"Có lẽ không phải nàng nói đâu, sao nàng có thể nói ra câu như thế được?"
* * *
Nghe thấy tiếng nghị luận trong đám người, Mặc Thiên Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh ngạo, điển hình mỹ nhân băng sơn nhưng không biết vì sao, miệng vừa há ra, lời nói lại liên tục khiến người ta không nói được câu nào.
"Nhìn cái gì hả? Đám các ngươi cũng xứng nhìn mỹ mạo của bản tiểu thư sao? Các ngươi là phế vật, ngu xuẩn! Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn mở chín vòng liên hoàn để gặp công tử Cơ Nguyệt sao? Nằm mơ đi!"
Đám người ngẩn tò te, lần này là bọn họ nhìn thấy nàng ta mở miệng, muốn chối cãi cũng không được.
Đây là tiên tử tố y Mặc Thiên Tuyết thiện lương ôn nhu trong lời đồn sao? Đây thực sự là một người đàn bà đanh đá đó, một chút giáo dưỡng cũng không có.
"Thiên Tuyết, đừng nói nữa." Người bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Mặc Thiên Tuyết một câu, cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Mặc Thiên Tuyết cắn môi, âm thầm oán hận. Đáng chết, đây đều là ý nghĩ trong lòng nàng ta, sao nàng ta lại không tự chủ nói ra khỏi miệng?
Dù nghĩ vậy nhưng nàng ta vẫn ngang ngược, kiêu ngạo nói: "Dựa vào cái gì mà không nói? Thượng Quan Thiến, ta biết ngươi vẫn luôn ghen tị với mỹ mạo của ta, còn là Thái Tử Phi tương lai! Hừ, ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng chỉ có thể ghen tị mà thôi, vì cả đời này ngươi cũng sẽ không theo kịp mỹ mạo và thực lực tài hoa của ta!"
Nói xong, Mặc Thiên Tuyết thật sự muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Trong mắt đã rớm nước mắt, không được nói, không được nói! Sao nàng ta lại nói hết mấy thứ này ra chứ!
"Mặc Thiên Tuyết, ngươi quá đáng!" Mặt của thiếu nữ được gọi là Thượng Quan Thiến kia lúc đỏ lúc trắng, ngực phập phồng kịch liệt.
Nàng ấy ghen tị với Mặc Thiên Tuyết nhưng từ nhỏ bọn họ là bằng hữu, xuất thân của nàng ấy cũng chẳng chênh lệch với Mặc Thiên Tuyết bao nhiêu, tương lai nàng ấy cũng sẽ gả cho hoàng tử hoặc vương gia, dựa vào cái gì mà bị nàng ta sỉ nhục như vậy?
"Ta quá đáng? Ngươi dám nói ngươi không thích thái tử điện hạ không? Không muốn tranh với ta? Đừng tưởng là ta không biết ngươi lén lút dụ dỗ thái tử điện hạ nhiều lần!" Mặc Thiên Tuyết tiếp tục không giữ mồm miệng.
"Ngươi đủ rồi!" Thượng Quan Thiển hoàn toàn bị chọc giận, chỗ này nhiều người như vậy, tiểu tâm tư của nàng ấy bị nói ra trước mặt mọi người, nàng ấy còn là danh môn khuê các nữa!
Thượng Quan Thiến giơ tay lên, chuẩn bị cho nàng ta một bạt tai.
Đáng tiếc, thực lực của nàng ấy sao có thể so với Mặc Thiên Tuyết?
Mặc Thiên Tuyết một phát bắt được tay nàng ấy: "Thiến nhi.."
Nàng ta không khống chế được miệng của mình nhưng vẫn có thể khống chế được động tác.
Nàng ta không muốn động thủ với Thượng Quan Thiến ở đây, nhưng Thượng Quan Thiến làm gì quan tâm nàng ta? Nàng ấy chỉ biết mình bị làm nhục, cho dù thế nào cũng muốn ồn ào với nàng ta.
"Mặc Thiên Tuyết, tiện nhân này! Ta ghét ngươi, ngươi cố giả vờ tự cho là ghê gớm. Ngươi thật sự xem mình là tiên nữ à!"
Nói xong, Thượng Quan Thiến rút kiếm bên hông ra, linh lực lóe lên, động thủ với Mặc Thiên Tuyết.
Mặc Thiên Tuyết nghiêng người né đi, nói thật, thực lực của nàng vẫn tốt hơn Thượng Quan Thiến nhiều.
"Thượng Quan Thiến, ngươi dám không biết tự lượng sức mình mà động thủ với ta?"
"Động thủ thì động thủ! Ngươi là nữ nhân nham hiểm độc ác, ngươi hãm hại Mặc Hoa Hi, cuối cùng chỉ khiến cho Mặc Thiên Vũ chịu tiếng xấu cho ngươi! Ngươi không biết xấu hổ như vậy, sau này ta sẽ không làm bằng hữu với ngươi đâu!"
"Im ngay!" Lúc đầu Mặc Thiên Tuyết không muốn ra tay với Thượng Quan Thiến, nhưng nghe thấy nàng ấy nói vậy, lửa giận trong lòng lập tức bị nhóm lên.
Không ngờ Thượng Quan Thiến lại biết chuyện này, xem ra tiện nhân này đã sớm có dị tâm với nàng ta.
Ánh sáng linh lực lóe lên trước mắt, từng chiêu kiếm của Thượng Quan Thiến vừa nhanh vừa độc khiến Mặc Thiên Tuyết cũng không thể không phản kích.
* * *
Nghe thấy tiếng nghị luận trong đám người, Mặc Thiên Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh ngạo, điển hình mỹ nhân băng sơn nhưng không biết vì sao, miệng vừa há ra, lời nói lại liên tục khiến người ta không nói được câu nào.
"Nhìn cái gì hả? Đám các ngươi cũng xứng nhìn mỹ mạo của bản tiểu thư sao? Các ngươi là phế vật, ngu xuẩn! Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn mở chín vòng liên hoàn để gặp công tử Cơ Nguyệt sao? Nằm mơ đi!"
Đám người ngẩn tò te, lần này là bọn họ nhìn thấy nàng ta mở miệng, muốn chối cãi cũng không được.
Đây là tiên tử tố y Mặc Thiên Tuyết thiện lương ôn nhu trong lời đồn sao? Đây thực sự là một người đàn bà đanh đá đó, một chút giáo dưỡng cũng không có.
"Thiên Tuyết, đừng nói nữa." Người bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Mặc Thiên Tuyết một câu, cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Mặc Thiên Tuyết cắn môi, âm thầm oán hận. Đáng chết, đây đều là ý nghĩ trong lòng nàng ta, sao nàng ta lại không tự chủ nói ra khỏi miệng?
Dù nghĩ vậy nhưng nàng ta vẫn ngang ngược, kiêu ngạo nói: "Dựa vào cái gì mà không nói? Thượng Quan Thiến, ta biết ngươi vẫn luôn ghen tị với mỹ mạo của ta, còn là Thái Tử Phi tương lai! Hừ, ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng chỉ có thể ghen tị mà thôi, vì cả đời này ngươi cũng sẽ không theo kịp mỹ mạo và thực lực tài hoa của ta!"
Nói xong, Mặc Thiên Tuyết thật sự muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Trong mắt đã rớm nước mắt, không được nói, không được nói! Sao nàng ta lại nói hết mấy thứ này ra chứ!
"Mặc Thiên Tuyết, ngươi quá đáng!" Mặt của thiếu nữ được gọi là Thượng Quan Thiến kia lúc đỏ lúc trắng, ngực phập phồng kịch liệt.
Nàng ấy ghen tị với Mặc Thiên Tuyết nhưng từ nhỏ bọn họ là bằng hữu, xuất thân của nàng ấy cũng chẳng chênh lệch với Mặc Thiên Tuyết bao nhiêu, tương lai nàng ấy cũng sẽ gả cho hoàng tử hoặc vương gia, dựa vào cái gì mà bị nàng ta sỉ nhục như vậy?
"Ta quá đáng? Ngươi dám nói ngươi không thích thái tử điện hạ không? Không muốn tranh với ta? Đừng tưởng là ta không biết ngươi lén lút dụ dỗ thái tử điện hạ nhiều lần!" Mặc Thiên Tuyết tiếp tục không giữ mồm miệng.
"Ngươi đủ rồi!" Thượng Quan Thiển hoàn toàn bị chọc giận, chỗ này nhiều người như vậy, tiểu tâm tư của nàng ấy bị nói ra trước mặt mọi người, nàng ấy còn là danh môn khuê các nữa!
Thượng Quan Thiến giơ tay lên, chuẩn bị cho nàng ta một bạt tai.
Đáng tiếc, thực lực của nàng ấy sao có thể so với Mặc Thiên Tuyết?
Mặc Thiên Tuyết một phát bắt được tay nàng ấy: "Thiến nhi.."
Nàng ta không khống chế được miệng của mình nhưng vẫn có thể khống chế được động tác.
Nàng ta không muốn động thủ với Thượng Quan Thiến ở đây, nhưng Thượng Quan Thiến làm gì quan tâm nàng ta? Nàng ấy chỉ biết mình bị làm nhục, cho dù thế nào cũng muốn ồn ào với nàng ta.
"Mặc Thiên Tuyết, tiện nhân này! Ta ghét ngươi, ngươi cố giả vờ tự cho là ghê gớm. Ngươi thật sự xem mình là tiên nữ à!"
Nói xong, Thượng Quan Thiến rút kiếm bên hông ra, linh lực lóe lên, động thủ với Mặc Thiên Tuyết.
Mặc Thiên Tuyết nghiêng người né đi, nói thật, thực lực của nàng vẫn tốt hơn Thượng Quan Thiến nhiều.
"Thượng Quan Thiến, ngươi dám không biết tự lượng sức mình mà động thủ với ta?"
"Động thủ thì động thủ! Ngươi là nữ nhân nham hiểm độc ác, ngươi hãm hại Mặc Hoa Hi, cuối cùng chỉ khiến cho Mặc Thiên Vũ chịu tiếng xấu cho ngươi! Ngươi không biết xấu hổ như vậy, sau này ta sẽ không làm bằng hữu với ngươi đâu!"
"Im ngay!" Lúc đầu Mặc Thiên Tuyết không muốn ra tay với Thượng Quan Thiến, nhưng nghe thấy nàng ấy nói vậy, lửa giận trong lòng lập tức bị nhóm lên.
Không ngờ Thượng Quan Thiến lại biết chuyện này, xem ra tiện nhân này đã sớm có dị tâm với nàng ta.
Ánh sáng linh lực lóe lên trước mắt, từng chiêu kiếm của Thượng Quan Thiến vừa nhanh vừa độc khiến Mặc Thiên Tuyết cũng không thể không phản kích.
Danh sách chương