Huỷ hôn.
Nghe Dương Huyên nói thế, trong mắt người phụ nữ xinh đẹp hiện lên vẻ phức tạp.
Thật ra bà đã chuẩn bị tinh thần từ lâu.
Diệp tộc là đại gia tộc siêu cấp của Huyên giới, hơn nữa nghe nói Diệp Thanh Nhi cô nương không chỉ khuynh quốc khuynh thành, thiên phú còn yêu nghiệt đáng sợ, tuổi trẻ mà đã không có đối thủ trong số thế hệ trẻ, bây giờ đã được mệnh danh là thiên tài số một Huyên giới.
Chồng tương lai của nhân vật thế này sao có thể là người bình thường được? Tuy bà không biết vì sao bây giờ Diệp tộc vẫn chưa huỷ hôn, nhưng bà biết nếu Dương tộc không thức thời thì nhất định sẽ có đại họa.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ xinh đẹp khẽ thở dài: “Cũng tốt, chúng ta không thể chậm trễ cô nương nhà người ta được nữa. Huyên Nhi, nương cùng con huỷ bỏ hôn sự này”.
Nhưng Dương Huyên lại nói: “Để con đi một mình đi”.
Hắn biết lần này đến Diệp tộc có lẽ sẽ không suôn sẻ, cho nên hắn không muốn người trước mắt phải chịu thiệt cùng mình.
Người phụ nữ xinh đẹp hơi lo lắng, vẫn muốn nói gì đó nữa nhưng Dương Huyên đã cười bảo: “Chỉ là huỷ hôn thôi, không có việc gì đâu”.
Bà do dự một chút, đang định nói thì lúc này một ông lão bỗng đi tới, nhìn người phụ nữ xinh đẹp và Dương Huyên, sau đó cung kính hành lễ: “Thiếu tộc trưởng, Tộc trưởng mời cậu tới một chuyến”.
Dương Huyên khẽ gật đầu: “Ừm”.
Nói xong hắn và người phụ nữ xinh đẹp đi về nơi xa.
Ông lão nhìn Dương Huyên đã đi xa, khẽ thở dài.
Sau khi hai người đi, một thiếu năm mười lăm, mười sáu tuổi đến bên ông lão, thiếu niên nhìn Dương Huyên rời đi xa rồi hỏi: “Viễn Bá thúc, hắn đã sắp không phải Thiếu tộc trưởng nữa rồi, thúc còn tôn trọng hắn làm gì?”
Viễn Bá nhíu mày, vốn định trách móc vài câu, nhưng nghĩ lại khi mình còn trẻ chẳng phải cũng không hiểu gì sao?
Nghĩ thế, Viễn Bá vỗ vai cháu trai mình, sau đó nghiêm túc nói: “Cháu phải nhớ chúng ta là hạ nhân, cho dù Dương Huyên thiếu gia thật sự trở thành kẻ vô dụng thì cũng không phải người mà hạ nhân như chúng ta có thể giẫm đạp. Làm người nhất định phải tự nhận rõ vị trí của mình, làm tốt bổn phận của mình, biết chưa?”
Thiếu niên nói: “Nhưng bây giờ rất nhiều người đều thầm gọi hắn là thiếu gia vô dụng… Nói, nếu không phải hắn vô dụng thì chắc chắn Diệp tộc sẽ ủng hộ Dương tộc chúng ta, bởi vì bây giờ hắn không phấn đấu nên Diệp tộc không còn ủng hộ Dương tộc chúng ta nữa…”
Viễn Bá nhàn nhạt nói: “Người ta giẫm đạp nên cháu cũng muốn giẫm đạp?”
Thiếu niên hơi cúi đầu, không dám nói nữa.
Viễn Bá khẽ thở dài: “Bao năm qua, nhờ có Diệp tộc nâng đỡ, đúng là Dương tộc đã tốt hơn trước đây rất nhiều. Nhưng cháu có nhớ sở dĩ Diệp tộc giúp đỡ Dương tộc đều là vì Dương Huyên thiếu gia không? Khi ấy mọi người đều nhớ đến điều tốt của Dương Huyên thiếu gia, ai ai cũng tôn trọng cậu ấy, lấy lòng cậu ấy, mà bây giờ cậu ấy sa sút thì mọi người lại bắt đầu trách móc, cười nhạo cậu ấy. Cháu thấy hành vi này có nên không?”
Thiếu niên suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không nên ạ”.
Viễn Bá khẽ gật đầu: “Trên đời này rất nhiều người hùa theo người khác mà không có chính kiến của mình, giống như rất nhiều hạ nhân trong phủ vậy, bọn họ chẳng thèm nghĩ đến làm vậy là đúng hay sai, bọn họ chỉ thấy người khác giẫm đạp Dương Huyên thiếu gia nên cũng giẫm đạp theo”.
Nói đến đây, ông hơi lắc đầu: “Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ trào phúng người khác, giẫm đạp người khác cũng không mang lại lợi ích gì cho mình, ngược lại còn có thể tự mình chuốc lấy hậu quả không tốt”.
Thiếu niên gật đầu: “Cháu hiểu rồi”.
Viễn Bá cười: “Mấy năm nay, tuy thiếu gia không nói gì mấy nhưng mỗi ngày đều đọc sách, loại người này hoặc là thật sự đần độn, là một mọt sách, hoặc là tâm sáng như gương, cái gì cũng hiểu, chỉ là không muốn nói với người khác mà thôi. Đương nhiên những chuyện này đều không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được”.
Nói xong ông đưa thiếu niên rời đi.
Dương Huyên đi đến một gian đại điện, trong đại điện ngoài Tộc trưởng Dương Vân Sơn thì còn có các trưởng lão cốt cán của Dương tộc.
Con trai Dương Trinh của Dương Vân Sơn cũng có mặt.
Thấy Dương Huyên đến, mọi người trong điện đều tập trung vào hắn.
Vẻ mặt ai nấy đều hơi phức tạp.
Vô Địch Thánh Thể, Đại đạo chi tử.
Có thể nói, từ khi Dương Huyên sinh ra, Dương tộc đã kỳ vọng ở hắn rất nhiều.
Hắn là niềm hy vọng của Dương tộc!
Nhưng không ai ngờ rằng Dương Huyên lại không biết tu luyện, hơn nữa biết chỉ ngu ngốc đọc sách.
Trong thế giới cường giả làm vua này, đọc sách có ích gì!
Thực lực mới là vương đạo.
Dương Vân Sơn nhìn Dương Huyên trước mặt, trong mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp: “Tiểu Huyên, hôm nay ta gọi con tới là có hai chuyện. Thứ nhất là chuyện hôn ước của con với Diệp tộc. Chúng ta thương lượng rất lâu, cuối cùng quyết định huỷ bỏ hôn ước, con thấy thế nào?”
Dương Huyên khẽ gật đầu: “Con cũng có ý này”.
Dương Vân Sơn gật đầu: “Con không có ý kiến gì là tốt, hôn lễ sắp tới, con…”
Dương Huyên nói: “Ngày mai con sẽ khởi hành, đến Diệp tộc để huỷ bỏ hôn ước”.
Dương Vân Sơn nhìn Dương Huyên, gật đầu: “Được”.
Nói tới đây ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện thứ hai là vị trí Thiếu tộc trưởng…”
Dương Huyên bỗng nói: “Tộc trưởng, từ khi con làm Thiếu tộc trưởng đến nay không làm được việc gì, là một kẻ tầm thường, không có mặt mũi nào nhận vị trí này. Vì thế hôm nay con xin từ bỏ vị trí Thiếu tộc trưởng này, mong Tộc trưởng và các vị trưởng lão chọn ra người xứng đáng và có năng lực hơn cho Dương tộc”.
Dương Huyên vừa nói thế, mọi người trong điện đều sững sờ.
Ai cũng hơi bất ngờ.
Hiển nhiên là không ai ngờ Dương Huyên sẽ chủ động xin từ bỏ vị trí.
Thiếu tộc trưởng Dương tộc không chỉ là một danh xưng, còn có rất nhiều lợi ích, ví dụ như mỗi tháng có ba trăm viên linh thạch cực phẩm cố định, mười viên đan dược tu luyện các loại…
Đây không phải số tiền nhỏ.
Vì vậy mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ vị thiếu gia này lại chủ động từ chức, từ bỏ nhiều điều phúc lợi thế này.
Dương Vân Sơn nhìn Dương Huyên, thấy hắn bình tĩnh, không hề có vẻ giả đối thì thầm thở dài, nói: “Duyệt”.
Dương Huyên khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào, quay người rời đi.
Dương Vân Sơn bỗng gọi: “Khoan đã”.
Dương Huyên quay đầu nhìn lại, Dương Vân Sơn nói: “Tuy con đã từ ngôi vị Thiếu tộc trưởng, nhưng đãi ngộ của con vẫn như cũ, không có gì thay đổi”.
Nghe vậy, tất cả trưởng lão trong đại điện đều thảng thốt, nhìn Dương Vân Sơn với vẻ khó hiểu.
Dương Huyên cũng hơi bất ngờ, hắn muốn nói gì đó nhưng Dương Vân Sơn lại bảo: “Cứ quyết định vậy đi”.
Dương Huyên trầm mặc một hồi, không nói thêm gì nữa, hơi cúi đầu rồi xoay người rời đi.
Sau khi Dương Huyên đi, Đại trưởng lão của Dương tộc bỗng lên tiếng: “Tộc trưởng, hắn đã không phải Thiếu tộc trưởng nữa rồi mà vẫn hưởng đại ngộ của Thiếu tộc trưởng, có phải không thích hợp lắm không?”
Các trưởng lão khác cũng gật đầu, bày tỏ rằng họ cũng thấy không thích hợp.
Nghe Dương Huyên nói thế, trong mắt người phụ nữ xinh đẹp hiện lên vẻ phức tạp.
Thật ra bà đã chuẩn bị tinh thần từ lâu.
Diệp tộc là đại gia tộc siêu cấp của Huyên giới, hơn nữa nghe nói Diệp Thanh Nhi cô nương không chỉ khuynh quốc khuynh thành, thiên phú còn yêu nghiệt đáng sợ, tuổi trẻ mà đã không có đối thủ trong số thế hệ trẻ, bây giờ đã được mệnh danh là thiên tài số một Huyên giới.
Chồng tương lai của nhân vật thế này sao có thể là người bình thường được? Tuy bà không biết vì sao bây giờ Diệp tộc vẫn chưa huỷ hôn, nhưng bà biết nếu Dương tộc không thức thời thì nhất định sẽ có đại họa.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ xinh đẹp khẽ thở dài: “Cũng tốt, chúng ta không thể chậm trễ cô nương nhà người ta được nữa. Huyên Nhi, nương cùng con huỷ bỏ hôn sự này”.
Nhưng Dương Huyên lại nói: “Để con đi một mình đi”.
Hắn biết lần này đến Diệp tộc có lẽ sẽ không suôn sẻ, cho nên hắn không muốn người trước mắt phải chịu thiệt cùng mình.
Người phụ nữ xinh đẹp hơi lo lắng, vẫn muốn nói gì đó nữa nhưng Dương Huyên đã cười bảo: “Chỉ là huỷ hôn thôi, không có việc gì đâu”.
Bà do dự một chút, đang định nói thì lúc này một ông lão bỗng đi tới, nhìn người phụ nữ xinh đẹp và Dương Huyên, sau đó cung kính hành lễ: “Thiếu tộc trưởng, Tộc trưởng mời cậu tới một chuyến”.
Dương Huyên khẽ gật đầu: “Ừm”.
Nói xong hắn và người phụ nữ xinh đẹp đi về nơi xa.
Ông lão nhìn Dương Huyên đã đi xa, khẽ thở dài.
Sau khi hai người đi, một thiếu năm mười lăm, mười sáu tuổi đến bên ông lão, thiếu niên nhìn Dương Huyên rời đi xa rồi hỏi: “Viễn Bá thúc, hắn đã sắp không phải Thiếu tộc trưởng nữa rồi, thúc còn tôn trọng hắn làm gì?”
Viễn Bá nhíu mày, vốn định trách móc vài câu, nhưng nghĩ lại khi mình còn trẻ chẳng phải cũng không hiểu gì sao?
Nghĩ thế, Viễn Bá vỗ vai cháu trai mình, sau đó nghiêm túc nói: “Cháu phải nhớ chúng ta là hạ nhân, cho dù Dương Huyên thiếu gia thật sự trở thành kẻ vô dụng thì cũng không phải người mà hạ nhân như chúng ta có thể giẫm đạp. Làm người nhất định phải tự nhận rõ vị trí của mình, làm tốt bổn phận của mình, biết chưa?”
Thiếu niên nói: “Nhưng bây giờ rất nhiều người đều thầm gọi hắn là thiếu gia vô dụng… Nói, nếu không phải hắn vô dụng thì chắc chắn Diệp tộc sẽ ủng hộ Dương tộc chúng ta, bởi vì bây giờ hắn không phấn đấu nên Diệp tộc không còn ủng hộ Dương tộc chúng ta nữa…”
Viễn Bá nhàn nhạt nói: “Người ta giẫm đạp nên cháu cũng muốn giẫm đạp?”
Thiếu niên hơi cúi đầu, không dám nói nữa.
Viễn Bá khẽ thở dài: “Bao năm qua, nhờ có Diệp tộc nâng đỡ, đúng là Dương tộc đã tốt hơn trước đây rất nhiều. Nhưng cháu có nhớ sở dĩ Diệp tộc giúp đỡ Dương tộc đều là vì Dương Huyên thiếu gia không? Khi ấy mọi người đều nhớ đến điều tốt của Dương Huyên thiếu gia, ai ai cũng tôn trọng cậu ấy, lấy lòng cậu ấy, mà bây giờ cậu ấy sa sút thì mọi người lại bắt đầu trách móc, cười nhạo cậu ấy. Cháu thấy hành vi này có nên không?”
Thiếu niên suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không nên ạ”.
Viễn Bá khẽ gật đầu: “Trên đời này rất nhiều người hùa theo người khác mà không có chính kiến của mình, giống như rất nhiều hạ nhân trong phủ vậy, bọn họ chẳng thèm nghĩ đến làm vậy là đúng hay sai, bọn họ chỉ thấy người khác giẫm đạp Dương Huyên thiếu gia nên cũng giẫm đạp theo”.
Nói đến đây, ông hơi lắc đầu: “Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ trào phúng người khác, giẫm đạp người khác cũng không mang lại lợi ích gì cho mình, ngược lại còn có thể tự mình chuốc lấy hậu quả không tốt”.
Thiếu niên gật đầu: “Cháu hiểu rồi”.
Viễn Bá cười: “Mấy năm nay, tuy thiếu gia không nói gì mấy nhưng mỗi ngày đều đọc sách, loại người này hoặc là thật sự đần độn, là một mọt sách, hoặc là tâm sáng như gương, cái gì cũng hiểu, chỉ là không muốn nói với người khác mà thôi. Đương nhiên những chuyện này đều không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được”.
Nói xong ông đưa thiếu niên rời đi.
Dương Huyên đi đến một gian đại điện, trong đại điện ngoài Tộc trưởng Dương Vân Sơn thì còn có các trưởng lão cốt cán của Dương tộc.
Con trai Dương Trinh của Dương Vân Sơn cũng có mặt.
Thấy Dương Huyên đến, mọi người trong điện đều tập trung vào hắn.
Vẻ mặt ai nấy đều hơi phức tạp.
Vô Địch Thánh Thể, Đại đạo chi tử.
Có thể nói, từ khi Dương Huyên sinh ra, Dương tộc đã kỳ vọng ở hắn rất nhiều.
Hắn là niềm hy vọng của Dương tộc!
Nhưng không ai ngờ rằng Dương Huyên lại không biết tu luyện, hơn nữa biết chỉ ngu ngốc đọc sách.
Trong thế giới cường giả làm vua này, đọc sách có ích gì!
Thực lực mới là vương đạo.
Dương Vân Sơn nhìn Dương Huyên trước mặt, trong mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp: “Tiểu Huyên, hôm nay ta gọi con tới là có hai chuyện. Thứ nhất là chuyện hôn ước của con với Diệp tộc. Chúng ta thương lượng rất lâu, cuối cùng quyết định huỷ bỏ hôn ước, con thấy thế nào?”
Dương Huyên khẽ gật đầu: “Con cũng có ý này”.
Dương Vân Sơn gật đầu: “Con không có ý kiến gì là tốt, hôn lễ sắp tới, con…”
Dương Huyên nói: “Ngày mai con sẽ khởi hành, đến Diệp tộc để huỷ bỏ hôn ước”.
Dương Vân Sơn nhìn Dương Huyên, gật đầu: “Được”.
Nói tới đây ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện thứ hai là vị trí Thiếu tộc trưởng…”
Dương Huyên bỗng nói: “Tộc trưởng, từ khi con làm Thiếu tộc trưởng đến nay không làm được việc gì, là một kẻ tầm thường, không có mặt mũi nào nhận vị trí này. Vì thế hôm nay con xin từ bỏ vị trí Thiếu tộc trưởng này, mong Tộc trưởng và các vị trưởng lão chọn ra người xứng đáng và có năng lực hơn cho Dương tộc”.
Dương Huyên vừa nói thế, mọi người trong điện đều sững sờ.
Ai cũng hơi bất ngờ.
Hiển nhiên là không ai ngờ Dương Huyên sẽ chủ động xin từ bỏ vị trí.
Thiếu tộc trưởng Dương tộc không chỉ là một danh xưng, còn có rất nhiều lợi ích, ví dụ như mỗi tháng có ba trăm viên linh thạch cực phẩm cố định, mười viên đan dược tu luyện các loại…
Đây không phải số tiền nhỏ.
Vì vậy mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ vị thiếu gia này lại chủ động từ chức, từ bỏ nhiều điều phúc lợi thế này.
Dương Vân Sơn nhìn Dương Huyên, thấy hắn bình tĩnh, không hề có vẻ giả đối thì thầm thở dài, nói: “Duyệt”.
Dương Huyên khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào, quay người rời đi.
Dương Vân Sơn bỗng gọi: “Khoan đã”.
Dương Huyên quay đầu nhìn lại, Dương Vân Sơn nói: “Tuy con đã từ ngôi vị Thiếu tộc trưởng, nhưng đãi ngộ của con vẫn như cũ, không có gì thay đổi”.
Nghe vậy, tất cả trưởng lão trong đại điện đều thảng thốt, nhìn Dương Vân Sơn với vẻ khó hiểu.
Dương Huyên cũng hơi bất ngờ, hắn muốn nói gì đó nhưng Dương Vân Sơn lại bảo: “Cứ quyết định vậy đi”.
Dương Huyên trầm mặc một hồi, không nói thêm gì nữa, hơi cúi đầu rồi xoay người rời đi.
Sau khi Dương Huyên đi, Đại trưởng lão của Dương tộc bỗng lên tiếng: “Tộc trưởng, hắn đã không phải Thiếu tộc trưởng nữa rồi mà vẫn hưởng đại ngộ của Thiếu tộc trưởng, có phải không thích hợp lắm không?”
Các trưởng lão khác cũng gật đầu, bày tỏ rằng họ cũng thấy không thích hợp.
Danh sách chương