Edit- beta: Công tử như họa

Không thể thua! Tuyệt đối không thể thua!

Long Càn Ngọc nhìn nàng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng.. Ánh mắt như thế, sao có thể là Mặc Hoa Hi luôn yếu đuối như chứ?

Ánh nắng chói lọi đang hoành hành trên bầu trời, cũng giống như bị trận chiến này thổi bùng lên ngọn lửa!

Một chùm tia sáng chiếu xuống, lưu chuyển bên trên miếng khóa* đồng ở trước ngực Hoa Hi.

*Miếng khóa: Miếng khóa trường thọ

Nàng hơi khom người, điều chỉnh vị trí ánh sáng ở trên miếng khóa..

Long Càn Ngọc đang ngưng mắt nhìn nàng, thì bỗng nhiên một ánh sáng vàng kim chói mắt ở trước mặt, đột nhiên xuất hiện đâm vào trong mắt!

Hắn theo bản năng nheo mắt lại, cảm thấy bên tai bỗng nhiên cũng có một tiếng vù vù.

Nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm lại nói cho hắn biết: Nguy hiểm!

Hắn giơ Trảm Long Kiếm lên, linh lực hùng hậu, nhanh chóng được mở ra, tạo thành một tầng bảo vệ trong suốt trước người!

"Thái Tử điện hạ!"

"Cẩn thận phía sau!"

"A! Không thể nào! Sao có thể!"

Trên sân trường bỗng nhiên cùng nhau đứng lên la hét như điên.

Đôi đồng tử của Long Càn Ngọc giản ra, ánh sáng vàng kim trước mắt đã biến mất, nhưng.. Hoa Hi vốn phải đứng chỗ kia đối diện với hắn, cũng biến mất không thấy đâu nữa!

Tiếp đó, hắn nghe được một giọng nói lãnh khốc ở sau lưng:

"Với danh nghĩa Thần, triệu hồi: Địa tâm Ly Hỏa!"

Oanh--

Một màu đỏ thẫm, bung ra ở trên khán đài tỷ thí, hơi nóng mãnh liệt không ngừng cuồn cuộn!

Ly Hỏa Châu triệu hồi ngọn lửa của địa ngục!

Mặc Hoa Hi lần đầu tiên sử dụng Ly Hỏa Châu, lại triệu hồi thành công ngọn lửa của địa ngục?

Trời ạ! Nàng chắc chắn đã giẫm phải may mắn cứt chó* gì đó rồi!

*May mắn cứt chó: Nói đến sự may mắn với một cách mỉa mai.

Phản ứng của Long Càn Ngọc rất nhạy bén, Trảm Long Kiếm vừa đỡ về phía sau, đã chặt đứt địa ngục Ly Hỏa ra làm đôi, hắn cứ thế mà phiêu qua bên trái.

Nhưng--

Giọng nói bên trái càng lãnh khốc hơn:

"Triệu hồi: Địa ngục Ly Hỏa!"

Lại là một ngọn lửa đỏ thẫm, lần này, trốn đi đâu được?

Hoa Hi căn bản đoán chắc được hướng hắn sẽ đi, vì vậy đã sớm chờ hắn ở chỗ này!

Ngọn lửa hừng hực, như thiên quân vạn mã, chém giết trên chiến trường!

Tiếng kêu la ầm ĩ như thủy triều trên sân trường lập tức lắng xuống, dường như không khí cũng bị đọng lại.

Sự thay đổi này ngoài sức tưởng tượng của con người!

Ngọn lửa tản đi, mọi người trong sân càng im lặng như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Ngoài bản thân Long Càn Ngọc, và Già Nhược có nhãn lực cao siêu ra, những người còn lại căn bản không biết được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Thiếu nữ trong ngọn lửa kia, động tác nhanh nhẹn, gọn lẹ, giống như nhiều đầu sói chiến đấu, một ngụm cắn lấy kẻ địch, nhất định phải là vết thương trí mạng!

Thật chấn động!

Người đó thật là một phế vật không có thiên phú linh lực sao?

Nếu như không phải Già Nhược tự mình xác nhận qua người nàng đúng là không có bất kỳ thiên phú linh lực nào, có lẽ hắn phải cho rằng đây là người có thể sánh vai thiên tài với Long Càn Ngọc!

Hành động của nàng mang theo một trận gió mát, giữa ngọn lửa đang mãnh liệt bừng cháy, thổi vào trong nội tâm của Long Càn Ngọc và Già Nhược, một cơn rét lạnh thấu xương.

Hoa Hi đứng cách xa Long Càn Ngọc vài bước, nhìn hắn bị địa ngục Ly Hỏa đốt hủy tà áo.

Đúng là rất lợi hại, Long Càn Ngọc, nàng đã tận lực hết khả năng giúp cho mình phát huy năng lực đến mức lớn nhất, đáng tiếc.. Chút tổn hại đối với hắn chỉ là đốt hủy tà áo mà thôi.

Quả nhiên, trở thành một Tu tiên giả, quan trọng đến cỡ nào.

Linh lực! Mới đúng là thứ quan trọng trong cái thế giới này!

Vừa rồi nếu không có Lục Giáp Phù bảo vệ, chỉ sợ nàng sớm đã bị linh lực của Long Càn Ngọc áp bức đến không dám nhúc nhích.

Hoặc là sẽ bị địa ngục Ly Hỏa làm bỏng.

Đây là nguyên nhân nàng chọn Lục Giáp Phù, nếu lúc ấy có thể chọn một thứ giữa Hỏa Nguyên Phù và Băng Nguyên Phù, thì có lẽ nàng có thể chân chính làm Long Càn Ngọc bị thương.

Nhưng nếu như thế, mình chắc chắn sẽ bị thương trước hắn, chỉ sợ càng khó thắng hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện