Lúc này Nguyên Võ Đế hô to: “Giết!”
Không hề có một lời thừa thãi! Vừa dứt lời, một Thiên Thần Cự Nhân cười to: “Để ta ăn sinh mạng cấp thấp này nào”.
Dứt lời, gã nhảy lên, ném mâu về phía Diệp Huyên, lực mạnh đủ để huỷ diệt cả vùng tinh hà vũ trụ.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh.
Khi hắn vừa định ra tay thì bỗng nhiên một tiếng kiếm ngân vang vọng trên bầu trời, giây tiếp theo một luồng kiếm quang chém chết Thiên Thần Cự Nhân đó!
Thiên Thần Cự Nhân đó biến sắc, nhanh chóng giơ tấm khiên lên chắn trước người.
Phập!
Dưới sự chú ý của mọi người, kiếm quang đó phá vỡ khiên của Thiên Thần Cự Nhân, sau đó chém xuyên qua bụng gã.
Vụt!
Thiên Thần Cự Nhân ấy bị chém làm đôi.
Mọi người nhìn lên bầu trời, ở nơi đó có một cô gái chầm chậm bước ra.
Nhìn thấy cô gái, khoé miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên.
Người tới chính là Diệp Thanh Thanh!
Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đi tới, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Huyên, không nói gì.
Ù!
Lúc này, một tiếng kiếm ngân khác lại vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy thời không nứt ra, sau đó một cô gái áo bào trắng từ tốn bước ra.
Đồ!
Mà gần như cùng lúc đó, bên phải Đồ, thời không cũng tách ra, một cô gái váy trắng xuất hiện.
Thanh Nhi váy trắng!
Đồ và Thanh Nhi váy trắng đến bên Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ cười, không nói gì.
Hai cô gái cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đúng cạnh Diệp Huyên.
Mà lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Diệp Huyên: “Diệp thổ phỉ!”
Diệp Huyên hơi ngẩn ra rồi vẫn quay đầu nhìn lại, nơi xa, thời không tách ra, một người đàn ông bước ra, đi đầu là Mặc Vân Khởi.
Mà phía sau Mặc Vân Khởi còn có Bạch Trạch, Kỷ An Chi, An Lan Tú, Khương Cửu, Thác Bạt Ngạn, Liên Vạn Lý, Giản Tự Tại, Trương Văn Tú, Tiểu Đạo, Đạo Nhất, Thiên Mạt, A Mục Đại tế ti, Mục Tiểu Đao, Tiểu Ách, Tiểu An, A Đạo Linh, An Liên Vân, Thiên Yếm, Tiên Cổ Yêu, Ngạn Bắc, Tú Phạn, Thần Lam, Vị Ương Thiên, hoạ sư...
Rất nhiều rất nhiều người quen!
Nhìn thấy những người này, Diệp Huyên ngớ người.
Lúc này Tần Quan bỗng cười lên tiếng: “Là ta bảo Tiên Bảo Các đưa họ tới đây, dù kết cục của trận chiến cuối cùng này thế này thì cũng đừng để lại nuối tiếc”.
Không hề có một lời thừa thãi! Vừa dứt lời, một Thiên Thần Cự Nhân cười to: “Để ta ăn sinh mạng cấp thấp này nào”.
Dứt lời, gã nhảy lên, ném mâu về phía Diệp Huyên, lực mạnh đủ để huỷ diệt cả vùng tinh hà vũ trụ.
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh.
Khi hắn vừa định ra tay thì bỗng nhiên một tiếng kiếm ngân vang vọng trên bầu trời, giây tiếp theo một luồng kiếm quang chém chết Thiên Thần Cự Nhân đó!
Thiên Thần Cự Nhân đó biến sắc, nhanh chóng giơ tấm khiên lên chắn trước người.
Phập!
Dưới sự chú ý của mọi người, kiếm quang đó phá vỡ khiên của Thiên Thần Cự Nhân, sau đó chém xuyên qua bụng gã.
Vụt!
Thiên Thần Cự Nhân ấy bị chém làm đôi.
Mọi người nhìn lên bầu trời, ở nơi đó có một cô gái chầm chậm bước ra.
Nhìn thấy cô gái, khoé miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên.
Người tới chính là Diệp Thanh Thanh!
Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đi tới, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Huyên, không nói gì.
Ù!
Lúc này, một tiếng kiếm ngân khác lại vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy thời không nứt ra, sau đó một cô gái áo bào trắng từ tốn bước ra.
Đồ!
Mà gần như cùng lúc đó, bên phải Đồ, thời không cũng tách ra, một cô gái váy trắng xuất hiện.
Thanh Nhi váy trắng!
Đồ và Thanh Nhi váy trắng đến bên Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ cười, không nói gì.
Hai cô gái cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đúng cạnh Diệp Huyên.
Mà lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Diệp Huyên: “Diệp thổ phỉ!”
Diệp Huyên hơi ngẩn ra rồi vẫn quay đầu nhìn lại, nơi xa, thời không tách ra, một người đàn ông bước ra, đi đầu là Mặc Vân Khởi.
Mà phía sau Mặc Vân Khởi còn có Bạch Trạch, Kỷ An Chi, An Lan Tú, Khương Cửu, Thác Bạt Ngạn, Liên Vạn Lý, Giản Tự Tại, Trương Văn Tú, Tiểu Đạo, Đạo Nhất, Thiên Mạt, A Mục Đại tế ti, Mục Tiểu Đao, Tiểu Ách, Tiểu An, A Đạo Linh, An Liên Vân, Thiên Yếm, Tiên Cổ Yêu, Ngạn Bắc, Tú Phạn, Thần Lam, Vị Ương Thiên, hoạ sư...
Rất nhiều rất nhiều người quen!
Nhìn thấy những người này, Diệp Huyên ngớ người.
Lúc này Tần Quan bỗng cười lên tiếng: “Là ta bảo Tiên Bảo Các đưa họ tới đây, dù kết cục của trận chiến cuối cùng này thế này thì cũng đừng để lại nuối tiếc”.
Danh sách chương