Edit + beta: Công tử như họa

Lòng Hoa Hi trầm xuống, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng đổ ra.

Nếu hắn ở trước mặt mọi người nói ra, Già Nhược tôn thượng đến Tông chủ của Huyền Vân Tông cũng không dám đắc tội lại bị nàng làm ngã từ trên cây xuống, té như chó đớp cứt, nàng có lẽ sẽ lập tức trở thành kẻ thù chung của toàn học viện Thánh Quang!

Hơn nữa, người cha Tướng quân kia của nàng lại có thói quen gió chiều nào theo chiều nấy, biết nàng đắc tội với tôn đại thần như vậy, chỉ sợ Phủ tướng quân cũng không tha thứ cho nàng.

Một mình nàng thì không sao, nhưng nghĩ đến Độc Cô Phượng sẽ bị nàng liên lụy đến, trong lòng nàng cũng rất khó chịu.

Đúng là ở thời đại này, thực lực của nàng hiện tại vẫn còn quá yếu, hoàn toàn không không đủ điều kiện để chống lại các thế lực mạnh mẽ.

Chuyện này, cũng khiến cho nàng âm thầm hạ quyết tâm, rằng nhất định phải trở nên mạnh mẽ! Dù có dùng cách gì đi chăng nữa!

Các đệ tử trong sân rộng đều như nín thở, từng đôi mắt nhìn lên trên đài, đang mong chờ tiếp theo Già Nhược tôn thượng sẽ nói ra cái gì.

Mắt Già Nhược nhìn xuống sân rộng, khi sự mong chờ trong không khí đã đến cực điểm, hắn mới 'Phụt' một tiếng, khẽ bật cười.

"Nói giỡn với các ngươi, mà cũng tin thật sao? Ha ha ha.."

Mọi người trong sân đồng loạt hộc máu, hết chỗ để nói.

Vị Già Nhược tôn thượng này, cũng quá khôi hài rồi đó!

Hoa Hi dở khóc dở cười, thật sự rất biết cách đùa giỡn!

Vừa rồi suýt tý nữa đã bị hắn hù chết! Nàng cũng chuẩn bị chuồn đi từ phía sau bất cứ lúc nào.

Tiểu tử thối kia đúng là không dễ thương một chút nào!

Già Nhược đắc ý ngẩng đầu, ánh mắt như có như không liếc về phía Hoa Hi.

Tuy khoảng cách có xa, Hoa Hi vẫn có thể thấy rõ ánh sáng trong mắt hắn: Đắc tội với ta ngươi sẽ chết rất thảm!

Đã hiểu, lần này nàng hoàn toàn đã hiểu!

Tiểu tử kia, vừa rồi chỉ là cho nàng một bài học mà thôi!

Nói không chừng, hắn cũng sợ Hoa Hi đem chuyện hắn chảy nước dãi nói ra, ha ha!

Tóm lại, hắn không có đem chuyện này kể ra trước mặt mọi người, lại làm cho Hoa Hi lâm vào cảnh khó xử, nên nàng vẫn rất hứng thú.

Bất kể thế nào, ấn tượng với tiểu tử kia, cũng khá tốt.

Vì vậy, Hoa Hi cũng đứng đối diện với hắn, nhẹ nhàng mỉm cười, Già Nhược trả lại cho nàng là một ánh mắt kiêu ngạo, rồi dời ánh mắt, không thèm đếm xỉa tới nàng.

Trên sân có vô số người, người nào cũng nhìn qua Già Nhược, vì vậy hành động trong im lặng giữa hai người, đã có không ít người chú ý tới.

Nhưng thiếu niên mặc áo choàng ngồi ở trong góc kia, Sóc Nguyệt Hàn U lại nhìn qua Hoa Hi, dường như nhận ra điều gì đó, nhếch môi, im lặng không nói..

Sự việc nhỏ này nhanh chóng trôi qua, bầu không khí trên sân không biết từ khi nào đã nhẹ nhõm hơn hẳn.

Vị trên đài kia, dù trông nhỏ tuổi thế nào, thì hắn vẫn là Thần tộc, là đồ đệ của Đế quân, vì vậy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn với ánh mắt kính phục.

Nhưng hiện tại, bởi vì sùng bái mà cảm giác xa cách cũng giảm đi không ít, khi mọi người một lần nữa quan sát thiếu niên này, chỉ thấy hắn vô cùng thanh tú và xinh đẹp, như một món đồ sứ tinh xảo dễ vỡ.

Không ít nữ hài tử nhìn thấy mà mặt đỏ đến cả mang tai.

Tuy trước đây Thái Tử lãnh khốc và khôi ngô tuấn tú vang dội Đế đô, nhưng sức hấp dẫn của Già Nhược xinh đẹp cao quý cũng thực sự không nhỏ.

Trên đài, Già Nhược mặc áo choàng màu xanh trắng vì đứng trước gió phấp phới, chậm rãi cười nói: "Lục Liên Quốc sư mời bản tôn đến giảng bài, thế nhưng, lý thuyết tu luyện khô khan chắc các ngươi đã nghe đến phát chán rồi."

Hắn nhìn bộ dạng gật đầu lia lịa của các đệ tử trong sân rộng, mở to hai mắt, bộ dạng vô hại, "Vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị đi!"

Nói xong, hắn nhìn về vị trí gần phía trước trong sân rộng.

"Lần này khảo nghiệm Huyền Vân tông, thực lực của Thái Tử đứng đầu, mời lên một lát."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện