"Chuyển Linh Đan đâu?" Mặc Kình Thiên nắm tóc bà ta, kéo giật ra sau.

"Lão, lão gia.. cầu người cho ta thêm mấy ngày, ta sẽ lấy về ngay!" La di nương sợ hãi nói.

Mặc Kình Thiên trong mắt gần như muốn phun lửa. Bộ mặt hắn hung ác, dùng một tay ném nàng xuống đất, "Ta cho ngươi hai ngày!"

Hắn vừa dứt lời, thương thế phát tác. Chỉ có thể kêu thuộc hạ đỡ lấy hắn, chậm rãi rời khỏi nơi cất giữ bảo vật.

Hoa Hi đi đến bên người Độc Cô Phượng, được bà quan tâm nắm tay.

Khi đi tới bên người La di nương, Hoa Hi cười cười nói: "Lúc trong sân di nương bảo ta cẩn thận, sợ ta bị xui xẻo. Làm ta thật hoảng sợ nha. Nhưng ai mà ngờ, người xui xẻo chính là ngươi?"

La di nương nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng. Bà ta nghĩ thế nào không hiểu, rõ ràng bà ta vu oan Mặc Hoa Hi, tại sao lại biến thành Thiên Tuyết rồi? Chẳng lẽ con nhỏ này biết âm mưu của bà ta, nên phòng bị từ trước? Còn ngấm ngầm giở trò quỷ nữa?

Nhưng sao có thể? Con nhãi này làm sao có bản lĩnh lớn đến thế?

Hoa Hi không để ý tới ánh mắt oán độc từ bà ta. Nàng thông thả rời khỏi nơi cất giữ bảo vật, trở lại Lạc Phượng Cư.

"Hi Nhi." Độc Cô Phượng lo lắng hỏi, "Có chuyện gì vậy con?"

"Bảo khố bị trộm, có lẽ La di nương lại muốn vu oan cho con." Hoa Hi nhàn nhạt mà cười.

"Đúng là độc phụ! Ả ta muốn tái hiện quỷ kế năm đó à?" Độc Cô Phượng oán hận nói, "Nàng dám hại con, dù nương cùng ả đồng vu quy tận tuyệt không bỏ qua cho ả!"

"Nương không cần lo lắng đâu. Không phải con vẫn bình an sao? Lần này bà ta tự ăn trái đắng. Người thường đi quanh bờ sông, có thể không ướt giày ư?"

Độc Cô Phượng gật đầu, gương mặt dịu dàng hiền đầy quan tâm, "Thương thế của con.."

"Con không sao, không cần lo đâu nương." Hoa Hi nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: "Nương, Phượng Đồ Đằng là gì?"

Độc Cô Phượng hai đầu lông mày bỗng nhiên gắt gao nhiều chặt, khó xử nói: "Con còn nhỏ, những việc này.."

"Con không còn nhỏ nữa. Với lại con chỉ tò mò đồ vật phụ thân để lại, đến tột cùng là gì?" Hoa Hi ngoan ngoãn hỏi, bộ dáng vô cùng ngây thơ.

Độc Cô Phượng vỗ vỗ tay nàng, bà tự nhiên sẽ không nghi ngờ con gái ruột của mình.

"Hiện giờ Nhân giới hỗn loạn, Ma Đạo hưng thịnh, Yêu tộc thì hung hăng ngang ngược. Nhưng Thần tộc ở tận Cửu Thiên, không đoái hoài đến việc của trần gian. Bắt đầu từ mấy ngàn năm trước đã lưu truyền một câu " Người có được đồ đằng thì sẽ có được thiên hạ ". Bức đồ đằng này dấu diếm huyền cơ Tam giới. Nghe nói do Thần tộc mạnh mẽ nhất từ trước tới nay sáng chế. Chỉ cần có được đồ đằng, liền có thể làm Vương của Tam giới. Trở thành người thống trị tối cao nhất của thần, người, ma, yêu, thú!"

"Lợi hại như vậy.." Hoa Hi líu lưỡi, "Vậy đồ đằng kia chính là Phượng Đồ Đằng sao nương?"

Độc Cô Phượng cười lắc đầu, hiền từ nói: "Không phải, Phượng Đồ Đằng chỉ là một trong số đó. Chuyện nương biết chỉ có nhiêu đó thôi."

"Vậy sao nương biết tung tích của Phượng Đồ Đằng?" Hoa Hi vẫn tò mò, Độc Cô Phượng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi.

Độc Cô Phượng hơi ngẩn ra, như nhớ tới chuyện gì đó xa xôi. Bà nhẹ nhàng cầm tay nàng, mang theo vô hạn trìu mến.

"Nương từng giúp một người, bà ấy vì báo đáp nương, nên nói cho nương biết chuyện Phượng Đồ Đằng."

"Thế bây giờ bà ấy đâu nương?" Có thể biết tung tích của Phượng Đồ Đằng, tuyệt đối không phải người bình thường!

Độc Cô Phượng nhìn nàng một cái, bà có chút đau thương và tiếc nuối nói: "Bà ấy.. bà ấy đã qua đời rồi."

"Ra là thế." Hoa Hi nói, "Vậy nương và cha thì sao? Hai người không lấy được Phượng Đồ Đằng sao?"

"Không, vốn có thể bắt được, nhưng không biết có kẻ thần bí mang mặt nạ từ đâu chui ra, nhanh chân đoạt trước." Độc Cô Phượng cũng vô cùng tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện