"Học trò Giang Vân Tu, bái kiến Quý phi nương nương, Thái tử điện hạ, Nhiếp chính vương." Giang Vân Tu quỳ trên đất, hành lễ về phía đài cao.

"Đứng dậy đi, ngươi là Giang Vân Tu?"

"Vâng, nương nương."

"Nghe nói ngươi có tài, bổn cung muốn hỏi ngươi, vậy bài thi ban đầu, ngươi đã trả lời thế nào?"

Đây chính là muốn kiểm tra tài văn chương của Giang Vân Tu trước mặt bá quan văn võ. Nếu Giang Vân Tu có thể làm mọi người kinh ngạc, tiệc Quỳnh Hoa này sẽ không thể thiếu màn đặc sắc này của hắn, Tam giáp Tiến sĩ đều bị hắn làm lu mờ. Tuy nói bài thi của Giang Vân Tu bị tráo đổi, nhưng vô tình lại được Cẩn quý phi đương triều xem trọng, sau này vào triều nhất định sẽ có thể một bước lên mây, nhất thời mọi người đều có chút ngưỡng mộ vận may của hắn.

Giang Vân Tu nhìn trên đài cao, ánh mắt trong sáng, hướng về phía Đế Tử Nguyên hỏi "Học trò nghe lời đồn trên phố chợ, đề thi khoa cử năm nay do Nhiếp chính vương và hai vị đại nhân cùng định ra, Điện hạ, không biết có phải không?"

Đế Tử Nguyên nhướng mày nói "Phải."

"Thống nhất Vân Hạ, trước khi Vân Tu vào trường thi, không nghĩ tới đề thi khoa cử năm nay sẽ như vậy."

"Hửm? Ngoài dự đoán của ngươi?"

"Vâng, ngoài dự đoán của học trò, nhưng lại hợp lý."

"Tại sao?"

"Vân Hạ có lịch sử hàng nghìn năm, triều đại thăng trầm không biết bao lần, đại thống cuối cùng chính là vương triều Đại Hạ cách đây bảy trăm năm. Cuối thời Đại Hạ, man di Bắc Tần và Đông Khiên nổi dậy, chia cắt Vân Hạ, bảy trăm năm sau, phía Bắc, Trung Nguyên, phía Đông của Vân Hạ thành lập thế chân vạc ba nước. Trong bảy trăm năm, Trung Nguyên ta chiến loạn liên miên, chư hầu phân tranh, trải qua vô số triều đại, mãi đến hai mươi hai năm trước, Thái tổ thống nhất Trung Nguyên lập nên vương triều Đại Tĩnh ta. Mặt khác, man di và Đông Khiên đang ngày một mạnh hơn, binh hùng tướng mạnh, sớm đã không còn là thị tộc yếu thế năm đó, hiện giờ triều ta muốn diệt hai nước, thống nhất Vân Hạ, khó hơn lên trời. Nên học trò mới nói, ban đầu khi nhìn thấy đề thi này, quả thật nằm ngoài dự đoán, khá bất ngờ không kịp đề phòng."

Nét mặt Giang Vân Tu bình tĩnh, không luống cuống, ăn nói đỉnh đạc đối mặt với Đế Tử Nguyên, nhiều triều thần sinh lòng nghi ngờ hắn rất ngạc nhiên, ánh mắt dò xét hắn thêm vài phần xem trọng.

"Vậy thì hợp lý của ngươi là gì?" Đế Tử Nguyên có vẻ hứng thú, nhẹ giọng hỏi.

Giang Vân Tu dừng lại một chút, mới nhìn Đế Tử Nguyên.

"Đại Tĩnh ta lập quốc chưa quá hai mươi hai năm, đã trải qua chín cuộc chiến loạn, tất cả đều do Bắc Tần hoặc Đông Khiên khiêu khích. Nói về gần đây, chiến loạn ba nước ba năm trước, mười thành trì biên cương thất thủ, Thi lão nguyên soái, Đại công chúa An Ninh tử trận sa trường, Thái tử điện hạ hi sinh bảo vệ nước nhà, tướng sĩ, dân chúng chết trên trên chiến trường cũng hơn trăm ngàn người, Đại Tĩnh ta đau buồn thương tiếc, Điện hạ trấn giữ biên cương ba năm, tận mắt chứng kiến đủ cảnh tang thương, muốn thống nhất Vân Hạ, kết thúc chiến tranh, là điều hợp lý."

Lời vừa nói ra, đừng nói triều thần, cả tám vương hầu đều khâm phục dũng khí của Giang Vân Tu. Không hổ là người được đồn đại có tài Trạng nguyên, lại có thể nói về loạn ba nước trước mặt Đế Tử Nguyên.

"Đây là ngoài dự đoán của ngươi, nhưng lại hợp lý?"

"Vâng."

"Nói cũng khá thông thấu, quả thật như ngươi nói, bổn vương trải qua chiến loạn, căm ghét chiến tranh."

Đế Tử Nguyên nghiêng người về phía trước, lại hỏi "Vậy ngươi nghĩ chiến hay hòa? Thống nhất hay chia rẽ? Đại Tĩnh rốt cuộc phải đi trên con đường nào?"

Đây chính là quốc sách, chúng thần thấy Đế Tử Nguyên đầy ý khẳng định với Giang Vân Tu, trong lòng thầm nghĩ đến Nhiếp chính vương có danh tiếng yêu quý người có tài, e là sau tiệc Quỳnh Hoa, không tránh khỏi phong thưởng, đưa vào triều.

"Học trò cho rằng, chiến không bằng hòa, thống nhất có lẽ là chiều hướng ngày sau của thiên hạ, nhưng tuyệt đối không phải là điều mà Đại Tĩnh có thể làm lúc này."

Khi Giang Vân Tu nói điều này, cả Hữu tướng Ngụy Gián và Lạc Minh Tây cũng không thể không nhìn hắn. Trong Nội các từng thảo luận về quốc sách của Bắc Tần Đông Khiên, Đế Tử Nguyên chủ trương khởi binh, đập tan hoàn toàn hai mãnh hổ Bắc Tần Đông Khiên. Những người khác lại cảm thấy Đại Tĩnh vừa mới ổn định được hai năm, dân chúng đang trong giai đoạn hồi phục, việc tái khởi binh sẽ gây bất lợi cho nền tảng quốc gia. Lời của Giang Vân Tu vừa hay hợp ý của Ngụy Gián và Lạc Minh Tây.

"Điện hạ, tuy Bắc Tần Đông Khiên nguyên khí đại thương trong trận chiến ba năm trước, nhưng binh lực hùng mạnh, không thể coi thường, triều ta đang trong giai đoạn hồi phục, nóng vội khởi binh sẽ chỉ làm tổn thương dân dúng, loạn nền tảng quốc gia, có hại chứ không có lợi."

Giọng nói trong trẻo của Giang Vân Tu vang lên trước điện Nhân Đức, hắn khom người trước Đế Tử Nguyên, bình tĩnh không chút sợ hãi "Điện hạ, Vân Tu vọng ngôn, xin Điện hạ thứ tội."

Thấy Hữu tướng không khỏi gật đầu, Đế Tử Nguyên dường như bị chấn động trước câu trả lời của Giang Vân Tu, không nói lời nào. Một ý cười lướt qua mắt Cẩn quý phi, nhẹ nhàng cất giọng, nụ cười đặc biệt nhân hậu "Bổn cung không hiểu chính sự, nghe lời của Giang sĩ tử cũng cảm thấy rất có lý. Ngươi quả nhiên là nhân tài xuất chúng, không phụ danh tiếng có tài văn chương Trạng nguyên! Thời gian qua ngươi đã chịu nhiều uất ức rồi, hôm nay bá quan đều ở đây, bổn cung nhất định sẽ trả cho ngươi công đạo trong vụ án này, chỉ đáng tiếc, khoa cử đã qua, đã chọn được Tam giáp, dù bổn cung quý trọng nhân tài cho Đại Tĩnh chúng ta, sợ là cũng không thể cho ngươi sớm ngày làm quan phụ mẫu, tạo phúc cho dân."

Cẩn quý phi vừa dứt lời, Thụy vương ở một bên đã lên tiếng "Nương nương, nếu vụ án gian lận khoa cử là thật, vậy Tam giáp năm nay đương nhiên không được tính. Bổn vương đề nghị mở lại khoa cử, thi lại lần nữa, cho mọi người một cơ hội công bằng."

Thụy vương vừa nói xong, đám sĩ tử đã ồn ào, bọn họ có thể vượt qua khoa cử đề tên bảng vàng, dĩ nhiên trong lòng có tự tin, nhưng được Cẩn quý phi lôi kéo nâng đỡ chỉ có mình Giang Vân Tu, nếu thi lại, bọn họ chưa chắc có tên trên bảng!

Vẻ mặt của tân khoa Tam giáp ngồi giữa chúng quan tỏ ra tức giận, đặc biệt là ấu tử Triệu Nhân của Tề Nam Hầu. Hắn chưa đầy mười lăm tuổi, có tài văn chương nổi bật trong số các học trò ở Sùng Văn các, cả Viện chính và Đế Tẫn Ngôn cũng xem trọng hắn, khoa cử lần này có thể làm bản thân vinh quang, rũ bỏ cái danh công tử thế gia quần là áo lụa không có tích sự. Hắn rất ngạc nhiên khi đề thi khoa cử giống với đề bài do Đế Tẫn Ngôn đưa ra, nhưng cũng chỉ nghĩ là trùng hợp, không quá để tâm, vẫn bình tĩnh trả lời, không ngờ lại bị cuốn vào vụ án gian lận khoa cử, không chỉ mất thanh danh, còn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nếu không phải trong lòng hắn ngay thẳng, hôm nay tuyệt đối sẽ không đến tiệc Quỳnh Hoa này để chịu nhục.

Triệu Nhân còn nhỏ, sắc mặt đỏ bừng, định đứng lên phản bác, nhưng đã có người đi trước hắn một bước.

"Thụy vương gia, vụ án của Đại Lý Tự còn chưa kết án, người dựa vào đâu mà nói Tam giáp không được tính. Nhi tử của bổn hầu, bổn hầu biết rõ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thấp hèn đó, bổn hầu hôm nay ở trước mặt văn võ cả triều lấy tước vị Hầu tước của phủ Tề Nam Hầu ta đảm bảo, chứng minh nhi tử ta tuyệt đối không phải là người làm rối khoa cử loạn triều cương!" Tề Nam Hầu bước khỏi chỗ ngồi, tức giận trừng mắt nhìn Thụy vương, lớn tiếng nói.

Tề Nam Hầu năm đó theo Thái tổ chinh chiến thiên hạ, tính tình nóng nảy không ai dám động vào, hắn là bảo bối quý nhất của lão đầu nhà hắn, hiện giờ Triệu Nhân bị vu oan, giống như thùng thuốc súng bị châm ngòi. Ông tòng quân từ sớm, là lão công thần đi theo Thái tổ, nếu tính ra còn cao hơn Thụy vương một bậc, cũng chỉ có ông là người duy nhất dám hét lên với thân vương như vậy. Triệu Nhân được phụ thân che chở, hai mắt ửng hồng, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, trong lòng nhất thời kiên cường hẳn lên.

Thụy vương bị Tề Nam Hầu quát đến mức sắp không giữ được thể diện, tức giận nói "Lão hầu gia, bổn vương thấy con cháu nhà người ta cũng có tài Trạng nguyên, lẽ nào chỉ có tiểu tử nhà ông là bảo bối yêu quý thôi sao?" thấy Tề Nam Hầu sắp nổi cơn, Thụy vương lại nói "Hơn nữa, ngoài ông ra, ai có thể đảm bảo Triệu Nhân trong sạch!"

"Thần có thể." một giọng nói đột ngột vang lên từ chỗ triều thần.

Mọi người nghe tiếng nhìn sang, trên ghế Tam giáp, tân khoa Trạng nguyên Lương Dĩ Bân đứng dậy đi tới dưới đài cao, đứng cách Giang Vân Tu ba bước, cao giọng nói "Gian lận khoa cử chỉ có thể lừa gạt nhất thời, không thể lừa gạt cả đời, học thức văn chương cũng vậy, tuy thần và Triệu Nhân quen biết chỉ mới một tháng ngắn ngủi, nhưng Thám hoa lòng mang thiên hạ, thần rất kính phục, thần bằng lòng dùng mũ Trạng nguyên này, chứng minh Triệu Nhân quả thật có tài, không phụ danh tiếng Thám hoa. Thần cũng tin khoa cử lần này là do thực lực thật sự của hắn đạt được, tuyệt đối không giở trò dối trá."

Lương Dĩ Bân đến từ Hoài Nam, Giang Vân Tu đến từ Nhữ Dương, cả hai đều nổi tiếng ngang nhau, ngay cả khi Giang Vân Tu nổi bật trong tiệc Quỳnh Hoa hôm nay, nhưng khi Lương Dĩ Bân đứng trước bá quan cao giọng nói những lời này, cũng không có ai tiến lên bác bỏ.

Lương Dĩ Bân là Trạng nguyên được chọn ra từ khoa cử ba năm một lần của Đại Tĩnh, học thức nhân phẩm được cả triều công nhận, nếu hắn nói học thức của ai tốt, thì người đó tuyệt đối không phải là kẻ bất tài.

"Thần cũng có thể." Bảng nhãn Phương Huân ngồi cạnh Triệu Nhân bước tới cạnh Lương Dĩ Bân, giọng lanh lảnh nói "Thần và Lương huynh có cùng suy nghĩ, Thám hoa tuy còn nhỏ tuổi, nhưng học thức văn chương lại khiến Phương Huân kính phục. Mong Điện hạ tra rõ vụ án, trả trong sạch cho Thám hoa."

Hai mắt Triệu Nhân đỏ bừng, đột ngột bước tới cạnh hai người, thiếu niên hăng hái khí thế, chỉ trong thời gian nửa ngày, cả người đã trưởng thành hơn một chút, hắn nhìn về phía Đế Tử Nguyên, khuôn mặt thiếu niên chân thành cố chấp.

"Điện hạ, tuy thần sinh ra trong thế tộc, lớn lên trong nhà võ tướng, nhưng từ nhỏ đã được truyền dạy Nho học, lão sư cũng đối đãi chân thành, tuân theo lễ pháp triều đình, lần thi này lão sư chưa từng tư lợi thiên vị, bài tập và đề thi khoa cử giống nhau chỉ là trùng hợp, mong Điện hạ minh giám."

Triệu Nhân không hổ là học trò xuất sắc nhất của Sùng Văn các, càng không phụ dạy dỗ của Đế Tẫn Ngôn và các lão sư trong Sùng Văn các, trong cả trận đấu, tuy hắn nhỏ tuổi, nhưng một câu đã nói lên nỗi lòng của thế tộc võ tướng. Tại sao khi vụ án gian lận khoa cử lộ ra, mọi người đều nghi ngờ Triệu Nhân giở trò dối trá, Đế Tẫn Ngôn tư lợi thiên vị, còn không phải là do một số công tử quần là áo lụa và phế vật xuất hiện trong thế tộc sau khi Đại Tĩnh lập quốc, làm liên lụy đến thanh danh của cả thế tộc vương triều, hắn vừa dứt lời, mấy thế tộc ngồi cao xem náo nhiệt kéo lại tinh thần, ánh mắt có chút háo hức nhìn về phía Đế Tử Nguyên.

Tân khoa Tam giáp và Giang Vân Tu đứng trên bậc đá như hai đội quân đối mặt nhau, Thụy vương và Tề Nam Hầu ở bên cạnh vẫn đang thổi râu trừng mắt, đã nói đến mức này rồi, chỉ thiếu một người đứng ra làm chủ định án, luận thị phi, nhưng trên đài cao vẫn im lặng rất lâu, im lặng đến nỗi bàn tay của Cẩn quý phi cầm ly sứ cũng cứng đờ. Nàng ngước mắt nhìn sang trái, giọng Đế Tử Nguyên đã vang lên.

"Thật đáng tiếc."

Chỉ ba chữ, không nhẹ không nặng, thậm chí mang theo chút tiếc nuối. Không ai ngờ được, vào thời khắc quan trọng khi hai phe giao tranh trên tiệc Quỳnh Hoa, Nhiếp chính vương lại nói ra một câu như vậy.

Đáng tiếc cái gì? Lại tiếc cho ai? Chúng thần nhìn trên đài cao, Đế Tử Nguyên thu lại vẻ mặt lười biếng, ánh mắt nàng dừng trên người Giang Vân Tu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện