Sớm định ra ngày kế đến Paris, thế nhưng anh lại giảm bớt cả hành trình, trong buổi trưa ngày Hứa Nặc đến, đã đến sân bay De Gaulle.

Gần n tháng, trừ tháng năm gọi điện thoại một lần, mình và cô không có bất cứ liên hệ gì nữa. Không có bất cứ lúc nào cũng gọi điện thoại, hoặc sáng sớm hoặc nửa đêm gọi ba lần, ngủ gật hoặc là âm thanh thanh tỉnh, nói qua bây giờ tôi đang ở đâu, đang ở cùng người nào làm cái gì.

Không có người nói theo tôi ăn cơm, thật ra thì chỉ là để cho anh dừng lại nghỉ ngơi, cũng không có ai mỗi khi đến ngày lễ phải đi tặng quà, nhưng thật ra là để anh bù đắp lại những thiếu sót trong ngày thường với người. . . . . .

Hứa Nam Chinh ngồi ở trong taxi, điện thoại di động của tài xế luôn vang, anh nghe thật lâu mới dùng tiếng Pháp nói một câu, ‘anh có thể nghe điện thoại trước’. Ở phương diện ngôn ngữ, anh luôn có thiên phú hơn Tiêu Dư, chỉ câu nói đầu tiên này đã làm cho tài xế rất ngoài ý muốn, cầm điện thoại lên nói đôi câu rồi nhanh chóng cúp: "Phụ nữ, chính là quá thích ngày nghỉ lễ."

"Đúng vậy."

Trời tạnh sau bão tuyết, kiến trúc quen thuộc, cảm giác quen thuộc.

Cánh tay Hứa Nam Chinh khoác lên trên cửa xe, gió thổi từ bên ngoài vào cửa sổ xe, giảm bớt mệt mỏi bốn mươi mấy tiếng không ngủ.

"Lễ Giáng Sinh tới Paris, là vì phụ nữ?" Tài xế thuận miệng nói chuyện.

Anh không trả lời.

Khi tài xế cảm thấy có lẽ sẽ không nói chuyện, anh mới bỗng nhiên lên tiếng: "Đã từng là vị hôn thê."

Những lời này đặt ở Frankfurt, người nghe nhất định là vẻ mặt tiếc nuối, nhưng bây giờ là ở Paris, lễ Giáng Sinh một người đàn ông long đong mệt mỏi đi ra từ sân bay, đi xem người ‘đã từng là vị hôn thê ’, hành trình tình yêu lãng mạn biết bao? Tài xế rất khó hiểu ám chỉ đôi câu, đại ý chỉ là phụ nữ thật sự nhớ người cũ.

Đúng lúc xe lái qua một tiệm sách quen thuộc, anh nhìn thoáng qua, rõ ràng là không có một bóng người, lại chồng lên rất nhiều bóng dáng.

Trước kia quá liều mạng vì công ty, cấp dưới cũ nhắc tới chuyện xưa, cũng cười nói anh ít nhất chết sớm ba mươi năm. Theo tuổi cao hiện tại là chín mươi để tính, mình cũng chỉ có sáu mươi năm sống tốt, thoáng một cái ba mươi năm, nửa đời trước lại đều có liên quan tới cô.

Cô mười tuổi, mình mười sáu tuổi, ở nơi này ba năm.

Tiệm sách này cô thích nhất, xem sách trong tiệm, thiếu nữ tự nói với mình, ở một bên cố gắng nghe, lại chỉ có thể hiểu ba phần, tức giận đến cắn miệng.

Sau này cô mười tám tuổi, mình hai mươi bốn tuổi, buông tha việc học lên.

Thanh Hoa bảy năm, đã từng có hoặc ngượng ngùng, hoặc văn nghệ hoặc là khoe khoang bạn gái, không kể ra được nhận bao nhiêu quà tặng, loáng thoáng trong ấn tượng luôn là kết quả qua loa. Năm ấy cũng ở chỗ này, cô tốt nghiệp trung học đi du lịch, trong tiệm sách, thiếu nữ từng đỏ mặt với mình giờ đã có đứa nhỏ, nơi này đã hình thành thì không thay đổi, trong góc cũng thêm chiếc đàn dương cầm.

Chính là chỗ đàn dương cầm đó, cô đàn một bài.

Mùa đông rất lạnh, ánh mắt của cô nheo lại như mèo con, ấm áp nhìn mình, mười ngón tay đàn theo bài nhạc nhưng không đơn giản. Khi đó mới phát hiện, cô chỉ đàn duy nhất một lần, sẵn sàng đặt những chuyện của người khác sang một bên.

Sau đó đến buổi tối gọi điện thoại ngâm nga đôi câu cho Hứa Nặc nghe, lập tức rước lấy một trận kêu to, cảm thán anh già bỗng nhiên học được lãng mạn rồi, khi bị em gái làm chuyện bé xé ra to, anh mới biết bài hát này gọi là ‘First love’, giai điệu có chút buồn, tên lại trực tiếp như vậy.

Khi đó, cũng là lễ Giáng Sinh.

Xe chạy qua ở giữa tiệm sách kia.

"Tại sao chia tay?" Dường như tài xế thật sự tò mò, vừa đúng thời gian ùn tắc.

"Tôi làm quá kém, mẹ của cô ấy không thích tôi." Anh cười cười, cắn chặt điếu thuốc hỏi: "Có thể không?"

"Không sao, lễ Giáng Sinh có thể ngoại lệ." Tài xế không thấy lệnh cấm hút thuốc, chỉ ám chỉ anh cẩn thận.

Cô luôn không biết nói chuyện, là mẹ cô năm ấy đến Thượng Hải họp. Đêm trước anh uống quá nhiều, khi tỉnh lại đã là buổi chiều, cô đã trở về trường đi học, người ngồi ngay ngắn trong phòng khách lại là người nhìn mình lớn lên, vẻ mặt luôn đoan trang, ánh mắt dịu dàng.

Anh còn nhớ rõ nội dung nói chuyện xế chiều hôm đó.

Đại ý là, để một cô gái nhỏ nửa đêm lái xe đi hội sở, anh làm cho người ta thật sự thất vọng. Từ nhỏ đến lớn, khẳng định những chuyện anh nghe được trong hơn hai mươi năm qua, không có chuyện của cô.

Một người mẹ đưa ra yêu cầu chân thành nhất, nếu như không thể nghiêm túc đối xử, cũng đừng tùy tiện bắt đầu.

Từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, cô không ngừng đến gần, mình lại làm như không thấy, có lúc ám chỉ rất rõ ràng, không tránh thoát chỉ có thể giả bộ ngu. Anh nhớ lời nói mình đáp ứng, khi đó cảm thấy tuổi còn rất trẻ, còn có rất nhiều thời gian, để thay đổi thái độ của mẹ cô.

Sau đó.

Tự tay kéo công ty lên, từ mười mấy người đến cuối cùng đưa ra thị trường, mười nhân vật phong vân, vô số báo đưa tin phỏng vấn Nhưng ai cũng không biết tai họa ngầm đã ẩn dấu từ bốn - năm năm trước, cho đến khi tài vụ báo cáo ra ngoài, trong thời gian ngắn ngủn nửa năm, lỗ từ mấy chục triệu đến mười mấy vạn. . . . . .

Anh không đốt thuốc, chỉ để như thế một lát, lại bỏ thuốc vào lại trong bao: "Thời gian trước kia, còn chưa có lệnh cấm hút thuốc, bây giờ trở về nhớ lại khói sương trong quán cà phê nhỏ, vẫn khắc sâu ấn tượng."

"Đúng vậy, rất nhiều tờ báo cũng phê phán, không có khói mù lượn lờ không thể nghĩ ra đó là quán cà phê."

"Ở tả ngạn không được hút thuốc, nhà Triết Học không cách nào nói chuyện với nhau." Hứa Nam Chinh cười tổng kết, đây là Tiêu Dư đã nói.

Đó là một sáng sớm bình thường, cô cắn bàn chải, đánh giá lệnh cấm hút thuốc ở Paris trên máy vi tính.

Anh nói xong câu đó, không mở miệng nữa, xuống xe, nói với tài xế một câu lễ Noel vui vẻ.

Nơi này anh quá quen thuộc, cho đến khi Hứa Nặc tới mở cửa, mới nhìn qua khe cửa, nhìn bóng dáng vẫn luôn đặt ở trong lòng, chân thật ôm một con chó, ngồi trên đất nói một câu.

Mà Hàn Ninh nửa ngồi trước mặt cô, đang cầm chiếc thìa nhỏ, đang cố gắng đút cái gì đó vào trong miệng con chó.

Hai người nhỏ giọng trao đổi cái gì đó, cô nhíu mày lại.

"Anh." Hứa Nặc cố ý nói to. "Lễ Noel vui vẻ."

Hứa Nam Chinh?

Tay Tiêu Dư có chút cứng ngắc, chú chó trong ngực vốn cũng không chịu uống thuốc, bị câu này kinh động đến, lập tức lao ra ngoài, đụng rớt thuốc trong tay Hàn Ninh. Trường hợp có chút hỗn loạn kỳ quái này, cô vội đứng dậy từ dưới đất lên, tầm mắt nhìn ra phía cửa: "Thật xin lỗi, em phải đi bắt chó trước đã." Nói xong cũng chạy trối chết, để lại tình cảnh lúng túng.

Cho đến khi cô ôm lấy con chó, vỗ về nửa ngày, mới ôm ra ngoài.

Vừa nãy Hứa Nam Chinh để hành lý ở một bên, một tay để ở trong túi quần, nhận lấy cái ly trong tay Hứa Nặc: "Từ mười mấy tuổi em đã nói muốn nuôi chó, rốt cuộc cũng hoàn thành mong muốn."

"Đúng vậy, vẫn có thể nghe hiểu được tiếng nói của chó."

Hàn Ninh tự động kéo tay áo sơ mi lên, lau sàn nhà sạch sẽ, tiếp tục cầm chén thuốc lên: "Tiếu Tiếu, trốn cũng trốn không thoát đâu."

Hàn Ninh nói chuyện phong độ, xưa nay là một câu hai nghĩa, không biết nói là chó, hay là cô.

Tiêu Dư cũng cúi đầu, nói với chú chó trong ngực: "Không ăn, mày sẽ ho không ngừng, ngủ không yên."

Bên cạnh có chút yên tĩnh, ánh mắt cô nhìn Hứa Nam Chinh đang nhìn mình, lại chỉ có thể giả bộ ngu, giải quyết con chó ho cả ngày này trước, Hàn Ninh kia vô cùng cẩn thận, chó cũng bởi vì cùng anh lăn lộn, cuối cùng còn liếm liếm lòng bàn tay của anh.

Lễ Giáng Sinh vốn cũng không phải là ngày lễ của người Trung quốc, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ này không khí quá tốt, tất cả mọi người sẽ cảm thấy không phối hợp náo nhiệt một chút chính là đại ngịch bất đạo. Rất nhiều người trong ngành của mình đều là người Châu Á, sẽ không vì lễ Giáng Sinh cố ý trở về nước, cũng lẻ loi một mình ăn tết, cô vì để tránh cho xảy ra trường hợp nhạt nhẽo, mời tất cả mọi người đến trong nhà.

Ở bên trong bối cảnh rất náo nhiệt, Hứa Nam Chinh ngồi ở trên sofa phía xa, tiện tay lật sách, thực tập sinh tên Nhật Duệ ở công ty, ở bên cạnh anh nói chuyện. Anh nghiêng đầu nghe đôi câu, chỉ cười cười, không lên tiếng.

"Đó là bạn cô? Hứa Nam Chinh? Một trong những người đầu sỏ sáng lập mạng Internet." Tiêu Dư gật đầu, rất nhanh bồi thêm một câu: "Bạn bè lâu năm, đi công tác ngang qua đây nên chiêu đãi." Lần này mẹ Hứa Nặc đến là thăm bạn bè lâu năm, thuận tiện dẫn cậu ấy tới đây nghỉ ngơi, tại sao Hứa Nam Chinh lại tới? Dì chưa từng đề cập tới.

Cô đã từng kiên trì, nếu như chia tay, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau. Không hợp nhau thì nên quên anh.

Nhưng thời gian qua lâu như vậy, lại ngay lúc chỗ ban đầu, nhìn thấy anh, cơ hội tránh né cũng không cho mình.

"Trước kia, ở trong nước tôi làm phóng viên Tài chính và Kinh tế, đã phỏng vấn qua anh ấy."

Người đồng nghiệp đó còn muốn nói tiếp, cô đã ‘á’ một tiếng, đi vào phòng bếp pha cà phê.

Đặc biệt chọn loại pha phiền toái nhất, lấy tay bấm máy xay cà phê hột, chỉ là trước thời gian ban đêm chè chén say sưa mà thôi.

Dần dần có hương cà phê bay ra, Hàn Ninh đã ôm chó đi vào, cho nó nước uống: "Tôi đã mua vé máy bay, ngày mai bay."

Cô quay đầu lại nhìn anh: "Lúc này đi, chuyến bay đến trễ nhiều như vậy, anh không sợ bị vây ở sân bay?"

Anh chỉ cười nói: "Lần sau trở lại thăm cô."

Chó liếm từng chút nước trong khay, khi uống no mới hài lòng đi quanh chân anh, hình như muốn thân thiết với anh. Chỉ hai ngày ngắn ngủn, lại không hiểu sao lăn lộn với anh thành rất quen thuộc, Tiêu Dư nhớ đến anh từng muỗng đút thuốc cho nó, thật sự có chút mềm lòng, chỉ là suy nghĩ thật lâu, vẫn không giữ lại: "Được, lần sau tôi làm người phiên dịch miễn phí cho anh."

Anh lập tức cười lên, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì tôi cũng nghe hiểu mấy phần, chỉ là thích nhìn cô phiên dịch cho tôi, đâu ra đấy chỉ sợ nói sai cái gì, thật ra thì phát âm đã sớm rối tinh rối mù rồi."

Cô đổ bột cà phê ra, không nghĩ ra cái gì để đáp lời anh, anh chợt kêu mình một tiếng, giọng nói không lớn.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy anh bỗng nhiên cách rất gần: "Tháng tư có được hay không? Tôi lại tới thăm cô."

"Được." Cô cười. "Nói trước, điện thoại cho tôi hoặc là gửi mail, để tôi đặt khách sạn sớm cho anh."

Rất khéo léo cách xa, hai người cũng bỗng nhiên có chút lúng túng, cô lùi về phía sau một bước, mới nhìn thấy chú chó đã thối lui đến trong góc, nhìn chằm chằm cửa, đều là đề phòng.

Hứa Nam Chinh ở chỗ đó, rất im lặng nhìn hai người bọn họ.

"Có chút khát nước." Anh nói: "Có cái gì uống không?"

Giọng nói của anh có chút khàn, nghe giống như là thật sự có chút khát.

"Rất nhanh nữa cà phê sẽ pha xong." Cô suýt nữa làm đổ máy xay cà phê, cũng may Hàn Ninh đã rất bình tĩnh đỡ lấy, để toàn bộ tất cả qua một bên.

"Được, anh định uống một ly."

Tiếng vang rất nhẹ, anh lại đụng phải đồ đựng thức ăn cho chó bên cạnh, chú chó vốn rúc ở trong góc chợt nhảy lên, lớn tiếng gâu gâu, tư thế kia giống như lúc nào cũng có thể bay lên cắn người.

Đây là căn nhà hai người từng ở, đáng tiếc vật đổi sao dời, lúc này anh đã hoàn toàn trở thành khách.

Tiêu Dư kêu một tiếng Tiếu Tiếu, lại không nghĩ rằng Hàn Ninh đồng thời kêu ra tiếng: "Tiếu Tiếu."

Hai người lại không hẹn mà cùng ngừng kêu.

Chú chó ủy khuất sủa nhỏ hai tiếng, xoay người lại cọ ống quần của Hàn Ninh, Hứa Nam Chinh cười cười: "Thêm sữa, không cần đường." Nói xong, trực tiếp đi ra khỏi phòng bếp.

Lễ Giáng Sinh ồn ào ở đây rõ ràng long trọng giống như ngày lễ tết âm lịch, nhưng ở đây đều là người châu Á, phần lớn đều xem ngày nghỉ lễ như để gặp mặt. Mặc kệ chơi đùa như thế nào say sưa như thế nào, ngày hôm sau đều không cần lo lắng vấn đề đi làm, chỉ đừng để nhức đầu là tốt rồi, cho nên cuối cùng tất cả mọi người đều ồn ào huyên náo.

Vận khí của cô rất tốt, mặc kệ là lắc xúc xắc thế nào vẫn là giết người, cuối cùng so sánh lớn nhỏ cũng không ngoại lệ chi phối toàn bộ. Rất đắc ý vênh váo, khi trừng phạt cũng sẽ không nhẹ nhàng như bình thường, gần như trêu chọc mọi người mấy lần.

Đến cuối cùng nhân quả tuần hoàn rốt cuộc báo ứng đến trên người, để cho cô cách một tờ giấy kiss Hàn Ninh.

Rất biết đường chơi, so với cô để cho người khác đi hôn rốn, lỗ tai, phúc hậu không ít.

Nhưng người nói lên biện pháp trừng phạt này cũng có dụng ý khác, không biết vì sao, từ xế chiều cô và Hàn Ninh đã bị trêu chọc là một đôi, mặc kệ cô giải thích thế nào đều thà chết không tiếp nhận, cũng không người nào chịu tin.

Hôm nay bọn họ bắt được cơ hội, đương nhiên muốn cô tự mình dùng động tác chứng thật mới bằng lòng bỏ qua.

"Á, không phải, ở đây chính là Paris, nên theo tiêu chuẩn nụ hôn nóng bỏng mới đúng." Thực tập sinh Nhật Duệ nháy mắt, liếc nhìn Hàn Ninh.

Một trận ồn ào vang lên, hoàn toàn lấn át tiếng nhạc.

Hứa Nam Chinh đã rút ra không ít thuốc, đang cầm cái bật lửa, hợp với mấy tiếng nhẹ vang lên, nhưng vẫn không có bật lửa. Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cười lấy cái bật lửa ra, lấy tay khép lại thay anh đốt thuốc: "Dùng một đêm, không dùng được rồi hả?" Có thể ở dưới ban đêm như vậy, tiếp xúc gần gũi với mặt bìa trên tạp chí Kinh tế Tài chính, tất nhiên cực kỳ nhiệt tình.

"Đoán chừng đúng vậy." Anh nhỏ giọng nói một câu cám ơn, không có ý định giao lưu.

Vì không khí, trong nhà chỉ có bốn góc là có thắp nến, một vòng ở giữa thì ngược lại rất tối, mặc kệ người nào có vẻ mặt thế nào đều nhìn không rõ, lại nhờ vào rượu, sớm có chút không khí mập mờ không rõ.

Tiêu Dư bị buộc có chút cứng đờ.

Hứa Nặc không ngừng liếc Hứa Nam Chinh, sau một lát lại nhìn Hàn Ninh: "Nếu không, đổi lại trừng phạt khác nhé?"

"Như vậy đi." Khi mọi người ở đây nói kiên quyết không được, rốt cuộc có người phụ họa Hứa Nặc. "Nói cho chúng tôi biết tên của mối tình đầu? Chỉ cần tên là được, những người chúng tôi đều ở Paris, chắc chắn sẽ không biết anh ấy là ai, cái này không có áp lực chứ?"

"Cái này rất nhân từ, bạn học Tiêu Dư, hai, chọn, một, đó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện