Trời đã sắp sáng, thời hạn cá cược sắp kết thúc, chỉ còn chưa tới nửa canh giớ nữa thì Độc Cô Minh sẽ thua cuộc.
Đối đầu với hai thiên kiêu tầm cỡ Quan Thất là một việc rất khó khăn.
Dù sao thời gian qua hắn chưa từng giao với cấp độ thiên kiêu như vậy nên cũng không rõ chiến lực của bọn họ sau khi xuất hiện đường lối đạo vận sẽ biến đổi thế nào.
Trước đây ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, hắn có thể dựa vào sự vượt trội năm loại đạo vận mà áp đảo tu sĩ trong cùng thế hệ, nhưng khi ấy bọn họ chưa trùng tu, hoàn toàn không thể nói bọn họ yếu hơn hắn được, dùng từ chính xác phải là “lạc hậu” hơn hắn.
Hai mươi tư năm trôi qua, những tu sĩ này đã trùng tu toàn bộ, đem đường lối đạo vận thúc đẩy tới mức cực hạn ở cảnh giới Khổ Hải.
Hiện nay ai nấy đều đã tiến nhập Hỗn Nguyên cảnh, bắt đầu tìm tòi thăm dò bước cuối cùng của cảnh giới này, chỉ có mình Độc Cô Minh là thuộc thế hệ hai mươi tư năm về trước nhưng tu vi vẫn dậm chân tại chỗ ở Khổ Hải cảnh, mãi mà vẫn chưa đột phá được.
Mặc dù tốc độ tu luyện không nói lên được điều gì, Thẩm Yến cũng nhờ dừng ở Khổ Hải mười năm mới sáng tạo ra đường lối đạo vận, nên việc Độc Cô Minh mất tổng cộng hai mươi tám năm tính từ lúc bắt đầu tu đạo cũng không bất ngờ lắm.
Chỉ là nếu để tu sĩ cùng thế hệ bỏ lại phía sau quá xa thì sớm muộn cũng có ngày bị họ dùng một ngón tay đè bẹp mà chết, bất kể hắn có đang là vô địch trong cùng cảnh giới đi chăng nữa.
Tiêu biểu có thể kể đến Kiếp Chủ đang có tu vi Tiên Thai cảnh.
Nếu gặp phải y thì Độc Cô Minh chỉ có duy nhất một con đường chết, mà Pháp Táng, Ngũ Hành tử cũng đang ở Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong, tùy thời đột phá.
E rằng trong hai hoặc ba năm nữa nếu không có gì khởi sắc thì Độc Cô Minh sẽ trở thành người lạc hậu trong đại thế này.
Như lời Độc Cô Mạn nói “cửu vi cực”, chín là cực hạn dung đạo của cơ thể nhân loại.
Ở đây Độc Cô Minh vì quá cố chấp vào con đường tạo ra mười khổ hải, mười loại đạo vận mà phớt lờ quy tắc đó.
Theo cách suy nghĩ của hắn, kẻ tầm thường gặp phải chướng ngại quá lớn thì sẽ ngay lập tức quay đầu rút lui, nếu hắn cũng làm giống tương tự thì số phận hắn có khác gì bọn họ kia chứ? Không thử sáng tạo đột phá, hắn không tâm!
- Chiến đi!
Tay phải Độc Cô Minh nắm chắt Thiên Nhai kiếm, còn tay trái khép năm ngón tay lại tạo thành chưởng giấu ra sau lưng.
Bốn loại đạo vận đao, kiếm, phong, khinh hành được hắn phóng thích để chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sinh tử này.
Riêng sáu loại đạo vận khác sẽ là bài tẩy, chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ tung ra.
- Được! Người Độc Cô gia, hay đỡ thử một chiêu Tiêu Tiêu Vũ Yết của ta!
Thạch Đầu nghiêm mặt, mũi chân dậm nhẹ dưới đất, thân hình như sao băng lướt về phía trước, trường thương trong tay tỏa ra uy áp cực mạnh xé gió vù vù khiến Độc Cô Minh khẽ nhíu mày.
Uy thế của một thương này quá lớn, giống như bổ núi ngăn sông, Độc Cô Minh vừa đưa Thiên Nhai kiếm lên đón gạt thì đã cảm giác giống như va phải sắt thép nặng mấy ngàn cân.
Không những không thể gạt mũi thương kia đi mà trái lại kiếm trong tay còn run lên bần bật, nếu không phải hắn giữ chuôi kiếm rất chặt thì nó đã bị chấn văng ra xa từ lâu rồi.
- Thật mạnh mẽ!
Độc Cô Minh tỏ ra nghiêm trọng, đạo vận khinh hành bộc phát, thân hình lập tức bay vọt lên không trung mới may mắn thoát khỏi một chiêu Tiêu Tiêu Vũ Yết khủng bố này.
- Không ngờ có người lại sở hữu sức mạnh nguyên thủy đến độ này…
Nhìn Độc Cô Minh bay lên cao tránh khỏi một thương tất sát của mình, Thạch Đầu cười ha hả, tiếp tục dậm chân đuổi theo truy kích.
Thân ảnh hai người quấn lấy nhau, một bên sử thương liên tục đuổi tới, những đòn đánh đâm, chọc, khều, đập, gạt… đều cực kỳ mạnh mẽ và thuần thục.
Mà Độc Cô Minh cũng múa kiếm cực nhanh, Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp được thúc dục đến cực hạn nhưng vẫn không khỏi cảm giác có một chút quá sức khi phải cận chiến với Thạch Đầu.
Trong quá trình này Tử Dực không vội tham gia mà chỉ lặng lẽ quan sát chiêu thức của Độc Cô Minh, Luyện Hồn châu trong tay liền tục tỏa ra ánh sáng tím, chuẩn bị cho đòn tất sát.
Không động thì thôi, một khi động thì phải làm cho địch thủ trở tay không kịp, chết ngay lập tức, đây chính cách tấn công của y.
- Không ngờ trong thế hệ trẻ lại có người sở hữu lực đạo biến thái như vậy!
Độc Cô Minh tỏ ra chật vật, từ đầu trận đấu tới giờ hắn chưa chân chính đỡ được một thương nào từ Thạch Đầu.
Tên kia cứ như hóa điên càng đánh càng mạnh, mặc dù trên người bị trúng mấy kiếm của Độc Cô Minh khiến máu chảy đầm đìa nhưng vẫn truy đuổi không ngừng.
Mà theo Độc Cô Minh thấy thì Thạch Đầu chỉ sở hữu sức mạnh cơ bắp khủng bố, ngoài ra độ rắn chắc của cơ thể lại khá tầm thường, có lẽ thua xa đám Đế Long, Đại Ngưu, Mã Tư Thuần.
Giả sử y thành công khắc phục được yếu điểm này thì thật sự quá bá đạo.
Nhìn Độc Cô Minh không ngừng thất thế bại lui, khóe miệng Đan Ngư Yêu Đế nở nụ cười đắc ý, nhìn nam tử áo xám nói:
- Thạch Đầu lấy lực chứng đạo, công pháp tu luyện là Cực Dương Chí Cương quyết.
Cực Dương đã luyện tới mức đại thành ở trong cảnh giới Hỗn Nguyên, duy chỉ có Chí Cương là độ khó quá lớn chưa thể hoàn thiện được, vậy nên mới xảy ra tình trạng lực đạo quá mạnh mà thân thể lại khá yếu.
Bằng không chất tử của ngươi trong mười chiêu ắt phải chết dưới tay gã.
Đại Tế Tửu gật gù:
- Cực Dương Chí Cương quyết là công pháp chí tôn của Cự Hùng tộc, truyền thừa từ thái cổ đến nay.
Năm xưa Xích Thanh Yêu Tôn là dựa vào công pháp này mà dám khiêu chiến một trận với Tây Phong Lĩnh Chủ của chúng ta, mặc dù bại nhưng vẫn được ngài hết sức tán thưởng, thậm chí tặng cho mười giọt hồn huyết để khích lệ.
Có vẻ Thạch Đầu chưa được sử dụng mười giọt hồn huyết này, bằng không sẽ dễ dàng luyện phần Chí Cương đến cực hạn trong cảnh giới hiện tại.
Đan Ngư Yêu Đế vuốt râu cười sảng khoái:
- Có việc này sao? Độc Cô tiểu nhi, đây là chuyện của đám trẻ, chút nữa chất tử của ngươi bị đánh chết cũng đừng quá đau lòng…
Nam tử áo xám khẽ lắc đầu thở dài, thậm chí còn không thèm nhìn về cuộc chiến kia, chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Dù sao cũng là thiên tài thế hệ này của nhân giới, chết đi thì rất uổng phí.
Chút nữa ngươi cứ việc cứu Thạch Đầu và Tử Dực, ta tuyệt đối không ngăn cản…
- Ngươi…
Đan Ngư Yêu Đế tức giận phất ống tay áo, trong lòng thầm mắng Độc Cô nhất mạch này toàn một lũ cuồng ngạo coi trời bằng vung.
Phía bên kia, Thạch Đầu cười điên cuồng, Xích Thanh thương gần như không gì cản phá nổi.
Y lấy lực chứng đạo, trong cùng thế hệ tuyệt đối là người có sức mạnh nguyên thủy cường hãn nhất.
Ngay cả Đại Ngưu và Mã Tư Thuần cũng không thể sánh bằng.
Nếu không phải còn thiếu đi độ cứng rắn của thân thể thì thậm chí nói y giao chiến ngang cơ được với đám Kiếp chủ, Ngũ Hành tử cũng không phải lời vô căn cứ.
- Kiếm đao côn thương đều là vương giả của các loại binh khí, Xích Thanh thương trong tay ta cũng là cực phẩm Đế Bảo như Thiên Nhai kiếm của ngươi! Ngươi lấy tư cách gì đánh với ta? Đại Mạc Cô Yên!
Thạch Đầu cầm đuôi thương quét ngang qua chân Độc Cô Minh, sau khi xoay người liền đứng phắt dậy, hạ thân đứng thành thế trung tấn cực kỳ vững chãi, người nghiêng về trước thành một góc nhọn, mũi thương nhanh như cắt đâm thẳng vào giữa ngực hắn.
Đây là một chiêu cực kỳ hiểm độc, nếu không phải tốc độ sử kiếm của Độc Cô Minh quá nhanh, kịp thời dùng sống kiếm chặn trước ngực mình thì chắc chắn đã bị xuyên thủng người, chết ngay tại chỗ.
Mặc dù vậy hắn vẫn bị dư chấn của sự va chạm đánh bay về phía sau rất xa.
Đúng lúc này Tử Dực động, ánh mắt đang điềm nhiên chuyển thành sát khí bừng bừng, gã phất tay một cái lập tức tế ra ba hồn phách mờ ảo có bộ dáng cực kỳ hung ác bay thẳng về phía Độc Cô Minh.
- Hả? Luyện hồn sư?
Đại Tế Tửu híp mắt, biểu tình ngưng trọng.
Đan Ngư Yêu Đế cũng cực kỳ bất ngờ với thể hiện này của Tử Dực.
Từ trước đến nay ông ta vẫn biết Tử Dực chuyên tu những công pháp về linh hồn, nhưng không hề biết Tử Dực là luyện hồn sư.
Đừng nhầm lẫn giữa hai chức nghiệp này.
Ngươi tu công pháp linh hồn sẽ giúp linh hồn bản thân trở nên cường đại, mà luyện hồn sư thì lại chuyên nuôi nhốt linh hồn kẻ khác.
Thời kỳ thái cổ luyện hồn sư chính là cơn ác mộng với chúng tu sĩ toàn nhân giới, sự hung ác không kém kẻ diệt đạo là mấy.
Hồn phách chia làm nhiều loại, thôn hồn chủ thôn phệ, ác hồn chủ hung mãnh, du hồn thì lại có công dụng làm do thám thăm dò… ngoài ra còn vô số các loại hồn phách khác.
Nhưng điều kiện để luyện chế hồn phách vô cùng khắc khe, thức ăn của hồn chính là hồn.
