“Sao có thể chứ?” Sở Ngọc Lang cong khóe môi nhận lấy khăn tay: “Có lòng là tốt rồi.”

Về sau còn phải cùng sinh tồn ở Đông Cung, Thái Tử điện hạ vẫn luôn vui giận thất thường, nếu không cẩn thận xảy ra chuyện, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.

Sở Ngọc Lang vẫn cảm thấy áy náy với hai muội muội này, nếu không phải vì thánh chỉ tứ hôn với Thái Tử kia, nàng đã dẫn hai muội muội cùng gả vào phủ Thịnh Vương từ lâu rồi.

Lúc này Sở Ngọc Lang vẫn chưa biết mọi sự chuẩn bị của nàng đều vô ích.

Nàng đầy cảnh giác gả vào Đông Cung, thầm tính toán mọi cách kết thân với những thứ phi lương đệ kia, nhưng khi nàng gả vào thật rồi mới phát hiện, hậu viện trống không, chỉ có một mình nàng.

Hoàn toàn không có người cung đấu với nàng.

Tư Mã Tĩnh giục ngựa chạy thẳng về Đông Cung, vừa đến cửa cung, một thị vệ tiến tới dắt ngựa đi.

Hữu Hỉ mặc trang phục thái giám đỏ tươi nôn nóng đi đi lại lại trước chính điện, ngẩng đầu nhìn thấy điện hạ đã trở lại, vội vàng cung kính hành lễ.

"Nô tài bái kiến điện hạ, điện hạ ngài đã trở lại!"

Tư Mã Tĩnh cau mày nhìn hắn: "Sao vậy?"

"Ây dà, ngài đi xem trước một chút đi." Hữu Hi khổ sở nói.

Tư Mã Tĩnh ngứa mắt bộ dạng khổ sở của hắn, nhíu mày sải bước vội vã lên thang lầu.

Còn chưa vào trong điện, hắn đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười nói líu rít bên trong, âm thanh kia hoặc nũng nịu hoặc lạnh nhạt, muôn hình muôn vẻ.

"Từ muội muội, hôm nay trang điểm thật xinh đẹp, chân mày này vẽ thế nào vậy?"

“Triệu tỷ tỷ nói đùa, muội đây bẩm sinh đã có mày lá liễu rồi.”

“Quý muội muội, nếm thử bánh hoa hồng này xem”

“Hi hi…”

"..."

"Làm càn!"

Sắc mặt Tư Mã Tĩnh lập tức lạnh đi, quay đầu nhìn thủ vệ ngoài cửa: “Từ khi nào mà chó mèo được phép tùy ý ra vào Đông Cung của Cô rồi hả?”

“Thái Tử điện hạ thứ tội, những người này đều là do quý phi nương nương, quý phi nương nương đưa tới.” Thủ vệ ngoài cửa sợ tới mức vội quỳ xuống.

"Các ngươi để người vào dễ dàng như vậy, không sợ là thích khách sao!" Tư Mã Tĩnh lạnh lùng liếc qua mấy người một cái, cười lạnh nói: "Kết quả lần trước chểnh mảng nhiệm vụ, các ngươi còn nhớ chứ? Bây giờ các ngươi cũng muốn giẫm lên vết xe đổ của bọn hắn sao?”

Nói đến lần trước, kết cục của những người đó thật quá thê thảm.

Bọn thủ vệ ý thức được mình đã làm sai, người nào người nấy tái mặt.

"Hay là, chủ tử của các ngươi là quý phi?"

"Điện hạ minh xét!"

Thủ vệ sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.

Tiếng động bên ngoài truyền vào trong điện, tiếng nói chuyện líu ra líu rít vừa rồi lập tức im bặt.

Tư Mã Tĩnh phất tay áo, đạp cửa bước vào.

"Tham kiến Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ thiên tuế!"

Mười mấy giọng nói êm tai đồng thời vang lên.

Đứng trước mặt hắn là mười mấy thiếu nữ trẻ tuổi, mặc cung trang hồng phấn, ai ai cũng xinh đẹp, dáng người lả lướt. Yến hoàn béo gầy, kiểu gì cũng có.

“Cô cho các ngươi một cơ hội, người từ đâu tới bây giờ lập tức cút về đó cho Cô.” Tư Mã Tĩnh cười lạnh đi tới ghế, phất tay áo ngồi xuống, Hữu Hỉ chân chó theo sau, bảo thái giám trong điện mau dâng trà.

Kiểu này là muốn đuổi bọn họ đi à, vậy sao được? Bọn họ sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng lại có mấy phần nhan sắc, cho nên mới được chọn vào cung. Nếu như nữ tử trong cung này không thể gả cho vương hầu, thì chỉ có thể làm cung nữ cô độc sống hết quãng đời còn lại.

"Điện hạ, nô tỳ là đại quản sự Hàm Lộ cung."

Cuối cùng, một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, tư thái tao nhã bước ra khỏi đám người.

Đại quản sự Hàm Lộ cung à, Tư Mã Tĩnh lộ ra vẻ khinh thường, vừa rồi hắn còn nói Hàm Lộ cung khẩu vị nặng, ngay cả bộ dạng thiếu phụ cũng phái đến cho hắn.

Mặc dù biết, nhưng miệng không tha, giọng điệu cực kỳ gợi đòn: "Sao nào, Sở quý phi cũng thật hào phóng, ngay cả nữ quan trong cung mình cũng đưa hết đến đây à?"

Sắc mặt Phất Liên tái xanh, nhưng nàng ta vẫn nhịn xuống, giọng điệu hòa hoãn cung kính nói: "Ba tháng nữa điện hạ sẽ thành hôn, theo lệ thường, nương nương chọn mười mấy nữ tử quan gia trong sạch, giúp điện hạ hiểu rõ chuyện đời."

Hiểu rõ chuyện đời? Những người này muốn thay đổi cách nhét người vào Đông Cung sao?

Tư Mã Tĩnh cúi đầu nhìn một loạt mỹ nữ, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Cô thân là nam tử, chuyện cần hiểu rõ cần gì ai. Sợ là các ngươi tìm nhầm người rồi.”

"Điện hạ yên tâm, theo lệ thường, trước khi Thái Tử Phi xuất giá phải học lễ nghi hoàng thất, nương nương thương tiếc Thái Tử Phi không có mẫu thân dạy bảo, nên đã cố ý phái đại cung nữ theo cạnh mình hai mươi mấy năm đến…” Phất Liên cười nói.

Đám người không biết xấu hổ này, vậy mà dám đưa cho Sở Ngọc Lang.

Tư Mã Tĩnh cau mày, quyết định sai người đến Sở gia trước, đuổi hết đám cung nữ tặng đến về.

Mặc dù Sở Quý Phi kia là cô cô của nàng, nhưng chưa chắc sẽ không trút giận lên người nàng, làm nàng khó xử, dù sao hiện tại ngay cả chuyện đưa nữ nhân cho hắn bà ta cũng làm được thì chẳng phải là nghĩ cách ứng phó Sở Ngọc Lang sao?

Nhưng bà ta thực sự đã tính sai rồi, hắn chưa từng có ý định thu nhận đám nữ nhân này.

Nhìn thấy Phất Liên cô cô uy nghiêm nhất trong số mấy người bọn họ bị điện hạ vả mặt, mấy mỹ nhân này càng thêm nóng lòng. Thái Tử điện hạ quả nhiên không gần nữ sắc, nhưng người như vậy lại càng hấp dẫn.

"Điện hạ phong thái hơn người, uy long như rồng tư thái như phượng. Nô tỳ ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, không nghĩ tới hôm nay lại có phúc ba đờ gặp được ngài” Một mỹ nhân mặt như hoa đào, lắc mông đi tới, cười quyến rũ nói: “Không biết nô tỳ có may mắn được ở lại hầu hạ điện hạ không?”

Thấy nàng ta chủ động dụ dỗ, những mỹ nhân khác đều đỏ mắt, thầm hận nàng ta to gan như vậy, nhưng có người thăm dò trước cũng không phải chuyện xấu.

“Nếu như có may mắn được ở lại hầu hạ điện hạ thì đó chính là phúc khí lớn nhất đời này của nô tỳ.” Mỹ nhân nói, dáng người quyến rũ tiến lên một bước, từ trong đám nữ nhân đi ra.

“Ngươi vui mừng quá sớm rồi.” Trong mắt phượng của Tư Mã Tĩnh tràn đầy vẻ chán ghét, hắn cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng ngấp nghé Cô?”

“Điện hạ, sao điện hạ lại nói như vậy?” Mỹ nhân thoáng sửng sốt, sau đó hai mắt đỏ lên, bắt đầu nức nở nói: “Chẳng lẽ nô tỳ không đủ xinh đẹp sao?”

Từ “ngấp nghé” này dùng thế này được à?

Nàng ta đã sớm nghe nói vị điện hạ này độc miệng, lời hắn nói luôn làm người ta tổn thương khó chịu, nàng ta đè nén khó chịu trong lòng, chỉ cần nàng ta thích ứng được thì sau này nàng ta sẽ là hoàng phi thân phận tôn quý, chứ không phải một cung nữ đê tiện nữa.

“Hạng người tư sắc tầm thường, không biết Sở Quý Phi cố ý chiếu lệ, hay là mù thật, mới chọn được cái thứ thế này.” Tư Mã Tĩnh dựa vào ghế, thở dài nói.

“Điện hạ…” Mỹ nhân miễn cưỡng kìm nén nước mắt tủi thân.

Nhìn thấy nàng ta gặp trở ngại, mấy mỹ nhân khác đến cùng nàng ta không khỏi nhịn cười đầy vẻ chế nhạo.

"Các ngươi cười cái gì? Nếu nàng ta là tư sắc tầm thường thì các ngươi như bị khuyết tật." Tư Mã Tĩnh nhìn lướt qua một đám nữ tử, cười một tiếng đầy châm chọc.

Lần này tiếng cười hoàn toàn dừng lại, mười mấy nữ tử đồng thời ngậm miệng lại.

Thái Tử điện hạ quả nhiên có độc.

"Điện hạ, ngài không thích thì thôi, hà cớ gì còn phải nhục nhã người khác? Điện hạ cứ nói thẳng ngài thích kiểu nữ tử gì, dù sao nương nương cũng sẽ sắp xếp thỏa đáng cho điện hạ.”

Phất Liên cúi đầu cố nén vẻ lạnh lùng trong mắt, cung kính nói, ở trong thâm cung lâu như vậy, nàng ta coi như đã chứng kiến vị điện hạ này lớn lên như thế nào, ngay cả bệ hạ cũng dám chống đối, mấy người các nàng lúc này tính là gì?

Trước khi đến đây, nàng ta đã nghĩ đến thất bại, như quý phi nương nương có lệnh, nàng ta không thể không nghe.

Nương nương có lệnh, những mỹ nhân này nhất định phải đưa vào Đông Cung, cho dù là bằng thân phận cung nữ cũng được.

“Từ lúc nào đến lượt quý phi nhúng tay vào chuyện của Cô rồi?” Tư Mã Tĩnh cười cười, vẻ mặt thản nhiên nhìn nàng ta: “Nếu không có chuyện gì thì lui ra ngoài đi.”

Phất Liên chưa từ bỏ ý định: "Dù sao đây cũng là tấm lòng thành của nương nương, nếu điện hạ không muốn giữ lại làm thiếp thì làm cung nữ cũng không sao."

Rốt cuộc vẫn là Hữu Hi có mắt, ở bên nhìn hồi lâu, biết điện hạ đã mất kiên nhẫn nên vội vàng tiến lên ngăn cản.

Dưới sự trợ giúp của thị vệ, Phất Liên và mười mấy mỹ nhân kia cứ thế bị mời ra khỏi Đông Cung.

*

Thấy người đã đi hết, Tư Mã Tĩnh cũng không thèm nói nhảm nữa, lập tức bảo Hữu Hỉ phái người ngăn cản tất cả cung nữ được phái đến đối phó Sở Ngọc Lang lại, đuổi về Hàm Lộ cung.

Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, phía trước có việc bẩm báo, Ngu lão thái gia cầu kiến Thái Tử điện hạ.

Ngu lão thái gia từng làm thái phó cho Thái Tử một thời gian, từ nhỏ Tư Mã Tĩnh chưa từng gặp mẫu hậu, nhưng vô cùng khoan dung với người Ngu gia, cũng thật lòng kính trọng với ngoại tổ Ngu lão này.

"Cho người vào đi."

Tư Mã Tĩnh đứng lên, bảo nội thị dâng trà.

Chẳng mấy chốc, một ông lão mặc quan bào màu đỏ bước vào. Râu tóc màu muối tiêu, nhưng đôi mắt vẫn như mắt ưng.

Ông lão này trời sinh có vẻ ngoài khôn khéo ngấm ngầm mưu tính, nhưng lại không khiến người khác sinh lòng nghi kỵ.

“Tổ phụ có chuyện gì sao?” Khóe miệng Tư Mã Tĩnh hơi cong lên.

“Lão thần tham kiến ​​Thái Tử điện hạ.” Ngu Giang Thành trịnh trọng hành lễ, lại bị Tư Mã Tĩnh ngăn lại.

Hắn cười: “Không có ai ở đây, tổ phụ cần gì phải khách sáo với cô như vậy?”

"Điện hạ nói quá lời, một tiếng tổ phụ này, lão thần đảm đương không nổi." Ngu Giang Thành thay đổi sắc mặt, đôi mắt già nua vẫn có chút không cam lòng, ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tĩnh: “Qua mấy tháng nữa điện hạ sẽ thành hôn, lão thân nhìn ngài từng chút trưởng thành, thời gian trôi qua trong nháy mắt, điện hạ đã sắp thú thê rồi.”

Trên mặt Tư Mã Tĩnh cũng có chút cảm động, từ nhỏ tổ phụ đã đối xử rất tốt với hắn, gần như chăm sóc hắn lớn lên, từ lúc vỡ lòng đến nay cũng đã gần hai mươi năm.

“Chỉ là, tuy hôn sự này là do bệ hạ tứ hôn, không thể thay đổi.” Ngu Giang Thành do dự hỏi: “Hay là điện hạ chọn thêm hai trắc phi, cùng tiến Đông Cung với nữ nhi Sở gia kia?”

Lúc trước chiếu chỉ ban ra, ông ta không tin là do đích thân điện hạ xin thánh chỉ, dù sao ông ta cũng biết rõ điện hạ chán ghét Sở gia đến mức nào.

Lúc đó ông ta tức giận đến suýt nữa đến Thừa Đức điện quỳ xuống van xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ, nhưng bị người nhà ngăn cản, một khi thánh chỉ đã ban thì không thể thu hồi.

Tư Mã Tĩnh khó hiểu nhìn ông ta: "Cho dù thánh chỉ có thể thay đổi thì sao phải đổi? Thánh chỉ kia là do Cô dây dưa rất lâu, phụ hoàng mới đồng ý ban hôn sự này.”

Cái gì?

Sắc mặt Ngu Giang Thành cứng đờ, không dám tin nhìn hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện