"Đến phòng của mẫu thân lấy chút thuốc khử trùng và cầm máu tới." Hoa Hi kéo áo trên vai xuống một chút.

Làn da bị thương do phù chú của công tử Cơ Nguyệt đốt đang âm ỷ chảy máu, rất gai mắt.

Linh Nhi giật mình. Cho dù nàng ấy đơn thuần thì cũng biết vết thương kia không thể nào là bị roi đánh được.

Nàng ấy không biết chuyện gì xảy ra, cũng không dám hỏi, vội vàng xoay người ra ngoài.

"Linh Nhi." Hoa Hi chợt lên tiếng gọi nàng ấy lại.

"Tiểu thư còn có việc gì dặn dò?" Linh Nhi thấp thỏm hỏi, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó mà nàng ấy không biết đang phát sinh.

Hoa Hi cười thản nhiên, giọng nói dịu dàng lại có khí phách lành lạnh không tả được.

"Ngươi ở trong phủ tướng quân nhiều năm như vậy, có lẽ đã gặp nhiều cái gọi là họa từ miệng mà ra. Cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, phân biệt được không?"

Linh Nhi lập tức quỳ xuống đất, nước mắt lưng tròng.

"Nô tỳ hiểu rõ, tiểu thư đã không còn như trước kia. Nô tỳ vui vẻ còn không kịp, tuyệt đối sẽ không nói lung tung gây phiền phức cho tiểu thư!"

Edit: Vô Ảnh Các

"Ngoan, đứng lên đi. Ngươi theo hầu hạ ta từ nhỏ, ta xem ngươi như muội muội, chỉ cần ta tốt thì ngươi sẽ tốt."

Hoa Hi cười nhạt, dung mạo này trong nháy mắt khiến người ta thất thần.

Linh Nhi gật đầu, lau nước mắt rồi đứng lên, lúc này mới ra ngoài lấy xuống.

Hoa Hi vẫy vẫy tay, Tiểu Quế Tử đang trốn trong giường nhanh nhẹn nhảy lên tay nàng, mở to mắt nhìn nàng.

"Đi theo nàng ta xem thử đi."

Tiểu Quế Tử "òm ọp" một tiếng, "vèo" cái biến mất.

Động tác thật nhanh.

Hoa Hi ngồi im lặng. Lúc trước nàng không hề đa nghi như vậy, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện Cô Nguyệt phản bội, rốt cuộc nàng cũng không thể tùy tiện tin tưởng bất kỳ ai nữa.

Trên thế giới này, chỉ có mình mới không lừa gạt mình.

Tình cảm vài chục năm với Cô Nguyệt, nàng rất sợ.

Thừa dịp lúc Tiểu Quế Tử đi ra, Hoa Hi thuận tay lấy túi gấm mà mình lấy được từ trên người công tử Cơ Nguyệt rồi mở ra xem, ở trong có mấy chục tâm phù chú lặng lẽ nằm bên trong.

Thời đại này, phù chú cũng khá đáng tiền đó.

Một tấm nguyên phù công kích cấp một bình thường cũng có thể bán được một ngàn kim tệ!

Mà công tử Cơ Nguyệt là phù chú sư luyện chế phù chú nổi danh, chỉ sợ cấp bậc cũng không kém cấp bốn, thứ đó không phải cầm tiền là có thể mua được.

Hoa Hi cầm một tấm nguyên phù lên xem, trong nháy mắt tay đụng vào lá bùa, nàng chợt cảm giác được một trận linh lực tinh tế lưu động.

Nàng cẩn thận xem xét, linh lực lưu động ở trên lá bùa.

Sao lại như vậy? Người có thể cảm nhận được linh lực lưu động trên phù chú cũng chỉ có phù chú sư thôi!

Chậc chậc, trước đây Mặc Hoa Hi không phải người xưa, chắc chắn sau này cũng sẽ không có ai có được thân thể thế này. Đây thật sự không phải thiên tài, mà là biến thái đó!

Vượt qua cảnh giới không màu đến màu vàng kim, vậy mà còn là phù chú sư nữa!

Trước đó trong linh lực không có xen lẫn linh lực màu đỏ, nàng còn hơi thất vọng, không ngờ nàng hoàn toàn không cần linh lực màu đỏ cũng có thể trực tiếp cảm nhận linh lực của phù chú.

Tốt quá rồi! Hoa Hi ngứa ngáy, muốn lập tức bắt đầu thử tay nghề luyện chế phù chú.

Nhưng lúc này Tiểu Quế Tử lại nhảy vào, gật đầu với nàng, sau đó lóe lên, không biết lại trốn đi đâu rồi.

Linh Nhi cầm vài cái bình tới, mất tự nhiên nói: "Ta không biết cái nào là cầm máu, nếu không thì ta đi mời đại phu bên ngoài vậy.."

"Không cần." Bọn người La di nương chỉ ước gì nàng chết đi, sao có thể cho đại phu tới? Linh Nhi bưng chậu nước sạch đứng bên cạnh xem, do dự thật lâu, cũng không dám nói câu nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện