Giọng nói rơi vào tai, Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, suýt chút cười ra tiếng. Nàng lớn lên trong ổ thổ phỉ, ngày ngày lăn lộn giữa một đám hán tử thô bạo miệng toàn lời thô tục, có lời càn quấy nào chưa từng nghe, nàng khá bất ngờ khi nghe Hàn Diệp có thể nói mấy lời như vậy. Nhậm An Lạc suy nghĩ, dựa người vào tảng đá cao bên cạnh, giọng lười biếng, chỉ chỉ dòng suối, dáng vẻ xem nhẹ không nói lên lời.
"Điện hạ, thần không ghét bỏ người, thần sẽ ở đây nhìn người tắm rửa, chờ người tắm sạch rồi, thần sẽ dùng nước này để rửa mặt. Điện hạ là quân, có được vinh dự này, là phúc phận của thần."
Lời khách sáo mang theo cảm kích, nói đến mức đường đường chính chính, Hàn Diệp bị phản đòn không còn mảnh giáp, hắn nhìn Nhậm An Lạc "Nhậm khanh, thật sao?"
Lão thần tử Nhậm An Lạc gật gật đầu, Hàn Diệp nhíu mày, bắt đầu cởi đai lưng bằng gấm.
Động tác của Hàn Diệp có thể dùng bốn chữ 'thong thả ung dung' để hình dung, ngón tay hắn thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, chỉ một động tác như vậy lại toát lên vài phần ưu nhã của dòng dõi thiên hoàng quý tộc.
Nhậm An Lạc chẳng hề quan tâm, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Trong sơn cốc an tĩnh, xuất hiện hình ảnh quỷ dị của một mỹ nam tử thoát y dưới suối, một nữ tử khí phách hào hùng nhìn chằm chằm như hổ đói. Hoàng hôn dần buông, hơi nóng của dòng suối bay lên trong động, không khí bỗng trở nên mập mờ, nhất thời yên tĩnh có chút dọa người.
Đai lưng bằng gấm rơi trên đất, Hàn Diệp cởi bỏ áo trên, vừa lộ ra tấm lưng trần, một tiếng 'ây dô' kèm theo tiếng huýt sáo đột nhiên thổi tới, tức thì đánh bay bầu không khí vừa rồi, Hàn Diệp khoác áo lên cánh tay, xoay người, đối mặt với ánh mắt sáng ngời của Nhậm An Lạc hồi lâu, cuối cùng nhận thua "Khanh ...... lui ra đi."
Hàn Diệp thân trên trần trụi, cố gắng bày ra dáng vẻ uy nghi, Nhậm An Lạc mắt mày cong cong, thở dài cười nói "Ba ngàn giai nhân trong Đông cung của Điện hạ, xem ra đúng là vật trang trí." nói xong liền vỗ vỗ tay, xoay người ra khỏi sơn động, để lại Hàn Diệp sắc mặt cứng đờ đứng lẻ loi bên bờ suối.
Sau khi ra khỏi sơn động, bước chân nhanh nhẹn của Nhậm An Lạc cũng chậm lại, nàng buông lỏng bàn tay đang siết chặt, thở phào một hơi, không tự chủ sờ sờ vành tai ẩn trong mái tóc, vừa chạm vào đã thấy nóng như lửa, ánh mắt hơi kinh ngạc, lắc lắc đầu một hồi, sau khi hoàn hồn, vội đi đến dòng suối bên ngoài gian nhà trúc.
Trong sơn cốc yên tĩnh, Nhậm An Lạc cởi bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt, dùng nước lau sạch, cau mày nhìn mặt nạ trong tay. Mặt nạ này dùng thảo dược chế thành, dùng không được mấy ngày, nếu Uyển Thư còn không tìm đến sơn cốc này, sợ là không che giấu gương mặt thật được nữa.
Nhậm An Lạc là một người lạc quan, suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra cách nào, đành dứt khoát mang lại mặt nạ, xoay người trở về nhà trúc, nàng có chút mệt, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, kéo chăn đắp lên người bắt đầu ngủ.
Lúc Hàn Diệp tắm rửa thư giãn xong trở về nhà trúc với mái tóc ướt sũng, đã thấy dáng vẻ ngủ say khò khò của nàng.
Theo lý mà nói, Nhậm An Lạc lớn lên trong ổ thổ phỉ, lại là thống soái nắm giữ ba quân, lúc ngủ cũng phải vô cùng cảnh giác, nhưng mấy ngày nay trong sơn cốc, Hàn Diệp nhìn thấy nhiều nhất chính là tư thế nàng thản nhiên buông lỏng mà ngủ.
Có lẽ là do công lực mất hết nên mới như vậy, trong lòng hắn có chút buồn phiền, nhẹ nhàng đến cạnh giường trúc, nửa ngồi xuống.
Đôi mắt Nhậm An Lạc hẹp dài, Hàn Diệp nhớ lại dáng vẻ tác oai tác quái thường ngày của nàng ở kinh thành, có chút vui vẻ, chống cằm ngắm nhìn, nhìn hồi lâu luôn cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩn người nhìn chằm chằm khuôn mặt này hồi lâu, cuối cùng cảm thấy, dung mạo này kết hợp với ánh mắt ngang ngược hay ác liệt của Nhậm An Lạc thì có chút bình thường.
Ngày đó bên ngoài chùa Hóa Duyên, cả những chưởng môn lăn lộn hơn nửa đời trên giang hồ cũng không nhìn ra mặt nạ trên mặt Lỗ Văn Hạo, nhưng người trước mặt này lại dễ dàng nhận thấy, nếu không phải biết trước thì chỉ có một khả năng, nàng nhất định tinh thông thuật dịch dung.
Cảm giác khó chịu mơ hồ nảy sinh trong lòng từ lần đầu tiên hắn gặp Nhậm An Lạc cuối cùng cũng đã được giải thích.
Hàn Diệp không tự chủ được khẽ động ngón tay, có chút khổ não, đấu tranh nửa ngày, nhìn một vòng xung quanh, cảm thấy ở nơi vắng vẻ này thật là một cơ hội tốt để làm chút chuyện lén lút, hắn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đầu ngón tay dần chạm đến mặt của Nhậm An Lạc.
Một tấc lại một tấc, hơi thở như ngưng trệ, nhịp tim dồn dập còn mạnh hơn so với lúc lâm trận gϊếŧ địch, chỉ cần động tác nhanh một chút, hắn đã có thể nhìn thấy người luôn nhung nhớ mười năm qua có dáng vẻ thế nào khi trưởng thành.
Nhưng ...... lúc bàn tay gần chạm đến gò má Nhậm An Lạc đã dừng lại, hàng lông mày đẹp của Hàn Diệp nhíu chặt.
Nếu thật sự gỡ mặt nạ xuống, trên đời này sẽ không còn Nhậm An Lạc, chỉ còn duy nhất một Đế Tử Nguyên.
Ánh mắt lạnh băng của cô bé trước từ đường Đế gia mười năm trước đột nhiên hiện lên trước mắt, dần dần dung hợp với dung mạo ấm áp phóng khoáng của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp dùng một ý chí mạnh mẽ ép bản thân thu tay, nhìn chăm chăm người đang ngủ say hồi lâu, không nặng không nhẹ thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Một lát sau, người đang ngủ say trên giường trúc mở mắt, cử động tay chân có chút cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn bóng người đứng yên ngoài cửa sổ, ánh mắt không nhìn rõ cảm xúc, lần nữa nhắm lại.
Trong cốc bình an hòa hợp, nhưng bầu không khí trong đại doanh dưới chân núi Hóa Duyên lại vô cùng nặng nề, Thái tử rơi xuống vách núi mất tích đã hơn hai mươi mấy ngày, cũng đã sắp đến hạn Thái tử cải trang vi hành mà vua Gia Ninh ban, một đám người mày ủ mặt ê, cả ngày tìm người khắp núi, mắt lớn trừng mắt nhỏ, thở ngắn than dài.
Người rơi xuống vách núi không rõ sống chết là trữ quân Đại Tĩnh, nếu thật sự tìm không được, e là tướng sĩ cả doanh đều bị liên lụy.
An Ninh tìm suốt một đêm, kéo thân thể mỏi mệt về doanh trại, vừa vặn gặp Uyển Thư và Quy Tây đang tìm ở ngọn núi khác, giơ tay chào hỏi, hai bên yên lặng đi vào trong lều lớn.
"Quy Tây, ngươi kể lại tình hình ngày đó lần nữa xem." An Ninh nhíu mày, ngồi ở vị trí chính giữa, sắc mặt tuy mệt mỏi nhợt nhạt, nhưng khí chất vẫn oai hùng.
Quy Tây và Uyển Thư ngồi phía dưới, hắn nhìn Uyển Thư rồi chậm rãi thuật lại tình cảnh lúc Hàn Diệp và Nhậm An Lạc rơi xuống vách núi lần nữa. Đương nhiên, chuyện không nên nói, hắn cũng không nhiều lời.
An Ninh nghe xong, thở dài "Dù hoàng huynh chịu một chưởng một kiếm, nhưng An Lạc không bị thương nặng, sao nàng còn chưa trở về chứ?"
Bất kể Hàn Diệp còn sống hay đã chết, Nhậm An Lạc lẽ ra phải sớm bình an trở về. E là mọi người đều có chung suy nghĩ như vậy trong lòng, chỉ là không ai dám nói ra trước mặt An Ninh, nhưng hiện giờ nàng cũng nói như thế, sợ là đã không còn hi vọng gì với Thái tử. Nghĩ lại cũng đúng, bị trọng thương như vậy, đáy vực lại không có đại phu, làm sao có thể sống sót? Gần một tháng trôi qua, ngay cả những người đặt niềm tin vào Nhậm An Lạc cũng dần thất vọng. Suy cho cùng, đáy vực nguy hiểm muôn phần, chướng khí dày đặc, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Công chúa, ngày mai người nghỉ ngơi đi, ta và Quy Tây sẽ tiếp tục tìm kiếm, nói không chừng sẽ có tin tức." trong lòng Uyển Thư cũng không dễ chịu, thấy An Ninh ngày đêm không ngừng tìm người, kiến nghị nói.
"Không cần, ta sẽ đi cùng các ngươi." An Ninh xoa chân mày, phất tay với Uyển Thư và Quy Tây "Các ngươi cũng mệt rồi, về lều nghỉ ngơi trước đi."
Khi hai người đứng dậy đi gần đến cửa lều lớn, giọng nói yếu ớt của An Ninh truyền đến "Nếu ba ngày sau vẫn không tìm thấy, ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, báo tang cho hoàng huynh và An Lạc vào kinh."
Bước chân hai người khựng lại, cũng không phản đối, chỉ cúi đầu bước ra.
Trong lều lớn không một tiếng động, An Ninh tháo bỏ nét mặt kiên cường mạnh mẽ, suy sụp tựa người vào lưng ghế, che đi đôi mắt đau thương.
An Ninh từng nghĩ vượt qua cái đêm ở Phật đường trong điện Từ An mười năm trước là khoảng thời gian khó chịu đựng nhất cả đời này, lại không ngờ sau khi nói xong câu đó càng khó khống chế bản thân.
Nếu Đế Tử Nguyên vì nàng mà lặng lẽ chết ở đây, vậy tội của nàng phải tìm ai để cầu xin tha thứ? Nếu hoàng huynh tới lúc chết cũng không biết Nhậm An Lạc chính là Đế Tử Nguyên, vậy đời này của huynh ấy cũng rất oan uổng.
An Ninh chưa từng cảm nhận một cách chân thật như lúc này, gánh lấy oan khuất của Đế gia mà trưởng thành, trước giờ không chỉ có mình nàng. Hoàng huynh và Nhậm An Lạc rơi xuống vách núi, sống chết không rõ, mới là những người có đủ tư cách tồn tại nhất trên đời này.
Ngoài lều, Uyển Thư cúi đầu, mặt như đưa đám. Quy Tây đi theo sau nàng, cẩn thận nhìn nàng, ho nhẹ một tiếng, thấy nàng quay đầu, mới nói "Cô đừng gấp, tiểu thư nhà cô là cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu."
"Thái tử Điện hạ thì sao?"
Quy Tây trả lời vô cùng suôn sẻ "Điện hạ cũng là cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ còn sống."
Uyển Thư trợn mắt tức giận, giơ tay xua đuổi hắn "Đi đi, có mỗi một câu, ta đã nghe một tháng rồi, ngươi không thể nói câu nào mới mẻ hơn à!"
Uyển Thư vừa nói vừa tức giận đi vào lều, Quy Tây có chút luống cuống hiếm thấy, hắn sờ sờ bội kiếm, xoay người đi về phía đỉnh núi.
Bỏ đi, vẫn nên tiếp tục tìm thôi, hai nữ tử trong đại doanh đều như pháo nổ, nếu hai người kia thật sự không về được, nói không chừng hai nha đầu đó có ngày sẽ đốt sạch chỗ này, kéo theo một đám người chịu tai bay vạ gió.
Hàn Diệp và Nhậm An Lạc lại lười nhác thêm hai ngày ở trong cốc, cả người Nhậm An Lạc thật sự không còn tí sức nào, liền kéo Hàn Diệp tản bộ như thường lệ. Thân thể Hàn Diệp hiện tại đã khỏe hẳn, đoạn đường hai người họ tản bộ cũng trải dài cả sơn cốc, chầm chậm dạo cũng có thể đi hết nửa canh giờ.
Cả đoạn đường này, cỏ cây xanh tươi, lá phong đỏ rực, khi đêm đến, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Thấy bước chân Nhậm An Lạc có chút chậm đi, Hàn Diệp nói "Sau khi trở về ta sẽ đưa nhân sâm và linh chi đến phủ của nàng, ăn nhiều một chút."
Nhậm An Lạc lười biếng gật đầu, xua tay "Biết rồi, mỗi ngày người nói đến tận mấy lần." nàng vừa nói vừa ngáp một cái, tuỳ ý nói "Chúng ta đã kẹt ở đây một tháng rồi, không biết bên ngoài như thế nào nữa?"
"Thiên hạ thái bình." sắc mặt Hàn Diệp bình thản "Phụ hoàng muốn giấu tin tức chúng ta gặp nạn trong một tháng cũng không phải chuyện khó. Nhưng phái Thanh Thành ... nếu Thanh Thành lão tổ không còn trên nhân thế, phái Thanh Thành sẽ không là vấn đề gì lớn."
Nhậm An Lạc nhướng mày "Ồ?" đây là lần đầu tiên họ nói chuyện về bên ngoài kể từ khi họ rơi xuống sơn cốc tới nay.
"Quy Tây mất tích nửa năm, sợ là vận số chưa hết." Hàn Diệp đột nhiên nói một câu, nhưng không nói tiếp nữa.
Vừa lúc Nhậm An Lạc cũng muốn tránh đề tài này, trêu ghẹo nói "Người mang dáng vẻ ốm yếu bệnh tật này về, không sợ tân nương trong kinh lo lắng sao?"
Hàn Diệp cười cười, giọng có chút xa xăm "Sau khi về thì thành hôn ngay, đừng để nàng nhìn thấy là được."
Lời vừa dứt thì đột nhiên trầm mặc, không khí giữa hai người có chút lúng túng, hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng cười của Nhậm An Lạc "Cũng đúng, vừa về sẽ lập tức thành hôn, Điện hạ chắc là phải ......"
Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng 'ai da', không còn nghe thấy nửa câu sau. Hàn Diệp vội quay đầu, thấy Nhậm An Lạc đang ngồi xổm trên đất, mặt nhăn mày nhó, nhanh chóng quay người hỏi "Sao vậy?"
Nhậm An Lạc ngước mắt, khô khốc trả lời "Không có gì, người đi trước đi, phong cảnh nơi này đẹp, ta ngắm một chút rồi đi tiếp."
"Vừa rồi nàng muốn nói gì?" Hàn Diệp mặc kệ nàng, lẳng lặng đứng đó, hỏi.
"Ta nói tân nương là một đại mỹ nhân, ngày thành hôn của Điện hạ sắp tới gần, cần phải tích sức lực, giữ gìn long tinh khỏe mạnh mới được." Nhậm An Lạc vô tâm mở miệng, đôi mắt sáng ngời, như thể hoàn toàn chẳng để Hàn Diệp trong lòng.
Chỉ là Nhậm An Lạc không biết, trong mắt nàng phủ chút sương mù, thoáng nhìn có chút đáng thương.
Hàn Diệp thầm nghĩ, không có nội lực, tiếng 'rắc rắc' ở mắt cá chân cũng không nhỏ, hẳn là đau buốt óc luôn rồi.
Hàn Diệp nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài, nửa quỳ xuống, hất tay nàng ra, nắm lấy mắt cá chân nàng vận khí xoa bóp, cả quá trình động tác lưu loát. Nhậm An Lạc không còn võ công chỉ là con hổ không răng, cũng không thể cứng rắn ngăn cản.
Sức dùng trên mắt cá chân không nặng không nhẹ, vừa đủ, nội lực ấm nóng theo da thịt thấm vào, có cảm giác ấm áp.
Thanh niên cúi đầu, Nhậm An Lạc yên tĩnh quan sát hàng lông mày của hắn, không lên tiếng.
Môi có chút mỏng, hẳn là người vô tình, mày kiếm hiên ngang, vẻ ngoài ngược lại rất anh tuấn, hai ngày trước nhìn thấy nửa thân trên, dáng người cũng đẹp lắm ...... Nhậm An Lạc suy nghĩ viển vông, đột nhiên phát hiện bản thân suy nghĩ có chút quá phận, lúng túng ho khan một tiếng.
Hàn Diệp cũng thu tay lại, hỏi nàng "Đỡ hơn chưa?"
Nhậm An Lạc cử động mắt cá chân đã cảm giác thoải mái hơn nhiều, thấy Hàn Diệp trọng thương chưa lành toát ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh, có chút chột dạ, vội gật đầu "Đỡ rồi, đỡ rồi." nàng thở dài "Xem ra hôm nay không thể dạo sơn cốc nữa rồi, thật đáng tiếc."
Lúc này, Hàn Diệp quay lưng lại, ngồi xổm trước mặt nàng "An Lạc, lên đi."
Nhậm An Lạc kinh ngạc, nhất thời tay chân luống cuống, còn chưa kịp xua tay, Hàn Diệp đã từ phía trước đưa ra một cánh tay, chuẩn xác nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo về trước, Nhậm An Lạc cứ vậy mà rơi xuống lưng hắn.
Trong nháy mắt, thế gian trở nên yên tĩnh, tay của Nhậm An Lạc vừa vặn thả trước ngực Hàn Diệp, nàng mơ hồ cảm nhận được nhịp tim, không nhanh không chậm, rất bình ổn.
Hai người đều không nói chuyện, Hàn Diệp cõng nàng chậm rãi bước dọc theo dòng suối nhỏ.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của Hàn Diệp truyền tới.
"An Lạc, nội lực của nàng phải dưỡng bao lâu?"
"Chắc là nửa năm, ta đã bảo vệ một chút nguyên lực trong người, không đến mức sẽ tán công*, sau khi hồi kinh nghỉ dưỡng nửa năm có thể sẽ khôi phục được một nửa."
*Tán công: tiêu trừ đi kỹ năng ban đầu và tu luyện lại, thông thường sẽ luyện được võ công cao hơn hoặc trong những trường hợp bất đắc dĩ, tán công có thể giữ mạng.
"Chỉ một nửa?"
"Ừ."
"Sau khi về đừng nói ai biết nàng không còn võ công, ai cũng không được nói."
"Ừ, biết rồi, người đã nói rất nhiều lần rồi." giọng lười nhác, không kiên nhẫn vang lên.
Hàn Diệp nghe thấy, khẽ cười, cuối cùng lên tiếng.
"An Lạc, chúng ta ở đây thêm mấy ngày đi."
Nhậm An Lạc nâng cằm đặt trên vai Hàn Diệp, đưa mắt nhìn gò má của thanh niên, ánh mắt trở nên dịu dàng mà bản thân không phát giác.
"Được." câu trả lời hơi muộn, nhưng lại rõ ràng
Nét mặt Hàn Diệp đột nhiên trở nên tươi sáng, trên mặt tràn đầy vui mừng. Nhậm An Lạc vừa vặn nhìn thấy, trong lòng lại hơi có chua xót, nàng ngáp một cái, nặng nề gục đầu xuống vai hắn.
"Buồn ngủ rồi à?"
"Ừ." giọng nói mơ màng truyền tới.
"Vậy ngủ đi, về đến nhà, ta gọi nàng."
Sau lưng không còn tiếng động, nhưng Hàn Diệp lại cảm thấy toàn bộ sức nặng của người trên lưng đang đè xuống, chắc hẳn đã vào trạng thái ngủ say. Hắn cong cong khóe miệng, chậm rãi bước đi.
An Ninh, Uyển Thư và Quy Tây cả người đầy bùn đất nhảy từ cửa hang xuống, men theo dòng suối nhỏ đi một hồi lâu, lúc tìm được sơn cốc, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ba người đột nhiên dừng lại, tất cả lo lắng, phẫn nộ và ngạc nhiên mừng rỡ xuất hiện trong khoảnh khắc này đều bị nuốt ngược vào trong bụng.
Dưới ánh trăng, Thái tử nở nụ cười, vẻ mặt cưng chiều cõng nữ tử trên lưng, chậm rãi bước dọc theo dòng suối. Ánh mắt ôn hòa bình yên chưa từng thấy, mãn nguyện điềm tĩnh, như ngăn cách thành hai thế giới.
Rất nhiều năm sau, Quy Tây vẫn mãi nhớ rõ đêm này.
Hắn đã từng hết mực trung thành cho Thái tử bảy năm, trữ quân Đại Tĩnh lúc nào cũng uy nghiêm lạnh lùng.
Nhưng ở một nơi không ai biết, cùng nữ tử mà ngài ấy yêu thương, tản bộ dưới trắng suốt một đêm.
Trong khoảnh khắc tia nắng mai đầu tiên ló dạng, Hàn Diệp dừng bên dòng suối, nghiêng đầu nhìn nữ tử trên lưng ngủ một giấc bình yên thoải mái, hắn giương mắt nhìn bầu trời đêm cuối cùng trước khi hừng đông.
Thật ra thì thế gian này chỉ toàn bóng tối cũng không có gì là không tốt, ít nhất là ánh sáng sẽ không đến.
Môi hắn mấp máy, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi.
"Tử Nguyên, đến lúc rồi, chúng ta nên về thôi."