Edit + Beta: Công Tử Như Họa
Sau khi tới trong viện, Độc Cô Phượng đi vào trong phòng, do dự một chút, vẫn quay đầu lại nói: "Ngươi vừa mới tốt hơn, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi."
Nói xong, cũng không đợi Hoa Hi trả lời, liền vội vàng đi vào phòng.
Hoa Hi ngẩn ra, trong lòng bỗng dâng lên một dòng nước ấm xa lạ, nàng từ nhỏ không có người thân, đối với tình thân thật mới lạ, cũng rất muốn hướng tới nó, cho nên khi đối mặt với Độc Cô Phượng, nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng hai câu nói của Độc Cô Phượng, lại lập tức làm cho nàng cảm giác được khi làm nữ nhi.
"Đúng vậy, mẫu thân cũng sớm nghỉ ngơi một chút." Nàng cười nói.
Bóng dáng Độc Cô Phượng bỗng cứng đờ, Tứ Hỉ cũng sửng sốt, ngay cả Linh Nhi vừa bước ra khỏi cửa cũng há to miệng, ngây ngốc mà nhìn nàng.
Trên mặt Hoa Hi có chút đỏ lên, nàng nói sai cái gì sao? Nàng chỉ nghĩ nếu là người bình thường sẽ nói như vậy mà thôi, chẳng lẽ có gì không đúng sao?
Vì sao lại nhìn nàng như vậy? Giống như nàng là một con quái vật vậy. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Nàng chưa từng mở miệng kêu ai là mẫu thân, bởi vì từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân..
Hoa Hi 囧囧 mà dịch bước chân trở về phòng, loại chuyện này về sau vẫn nên diễn luyện trong lòng vài lần đi rồi nói sau, nàng thật sự không am hiểu..
"Phu nhân.." Tứ Hỉ thật cẩn thận tiến lên đỡ Độc Cô Phượng vào phòng, để bà ngồi trên giường.
"Tứ Hỉ, vừa rồi nó.." Độc Cô Phượng hoảng hốt mà ngẩng đầu, biểu tình mang theo vẻ chờ mong.
"Đúng vậy, lúc nãy tiểu thư mở miệng kêu phu nhân!" Tứ Hỉ chắc chắn mà nói, không ngừng mà gật đầu.
Mắt phượng của Độc Cô Phượng lăn xuống hai hàng nước mắt, "Ba năm, đứa nhỏ đó đã ba năm không mở miệng kêu ta."
Ba năm trước vì xảy ra sự việc kia, bà cho rằng Hi nhi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bà, không nghĩ tới..
"Phu nhân, sự tình lần này tuy rằng tiểu thư bị nhiều ủy khuất, nhưng nô tỳ cảm thấy, hình như tiểu thư hiểu chuyện hơn không ít, có lẽ đây lại là chuyện tốt." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Độc Cô Phượng gật gật đầu, vui mừng mà cười.
Sau khi trở về phòng Hoa Hi suy ngẫm lại một chút, vẫn có thể hiểu được vẻ khiếp sợ của Tứ Hỉ bọn họ, dù sao, trước kia Mặc Hoa Hi thấy Độc Cô Phượng cũng giống như thấy kẻ thù, không mở miệng âm dương quái khí đã là tốt, làm sao có thể thuận theo như vậy?
Linh Nhi cởi bỏ áo choàng giúp nàng, trộm nhìn thần sắc trên mặt nàng, ngoại trừ có chút tái nhợt, tất cả đều bình thường.
"Tiểu thư, Tứ Hỉ làm bánh mứt táo người thích ăn nhất, nô tỳ lấy tới cho người ăn nhé?"
"Hiện tại ta không đói bụng." Hoa Hi nhìn nàng một cái, không muốn đề cập tới chuyện vừa rồi, liền giả vờ đưa tay che miệng, ngáp một cái.
Đúng lúc này, một chút xanh biếc ướt át trên cổ tay lọt vào tầm mắt.
Nàng ngẩn ra một chút, nhìn kỹ lại, trong nháy mắt trong lòng giống bị cái gì gõ qua một cái.
"..."
Nàng nâng tay lên, đặt ở trước mắt nhìn nhìn, có chút không thể tin được.
Phỉ thúy hồ lô.. Là thứ mà từ nhỏ nàng mang theo kia, thế nhưng, cái này Mặc Hoa Hi lại cũng có!
"Tiểu thư làm sao vậy?" Linh Nhi cảm thấy có chút khó hiểu, tiểu thư đang nhìn cái gì?
"Linh Nhi! Cái phỉ thúy hồ lô trên tay ta, là từ chỗ nào tới?" Hoa Hi vội vàng hỏi.
"Cái gì phỉ thúy hồ lô nha?" Linh Nhi càng thêm khó hiểu, "Tiểu thư là muốn trang sức phỉ thúy sao? Mấy thứ này luôn là phu nhân bảo quản, tiểu thư thích cái gì, cứ việc mở miệng với phu nhân là được." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Hoa Hi ngẩn ra, cúi đầu xem kỹ cổ tay của chính mình, phỉ thúy hồ lô treo trên một sợi dây đỏ.
Hồ lô này ít nhất to bằng ngón cái của một kẻ thành niên, xanh biếc trong suốt, màu xanh lục thuần khiết hiếm thấy trên thế gian, thứ đáng giá cùng hấp dẫn ánh mắt như vậy, Linh Nhi sao lại không nhìn thấy?
Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, trong trí nhớ Mặc Hoa Hi trước kia, hình như cũng chưa từng xuất hiện phỉ thúy hồ lô này.
Sau khi tới trong viện, Độc Cô Phượng đi vào trong phòng, do dự một chút, vẫn quay đầu lại nói: "Ngươi vừa mới tốt hơn, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi."
Nói xong, cũng không đợi Hoa Hi trả lời, liền vội vàng đi vào phòng.
Hoa Hi ngẩn ra, trong lòng bỗng dâng lên một dòng nước ấm xa lạ, nàng từ nhỏ không có người thân, đối với tình thân thật mới lạ, cũng rất muốn hướng tới nó, cho nên khi đối mặt với Độc Cô Phượng, nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng hai câu nói của Độc Cô Phượng, lại lập tức làm cho nàng cảm giác được khi làm nữ nhi.
"Đúng vậy, mẫu thân cũng sớm nghỉ ngơi một chút." Nàng cười nói.
Bóng dáng Độc Cô Phượng bỗng cứng đờ, Tứ Hỉ cũng sửng sốt, ngay cả Linh Nhi vừa bước ra khỏi cửa cũng há to miệng, ngây ngốc mà nhìn nàng.
Trên mặt Hoa Hi có chút đỏ lên, nàng nói sai cái gì sao? Nàng chỉ nghĩ nếu là người bình thường sẽ nói như vậy mà thôi, chẳng lẽ có gì không đúng sao?
Vì sao lại nhìn nàng như vậy? Giống như nàng là một con quái vật vậy. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Nàng chưa từng mở miệng kêu ai là mẫu thân, bởi vì từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân..
Hoa Hi 囧囧 mà dịch bước chân trở về phòng, loại chuyện này về sau vẫn nên diễn luyện trong lòng vài lần đi rồi nói sau, nàng thật sự không am hiểu..
"Phu nhân.." Tứ Hỉ thật cẩn thận tiến lên đỡ Độc Cô Phượng vào phòng, để bà ngồi trên giường.
"Tứ Hỉ, vừa rồi nó.." Độc Cô Phượng hoảng hốt mà ngẩng đầu, biểu tình mang theo vẻ chờ mong.
"Đúng vậy, lúc nãy tiểu thư mở miệng kêu phu nhân!" Tứ Hỉ chắc chắn mà nói, không ngừng mà gật đầu.
Mắt phượng của Độc Cô Phượng lăn xuống hai hàng nước mắt, "Ba năm, đứa nhỏ đó đã ba năm không mở miệng kêu ta."
Ba năm trước vì xảy ra sự việc kia, bà cho rằng Hi nhi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bà, không nghĩ tới..
"Phu nhân, sự tình lần này tuy rằng tiểu thư bị nhiều ủy khuất, nhưng nô tỳ cảm thấy, hình như tiểu thư hiểu chuyện hơn không ít, có lẽ đây lại là chuyện tốt." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Độc Cô Phượng gật gật đầu, vui mừng mà cười.
Sau khi trở về phòng Hoa Hi suy ngẫm lại một chút, vẫn có thể hiểu được vẻ khiếp sợ của Tứ Hỉ bọn họ, dù sao, trước kia Mặc Hoa Hi thấy Độc Cô Phượng cũng giống như thấy kẻ thù, không mở miệng âm dương quái khí đã là tốt, làm sao có thể thuận theo như vậy?
Linh Nhi cởi bỏ áo choàng giúp nàng, trộm nhìn thần sắc trên mặt nàng, ngoại trừ có chút tái nhợt, tất cả đều bình thường.
"Tiểu thư, Tứ Hỉ làm bánh mứt táo người thích ăn nhất, nô tỳ lấy tới cho người ăn nhé?"
"Hiện tại ta không đói bụng." Hoa Hi nhìn nàng một cái, không muốn đề cập tới chuyện vừa rồi, liền giả vờ đưa tay che miệng, ngáp một cái.
Đúng lúc này, một chút xanh biếc ướt át trên cổ tay lọt vào tầm mắt.
Nàng ngẩn ra một chút, nhìn kỹ lại, trong nháy mắt trong lòng giống bị cái gì gõ qua một cái.
"..."
Nàng nâng tay lên, đặt ở trước mắt nhìn nhìn, có chút không thể tin được.
Phỉ thúy hồ lô.. Là thứ mà từ nhỏ nàng mang theo kia, thế nhưng, cái này Mặc Hoa Hi lại cũng có!
"Tiểu thư làm sao vậy?" Linh Nhi cảm thấy có chút khó hiểu, tiểu thư đang nhìn cái gì?
"Linh Nhi! Cái phỉ thúy hồ lô trên tay ta, là từ chỗ nào tới?" Hoa Hi vội vàng hỏi.
"Cái gì phỉ thúy hồ lô nha?" Linh Nhi càng thêm khó hiểu, "Tiểu thư là muốn trang sức phỉ thúy sao? Mấy thứ này luôn là phu nhân bảo quản, tiểu thư thích cái gì, cứ việc mở miệng với phu nhân là được." Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Hoa Hi ngẩn ra, cúi đầu xem kỹ cổ tay của chính mình, phỉ thúy hồ lô treo trên một sợi dây đỏ.
Hồ lô này ít nhất to bằng ngón cái của một kẻ thành niên, xanh biếc trong suốt, màu xanh lục thuần khiết hiếm thấy trên thế gian, thứ đáng giá cùng hấp dẫn ánh mắt như vậy, Linh Nhi sao lại không nhìn thấy?
Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, trong trí nhớ Mặc Hoa Hi trước kia, hình như cũng chưa từng xuất hiện phỉ thúy hồ lô này.
Danh sách chương