Vậy nên luyện hồn sư không còn cách nào là phải giết hại sinh linh, khiến nơi họ đặt chân đến đều máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, sinh mệnh tận diệt.
Vào cuối thời thái cổ, chính Bá Luân đại thần là người đã chấm dứt chức nghiệp này, hoàn toàn xóa sổ nó khỏi nhân giới.
Ông ta dùng sức một người hủy diệt liên tục tám mươi ba môn phái luyện hồn, đánh nát toàn bộ thánh địa, hủy hết công pháp có liên quan.
Ngay cả thời thượng cổ cũng không xuất hiện luyện hồn sư nào, vậy mà đến giờ không ngờ Tử Dực lại tái hiện nó.
- Khặc khặc…
Ba hồn phách kia rít lên từng tiếng như cười như khóc, trời đất bắt đầu trở nên âm u, ngay cả sức nóng tỏa ra từ tế đàn ở vòng mười lăm cũng bị ba hồn phách này làm cho nhạt nhòa không ít.
Độc Cô Minh biến sắc, xem ra hắn đã xem thường Tử Dực và Thạch Đầu.
Quả không ngoa là thiên kiêu đủ tư cách so sánh với Quan Thất.
Nhất là ba hồn phách đang lơ lửng trên cao đem lại cảm giác sinh tử lâm đầu cho hắn còn mãnh liệt hơn Xích Thanh thương của trong tay Thạch Đầu.
- Tu sĩ hay yêu loại thì cũng yếu nhất ở linh hồn! Người Độc Cô gia, ta vì vị trí thiếu chủ Yêu tộc mà dốc hết bài tẩy với ngươi, trước nay chưa từng sử dụng luyện hồn thuật trước mặt đông người.
Ngươi nên lấy làm đắc ý! Chết đi!
Ba hồn phách kia đồng thời thét lớn tạo ra sóng âm công kích về phía Độc Cô Minh khiến hắn lập tức cảm thấy hoa mắt ù tai, ngay cả phàm thể đang giao chiến với Lâm Kiệt, Phi Hoa, Ngọc Diện thư sinh cũng bủn rủn tay chân, kiếm trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Đối đầu với hai thiên kiêu tầm cỡ Quan Thất là một việc rất khó khăn.
Dù sao thời gian qua hắn chưa từng giao với cấp độ thiên kiêu như vậy nên cũng không rõ chiến lực của bọn họ sau khi xuất hiện đường lối đạo vận sẽ biến đổi thế nào.
Trước đây ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, hắn có thể dựa vào sự vượt trội năm loại đạo vận mà áp đảo tu sĩ trong cùng thế hệ, nhưng khi ấy bọn họ chưa trùng tu, hoàn toàn không thể nói bọn họ yếu hơn hắn được, dùng từ chính xác phải là “lạc hậu” hơn hắn.
Hai mươi tư năm trôi qua, những tu sĩ này đã trùng tu toàn bộ, đem đường lối đạo vận thúc đẩy tới mức cực hạn ở cảnh giới Khổ Hải.
Hiện nay ai nấy đều đã tiến nhập Hỗn Nguyên cảnh, bắt đầu tìm tòi thăm dò bước cuối cùng của cảnh giới này, chỉ có mình Độc Cô Minh là thuộc thế hệ hai mươi tư năm về trước nhưng tu vi vẫn dậm chân tại chỗ ở Khổ Hải cảnh, mãi mà vẫn chưa đột phá được.
Mặc dù tốc độ tu luyện không nói lên được điều gì, Thẩm Yến cũng nhờ dừng ở Khổ Hải mười năm mới sáng tạo ra đường lối đạo vận, nên việc Độc Cô Minh mất tổng cộng hai mươi tám năm tính từ lúc bắt đầu tu đạo cũng không bất ngờ lắm.
Chỉ là nếu để tu sĩ cùng thế hệ bỏ lại phía sau quá xa thì sớm muộn cũng có ngày bị họ dùng một ngón tay đè bẹp mà chết, bất kể hắn có đang là vô địch trong cùng cảnh giới đi chăng nữa.
Tiêu biểu có thể kể đến Kiếp Chủ đang có tu vi Tiên Thai cảnh.
Nếu gặp phải y thì Độc Cô Minh chỉ có duy nhất một con đường chết, mà Pháp Táng, Ngũ Hành tử cũng đang ở Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong, tùy thời đột phá.
E rằng trong hai hoặc ba năm nữa nếu không có gì khởi sắc thì Độc Cô Minh sẽ trở thành người lạc hậu trong đại thế này.
Như lời Độc Cô Mạn nói “cửu vi cực”, chín là cực hạn dung đạo của cơ thể nhân loại.
Ở đây Độc Cô Minh vì quá cố chấp vào con đường tạo ra mười khổ hải, mười loại đạo vận mà phớt lờ quy tắc đó.
Theo cách suy nghĩ của hắn, kẻ tầm thường gặp phải chướng ngại quá lớn thì sẽ ngay lập tức quay đầu rút lui, nếu hắn cũng làm giống tương tự thì số phận hắn có khác gì bọn họ kia chứ? Không thử sáng tạo đột phá, hắn không tâm!
- Chiến đi!
Tay phải Độc Cô Minh nắm chắt Thiên Nhai kiếm, còn tay trái khép năm ngón tay lại tạo thành chưởng giấu ra sau lưng.
Bốn loại đạo vận đao, kiếm, phong, khinh hành được hắn phóng thích để chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sinh tử này.
Riêng sáu loại đạo vận khác sẽ là bài tẩy, chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ tung ra.
- Được! Người Độc Cô gia, hay đỡ thử một chiêu Tiêu Tiêu Vũ Yết của ta!
Thạch Đầu nghiêm mặt, mũi chân dậm nhẹ dưới đất, thân hình như sao băng lướt về phía trước, trường thương trong tay tỏa ra uy áp cực mạnh xé gió vù vù khiến Độc Cô Minh khẽ nhíu mày.
Uy thế của một thương này quá lớn, giống như bổ núi ngăn sông, Độc Cô Minh vừa đưa Thiên Nhai kiếm lên đón gạt thì đã cảm giác giống như va phải sắt thép nặng mấy ngàn cân.
Không những không thể gạt mũi thương kia đi mà trái lại kiếm trong tay còn run lên bần bật, nếu không phải hắn giữ chuôi kiếm rất chặt thì nó đã bị chấn văng ra xa từ lâu rồi.
- Thật mạnh mẽ!
Độc Cô Minh tỏ ra nghiêm trọng, đạo vận khinh hành bộc phát, thân hình lập tức bay vọt lên không trung mới may mắn thoát khỏi một chiêu Tiêu Tiêu Vũ Yết khủng bố này.
- Không ngờ có người lại sở hữu sức mạnh nguyên thủy đến độ này…
Nhìn Độc Cô Minh bay lên cao tránh khỏi một thương tất sát của mình, Thạch Đầu cười ha hả, tiếp tục dậm chân đuổi theo truy kích.
Thân ảnh hai người quấn lấy nhau, một bên sử thương liên tục đuổi tới, những đòn đánh đâm, chọc, khều, đập, gạt… đều cực kỳ mạnh mẽ và thuần thục.
Mà Độc Cô Minh cũng múa kiếm cực nhanh, Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp được thúc dục đến cực hạn nhưng vẫn không khỏi cảm giác có một chút quá sức khi phải cận chiến với Thạch Đầu.
Trong quá trình này Tử Dực không vội tham gia mà chỉ lặng lẽ quan sát chiêu thức của Độc Cô Minh, Luyện Hồn châu trong tay liền tục tỏa ra ánh sáng tím, chuẩn bị cho đòn tất sát.
Không động thì thôi, một khi động thì phải làm cho địch thủ trở tay không kịp, chết ngay lập tức, đây chính cách tấn công của y.
- Không ngờ trong thế hệ trẻ lại có người sở hữu lực đạo biến thái như vậy!
Độc Cô Minh tỏ ra chật vật, từ đầu trận đấu tới giờ hắn chưa chân chính đỡ được một thương nào từ Thạch Đầu.
Tên kia cứ như hóa điên càng đánh càng mạnh, mặc dù trên người bị trúng mấy kiếm của Độc Cô Minh khiến máu chảy đầm đìa nhưng vẫn truy đuổi không ngừng.
Mà theo Độc Cô Minh thấy thì Thạch Đầu chỉ sở hữu sức mạnh cơ bắp khủng bố, ngoài ra độ rắn chắc của cơ thể lại khá tầm thường, có lẽ thua xa đám Đế Long, Đại Ngưu, Mã Tư Thuần.
Giả sử y thành công khắc phục được yếu điểm này thì thật sự quá bá đạo.
Nhìn Độc Cô Minh không ngừng thất thế bại lui, khóe miệng Đan Ngư Yêu Đế nở nụ cười đắc ý, nhìn nam tử áo xám nói:
- Thạch Đầu lấy lực chứng đạo, công pháp tu luyện là Cực Dương Chí Cương quyết.
Cực Dương đã luyện tới mức đại thành ở trong cảnh giới Hỗn Nguyên, duy chỉ có Chí Cương là độ khó quá lớn chưa thể hoàn thiện được, vậy nên mới xảy ra tình trạng lực đạo quá mạnh mà thân thể lại khá yếu.
Bằng không chất tử của ngươi trong mười chiêu ắt phải chết dưới tay gã.
Đại Tế Tửu gật gù:
- Cực Dương Chí Cương quyết là công pháp chí tôn của Cự Hùng tộc, truyền thừa từ thái cổ đến nay.
Năm xưa Xích Thanh Yêu Tôn là dựa vào công pháp này mà dám khiêu chiến một trận với Tây Phong Lĩnh Chủ của chúng ta, mặc dù bại nhưng vẫn được ngài hết sức tán thưởng, thậm chí tặng cho mười giọt hồn huyết để khích lệ.
Có vẻ Thạch Đầu chưa được sử dụng mười giọt hồn huyết này, bằng không sẽ dễ dàng luyện phần Chí Cương đến cực hạn trong cảnh giới hiện tại.
Đan Ngư Yêu Đế vuốt râu cười sảng khoái:
- Có việc này sao? Độc Cô tiểu nhi, đây là chuyện của đám trẻ, chút nữa chất tử của ngươi bị đánh chết cũng đừng quá đau lòng…
Nam tử áo xám khẽ lắc đầu thở dài, thậm chí còn không thèm nhìn về cuộc chiến kia, chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Dù sao cũng là thiên tài thế hệ này của nhân giới, chết đi thì rất uổng phí.
Chút nữa ngươi cứ việc cứu Thạch Đầu và Tử Dực, ta tuyệt đối không ngăn cản…
- Ngươi…
Đan Ngư Yêu Đế tức giận phất ống tay áo, trong lòng thầm mắng Độc Cô nhất mạch này toàn một lũ cuồng ngạo coi trời bằng vung.
Phía bên kia, Thạch Đầu cười điên cuồng, Xích Thanh thương gần như không gì cản phá nổi.
Y lấy lực chứng đạo, trong cùng thế hệ tuyệt đối là người có sức mạnh nguyên thủy cường hãn nhất.
Ngay cả Đại Ngưu và Mã Tư Thuần cũng không thể sánh bằng.
Nếu không phải còn thiếu đi độ cứng rắn của thân thể thì thậm chí nói y giao chiến ngang cơ được với đám Kiếp chủ, Ngũ Hành tử cũng không phải lời vô căn cứ.
- Kiếm đao côn thương đều là vương giả của các loại binh khí, Xích Thanh thương trong tay ta cũng là cực phẩm Đế Bảo như Thiên Nhai kiếm của ngươi! Ngươi lấy tư cách gì đánh với ta? Đại Mạc Cô Yên!
Thạch Đầu cầm đuôi thương quét ngang qua chân Độc Cô Minh, sau khi xoay người liền đứng phắt dậy, hạ thân đứng thành thế trung tấn cực kỳ vững chãi, người nghiêng về trước thành một góc nhọn, mũi thương nhanh như cắt đâm thẳng vào giữa ngực hắn.
Đây là một chiêu cực kỳ hiểm độc, nếu không phải tốc độ sử kiếm của Độc Cô Minh quá nhanh, kịp thời dùng sống kiếm chặn trước ngực mình thì chắc chắn đã bị xuyên thủng người, chết ngay tại chỗ.
Mặc dù vậy hắn vẫn bị dư chấn của sự va chạm đánh bay về phía sau rất xa.
Đúng lúc này Tử Dực động, ánh mắt đang điềm nhiên chuyển thành sát khí bừng bừng, gã phất tay một cái lập tức tế ra ba hồn phách mờ ảo có bộ dáng cực kỳ hung ác bay thẳng về phía Độc Cô Minh.
- Hả? Luyện hồn sư?
Đại Tế Tửu híp mắt, biểu tình ngưng trọng.
Đan Ngư Yêu Đế cũng cực kỳ bất ngờ với thể hiện này của Tử Dực.
Từ trước đến nay ông ta vẫn biết Tử Dực chuyên tu những công pháp về linh hồn, nhưng không hề biết Tử Dực là luyện hồn sư.
Đừng nhầm lẫn giữa hai chức nghiệp này.
Ngươi tu công pháp linh hồn sẽ giúp linh hồn bản thân trở nên cường đại, mà luyện hồn sư thì lại chuyên nuôi nhốt linh hồn kẻ khác.
Thời kỳ thái cổ luyện hồn sư chính là cơn ác mộng với chúng tu sĩ toàn nhân giới, sự hung ác không kém kẻ diệt đạo là mấy.
Hồn phách chia làm nhiều loại, thôn hồn chủ thôn phệ, ác hồn chủ hung mãnh, du hồn thì lại có công dụng làm do thám thăm dò… ngoài ra còn vô số các loại hồn phách khác.
Nhưng điều kiện để luyện chế hồn phách vô cùng khắc khe, thức ăn của hồn chính là hồn.
Vậy nên luyện hồn sư không còn cách nào là phải giết hại sinh linh, khiến nơi họ đặt chân đến đều máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, sinh mệnh tận diệt.
Vào cuối thời thái cổ, chính Bá Luân đại thần là người đã chấm dứt chức nghiệp này, hoàn toàn xóa sổ nó khỏi nhân giới.
Ông ta dùng sức một người hủy diệt liên tục tám mươi ba môn phái luyện hồn, đánh nát toàn bộ thánh địa, hủy hết công pháp có liên quan.
Ngay cả thời thượng cổ cũng không xuất hiện luyện hồn sư nào, vậy mà đến giờ không ngờ Tử Dực lại tái hiện nó.
- Khặc khặc…
Ba hồn phách kia rít lên từng tiếng như cười như khóc, trời đất bắt đầu trở nên âm u, ngay cả sức nóng tỏa ra từ tế đàn ở vòng mười lăm cũng bị ba hồn phách này làm cho nhạt nhòa không ít.
Độc Cô Minh biến sắc, xem ra hắn đã xem thường Tử Dực và Thạch Đầu.
Quả không ngoa là thiên kiêu đủ tư cách so sánh với Quan Thất.
Nhất là ba hồn phách đang lơ lửng trên cao đem lại cảm giác sinh tử lâm đầu cho hắn còn mãnh liệt hơn Xích Thanh thương của trong tay Thạch Đầu.
- Tu sĩ hay yêu loại thì cũng yếu nhất ở linh hồn! Người Độc Cô gia, ta vì vị trí thiếu chủ Yêu tộc mà dốc hết bài tẩy với ngươi, trước nay chưa từng sử dụng luyện hồn thuật trước mặt đông người.
Ngươi nên lấy làm đắc ý! Chết đi!
Ba hồn phách kia đồng thời thét lớn tạo ra sóng âm công kích về phía Độc Cô Minh khiến hắn lập tức cảm thấy hoa mắt ù tai, ngay cả phàm thể đang giao chiến với Lâm Kiệt, Phi Hoa, Ngọc Diện thư sinh cũng bủn rủn tay chân, kiếm trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Danh sách chương