Edit- beta: Công Tử Như Họa

Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, trước mắt đã biến về căn phòng của nàng, ngọn lửa sắp đốt hết ngọn nến, chùm sáng lúc sáng lúc tối.

Trên người đau quá..

Hoa Hi khó khăn giơ tay lên nhìn hồ lô phỉ thúy trên cổ tay một chút, nó vẫn còn lẳng lặng cột trên dây đỏ.

Nó không bị lấy xuống, cho nên vừa rồi chắc là chỉ nằm mơ thôi.

Cho dù vừa nãy chỉ là mơ nhưng cảm giác thiêu đốt, nóng bỏng trong ngũ tạng vẫn khiến nàng nghĩ lại mà sợ.

Nàng còn rất muốn uống nước nhưng trên người lại đau không dậy nổi, Hoa Hi đành phải khàn giọng lên tiếng: "Linh Nhi.."

Trong phòng không có ai đáp lại. Một lát sau, chợt có một cục lông mềm màu đỏ bò lên từ bên cạnh gối, một cái đuôi to quét qua mặt Hoa Hi.

Nàng hơi sửng sốt, quay đầu nhìn một màn huyền huyễn kia.

Chỉ thấy tiểu tử mà nàng gặp trong mơ đang ưỡn bụng, tay ngắn ngủn đang cố sức ôm một chén trà, thở hồng hộc đứng bên gối đầu.

Hoa Hi ngẩn người, chẳng lẽ nàng vẫn đang còn mơ?

"Òm ọp, òm ọp." Tiểu tử kia chỉ vào chén trà, màu sắc toàn thân đỏ rực, thích hợp với vui mừng.

Kiếp trước, nàng cũng xem như là có kiến thức rộng rãi, đã từng nhìn thấy động vật nhỏ rất có linh tính bên cạnh vua của vạn thú là Hoàng Bắc Nguyệt, vì vậy sau chút kinh ngạc ngắn ngủi, nàng từ từ bình tĩnh lại.

Trông tiểu tử này không có ác ý với nàng, trong mơ còn đút nàng uống nước trong hồ lô nhưng dường như cũng không phải muốn hại nàng.

Hoa Hi nhìn thoáng qua chén trà, bên trong trống rỗng, xem ra tiểu tử này khổ cực như vậy, chỉ dời được một chén trà không tới.

Tiểu tử kia cũng ý thức được, vịn miệng chán trà nhìn thoáng qua. Nó "òm ọp" một tiếng, lập tức quay người nhìn trên mặt bàn cách đó không xa. Ấm trà kia lớn gần mười lần chén trà, nó không khỏi có chút tuyệt vọng..

Hoa Hi "phụt" một tiếng bật cười, thật là vật nhỏ đáng yêu.

Nàng khó khăn xuống giường, cầm cái đuôi của vật nhỏ đi đến ngồi xuống cạnh bàn, rót hai chén trà, cho nó một chén.

Mình uống liên tiếp ba chén rồi mới cúi đầu xuống xem vật nhỏ đỡ chén trà, đôi mắt to xanh biếc kut nhìn nàng, cảm giác vô cùng moe!

"Rốt cuộc mi là cái gì vậy?" Nàng không nhịn được giơ tay sờ lên đầu tiểu tử kia.

Nó vô cùng hưởng thụ "òm ọp" một tiếng, sau đó ôm lấy ngón tay của Hoa Hi, nhanh chóng.. cắn một cái!

"..."

Nàng lập tức rút tay về nhưng mà kỳ tích thật sự xảy ra. Sau khi vật nhỏ kia uống một ngụm máu của nàng, lông nhung màu đỏ trên người cũng lộ ra đừng tia sáng vàng óng ánh.

Nó ung dung run run lông nhung một chút, trên trán chậm rãi xuất hiện một ký hiệu giống mặt trời.

Tốt quá, là chủ nhân của nó, là chủ nhân mà nó đã chờ không biết bao nhiêu năm rồi!

Không biết đã bao năm, nó tìm kiếm khắp nơi, gió sương mưa tuyết, hoa triêu mưa móc, rốt cuộc cũng tìm được chủ nhân!

Hơn nữa còn hoàn thành lễ ký kết khế ước máu lần nữa.

Sau này sẽ không xa nhau nữa.

Vật nhỏ lập tức nhào vào trong lòng Hoa Hi, ra sức cọ cọ, trong miệng phát ra âm thanh "hu hu" đáng thương.

Hoa Hi hơi ngơ ngác, bất đắc dĩ nhìn ngón tay mình, thật là họa đến dồn dập. Xem ra gần đây nàng đã chú định là không tránh khỏi họa sát thân rồi.

Nhưng vì sao vật nhỏ này đột nhiên thân mật với nàng như vậy? Hai người không quen mà?

Hoa Hi kéo nó ra khỏi ngực mình, đặt lên bàn, nghiêm túc hỏi: "Mi có thể nghe hiểu ta nói à?"

"Òm ọp!" Vật nhỏ lập tức gật đầu. Đương nhiên nghe hiểu, nó chính là con Thần Thú hệ hỏa thông minh duy nhất trên đời này mà!

"Mi muốn theo ta không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện