trội nhất, khiến những thế lực hàng đầu là Thượng Thanh cung, Quảng Hằng cung lực bất tòng tâm, phải ngó lơ bỏ qua thù hận với y.

Sau khi đạt đến Đạo Đài đại viên mãn, y thậm chí xông thẳng vào Phong Lôi thánh địa đánh trọng thương tông chủ thế lực này, trước khi quay lưng rời đi còn một kiếm chém nát bức tượng Đế giả Nam Hoang, hành động cuồng ngạo tới cực điểm.
Một người không phải ma, không phải tà mà là cuồng… Ai dám cản bước y, dù cách xa mấy cảnh giới y cũng sẽ tìm mọi cách để giết.

Không giết nổi thì y sẽ quay sang diệt sạch hậu nhân huyết mạch và đồ đệ của kẻ đó.

Thù hận dai dẳng, đeo bám tới cùng, quyết không bỏ cuộc, đó là tính cách của Lưu Tông, thứ khiến cho những thế lực lớn phải cực kỳ ngao ngán, không muốn dây dưa với kẻ điên này…
- Mất tích hai mười bốn năm, mệnh bài vỡ nát vậy mà tu vi đã đạt đến Ứng Kiếp cảnh đỉnh phong, không những thế còn mạnh mẽ đến bức lấn áp cả Đế giả phổ thông.


Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với y?
- Hư ảnh thần phù khắc họa lại trạng thái của người tạo ra nó.

Nhìn Lưu Tông như vậy có lẽ đã sớm tẩu hỏa nhập ma rồi…
- Giết! Ai dám cản bước ta tìm kiếm đan dược cứu con gái, ta giết tận huyết mạch mười đời kẻ đó!
Hai mắt hư ảnh Lưu Tông lóe lên hung quang, năm ngón tay khép lại thành chưởng.

Khoảnh khắc đạo lam quang do vị trưởng lão Ứng Kiếp trung kỳ của yêu tộc bắn tới chỗ y chỉ thấy y đưa tay nhấn tới phía trước một cái, tức thì không trung vang lên vô số tiếng nổ vang, dư chấn vụ nổ lan tỏa ra bốn phương khiến Đan Ngư Yêu Đế, Đại Tế Tửu và nam tử áo xám biến sắc, vội vã dùng linh lực của mình khống chế nó lại để tránh những tộc nhân xung quanh bị ảnh hưởng.
- Thật mạnh!
Đan Ngư Yêu Đế tỏ ra âm trầm khi thấy vị trưởng lão xuất ra lam quang bị một chưởng của hư ảnh Lưu Tông đánh cho nổ tung, hình thần câu diệt ngay lập tức.

Chưa dùng bất kỳ thần thông gì, đơn giản chỉ là một cái phất tay của hư ảnh mà có uy lực khủng bố đến vậy, đủ hiểu tu vi thực sự của y khủng khiếp đến cỡ nào.
Sổ Tư ngẩng đầu lên cười ha hả, nhờ có hư ảnh Lưu Tông gây nhiễu loạn mà gã đã kịp bố trí ra một truyền tống trận cổ xưa dưới chân.

Ngoài việc sở hữu thân thể cường đại và kỹ năng thực chiến phong phú ra thì Sổ Tư còn nổi danh với trận đạo thâm sâu.

Có lời đồn rằng cách đây một năm Sổ Tư từng bày trận vây khốn một tu sĩ Tiên Thai hậu kỳ bốn mươi chín ngày, cuối cùng khiến đối phương sức cùng lực kiệt mà chết trong trận pháp.
- Yêu đế, chúng yêu tộc Bắc Vực, hẹn ngày tái ngộ! Các ngươi nhớ kỹ lời ta, Sổ Tư ta nói được làm được!
Truyền tống trận dưới chân Sổ Tư phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó dưới ánh mắt không cam tâm của mấy chục trưởng lão yêu tộc hoàn toàn bao phủ lấy thân thể gã.

Cùng lúc hư ảnh Lưu Tông thét lớn một tiếng, không ngờ lại xông thẳng về phía ba người Đan Ngư Yêu Đế, nam tử áo xám và Đại Tế Tửu.

Vẫn là một cái nhấn tay nhưng lần này khí thế của nó gia tăng gấp mấy lần, thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng ngưng tụ hóa thành một chưởng ấn màu đen khổng lồ che phủ cả bầu trời.

Nếu tinh mắt thì có thể thấy chưởng ấn này trông cực kỳ chân thật, có cả những đường vân tay chằng chịt chồng chéo lên nhau.
- Phiên Thiên ấn!
Hư ảnh Lưu Tông quát lớn.


Nhìn chưởng ấn đang lớn dần trong mắt mình, Đan Ngư Yêu Đế tỏ ra trầm mặc, không phải vì ông ta không thể chống lại chưởng ấn này, mà việc bị một Hỗn Nguyên cảnh nhỏ bé thoát khỏi tầm tay khiến đáy lòng ông ta bất giác xuất hiện suy nghĩ mâu thuẫn.

Đế Long mặc dù có huyết mạch cường đại nhất yêu tộc thế hệ này nhưng lại bị Sổ Tư đánh bại một cách dễ dàng.

Mà Sổ Tư kia không ngờ đã chuẩn bị đầy đủ đường lui, rõ ràng nhìn thì như ngông cuồng nhưng hành sự lại cẩn thận đến cực điểm.

Đây mới chân chính là thiên kiêu đủ khả năng tranh hùng với chúng hào kiệt nhân giới.
- Ta sai rồi sao?
Khẽ lắc đầu thở dài, Đan Ngư Yêu Đế nhẹ nhàng phất tay hóa giải chưởng ấn màu đen khổng lồ kia.

Ngay cả hư ảnh của Lưu Tông cũng bị cái phất tay này tiêu diệt hoàn toàn, biến thành vô số làn khói đen hòa lẫn với thiên địa.

Tu vi của ông ta nằm ở hậu kỳ chữ Huyền, không phải là đẳng cấp một hư ảnh như Lưu Tông có thể khinh nhờn.

Ở vòng hai lăm, Độc Cô Minh đang đối mặt với Chu Yếm, mà vẻ mặt Chu Yếm lúc này sợ hãi đến cực điểm, không ngừng lui về sau.

Mãi cho đến khi gót chân chạm vào ranh giới vòng thứ hai tư, thân thể bắt đầu bốc cháy ngùn ngụt thì mới bất đắc dĩ ngừng lại.
Độc Cô Minh một đường giết chóc, số lượng thiên kiêu yêu tộc bị hắn giết đã vượt qua một trăm ba mươi mấy, toàn bộ bị hắn hấp thu thôn phệ để thúc dục vòng tiểu chuyển thứ chín của mình đạt đến đại thành.

Giọt kim huyết thứ năm cũng được hắn ngưng tụ ra, sức nóng giờ đây mặc dù vẫn rất gay gắt nhưng không còn ảnh hưởng tới hắn quá nhiều nữa.
- Chu Yếm, ta tới rồi đây!
Độc Cô Minh mỉm cười, cổ tay hơi rung lên khiến Thiên Nhai kiếm khẽ ngân lên một tiếng long ngâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện