Vừa dùng cơm trưa xong đã nghe tiếng điện thoại, Dương Thảo liền bắt máy, chưa kịp lên tiếng thì nghe đầu dây bên kia vang lên chất giọng sốt sắng:
- A lô? Có phải nhà họ Dương không ạ, làm ơn cho tôi gặp cô Thảo!
- Tôi đây, cho hỏi là ai vậy? - Cô ơi, tôi là Quý người làm ở nhà họ Cao đây ạ! Tôi đang ở bên Luân Đôn với cậu Phong đó cô, có chút chuyện với cậu nên tôi gọi cho cô...
- Cao Phong xảy ra chuyện gì? - Dương Thảo lập tức lo lắng.
- Dạ, tối qua cậu Phong uống nhiều rượu quá, lúc đó trời khuya sương lạnh nên sáng ra cậu bị sốt cao! Tôi không nói được ngoại ngữ, không biết cách mời bác sĩ! Tôi không dám gọi về nhà vì sợ ông bà lo! Tôi rối lắm, đành gọi điện cho cô!
Chất giọng rối bời từ tên người làm càng khiến nỗi lo của Dương Thảo thêm tăng. Bây giờ phải làm sao, Cao Phong bị sốt còn Quý thì chẳng biết nói tiếng Anh, biết bảo hắn thế nào đây? Đảo mắt cố nghĩ cách thật nhanh, xong cô liền nói ngay:
- Tôi sẽ gọi điện cho ông Liam, nhờ ông ấy gọi bác sĩ đến khám cho Cao Phong! Anh cứ bình tĩnh ở bên cạnh cậu Hai, tôi sẽ đáp chuyến bay sang Anh quốc!
Nhờ là con gái của chủ thương cảng Dương Bộ nên Dương Thảo mau chóng mua được hai vé máy bay khởi hành vào tối nay. Cô sắp xếp hành lý rồi cùng Xuân đi ra ngoài xe. Vừa lúc thế nào cổng nhà mở, chiếc Peugeot 202s chạy vào trong sân. Dương Thảo thấy Lương Bằng xuống xe và bước nhanh đến chỗ mình, hỏi:
- Cô Thảo, cậu Phong thế nào rồi? Tôi vừa nghe cậu Đình nói cậu ấy bị sốt cao!
- Tôi nghĩ ông Liam đã mời bác sĩ khám cho anh ấy. Bây giờ tôi phải ra sân bay để kịp chuyến bay sang Anh quốc!
- Cô sẽ đi Luân Đôn?
- Tôi không yên tâm khi để Cao Phong như vậy!
- Vậy cứ nhờ ông Liam giúp đỡ, cô định ra sân bay lúc trời tối thế này ư?
- Tôi không thể chờ đến sáng, khi nào nhìn thấy Cao Phong thì tôi mới yên tâm!
Trông thái độ hết sức lo lắng đó, Lương Bằng chợt nhiên nói câu này:
- Đúng là cô Thảo lúc nào cũng đặt cậu Phong lên vị trí hàng đầu. Chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu ấy, cô sẽ không chần chừ một giây phút nào.
Dương Thảo khựng lại trong chốc lát, tiếp theo thì quay qua nhìn anh:
- Yêu một người là như thế, và đấy là điều tôi lựa chọn.
Bất giác, Lương Bằng nhớ đến người mẹ quá cố. Bà cũng đã dành cả đời và tình yêu lớn lao cho cha anh - người đàn ông mà bà biết rõ sẽ không bao giờ quay về!
- Tôi... vẫn muốn hỏi cô một lần nữa: Có thật cô chưa từng oán trách cậu Phong?
Dường như Dương Thảo nhận ra một cảm xúc lạ lùng trong đôi mắt vô định ấy, và dù rằng anh cũng đã từng hỏi cô một lần y hệt thế.
- Vấn đề không phải ở Cao Phong mà là tôi chọn lựa điều gì. Tôi muốn ở bên anh ấy, tiếp tục kiên trì. Với người đó, tôi không thể buông tay! Quan trọng hơn hết, đây là tình cảm của bản thân tôi, Cao Phong không cần có trách nhiệm về nó!
Dứt lời, Dương Thảo đóng cốp xe lại rồi bảo Xuân đi gọi Sơn trong khi Lương Bằng vẫn đứng yên lặng với cái nhìn không chớp. Vẻ như anh lại hiểu thêm điều nào đó về mẹ mình thông qua hình ảnh của Dương Thảo.
"Yêu cha con là quyết định của mẹ."
Đúng là, mẹ anh thật sự chưa bao giờ oán hận cha anh! Và có lẽ, chính bà cũng đã hạnh phúc với lựa chọn đó... Thế là đủ rồi!
Thấy Dương Thảo sắp vào trong xe, Lương Bằng nhanh chóng nói với theo:
- Tôi nghĩ cậu Phong cũng đang chờ cô ở Luân Đôn.
Dương Thảo liền mỉm cười, tiếp theo sực nhớ ra một chuyện nên dặn dò:
- Anh lưu ý đến Phương Di nhé, tôi sợ con bé lại làm những chuyện không hay.
Sau đó, chiếc Citroen Traction Avant 1949 chạy ra khỏi sân nhà họ Dương. Đứng tần ngần vài phút, Lương Bằng cũng bước về phía xe ô tô.
Trong xe, Dương Thảo liên tục cầu nguyện rằng, trước khi mình đến được Luân Đôn chỉ hi vọng Cao Phong sẽ không xảy ra chuyện gì! Và trong lúc cô lo lắng cho anh chàng họ Cao thì một sự việc bất ngờ khác sắp diễn ra đã làm thay đổi phần nào diễn biến của tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở". Hơn nữa, nó còn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô...
Lương Bằng nhác trông thấy một bóng dáng khá thân quen bước chậm rãi trên lề đường khi chiếc Peugeot 202s rẽ qua con đường nọ. Chẳng quá lâu sau, anh nhận ra đó là Phương Di. Thắc mắc không rõ cô chủ này đi đâu vào trời tối, anh liền tấp xe vào rồi mau chóng bước ra, tiến đến chỗ cô.
Đang cúi đầu thì Phương Di bắt gặp một mũi giày dừng ngay phía trước, chậm rãi ngước lên nhìn mới thấy Lương Bằng đang ở ngay trước mặt.
- Cô Di định đi đâu vào giờ này vậy?
Hôm gặp ở trường đại học đến nay cũng đã hai ngày, Phương Di đáp hời hợt:
- Em đi dạo cho khuây khoả, ở nhà chỉ toàn nghĩ đến chuyện buồn.
- Cô đi như thế lỡ chẳng may gặp kẻ xấu thì sao?
- Có biết bao nhiêu cô gái cũng đi như em mà, anh đừng lo.
Lần trước chứng kiến cảnh Phương Di vì ghét Mai Cẩm Tú mà cắt nát chiếc áo dài sau đó còn nhìn cảnh cô khóc lóc, thử hỏi làm sao Lương Bằng yên tâm. Lại nhớ đến lời nhắc nhở của Dương Thảo, anh nghĩ cũng nên lưu tâm đến cô chủ này.
- Hay thế này, cô Di muốn đi đâu thì tôi sẽ đi cùng.
Trước nụ cười thân thiện đó, Phương Di im lặng một lúc rồi trả lời ngay:
- Em muốn anh cùng em đến chỗ này...
Nếu lúc ấy Lương Bằng biết nơi Phương Di đến là đâu thì chắc chắn sẽ ngăn cản. Là một quán rượu ở khu Bùi Viện, thế ra cô chủ này muốn "nhậu". Hết quan sát khách khứa ra vào nói chuyện ồn ào, Lương Bằng nhìn lại Phương Di đang nốc những ly rượu đồng thời nhăn mặt lè lưỡi vì chất cay nồng, cất tiếng khuyên ngăn:
- Cô Di đừng uống nữa, chỗ này không hay đâu.
- Nếu anh sợ thì về đi... Chỗ này có gì xấu nào, đến uống rượu quên sầu thôi.
- Nhưng cô là con gái, ông bà Phương biết được thì chết.
- Hôm nay cha mẹ em đi dự đám cưới ở tận Mỹ Tho, làm sao biết chứ...
Vừa nói, Phương Di vừa ngửa cổ uống tiếp. Còn Lương Bằng nhìn ái ngại và chẳng biết nên làm sao. Vì hiểu rõ tính Phương Di nên Lương Bằng càng khó dùng chiêu ép buộc, khéo cô sẽ la hét vùng vẫy để rồi người người ở đây lại tưởng anh ức hiếp con gái nhà lành. Chợt,anh thấy Phương Di đưa ly rượu cho mình:
- Này, đã đến đây thì anh phải uống một ly chứ!
- Tôi không được phép uống rượu đâu thưa cô.
- Anh không có chuyện phiền não à? Anh đã từng thích thầm ai chưa?
Câu hỏi vô tình từ Phương Di bất giác khiến Lương Bằng nhớ đến Dương Thảo... Sự thật mà nói, anh đối với cô chủ ấy có lẽ không phải thứ tình yêu mãnh liệt sâu sắc như cách cô yêu Cao Phong. Có lẽ là một chút ngưỡng mộ, một chút để tâm. Nhưng lòng biết rõ hơn ai hết, thứ tình cảm lưng chừng này sẽ không có hồi kết, trái tim cô chỉ có Cao Phong. Chẳng những thế, linh cảm mách bảo anh rằng: cậu Phong rồi cũng sẽ đáp lại tấm chân tình đó!
- Sao nào...? Nếu buồn thì anh nên uống đi...
Phương Di chống cằm, gương mặt đỏ bừng và miệng cứ lẩm bẩm. Vẻ như lời nói nửa tỉnh nửa mê ấy đang dần thuyết phục được Lương Bằng. Hình ảnh Dương Thảo hối hả chạy ra sân bay khiến anh nhanh chóng cầm ly rượu lên rồi uống. Thôi được rồi, bây giờ anh cũng uống rượu để quên đi nỗi buồn cùng sự nặng trĩu đang vương vấn này, và sau đó anh sẽ từ bỏ!
Thấy Lương Bằng bắt đầu rót rượu vào ly, Phương Di vừa cười cười vừa nấc cục một tiếng khô ran sau đó lại tiếp tục uống. Những chai rượu dần cạn đáy và hậu quả là khi đêm đã khuya, sắp qua giờ giới nghiêm thì cả hai gần như say khướt.
Bà Lượm, người ở trong nhà họ Phương, liền mau chóng mở cổng. Thấy cô chủ nhỏ say tuý luý được một chàng trai cũng say mèm dìu vào trong bằng những bước lảo đảo. Tính ra Lương Bằng khá tài tình vì còn biết cúi chào bà Lượm rồi nói:
- Tôi... là Lương Bằng... ở nhà họ Cao. Cô Di say quá nên tôi đưa về đây...
- Dạ cảm ơn cậu Bằng, cậu để tôi dìu cô chủ.
Vừa nói, bà Lượm vừa đưa tay ra định đỡ lấy Phương Di thì thình lình bị cô chủ nhỏ hất tay ra, có lẽ do đang say nên cô không nhận ra bà. Cả người dựa hẳn vào Lương Bằng, cô nói lí nhí còn tay thì xua liên tục hệt như muốn đuổi bà Lượm. Trông thế, anh chàng họ Lương liền bảo với người đàn bà đi ở rằng:
- Thôi, dì cứ nói phòng cô ấy ở đâu để tôi đưa lên đấy...
Mở cửa phòng, Lương Bằng hơi loạng choạng bước vào trong, đưa tay bật đèn. Chậm rãi, anh dìu Phương Di đang say khướt nằm xuống giường tiếp theo thì cũng ngồi phịch xuống đất cốt làm mình tỉnh táo hơn. Rất nhanh, có tiếng gõ cửa.
- Tôi nhúng khăn ấm rồi thưa cậu, để tôi vào chăm cho cô.
- Vất vả cho dì, cứ để tôi làm... Khuya rồi dì cũng về phòng nghỉ đi, khi nào xong tôi sẽ ra về.
Bà Lượm thoáng lưỡng lự nhưng nghĩ còn có ông Vệ gác cổng canh chừng nên bà cũng gật đầu, rời đi. Lương Bằng đóng cửa phòng lại, đầu đã tỉnh táo hơn chút liền đi lại giường đắp chiếc khăn ấm lên trán Phương Di. Trông thấy đôi giày cao gót vẫn còn ở trên đôi chân cô, anh ngồi xuống giường chậm rãi tháo nó ra. Định kéo chăn đắp thì bất ngờ anh bị cô choàng tay qua cổ, ôm chặt. Suýt ngã nhào nhưng may thay cơ thể còn khựng lại được, Lương Bằng nhanh chóng gỡ đôi tay kia ra thế nhưng anh chợt nghe cô hỏi đứt quãng:
- Cao Đình... sao anh lại không thích em...?
- Cô Di... tôi không phải cậu Đình...
- Không! Anh hãy trả lời em đi!
Cứ ngỡ say đến không biết trời trăng gì nữa, nào ngờ Phương Di mở mắt ra nhìn chằm chằm Lương Bằng. Dù vậy, trong đôi mắt ấy chỉ phản chiếu hình ảnh một chàng trai khác. Uống rượu vào sẽ quên ư, không phải đâu! Đầu óc chếnh choáng chẳng tỉnh táo mà sao nỗi đau vẫn cứ chất chồng?
Lương Bằng thấy rõ ánh mắt của cô gái đang ôm mình chứa đầy nỗi buồn đến nao lòng, dòng lệ cứ bám theo hàng mi ươn ướt mãi chẳng chịu rơi. Phải chăng, anh cũng giống hệt Phương Di, hình bóng trong mắt anh lúc này cũng là một cô gái khác? Cô ấy cũng đau khổ vì không được người mình yêu đáp lại...
Không còn ý định tháo tay Phương Di ra nữa, Lương Bằng khẽ khàng đưa tay lên gạt nhẹ giọt nước mắt chực rơi kia. Cảm nhận chút hơi ấm thoảng qua trên da mặt, Phương Di càng chăm chú nhìn Lương Bằng với nỗi mơ màng da diết. Tiếp theo, hai gương mặt áp sát lại gần, gần hơn nữa. Nụ hôn lướt nhẹ trên hai bờ môi, ban đầu còn ngập ngừng nhưng sau đó trở nên gấp gáp hơn...
Cơn say kéo hai con người đang cô đơn đến gần nhau trong một đêm tối lặng lẽ, tại căn phòng vừa mới tắt đèn.
***
Ánh nắng buổi sớm chiếu rọi vào cửa sổ phòng, Phương Di sực tỉnh, đầu đau kinh khủng. Đưa đôi mắt mơ màng nhìn quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc mọi khi thế nhưng khi tia nhìn chuyển qua bên cạnh thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất, và cô mở bừng mắt bởi trông rõ gương mặt say ngủ của một chàng trai. Tức thì ngồi bật dậy, Phương Di sửng sốt nhận ra Lương Bằng đang nằm trên giường mình.
- Không!!!
Phương Di hét rất to, đến nỗi Lương Bằng cũng phải tỉnh giấc. Chậm rãi ngồi dậy, anh nheo mắt nhìn quanh căn phòng xa lạ. Đây là đâu vậy? Vừa tự nhủ anh vừa sờ đầu rồi từ từ quay qua bên cạnh. Y hệt Phương Di, cơn buồn ngủ váng vất biến mất ngay tức khắc khi anh bắt gặp cô đang ngồi trên giường quấn tấm chăn ngang người chỉ để lộ bờ vai trần cùng đôi chân trần đang co lại, đôi mắt cô hướng vào chàng trai đối diện nửa thẫn thờ nửa ấm ức.
Sau một chốc bần thần, Lương Bằng đảo mắt xuống người mình, chúa ơi đằng sau tấm chăn kia là một cơ thể không có lấy mảnh vải che thân nào!
- Cô Di... rốt cuộc, chuyện này là sao vậy...?
Trước câu hỏi hoang mang của Lương Bằng, Phương Di mím môi kìm tiếng nấc:
- Anh hỏi em thì em biết hỏi ai? Sáng nay tỉnh dậy, em đã thấy chúng ta thế này...
- Tại sao...? Chuyện gì xảy ra vào tối qua? Tôi và cô Di hình như đã uống rất say sau đó tôi đưa cô về nhà rồi... hai chúng ta...
- A lô? Có phải nhà họ Dương không ạ, làm ơn cho tôi gặp cô Thảo!
- Tôi đây, cho hỏi là ai vậy? - Cô ơi, tôi là Quý người làm ở nhà họ Cao đây ạ! Tôi đang ở bên Luân Đôn với cậu Phong đó cô, có chút chuyện với cậu nên tôi gọi cho cô...
- Cao Phong xảy ra chuyện gì? - Dương Thảo lập tức lo lắng.
- Dạ, tối qua cậu Phong uống nhiều rượu quá, lúc đó trời khuya sương lạnh nên sáng ra cậu bị sốt cao! Tôi không nói được ngoại ngữ, không biết cách mời bác sĩ! Tôi không dám gọi về nhà vì sợ ông bà lo! Tôi rối lắm, đành gọi điện cho cô!
Chất giọng rối bời từ tên người làm càng khiến nỗi lo của Dương Thảo thêm tăng. Bây giờ phải làm sao, Cao Phong bị sốt còn Quý thì chẳng biết nói tiếng Anh, biết bảo hắn thế nào đây? Đảo mắt cố nghĩ cách thật nhanh, xong cô liền nói ngay:
- Tôi sẽ gọi điện cho ông Liam, nhờ ông ấy gọi bác sĩ đến khám cho Cao Phong! Anh cứ bình tĩnh ở bên cạnh cậu Hai, tôi sẽ đáp chuyến bay sang Anh quốc!
Nhờ là con gái của chủ thương cảng Dương Bộ nên Dương Thảo mau chóng mua được hai vé máy bay khởi hành vào tối nay. Cô sắp xếp hành lý rồi cùng Xuân đi ra ngoài xe. Vừa lúc thế nào cổng nhà mở, chiếc Peugeot 202s chạy vào trong sân. Dương Thảo thấy Lương Bằng xuống xe và bước nhanh đến chỗ mình, hỏi:
- Cô Thảo, cậu Phong thế nào rồi? Tôi vừa nghe cậu Đình nói cậu ấy bị sốt cao!
- Tôi nghĩ ông Liam đã mời bác sĩ khám cho anh ấy. Bây giờ tôi phải ra sân bay để kịp chuyến bay sang Anh quốc!
- Cô sẽ đi Luân Đôn?
- Tôi không yên tâm khi để Cao Phong như vậy!
- Vậy cứ nhờ ông Liam giúp đỡ, cô định ra sân bay lúc trời tối thế này ư?
- Tôi không thể chờ đến sáng, khi nào nhìn thấy Cao Phong thì tôi mới yên tâm!
Trông thái độ hết sức lo lắng đó, Lương Bằng chợt nhiên nói câu này:
- Đúng là cô Thảo lúc nào cũng đặt cậu Phong lên vị trí hàng đầu. Chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu ấy, cô sẽ không chần chừ một giây phút nào.
Dương Thảo khựng lại trong chốc lát, tiếp theo thì quay qua nhìn anh:
- Yêu một người là như thế, và đấy là điều tôi lựa chọn.
Bất giác, Lương Bằng nhớ đến người mẹ quá cố. Bà cũng đã dành cả đời và tình yêu lớn lao cho cha anh - người đàn ông mà bà biết rõ sẽ không bao giờ quay về!
- Tôi... vẫn muốn hỏi cô một lần nữa: Có thật cô chưa từng oán trách cậu Phong?
Dường như Dương Thảo nhận ra một cảm xúc lạ lùng trong đôi mắt vô định ấy, và dù rằng anh cũng đã từng hỏi cô một lần y hệt thế.
- Vấn đề không phải ở Cao Phong mà là tôi chọn lựa điều gì. Tôi muốn ở bên anh ấy, tiếp tục kiên trì. Với người đó, tôi không thể buông tay! Quan trọng hơn hết, đây là tình cảm của bản thân tôi, Cao Phong không cần có trách nhiệm về nó!
Dứt lời, Dương Thảo đóng cốp xe lại rồi bảo Xuân đi gọi Sơn trong khi Lương Bằng vẫn đứng yên lặng với cái nhìn không chớp. Vẻ như anh lại hiểu thêm điều nào đó về mẹ mình thông qua hình ảnh của Dương Thảo.
"Yêu cha con là quyết định của mẹ."
Đúng là, mẹ anh thật sự chưa bao giờ oán hận cha anh! Và có lẽ, chính bà cũng đã hạnh phúc với lựa chọn đó... Thế là đủ rồi!
Thấy Dương Thảo sắp vào trong xe, Lương Bằng nhanh chóng nói với theo:
- Tôi nghĩ cậu Phong cũng đang chờ cô ở Luân Đôn.
Dương Thảo liền mỉm cười, tiếp theo sực nhớ ra một chuyện nên dặn dò:
- Anh lưu ý đến Phương Di nhé, tôi sợ con bé lại làm những chuyện không hay.
Sau đó, chiếc Citroen Traction Avant 1949 chạy ra khỏi sân nhà họ Dương. Đứng tần ngần vài phút, Lương Bằng cũng bước về phía xe ô tô.
Trong xe, Dương Thảo liên tục cầu nguyện rằng, trước khi mình đến được Luân Đôn chỉ hi vọng Cao Phong sẽ không xảy ra chuyện gì! Và trong lúc cô lo lắng cho anh chàng họ Cao thì một sự việc bất ngờ khác sắp diễn ra đã làm thay đổi phần nào diễn biến của tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở". Hơn nữa, nó còn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô...
Lương Bằng nhác trông thấy một bóng dáng khá thân quen bước chậm rãi trên lề đường khi chiếc Peugeot 202s rẽ qua con đường nọ. Chẳng quá lâu sau, anh nhận ra đó là Phương Di. Thắc mắc không rõ cô chủ này đi đâu vào trời tối, anh liền tấp xe vào rồi mau chóng bước ra, tiến đến chỗ cô.
Đang cúi đầu thì Phương Di bắt gặp một mũi giày dừng ngay phía trước, chậm rãi ngước lên nhìn mới thấy Lương Bằng đang ở ngay trước mặt.
- Cô Di định đi đâu vào giờ này vậy?
Hôm gặp ở trường đại học đến nay cũng đã hai ngày, Phương Di đáp hời hợt:
- Em đi dạo cho khuây khoả, ở nhà chỉ toàn nghĩ đến chuyện buồn.
- Cô đi như thế lỡ chẳng may gặp kẻ xấu thì sao?
- Có biết bao nhiêu cô gái cũng đi như em mà, anh đừng lo.
Lần trước chứng kiến cảnh Phương Di vì ghét Mai Cẩm Tú mà cắt nát chiếc áo dài sau đó còn nhìn cảnh cô khóc lóc, thử hỏi làm sao Lương Bằng yên tâm. Lại nhớ đến lời nhắc nhở của Dương Thảo, anh nghĩ cũng nên lưu tâm đến cô chủ này.
- Hay thế này, cô Di muốn đi đâu thì tôi sẽ đi cùng.
Trước nụ cười thân thiện đó, Phương Di im lặng một lúc rồi trả lời ngay:
- Em muốn anh cùng em đến chỗ này...
Nếu lúc ấy Lương Bằng biết nơi Phương Di đến là đâu thì chắc chắn sẽ ngăn cản. Là một quán rượu ở khu Bùi Viện, thế ra cô chủ này muốn "nhậu". Hết quan sát khách khứa ra vào nói chuyện ồn ào, Lương Bằng nhìn lại Phương Di đang nốc những ly rượu đồng thời nhăn mặt lè lưỡi vì chất cay nồng, cất tiếng khuyên ngăn:
- Cô Di đừng uống nữa, chỗ này không hay đâu.
- Nếu anh sợ thì về đi... Chỗ này có gì xấu nào, đến uống rượu quên sầu thôi.
- Nhưng cô là con gái, ông bà Phương biết được thì chết.
- Hôm nay cha mẹ em đi dự đám cưới ở tận Mỹ Tho, làm sao biết chứ...
Vừa nói, Phương Di vừa ngửa cổ uống tiếp. Còn Lương Bằng nhìn ái ngại và chẳng biết nên làm sao. Vì hiểu rõ tính Phương Di nên Lương Bằng càng khó dùng chiêu ép buộc, khéo cô sẽ la hét vùng vẫy để rồi người người ở đây lại tưởng anh ức hiếp con gái nhà lành. Chợt,anh thấy Phương Di đưa ly rượu cho mình:
- Này, đã đến đây thì anh phải uống một ly chứ!
- Tôi không được phép uống rượu đâu thưa cô.
- Anh không có chuyện phiền não à? Anh đã từng thích thầm ai chưa?
Câu hỏi vô tình từ Phương Di bất giác khiến Lương Bằng nhớ đến Dương Thảo... Sự thật mà nói, anh đối với cô chủ ấy có lẽ không phải thứ tình yêu mãnh liệt sâu sắc như cách cô yêu Cao Phong. Có lẽ là một chút ngưỡng mộ, một chút để tâm. Nhưng lòng biết rõ hơn ai hết, thứ tình cảm lưng chừng này sẽ không có hồi kết, trái tim cô chỉ có Cao Phong. Chẳng những thế, linh cảm mách bảo anh rằng: cậu Phong rồi cũng sẽ đáp lại tấm chân tình đó!
- Sao nào...? Nếu buồn thì anh nên uống đi...
Phương Di chống cằm, gương mặt đỏ bừng và miệng cứ lẩm bẩm. Vẻ như lời nói nửa tỉnh nửa mê ấy đang dần thuyết phục được Lương Bằng. Hình ảnh Dương Thảo hối hả chạy ra sân bay khiến anh nhanh chóng cầm ly rượu lên rồi uống. Thôi được rồi, bây giờ anh cũng uống rượu để quên đi nỗi buồn cùng sự nặng trĩu đang vương vấn này, và sau đó anh sẽ từ bỏ!
Thấy Lương Bằng bắt đầu rót rượu vào ly, Phương Di vừa cười cười vừa nấc cục một tiếng khô ran sau đó lại tiếp tục uống. Những chai rượu dần cạn đáy và hậu quả là khi đêm đã khuya, sắp qua giờ giới nghiêm thì cả hai gần như say khướt.
Bà Lượm, người ở trong nhà họ Phương, liền mau chóng mở cổng. Thấy cô chủ nhỏ say tuý luý được một chàng trai cũng say mèm dìu vào trong bằng những bước lảo đảo. Tính ra Lương Bằng khá tài tình vì còn biết cúi chào bà Lượm rồi nói:
- Tôi... là Lương Bằng... ở nhà họ Cao. Cô Di say quá nên tôi đưa về đây...
- Dạ cảm ơn cậu Bằng, cậu để tôi dìu cô chủ.
Vừa nói, bà Lượm vừa đưa tay ra định đỡ lấy Phương Di thì thình lình bị cô chủ nhỏ hất tay ra, có lẽ do đang say nên cô không nhận ra bà. Cả người dựa hẳn vào Lương Bằng, cô nói lí nhí còn tay thì xua liên tục hệt như muốn đuổi bà Lượm. Trông thế, anh chàng họ Lương liền bảo với người đàn bà đi ở rằng:
- Thôi, dì cứ nói phòng cô ấy ở đâu để tôi đưa lên đấy...
Mở cửa phòng, Lương Bằng hơi loạng choạng bước vào trong, đưa tay bật đèn. Chậm rãi, anh dìu Phương Di đang say khướt nằm xuống giường tiếp theo thì cũng ngồi phịch xuống đất cốt làm mình tỉnh táo hơn. Rất nhanh, có tiếng gõ cửa.
- Tôi nhúng khăn ấm rồi thưa cậu, để tôi vào chăm cho cô.
- Vất vả cho dì, cứ để tôi làm... Khuya rồi dì cũng về phòng nghỉ đi, khi nào xong tôi sẽ ra về.
Bà Lượm thoáng lưỡng lự nhưng nghĩ còn có ông Vệ gác cổng canh chừng nên bà cũng gật đầu, rời đi. Lương Bằng đóng cửa phòng lại, đầu đã tỉnh táo hơn chút liền đi lại giường đắp chiếc khăn ấm lên trán Phương Di. Trông thấy đôi giày cao gót vẫn còn ở trên đôi chân cô, anh ngồi xuống giường chậm rãi tháo nó ra. Định kéo chăn đắp thì bất ngờ anh bị cô choàng tay qua cổ, ôm chặt. Suýt ngã nhào nhưng may thay cơ thể còn khựng lại được, Lương Bằng nhanh chóng gỡ đôi tay kia ra thế nhưng anh chợt nghe cô hỏi đứt quãng:
- Cao Đình... sao anh lại không thích em...?
- Cô Di... tôi không phải cậu Đình...
- Không! Anh hãy trả lời em đi!
Cứ ngỡ say đến không biết trời trăng gì nữa, nào ngờ Phương Di mở mắt ra nhìn chằm chằm Lương Bằng. Dù vậy, trong đôi mắt ấy chỉ phản chiếu hình ảnh một chàng trai khác. Uống rượu vào sẽ quên ư, không phải đâu! Đầu óc chếnh choáng chẳng tỉnh táo mà sao nỗi đau vẫn cứ chất chồng?
Lương Bằng thấy rõ ánh mắt của cô gái đang ôm mình chứa đầy nỗi buồn đến nao lòng, dòng lệ cứ bám theo hàng mi ươn ướt mãi chẳng chịu rơi. Phải chăng, anh cũng giống hệt Phương Di, hình bóng trong mắt anh lúc này cũng là một cô gái khác? Cô ấy cũng đau khổ vì không được người mình yêu đáp lại...
Không còn ý định tháo tay Phương Di ra nữa, Lương Bằng khẽ khàng đưa tay lên gạt nhẹ giọt nước mắt chực rơi kia. Cảm nhận chút hơi ấm thoảng qua trên da mặt, Phương Di càng chăm chú nhìn Lương Bằng với nỗi mơ màng da diết. Tiếp theo, hai gương mặt áp sát lại gần, gần hơn nữa. Nụ hôn lướt nhẹ trên hai bờ môi, ban đầu còn ngập ngừng nhưng sau đó trở nên gấp gáp hơn...
Cơn say kéo hai con người đang cô đơn đến gần nhau trong một đêm tối lặng lẽ, tại căn phòng vừa mới tắt đèn.
***
Ánh nắng buổi sớm chiếu rọi vào cửa sổ phòng, Phương Di sực tỉnh, đầu đau kinh khủng. Đưa đôi mắt mơ màng nhìn quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc mọi khi thế nhưng khi tia nhìn chuyển qua bên cạnh thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất, và cô mở bừng mắt bởi trông rõ gương mặt say ngủ của một chàng trai. Tức thì ngồi bật dậy, Phương Di sửng sốt nhận ra Lương Bằng đang nằm trên giường mình.
- Không!!!
Phương Di hét rất to, đến nỗi Lương Bằng cũng phải tỉnh giấc. Chậm rãi ngồi dậy, anh nheo mắt nhìn quanh căn phòng xa lạ. Đây là đâu vậy? Vừa tự nhủ anh vừa sờ đầu rồi từ từ quay qua bên cạnh. Y hệt Phương Di, cơn buồn ngủ váng vất biến mất ngay tức khắc khi anh bắt gặp cô đang ngồi trên giường quấn tấm chăn ngang người chỉ để lộ bờ vai trần cùng đôi chân trần đang co lại, đôi mắt cô hướng vào chàng trai đối diện nửa thẫn thờ nửa ấm ức.
Sau một chốc bần thần, Lương Bằng đảo mắt xuống người mình, chúa ơi đằng sau tấm chăn kia là một cơ thể không có lấy mảnh vải che thân nào!
- Cô Di... rốt cuộc, chuyện này là sao vậy...?
Trước câu hỏi hoang mang của Lương Bằng, Phương Di mím môi kìm tiếng nấc:
- Anh hỏi em thì em biết hỏi ai? Sáng nay tỉnh dậy, em đã thấy chúng ta thế này...
- Tại sao...? Chuyện gì xảy ra vào tối qua? Tôi và cô Di hình như đã uống rất say sau đó tôi đưa cô về nhà rồi... hai chúng ta...
Danh sách chương