Trước cửa Thượng Dương Tông, tất cả tu sĩ thủ vệ đều mặt mày tái mét – cho dù không biết những người kia, nhưng chả có ai là không biết Hàn Thủy Thạch. Tên sát tinh này hôm nay tới đây làm quái gì vậy? Không ai lên tiếng chào hỏi hắn, tất cả đều vội vội vàng vàng chạy vào báo với Trảm Phong.
Vấn Thủy sốt ruột không đợi nổi, cứ thế vẫy đuôi mà vọt thẳng vào trong: “Ôn Đồ chủ nhân! Ôn Đồ chủ nhân đừng sợ, ta tới cứu ngươi đây!”
Quan hệ giữa Vấn Thủy và Hàn Thủy Thạch ai ai cũng rõ, hơn nữa nàng lại còn là đồ đệ của Hỗn Độn, cho nên mọi người cũng không ai dám ngăn cản nàng.
Vấn Thủy vụt vào Thượng Dương Tông như một cơn lốc, vừa lúc gặp đúng Trảm Phong đang đi ra. Trảm Phong giơ tay đỡ nàng, bộ lông mềm mại mượt mà cọ lên người hắn, khiến trái tim hắn bất chợt nảy lên một cái. Ấm áp, thực sự ấm áp vô cùng.
Giọng điệu của hắn bỗng dưng cũng nhỏ nhẹ đi: “Có chuyện gì vậy?”
Đám người Hàn Thủy Thạch lúc này mới theo vào phía sau. Trông thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Hàn Thủy Thạch lập tức trở nên khó coi: “Bỏ tay ra!”
Trảm Phong đặt Vấn Thủy xuống đất, còn sờ sờ đầu nàng. Vấn Thủy nói: “Ôn Đồ chủ nhân đang gặp nguy hiểm, chính là ở đây.”
Lông mày Trảm Phong hơi hơi nhếch lên – chuyện này, sao có thể?
Vấn Thủy bốn cẳng phóng vội như bay, chẳng mấy chốc đã tới được chỗ khế ước bị xé bỏ. Mấy người Trảm Phong theo sát bước nàng. Nơi họ đến không sai vào đâu được, chính là chỗ ở của Văn Đàn.
Trảm Phong nhíu mày, nhưng Vấn Thủy lại không do dự – còn chần chờ nữa thì Ôn Đồ chủ nhân sẽ chết mất thôi!
Nàng ầm ầm gõ cửa, hai chân trước đập đập không ngừng: “Mở cửa! Mau mau mở cửa! Văn Đàn tiên sinh! Ta ngửi được mùi của Ôn Đồ chủ nhân trong đó!”
Trảm Phong đuổi nàng ra, cúi đầu vái chào cửa phòng: “Sư tổ, đêm khuya quấy rầy đúng thật là bất đắc dĩ, xin người mở cửa cho chúng con.”
Bên trong không ai đáp lời. Vấn Thủy sốt ruột duỗi móng đi cạy cửa sổ, Hàn Thủy Thạch liền kéo nàng ra. Trảm Phong dù sao cũng hiểu rõ cấm chế trong địa bàn của mình hơn những người kia. Hắn vỗ tay một cái, liền có tiếng đồ sứ vỡ vụn. Sau đó, cửa phòng tự động bật mở.
Cảnh tượng bên trong thực sự khiến người ta không thể không kinh hãi. Văn Đàn trước nay luôn đặt nặng vẻ ngoài cùng phong thái, hiện giờ bộ mặt dữ tợn, cả người nhuộm trong máu đỏ.
Trảm Phong run giọng: “Chuyện… chuyện gì đây?”
Thiên Sương nói: “Là tâm ma! Tâm ma đang cắn xé nguyên thần của hắn!”
Mà bên cạnh Văn Đàn đỏ rực cả người chính là Ôn Đồ một thân đầy máu, vẫn còn ngắc ngoải. Để hiến tế tâm ma, Văn Đàn cần phải hành hạ nam tu đến chết. Hiện giờ, Ôn Đồ vẫn còn đang thoi thóp thở.
Giờ khắc này, nhìn thấy những kẻ ngoài cửa, Văn Đàn hình như đã không còn chút phản ứng nào. Thứ duy nhất phản ứng chính là tâm ma với cơn giận ngút trời vì bị cắt đứt cuộc vui.
“Cẩn thận!” Trảm Phong còn chưa kịp hỏi tiếp, đã thấy Văn Đàn một thân máu đỏ vọt thẳng tới chỗ bọn họ. Hàn Thủy Thạch rút kiếm bức lui hắn ta, đột nhiên Thiên Sương lại cau mày nói: “Hàn Thủy Thạch, đừng động thủ!” Hàn Thủy Thạch xoay người nhìn sư phụ của mình. Thiên Sương nói: “Chuyện này vốn là chuyện nhà của Thượng Dương Tông, cứ để Trảm Phong xử lý đi.”
Hàn Thủy Thạch lưỡng lự: “Trảm Phong còn chưa phải là đối thủ của Văn Đàn, huống chi lại là Văn Đàn đã hóa thành ma!”
Thiên Sương nói: “Kể cả như thế, con cũng không thể quản chuyện này.”
Hàn Thủy Thạch khựng lại. Giữa sân, Trảm Phong đang giao thủ cùng Văn Đàn. Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Trảm Phong không thể địch lại lão ta, tuy rằng lúc này chưa thua, nhưng chuyện đó cũng chỉ là sớm muộn mà thôi. Hàn Thủy Thạch nhìn Thiên Sương, lần đầu tiên thắc mắc: “Tại sao vậy, sư phụ?”
Thiên Sương mở miệng, hơi thở nặng nề, trong ánh mắt lóe lên chút bi ai nhàn nhạt. Đúng lúc này, Văn Đàn vốn đang đấu với Trảm Phong bỗng nhiên thét lên một tiếng. Một luồng khí đen dày đặc tỏa ra từ quanh người hắn.
Nhưng mà kình khí thuần dương luôn luôn trong trẻo sáng sủa, sao lại có thể đen sì như vậy được?
Hàn Thủy Thạch đột nhiên ngơ ngẩn. Một lúc lâu sau, hắn quay người, nhìn kỹ ánh mắt Thiên Sương.
Thiên Sương thở dài, bất lực phất tay: “Nếu con nhất định phải động thủ, vậy thì đi đi.”
Hàn Thủy Thạch rút lưỡi đao cực dương ra, gia nhập trận chiến. Áp lực của Trảm Phong tức khắc giảm đi. Trên sân, thanh kiếm của Văn Đàn đã hóa ma chẳng khác nào một tia sét quét khắp mọi nơi, để lại những vệt cháy dài trên đất.
Trong lúc ba người bọn họ so chiêu, Vấn Thủy nhảy vào phòng Văn Đàn quan sát Ôn Đồ. Ôn Đồ há miệng thở dốc, nhưng lại nói không nên lời, cả mồm đầy máu.
Hắn đang nằm nghiêng. Vấn Thủy dùng chân trước nhẹ nhàng đẩy hắn ngửa ra mới thấy Ôn Đồ đã bị mổ bụng, ruột lòi đầy đất.
Vấn Thủy hốt hoảng gào lên thảm thiết: “Gâu gâu gâu gâu! Linh Cương chủ nhân! Mau tới cứu mạng!”
Linh Cương vốn đang ngẩn ngơ nhìn Trảm Phong và Hàn Thủy Thạch hợp lực đấu với Văn Đàn, nghe tiếng nàng kêu mới đột ngột bừng tỉnh, vội vàng chạy tới. Ôn Đồ trước giờ ít khi qua lại với mọi người, giao tình giữa hắn và Linh Cương cũng không sâu sắc. Thế nhưng lúc này trông thấy thương thế của Ôn Đồ, Linh Cương cũng phải hoảng hồn.
Ôn Đồ vẫn luôn tỉnh táo. Hắn muốn ngồi dậy, nhưng Vấn Thủy lại hóa thành hình người, nhanh tay cản hắn lại: “Ôn Đồ chủ nhân đừng nhúc nhích nha!”
Ngoài cửa phòng, Chúc Dao cả giận nói: “Ôn Đồ! Đêm hôm khuya khoắt, ngươi ở chỗ Văn Đàn làm cái gì hả?!”
Ôn Đồ không thể mở miệng trả lời, nhưng thật ra mọi người đều đã hiểu được sơ sơ. Văn Đàn hiện tại gần như không bao giờ ló mặt ra ngoài. Đêm khuya tĩnh lặng, Ôn Đồ xuất hiện ở đây, ngoài mật báo ra thì làm gì còn có lý do nào khác nữa?
Chúc Dao tính tình nóng nảy, lập tức kêu: “Cứu hắn làm cái gì, phản đồ!”
Vấn Thủy ngơ ngác nhìn nàng: “Phản đồ là gì? Là nội gián thú sao?”
Chúc Dao giận dữ nói: “Đúng! Vấn Thủy lại đây, không cần lo cho hắn!”
Vấn Thủy nhìn xuống Ôn Đồ đang nằm trên mặt đất, nhỏ giọng gọi Linh Cương: “Linh Cương chủ nhân?”
Linh Cương thở dài. Dù sao hắn cũng hành y, cũng không đành lòng thấy chết mà không cứu. Hơn nữa, cho dù là không thân thiết thì vẫn từng có một đoạn giao tình. Hắn nhẹ giọng nói: “Vấn Thủy, tới đây hỗ trợ ta.”
“Ẳng.” Vấn Thủy đáp ứng một tiếng. Thường ngày nàng cũng thường xuyên làm trợ tá cho Linh Cương trong động phủ, hiện tại có thể thuần thục giúp hắn cầm máu, rửa sạch vết thương cho Ôn Đồ. Linh Cương cầm kim châm, cẩn thận khâu miệng vết thương.
Trong lúc mấy người Hàn Thủy Thạch đang kịch liệt đối chiến giữa sân, Hỗn Độn và Tranh cũng chạy tới nơi này. Nhìn thấy tình hình chiến đấu, cả hai đều phải sững sờ. Tranh tròn mắt: “Mẹ, lão chó Văn Đàn trở nên lợi hại như thế từ khi nào vậy?”
Hỗn Độn hiếm khi nghiêm túc như hôm nay. Nó nói: “Lão ta đã nhập ma rồi.”
Tranh bỗng nhiên trầm mặc. Tốt xấu gì thì hai người cũng đã hợp tác nhiều năm. Nó hỏi: “Không cứu được sao?”
Hỗn Độn tới gần phía đó, cũng không nhiều lời, bắt đầu thi pháp. Trong luồng kình khí thuần dương của Trảm Phong nhanh chóng xuất hiện những quả cầu nhỏ màu vàng. Văn Đàn đột ngột quát lên một tiếng, tất cả những quả cầu kia lập tức vỡ vụn! Nếu không phải do chúng triệt tiêu chưởng này, chỉ sợ Trảm Phong đã bị thương không nhẹ.
Hỗn Độn giật mình: “Địch càng mạnh thì nó càng mạnh! Tâm ma chết tiệt!”
Tranh hỏi: “Ta có nên giúp nó không nhỉ? Hình như ta là tọa kỵ của nó có phải không?”
Hỗn Độn một cánh đập nó bẹp dí trên đất, tiếp tục truyền linh lực hỗ trợ Trảm Phong. Vấn Thủy lúc này mới liếc qua trận chiến. Hàn Thủy Thạch và Trảm Phong chỉ có thể gọi là hơi hơi chiếm thế thượng phong, trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã bắt được Văn Đàn.
Nàng nghiêng đầu – Văn Đàn tiên sinh lợi hại như thế từ khi nào vậy?
Đúng lúc này, Văn Đàn đã hóa ma đột nhiên lại thét lên một tiếng, vùng lên lần nữa! Hỗn Độn đã kịp kết ấn, nhưng lại không thể triệt tiêu đòn đánh của Văn Đàn. Từ miệng Trảm Phong phụt ra một ngụm máu tươi.
Hàn Thủy Thạch nhíu mày quét đao, nghịch chuyển âm dương! Nhưng trong nháy mắt, hắn lại có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái – cảm giác rằng ngọn lửa cực âm của hắn và luồng kình khí thuần dương đỏ rực màu máu của Văn Đàn lại đang hấp dẫn lẫn nhau!
Không, thứ kình khí Văn Đàn hiện tại đang sử dụng là kình khí thuần âm! Lão ta bây giờ cũng có thể nghịch chuyển âm dương rồi sao?
Không đúng, vẫn là không đúng!
Hàn Thủy Thạch cùng hắn giao thủ, vẫn không thể nào gạt bỏ cảm giác quái dị trong người. Văn Đàn đương nhiên cũng đã phát hiện sự khác thường ấy. Cả hai đều không thể lý giải tại sao hai nguồn lực của họ lại có thể thu hút lẫn nhau.
“Aaaa…” Văn Đàn ngửa mặt thét dài, một tiếng vang lớn tức khắc rung chuyển bốn phương. Dường như có thứ gì đó đang giãy giụa bên trong Văn Đàn, cố gắng xé mở hắn ta mà chui ra ngoài.
Một luồng sáng màu đỏ sậm chiếu rọi đất trời, thân hình của hắn đột nhiên trở nên dị thường cao lớn.
Tâm ma của Văn Đàn, đã tróc ra từ nguyên thần của hắn.
Văn Đàn thật uể oải phía sau, nguyên thần trọng thương khiến hắn đau đớn muốn chết. Nhưng còn hơn cả đau đớn là mừng vui như điên dại – tâm ma của hắn đã hoàn toàn thoát ly khỏi hắn. Hắn có thể cảm giác được nguyên thần của mình đã trở lại bình lặng như xưa.
Đây là một chuyện nguy hiểm cỡ nào cơ chứ? Vậy mà hắn vẫn còn sống!
Tâm ma kia không hề sử dụng kiếm của Văn Đàn. Quanh thân thể nó giống như có một ngọn lửa đang phừng phừng thiêu đốt, ánh đỏ ánh đen đan chặt vào nhau. Ngọn lửa bao bọc tâm ma. Toàn thân của nó không có chỗ nào giống người, chỉ có khuôn mặt là vẫn giống mặt Văn Đàn y đúc.
Hàn Thủy Thạch một lần nữa vung đao. Tâm ma hơi nhấc tay phải, trực tiếp dùng thân chặn đòn.
“Ta ngửi được một luồng sức mạnh vô cùng thơm ngon.” Thanh âm của nó không hề giống với giọng nói thường ngày của Văn Đàn, mà giống như một nam một nữ đang đồng thời cất tiếng. Chợt nữ chợt nam, biến ảo không ngừng.
Hàn Thủy Thạch khiếp sợ trong lòng – cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra sự kỳ quái kia là từ đâu đến. Tựa như cảm giác của Văn Đàn với hắn, hắn cũng cảm thấy… cái tâm ma đã thoát ly khỏi Văn Đàn này, có một mùi hương vô cùng ngon ngọt.
Tại sao lại có thể như vậy? Hắn hoảng hốt quay đầu nhìn Thiên Sương.
Ánh mắt Thiên Sương phảng phất buồn bã cùng bất lực: “Hiện giờ con đã hiểu vì sao vi sư lại ngăn cản con chưa?”
Hàn Thủy Thạch quét đao, “rầm” một tiếng, đất rung núi chuyển. Tâm ma của Văn Đàn bị đánh lùi về sau. Ngọn lửa cực âm của hắn và luồng kình khí thuần âm đỏ tựa màu máu của đối phương như đang cuốn lấy nhau, nuốt chửng lẫn nhau. Tâm ma kia hình như đã ý thức được vấn đề. Nó lùi lại vài bước, sau đó đột nhiên nhảy lên, biến mất giữa không trung.
Hàn Thủy Thạch cũng không đuổi theo. Hắn tiến về phía Thiên Sương, ngọn lửa cực âm quanh người vẫn còn hơi hơi phiếm đỏ. Chúc Dao sợ tới mức liên tục lui về đằng sau. Thiên Sương vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn bất động.
Hàn Thủy Thạch cất tiếng hỏi: “Ta cũng là tâm ma sao?”
Thiên Sương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Đúng vậy.”
Lần đầu tiên thầy trò gặp lại sau khi phi thăng, Thiên Ấn một thân đầy máu, trên tay vẫn còn cầm hai đầu người, đang điên cuồng đuổi giết những tu sĩ vây bắt hắn. Những kẻ xung quanh hoảng loạn bỏ chạy. Thứ duy nhất lọt vào tầm mắt Thiên Sương chỉ là sắc đỏ rùng rợn ghê người.
Thiên Sương nói: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, nguyên thần Thiên Ấn đã ngủ say mất rồi. Cũng có thể nói là hôn mê, nói chung là mất đi ý thức.”
Hàn Thủy Thạch nói: “Nhưng mà ta vẫn có được tất cả ký ức, còn có…”
“Còn có tình cảm,” Thiên Sương tiếp lời hắn. “Nhưng mà ngươi thật sự cho rằng, tu sĩ nào cũng có thể dễ dàng tùy ý nghịch chuyển âm dương hay sao?”
Hàn Thủy Thạch ngơ ngẩn. Thiên Sương lại nói: “Ngươi có thể nghịch chuyển được, là bởi vì trong cơ thể này có cả ngươi lẫn Thiên Ấn, ngươi hiểu không?”
Ánh mắt của Hàn Thủy Thạch dần dần trở nên mê loạn: “Suốt ngần ấy năm, hóa ra ta chỉ là một cái tâm ma thôi sao?” Hắn từng bước từng bước lùi về phía sau. “Cho nên, ngày đó chúng ta gặp nhau, ông mới đặt tên cho ta là Hàn Thủy Thạch. Cho nên nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn gọi ta Hàn Thủy Thạch, ông chưa bao giờ gọi ta là Thiên Ấn.”
Thiên Sương nói: “Bởi vì ngươi không phải nó.”
Hàn Thủy Thạch chống đao, một chân quỳ trên mặt đất: “Nếu đã như vậy, tại sao lúc đó ông không giết quách ta đi? Bao nhiêu năm qua, ta không hề phòng bị, ông thiếu gì cơ hội?”
Thiên Sương buồn rầu nói: “Không phải là ta chưa từng nghĩ tới chuyện động thủ. Nhưng cũng như ngươi nói đó, bao nhiêu năm qua ngươi chưa từng phòng bị, ta sao có thể… Sư phụ sao có thể nhìn vào đôi mắt của con, nói rằng con chỉ là ma, con không phải là Thiên Ấn.”
Vì thế, hắn mới nhất định cự tuyệt không ăn linh sa, để cho tu vi của mình cứ vậy mà thoái hóa, thậm chí tiêu vong. Nhưng mà sau này, chính tâm ma kia lại luôn tìm cách buộc hắn phải ăn, cưỡng ép nuôi hắn sống, cho dù có phải trả giá thế nào cũng muốn có hắn tồn tại bên mình.
Sau đó, Xuyên Đoạn cũng phi thăng. Một tay Hàn Thủy Thạch vất vả chiếu cố sư phụ và sư đệ, nhưng hắn chưa từng cảm thấy có gì không ổn. Chỉ có điều, mỗi lần nghịch chuyển âm dương, hắn sẽ trở nên vô cùng nữ tính. Nhưng mà hắn đã thực sự nghĩ rằng, chỉ cần những người thân cận nhất vẫn còn ở cạnh bên hắn, không có chuyện gì là hắn không thể chịu đựng.
Thiên Sương thở dài: “Thời gian chầm chậm trôi đi, dần dần ta cũng không biết nên mở lời với con như thế nào nữa. Nhưng ta vẫn biết, một khi con có cơ hội giao thủ cùng tâm ma chân chính, con chắc chắn sẽ phát hiện ra sức mạnh của mình với nó là cùng tông cùng gốc.”
Hàn Thủy Thạch run rẩy, hắn thậm chí còn chẳng cầm chắc được đao trong tay. Một hồi lâu sau, hắn mới khó nhọc nhở miệng: “Vậy… vậy còn Thiên Ấn, hắn sẽ tỉnh lại sao?”
Thiên Sương nói: “Ta không biết.”
Hàn Thủy Thạch hỏi: “Nếu hắn tỉnh lại, thì sẽ như thế nào?”
Thiên Sương lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không rõ nữa. Có lẽ sẽ giống Văn Đàn, có lẽ sẽ không.”
Hàn Thủy Thạch lại hỏi: “Ta cũng có thể tróc ra khỏi nguyên thần của hắn, trở thành một cá thể độc lập, có phải không?”
Thiên Sương nói: “Nếu muốn vậy con còn cần rất nhiều sức mạnh, hoặc là đến từ nhục dục, hoặc là từ giết chóc. Hết thảy oán hận, sợ hãi, ghen ghét, tham lam… dần dần sẽ khiến con mạnh lên. Đó cũng là lý do tại sao khi nhìn thấy con, đối thủ càng sợ hãi, con càng mạnh. Mạnh đến bất khả chiến bại.”
Hàn Thủy Thạch nhắm mắt lại. Đúng vậy, thực ra ban đầu hắn đúng là chưa mạnh như bây giờ. Nhưng càng về sau, hắn lại phát hiện đối thủ của mình càng ngày càng yếu. Lần trước đối chiến Nguyệt Trì, Nguyệt Trì cần rất nhiều thời gian chữa thương, còn hắn thì chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường – hắn đã gặp Vấn Thủy.
Tình và dục cho hắn sức mạnh, cho nên khả năng hồi phục của hắn vượt xa Nguyệt Trì.
Hắn chưa từng kháng cự được Vấn Thủy, bởi vì hắn là một tâm ma. Mà nàng, chính là “đạo” của hắn.
Hắn thấp giọng nói: “Ta cảm thấy ta cần suy nghĩ một thời gian, xin mọi người hãy để ta được yên tĩnh một mình.”
Thiên Sương gật đầu: “Được.”
Hắn lại hỏi: “Ông… Ông ở cùng mấy người Thiên Lê, có thể tự bảo vệ mình được không?”
Đôi mắt Thiên Sương bỗng nhiên ầng ậc nước. Ngay cả lúc này, hắn vẫn còn quan tâm tới an nguy của họ. Hồi ức và tình cảm sẽ tạo ra ảo giác. Nếu kẻ trước mặt có dáng vẻ của Thiên Ấn, giọng nói của Thiên Ấn, ký ức của Thiên Ấn, từng cử động cũng giống như Thiên Ấn, làm sao có thể phân biệt được đó là Thiên Ấn, hay vẫn là tâm ma?
Hắn nhẹ giọng nói: “Sư phụ có thể xoay xở được, con đừng lo.”
Hàn Thủy Thạch gật đầu, quay người nhìn Vấn Thủy. Vấn Thủy vẫn còn đang ngồi xổm bên cạnh Ôn Đồ, nghiêng đầu nhìn Linh Cương khâu miệng vết thương. Bên này mọi người đang nói chuyện gì, nàng căn bản không hề nghe rõ.
Hàn Thủy Thạch đứng dậy, đột ngột thu đao, nhảy vọt vào không trung, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người. Nàng vẫn luôn gọi hắn là Thiên Ấn, nhưng hắn kỳ thật đã sớm không phải Thiên Ấn. Thì ra ngay từ đầu, hắn chưa từng là Thiên Ấn.
Tới tận khi Linh Cương đã xử lý xong vết thương của Ôn Đồ, Vấn Thủy mới quay đầu lại, phát hiện Hàn Thủy Thạch đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Nàng ngó nghiêng nhìn khắp xung quanh. Thiên Sương nói: “Nó còn có việc, chúng ta về trước đi.”
“Ẳng,” Vấn Thủy đáp.
Nàng không hỏi nhiều nữa, chỉ yên lặng để Linh Cương đỡ Ôn Đồ trèo lên lưng mình. Dã Lửng phụ trách chở những người còn lại. Văn Đàn quay trở về phòng đả tọa, sớm đã nhập định từ lâu. Trảm Phong có chút bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Thiên Sương nói: “Văn Đàn đã trừ được tâm ma, những chuyện còn lại, ngươi tìm hắn thương nghị đi.”
Hắn cũng không nhiều lời, nói xong liền cùng mọi người một đường rời khỏi Thượng Dương Tông.
Trở lại động phủ, Linh Cương vội vã đưa Ôn Đồ trở về phòng ngủ của chính mình. Ôn Đồ bị thương rất nặng, thời gian tới sẽ cần người cẩn thận chăm sóc cạnh bên.
Tử Tô trông thấy hắn, lập tức hoảng hồn, vội vội vàng vàng chạy theo trợ giúp Linh Cương.
Chúc Dao đi sau Thiên Sương. Thiên Sương nói: “Chuyện hôm nay…”
Chúc Dao hiểu rõ ý hắn: “Ta sẽ không nói năng bậy bạ.”
Thiên Sương thở dài, gật đầu: “Cũng đã khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi đi thôi.”
***
Nửa đêm, mọi người đều đã ngủ say, chỉ riêng Vấn Thủy vẫn thức. Nàng cảm giác buồn chán vô cùng. Thiên Ấn chân nhân không biết đi đâu, tới giờ còn chưa thấy về. Nàng không ngủ được, thế là lại lò dò tới cửa động phủ chờ hắn. Thế nhưng chờ qua đêm suốt sáng, vẫn chẳng thấy bóng hắn đâu.
Hôm sau, Chúc Dao mang bữa sáng tới cho nàng: “Vấn Thủy, mau ra ăn cơm nào.”
Vấn Thủy ủ rũ buồn bực, ăn được hai miếng là thôi. Nàng quấn lấy Thiên Sương chân nhân, hỏi: “Thiên Sương chân nhân, Thiên Ấn chân nhân rốt cuộc đã đi đâu vậy? Khi nào thì chàng trở về? Sao đi mà lại không nói tiếng nào với ta?”
Thiên Sương sờ sờ đầu nàng: “Vấn Thủy ăn cơm trước đi, được không?”
Thiên Lê bên cạnh nói: “Đại sư huynh vẫn thường xuyên có việc phải ra ngoài mà, Vấn Thủy cũng đừng tương tư quá mà lại sinh bệnh nhé. Lát nữa chúng ta gọi Tử Tô, cùng nhau đi chợ nha?”
Vấn Thủy vốn cũng hiểu chuyện, lập tức gật đầu: “Được.”
Mọi người ăn sáng xong, Thiên Sương liếc mắt ra hiệu cho Thiên Lê. Thiên Lê hiểu ý, lập tức dẫn Vấn Thủy cùng Tử Tô ra cửa.
Khu chợ này là do Thượng Dương Tông và Cửu Thượng Cung cùng phái tu sĩ quản lý, phần lớn là cửa hàng của hai đại môn phái bên trong. Những tu sĩ rảnh rỗi cũng có thể bày hàng của mình bán trên vỉa hè. Nếu thấy xuất hiện hàng nhái hàng giả kém chất lượng hay hàng hóa bị quảng cáo sai lệch, người mua có thể tới chỗ hai môn phái kia khiếu nại.
Mấy người Thiên Lê cùng nhau vào chợ. Tử Tô đến khu dược liệu, mua được rất nhiều đan dược, phần lớn là để cho Ôn Đồ. Thiên Lê đi dạo khu linh thú, bên trong có bày không ít quần áo, đồ ăn, đồ chơi vân vân…
Vấn Thủy rảo bước cùng hai nàng, nhưng bỗng nhiên lại chẳng còn hào hứng gì với mấy thứ đồ kia. Nàng vẫn luôn nhớ tới Thiên Ấn, nhìn mấy quả bóng cũng nhớ, nhìn cỏ nuôi súc vật cũng nhớ.
Không biết vì sao, lòng nàng dậy sóng, không có lấy một giây an tĩnh.
Nàng sờ sờ chiếc vòng bằng xương cá tỳ bà trên cánh tay phải của mình, cảm giác không vui. Làm cái gì không biết, đi mà cũng không nói với người ta một tiếng!
***
Tại Thượng Dương Tông, Trảm Phong có chút bất an. Toàn bộ môn nhân đệ tử của hắn, không ai tìm được tung tích tâm ma Văn Đàn. Trước kia chưa từng có ai thực sự tróc được tâm ma ra khỏi bản thể, vậy nên cũng không ai biết rốt cuộc nó có thể trốn tới nơi đâu.
So với Trảm Phong, Văn Đàn hiện tại lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Hắn vẫn luôn dốc lòng tĩnh tu, chuyên tâm khôi phục nguyên thần. Trảm Phong thực ra cũng từng nghĩ tới chuyện có nên nhân cơ hội này mà… báo thù cho mẫu thân hay không. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không động thủ. Hắn không thể cứ thế mà giơ kiếm giơ đao, chém giết một Văn Đàn hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
Mà cũng chính vào lúc này, hắn dò xét phòng ngủ của Văn Đàn, phát hiện hai hòm tro cốt. Tất cả những tu sĩ mất tích của Thượng Dương Tông đã đi đâu về đâu, hiện giờ đều rõ rành rành.
Hắn lại không thể đem việc này thông báo cho cả thiên hạ. Một khi mọi người biết được việc xấu Văn Đàn làm ra, sẽ đối đãi với Thượng Dương Tông như thế nào đây?
Đặc biệt là Cửu Thượng Cung. Hai bên sớm đã coi nhau như cái gai trong mắt. Nếu bắt được cơ hội tốt như thế này, sao có thể không lợi dụng một chút, thêm dầu vào lửa?
Văn Đàn là chính hay tà, không phải chuyện một mình hắn có thể phân định đúng sai. Dù sao đi chăng nữa, ông ta vẫn là tổ sư khai phái của Thượng Dương Tông!
Hắn chỉ có thể lặng lẽ xử lý hết đống tro cốt trong phòng Văn Đàn, thay ông ta dọn dẹp những tội ác tày trời đó.
Ở cái thế giới này, mạng người mỏng manh như cỏ rác, có đôi khi một hai người chết cũng chẳng có ai bận tâm. Những tu sĩ kia đã chết thế nào, hắn căn bản không cần giải thích với người ngoài. Nhưng… chẳng nhẽ hắn cũng chẳng cần giải thích với chính mình luôn sao?
Sau năm ngày thiền định, Văn Đàn cuối cùng cũng đã thức tỉnh. Nhìn thấy Trảm Phong đứng trước mặt mình, hắn điềm nhiên nói: “Sao con lại ở chỗ này? Thân là tông chủ, lúc này nên lấy chuyện của môn phái làm trọng mới phải chứ. Cứ đứng đực ra ở đây, còn ra thể thống gì nữa.”
Trảm Phong cả giận: “Người không cảm thấy mình nên giải thích gì sao?”
Văn Đàn nhẹ nhàng phủi sạch góc áo, đứng lên hỏi: “Con muốn ta giải thích cái gì?”
Trảm Phong nói: “Trong phòng của người có đặt hai hòm tro cốt! Còn cả…” Còn cả chuyện Không Thanh. Hắn cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn không nói nổi thành lời.
Văn Đàn nói: “Chuyện trước kia, con đều đã nghe được từ chỗ Thiên Sương phải không?”
Thấy Trảm Phong vẫn lặng im không nói lời nào, hắn nói: “Con không cần phải giấu ta. Quả thực mấy năm qua, ta đã giết rất nhiều người, cũng làm… làm sai một vài chuyện, nhưng ta chưa từng nghĩ tới việc tổn thương con. Dù sao đi chăng nữa, con cũng là đứa con duy nhất của ta.”
Trảm Phong tức giận nói: “Còn Thiên Lê thì sao?”
Văn Đàn cười: “Trảm Phong, ngay cả Không Thanh ta cũng đã giết, sau đó nếu còn giả mù sa mưa mà đi tìm con bé, liệu có ích lợi gì không?”
Trảm Phong lại hỏi: “Chẳng nhẽ đối với chuyện năm đó, ông chưa từng hối hận chút nào sao?”
Văn Đàn nói: “Nếu ta đủ kiên định thì đã không có tâm ma. Hiện giờ nó thoát thể mà ra, ta cuối cùng cũng có thể thấy rõ bản tâm mình rồi. Con vẫn còn chưa hiểu à? Vì sao ta hao hết ngần ấy sức lực, cũng muốn tróc tâm ma ra? Nói cho cùng, cũng chỉ là cầu mong thanh tịnh, không để chuyện cũ quấy rối thân mình mà thôi.”
Trảm Phong cười lạnh: “Tâm ma rời đi, thế là những chuyện trước kia đều không còn liên quan tới ông nữa ư?”
Văn Đàn ngẩng đầu, ánh mắt thực sự bình tĩnh, không chút gợn sóng: “Con hận ta như vậy, thế sao khi ta nhập định không động thủ giết quách ta đi?”
Trảm Phong nói: “Ta không giết những người không chút sức lực chống trả, đặc biệt là ông! Nhưng ngày nào đó, ta nhất định sẽ cùng ông quyết chiến một trận!”
“Ta chờ con.” Văn Đàn đáp.
Nói qua cũng phải nói lại, tâm ma đã ly khai, hiển nhiên sức mạnh của hắn cũng đã suy giảm đáng kể. Thượng Dương Tông lúc này không thể không có Trảm Phong. Mà Trảm Phong cũng không thể để người ngoài nhìn ra mâu thuẫn giữa hắn và Văn Đàn.
Dù sao thì những kẻ tâm phúc của Văn Đàn và thủ hạ của Trảm Phong vẫn còn đang phải cộng tác với nhau. Nếu Thượng Dương Tông chia năm xẻ bảy vào thời điểm này, Cửu Thượng Cung nhất định sẽ nhảy ngay vào giữa.
Hai người không bằng mặt cũng không bằng luôn cả lòng, trừ những dịp công khai gặp gỡ bên ngoài, còn lại thường ngày chẳng bao giờ bén mảng tới gần nhau nửa bước.
***
Vấn Thủy chờ tới ngày thứ sáu, Hàn Thủy Thạch vẫn chưa trở về.
Ngay cả Vạn Thú Cốc nàng cũng không muốn đến. Nàng ném hố pháp bảo xuống đất, đi tìm Rồng Vàng. Những vết thương trên người con rồng đó ngày nào nàng cũng thay thuốc, hiện giờ đã tương đối lành lặn hơn trước rất nhiều. Hôm nay, Vấn Thủy vẫn quen đường cũ, thuần thục nhảy lên đuôi rồng, chạy thẳng tới đỉnh đầu nó.
Con rồng cũng chẳng động đậy gì, mặc nàng tùy ý bay nhảy trên người mình. Vấn Thủy an vị trên đầu rồng, nói: “Rồng Chảy Dãi, Thiên Ấn chân nhân vẫn không chịu về.” Nàng rầu rĩ không vui. “Ta thật sự rất nhớ chàng.”
Rồng Vàng hơi hơi ngẩng đầu lên. Vấn Thủy lại nói: “Ta đã đến rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được chàng. Con người này cũng hư quá rồi, ta không bao giờ muốn để ý tới chàng nữa!”
Con rồng dùng sừng cọ cọ nàng. Nàng nói: “Ngươi nói xem, rốt cuộc chàng đang làm gì vậy? Trở về liếc mắt nhìn ta một cái cũng không được sao? Không có chàng bên cạnh, tối nào ta cũng không ngủ nổi!”
Nàng gác mõm lên trên vảy rồng, vòng hai chân trước ôm quanh cổ nó, nói: “Rồng Chảy Dãi, ngươi nói xem, có phải chàng không cần ta nữa không? Chàng đã nói muốn cùng ta kết làm đạo lữ, muốn sau này mãi mãi bên nhau. Bây giờ không phải là để mắt tới nam tu nào, bỏ trốn cùng người ta rồi chứ?”
Rồng Vàng giật giật thân mình, cũng không rõ nàng đang nói cái gì. Những điều nàng nói, qua tai nó đều là: “Gâu gâu gâu gâu, ô gâu gâu gâu…”
Một hồi lâu sau, rốt cuộc nó cũng mở miệng, nhẹ giọng nói: “Gâu…”
Vấn Thủy sốt ruột không đợi nổi, cứ thế vẫy đuôi mà vọt thẳng vào trong: “Ôn Đồ chủ nhân! Ôn Đồ chủ nhân đừng sợ, ta tới cứu ngươi đây!”
Quan hệ giữa Vấn Thủy và Hàn Thủy Thạch ai ai cũng rõ, hơn nữa nàng lại còn là đồ đệ của Hỗn Độn, cho nên mọi người cũng không ai dám ngăn cản nàng.
Vấn Thủy vụt vào Thượng Dương Tông như một cơn lốc, vừa lúc gặp đúng Trảm Phong đang đi ra. Trảm Phong giơ tay đỡ nàng, bộ lông mềm mại mượt mà cọ lên người hắn, khiến trái tim hắn bất chợt nảy lên một cái. Ấm áp, thực sự ấm áp vô cùng.
Giọng điệu của hắn bỗng dưng cũng nhỏ nhẹ đi: “Có chuyện gì vậy?”
Đám người Hàn Thủy Thạch lúc này mới theo vào phía sau. Trông thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Hàn Thủy Thạch lập tức trở nên khó coi: “Bỏ tay ra!”
Trảm Phong đặt Vấn Thủy xuống đất, còn sờ sờ đầu nàng. Vấn Thủy nói: “Ôn Đồ chủ nhân đang gặp nguy hiểm, chính là ở đây.”
Lông mày Trảm Phong hơi hơi nhếch lên – chuyện này, sao có thể?
Vấn Thủy bốn cẳng phóng vội như bay, chẳng mấy chốc đã tới được chỗ khế ước bị xé bỏ. Mấy người Trảm Phong theo sát bước nàng. Nơi họ đến không sai vào đâu được, chính là chỗ ở của Văn Đàn.
Trảm Phong nhíu mày, nhưng Vấn Thủy lại không do dự – còn chần chờ nữa thì Ôn Đồ chủ nhân sẽ chết mất thôi!
Nàng ầm ầm gõ cửa, hai chân trước đập đập không ngừng: “Mở cửa! Mau mau mở cửa! Văn Đàn tiên sinh! Ta ngửi được mùi của Ôn Đồ chủ nhân trong đó!”
Trảm Phong đuổi nàng ra, cúi đầu vái chào cửa phòng: “Sư tổ, đêm khuya quấy rầy đúng thật là bất đắc dĩ, xin người mở cửa cho chúng con.”
Bên trong không ai đáp lời. Vấn Thủy sốt ruột duỗi móng đi cạy cửa sổ, Hàn Thủy Thạch liền kéo nàng ra. Trảm Phong dù sao cũng hiểu rõ cấm chế trong địa bàn của mình hơn những người kia. Hắn vỗ tay một cái, liền có tiếng đồ sứ vỡ vụn. Sau đó, cửa phòng tự động bật mở.
Cảnh tượng bên trong thực sự khiến người ta không thể không kinh hãi. Văn Đàn trước nay luôn đặt nặng vẻ ngoài cùng phong thái, hiện giờ bộ mặt dữ tợn, cả người nhuộm trong máu đỏ.
Trảm Phong run giọng: “Chuyện… chuyện gì đây?”
Thiên Sương nói: “Là tâm ma! Tâm ma đang cắn xé nguyên thần của hắn!”
Mà bên cạnh Văn Đàn đỏ rực cả người chính là Ôn Đồ một thân đầy máu, vẫn còn ngắc ngoải. Để hiến tế tâm ma, Văn Đàn cần phải hành hạ nam tu đến chết. Hiện giờ, Ôn Đồ vẫn còn đang thoi thóp thở.
Giờ khắc này, nhìn thấy những kẻ ngoài cửa, Văn Đàn hình như đã không còn chút phản ứng nào. Thứ duy nhất phản ứng chính là tâm ma với cơn giận ngút trời vì bị cắt đứt cuộc vui.
“Cẩn thận!” Trảm Phong còn chưa kịp hỏi tiếp, đã thấy Văn Đàn một thân máu đỏ vọt thẳng tới chỗ bọn họ. Hàn Thủy Thạch rút kiếm bức lui hắn ta, đột nhiên Thiên Sương lại cau mày nói: “Hàn Thủy Thạch, đừng động thủ!” Hàn Thủy Thạch xoay người nhìn sư phụ của mình. Thiên Sương nói: “Chuyện này vốn là chuyện nhà của Thượng Dương Tông, cứ để Trảm Phong xử lý đi.”
Hàn Thủy Thạch lưỡng lự: “Trảm Phong còn chưa phải là đối thủ của Văn Đàn, huống chi lại là Văn Đàn đã hóa thành ma!”
Thiên Sương nói: “Kể cả như thế, con cũng không thể quản chuyện này.”
Hàn Thủy Thạch khựng lại. Giữa sân, Trảm Phong đang giao thủ cùng Văn Đàn. Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Trảm Phong không thể địch lại lão ta, tuy rằng lúc này chưa thua, nhưng chuyện đó cũng chỉ là sớm muộn mà thôi. Hàn Thủy Thạch nhìn Thiên Sương, lần đầu tiên thắc mắc: “Tại sao vậy, sư phụ?”
Thiên Sương mở miệng, hơi thở nặng nề, trong ánh mắt lóe lên chút bi ai nhàn nhạt. Đúng lúc này, Văn Đàn vốn đang đấu với Trảm Phong bỗng nhiên thét lên một tiếng. Một luồng khí đen dày đặc tỏa ra từ quanh người hắn.
Nhưng mà kình khí thuần dương luôn luôn trong trẻo sáng sủa, sao lại có thể đen sì như vậy được?
Hàn Thủy Thạch đột nhiên ngơ ngẩn. Một lúc lâu sau, hắn quay người, nhìn kỹ ánh mắt Thiên Sương.
Thiên Sương thở dài, bất lực phất tay: “Nếu con nhất định phải động thủ, vậy thì đi đi.”
Hàn Thủy Thạch rút lưỡi đao cực dương ra, gia nhập trận chiến. Áp lực của Trảm Phong tức khắc giảm đi. Trên sân, thanh kiếm của Văn Đàn đã hóa ma chẳng khác nào một tia sét quét khắp mọi nơi, để lại những vệt cháy dài trên đất.
Trong lúc ba người bọn họ so chiêu, Vấn Thủy nhảy vào phòng Văn Đàn quan sát Ôn Đồ. Ôn Đồ há miệng thở dốc, nhưng lại nói không nên lời, cả mồm đầy máu.
Hắn đang nằm nghiêng. Vấn Thủy dùng chân trước nhẹ nhàng đẩy hắn ngửa ra mới thấy Ôn Đồ đã bị mổ bụng, ruột lòi đầy đất.
Vấn Thủy hốt hoảng gào lên thảm thiết: “Gâu gâu gâu gâu! Linh Cương chủ nhân! Mau tới cứu mạng!”
Linh Cương vốn đang ngẩn ngơ nhìn Trảm Phong và Hàn Thủy Thạch hợp lực đấu với Văn Đàn, nghe tiếng nàng kêu mới đột ngột bừng tỉnh, vội vàng chạy tới. Ôn Đồ trước giờ ít khi qua lại với mọi người, giao tình giữa hắn và Linh Cương cũng không sâu sắc. Thế nhưng lúc này trông thấy thương thế của Ôn Đồ, Linh Cương cũng phải hoảng hồn.
Ôn Đồ vẫn luôn tỉnh táo. Hắn muốn ngồi dậy, nhưng Vấn Thủy lại hóa thành hình người, nhanh tay cản hắn lại: “Ôn Đồ chủ nhân đừng nhúc nhích nha!”
Ngoài cửa phòng, Chúc Dao cả giận nói: “Ôn Đồ! Đêm hôm khuya khoắt, ngươi ở chỗ Văn Đàn làm cái gì hả?!”
Ôn Đồ không thể mở miệng trả lời, nhưng thật ra mọi người đều đã hiểu được sơ sơ. Văn Đàn hiện tại gần như không bao giờ ló mặt ra ngoài. Đêm khuya tĩnh lặng, Ôn Đồ xuất hiện ở đây, ngoài mật báo ra thì làm gì còn có lý do nào khác nữa?
Chúc Dao tính tình nóng nảy, lập tức kêu: “Cứu hắn làm cái gì, phản đồ!”
Vấn Thủy ngơ ngác nhìn nàng: “Phản đồ là gì? Là nội gián thú sao?”
Chúc Dao giận dữ nói: “Đúng! Vấn Thủy lại đây, không cần lo cho hắn!”
Vấn Thủy nhìn xuống Ôn Đồ đang nằm trên mặt đất, nhỏ giọng gọi Linh Cương: “Linh Cương chủ nhân?”
Linh Cương thở dài. Dù sao hắn cũng hành y, cũng không đành lòng thấy chết mà không cứu. Hơn nữa, cho dù là không thân thiết thì vẫn từng có một đoạn giao tình. Hắn nhẹ giọng nói: “Vấn Thủy, tới đây hỗ trợ ta.”
“Ẳng.” Vấn Thủy đáp ứng một tiếng. Thường ngày nàng cũng thường xuyên làm trợ tá cho Linh Cương trong động phủ, hiện tại có thể thuần thục giúp hắn cầm máu, rửa sạch vết thương cho Ôn Đồ. Linh Cương cầm kim châm, cẩn thận khâu miệng vết thương.
Trong lúc mấy người Hàn Thủy Thạch đang kịch liệt đối chiến giữa sân, Hỗn Độn và Tranh cũng chạy tới nơi này. Nhìn thấy tình hình chiến đấu, cả hai đều phải sững sờ. Tranh tròn mắt: “Mẹ, lão chó Văn Đàn trở nên lợi hại như thế từ khi nào vậy?”
Hỗn Độn hiếm khi nghiêm túc như hôm nay. Nó nói: “Lão ta đã nhập ma rồi.”
Tranh bỗng nhiên trầm mặc. Tốt xấu gì thì hai người cũng đã hợp tác nhiều năm. Nó hỏi: “Không cứu được sao?”
Hỗn Độn tới gần phía đó, cũng không nhiều lời, bắt đầu thi pháp. Trong luồng kình khí thuần dương của Trảm Phong nhanh chóng xuất hiện những quả cầu nhỏ màu vàng. Văn Đàn đột ngột quát lên một tiếng, tất cả những quả cầu kia lập tức vỡ vụn! Nếu không phải do chúng triệt tiêu chưởng này, chỉ sợ Trảm Phong đã bị thương không nhẹ.
Hỗn Độn giật mình: “Địch càng mạnh thì nó càng mạnh! Tâm ma chết tiệt!”
Tranh hỏi: “Ta có nên giúp nó không nhỉ? Hình như ta là tọa kỵ của nó có phải không?”
Hỗn Độn một cánh đập nó bẹp dí trên đất, tiếp tục truyền linh lực hỗ trợ Trảm Phong. Vấn Thủy lúc này mới liếc qua trận chiến. Hàn Thủy Thạch và Trảm Phong chỉ có thể gọi là hơi hơi chiếm thế thượng phong, trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã bắt được Văn Đàn.
Nàng nghiêng đầu – Văn Đàn tiên sinh lợi hại như thế từ khi nào vậy?
Đúng lúc này, Văn Đàn đã hóa ma đột nhiên lại thét lên một tiếng, vùng lên lần nữa! Hỗn Độn đã kịp kết ấn, nhưng lại không thể triệt tiêu đòn đánh của Văn Đàn. Từ miệng Trảm Phong phụt ra một ngụm máu tươi.
Hàn Thủy Thạch nhíu mày quét đao, nghịch chuyển âm dương! Nhưng trong nháy mắt, hắn lại có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái – cảm giác rằng ngọn lửa cực âm của hắn và luồng kình khí thuần dương đỏ rực màu máu của Văn Đàn lại đang hấp dẫn lẫn nhau!
Không, thứ kình khí Văn Đàn hiện tại đang sử dụng là kình khí thuần âm! Lão ta bây giờ cũng có thể nghịch chuyển âm dương rồi sao?
Không đúng, vẫn là không đúng!
Hàn Thủy Thạch cùng hắn giao thủ, vẫn không thể nào gạt bỏ cảm giác quái dị trong người. Văn Đàn đương nhiên cũng đã phát hiện sự khác thường ấy. Cả hai đều không thể lý giải tại sao hai nguồn lực của họ lại có thể thu hút lẫn nhau.
“Aaaa…” Văn Đàn ngửa mặt thét dài, một tiếng vang lớn tức khắc rung chuyển bốn phương. Dường như có thứ gì đó đang giãy giụa bên trong Văn Đàn, cố gắng xé mở hắn ta mà chui ra ngoài.
Một luồng sáng màu đỏ sậm chiếu rọi đất trời, thân hình của hắn đột nhiên trở nên dị thường cao lớn.
Tâm ma của Văn Đàn, đã tróc ra từ nguyên thần của hắn.
Văn Đàn thật uể oải phía sau, nguyên thần trọng thương khiến hắn đau đớn muốn chết. Nhưng còn hơn cả đau đớn là mừng vui như điên dại – tâm ma của hắn đã hoàn toàn thoát ly khỏi hắn. Hắn có thể cảm giác được nguyên thần của mình đã trở lại bình lặng như xưa.
Đây là một chuyện nguy hiểm cỡ nào cơ chứ? Vậy mà hắn vẫn còn sống!
Tâm ma kia không hề sử dụng kiếm của Văn Đàn. Quanh thân thể nó giống như có một ngọn lửa đang phừng phừng thiêu đốt, ánh đỏ ánh đen đan chặt vào nhau. Ngọn lửa bao bọc tâm ma. Toàn thân của nó không có chỗ nào giống người, chỉ có khuôn mặt là vẫn giống mặt Văn Đàn y đúc.
Hàn Thủy Thạch một lần nữa vung đao. Tâm ma hơi nhấc tay phải, trực tiếp dùng thân chặn đòn.
“Ta ngửi được một luồng sức mạnh vô cùng thơm ngon.” Thanh âm của nó không hề giống với giọng nói thường ngày của Văn Đàn, mà giống như một nam một nữ đang đồng thời cất tiếng. Chợt nữ chợt nam, biến ảo không ngừng.
Hàn Thủy Thạch khiếp sợ trong lòng – cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra sự kỳ quái kia là từ đâu đến. Tựa như cảm giác của Văn Đàn với hắn, hắn cũng cảm thấy… cái tâm ma đã thoát ly khỏi Văn Đàn này, có một mùi hương vô cùng ngon ngọt.
Tại sao lại có thể như vậy? Hắn hoảng hốt quay đầu nhìn Thiên Sương.
Ánh mắt Thiên Sương phảng phất buồn bã cùng bất lực: “Hiện giờ con đã hiểu vì sao vi sư lại ngăn cản con chưa?”
Hàn Thủy Thạch quét đao, “rầm” một tiếng, đất rung núi chuyển. Tâm ma của Văn Đàn bị đánh lùi về sau. Ngọn lửa cực âm của hắn và luồng kình khí thuần âm đỏ tựa màu máu của đối phương như đang cuốn lấy nhau, nuốt chửng lẫn nhau. Tâm ma kia hình như đã ý thức được vấn đề. Nó lùi lại vài bước, sau đó đột nhiên nhảy lên, biến mất giữa không trung.
Hàn Thủy Thạch cũng không đuổi theo. Hắn tiến về phía Thiên Sương, ngọn lửa cực âm quanh người vẫn còn hơi hơi phiếm đỏ. Chúc Dao sợ tới mức liên tục lui về đằng sau. Thiên Sương vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn bất động.
Hàn Thủy Thạch cất tiếng hỏi: “Ta cũng là tâm ma sao?”
Thiên Sương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Đúng vậy.”
Lần đầu tiên thầy trò gặp lại sau khi phi thăng, Thiên Ấn một thân đầy máu, trên tay vẫn còn cầm hai đầu người, đang điên cuồng đuổi giết những tu sĩ vây bắt hắn. Những kẻ xung quanh hoảng loạn bỏ chạy. Thứ duy nhất lọt vào tầm mắt Thiên Sương chỉ là sắc đỏ rùng rợn ghê người.
Thiên Sương nói: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, nguyên thần Thiên Ấn đã ngủ say mất rồi. Cũng có thể nói là hôn mê, nói chung là mất đi ý thức.”
Hàn Thủy Thạch nói: “Nhưng mà ta vẫn có được tất cả ký ức, còn có…”
“Còn có tình cảm,” Thiên Sương tiếp lời hắn. “Nhưng mà ngươi thật sự cho rằng, tu sĩ nào cũng có thể dễ dàng tùy ý nghịch chuyển âm dương hay sao?”
Hàn Thủy Thạch ngơ ngẩn. Thiên Sương lại nói: “Ngươi có thể nghịch chuyển được, là bởi vì trong cơ thể này có cả ngươi lẫn Thiên Ấn, ngươi hiểu không?”
Ánh mắt của Hàn Thủy Thạch dần dần trở nên mê loạn: “Suốt ngần ấy năm, hóa ra ta chỉ là một cái tâm ma thôi sao?” Hắn từng bước từng bước lùi về phía sau. “Cho nên, ngày đó chúng ta gặp nhau, ông mới đặt tên cho ta là Hàn Thủy Thạch. Cho nên nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn gọi ta Hàn Thủy Thạch, ông chưa bao giờ gọi ta là Thiên Ấn.”
Thiên Sương nói: “Bởi vì ngươi không phải nó.”
Hàn Thủy Thạch chống đao, một chân quỳ trên mặt đất: “Nếu đã như vậy, tại sao lúc đó ông không giết quách ta đi? Bao nhiêu năm qua, ta không hề phòng bị, ông thiếu gì cơ hội?”
Thiên Sương buồn rầu nói: “Không phải là ta chưa từng nghĩ tới chuyện động thủ. Nhưng cũng như ngươi nói đó, bao nhiêu năm qua ngươi chưa từng phòng bị, ta sao có thể… Sư phụ sao có thể nhìn vào đôi mắt của con, nói rằng con chỉ là ma, con không phải là Thiên Ấn.”
Vì thế, hắn mới nhất định cự tuyệt không ăn linh sa, để cho tu vi của mình cứ vậy mà thoái hóa, thậm chí tiêu vong. Nhưng mà sau này, chính tâm ma kia lại luôn tìm cách buộc hắn phải ăn, cưỡng ép nuôi hắn sống, cho dù có phải trả giá thế nào cũng muốn có hắn tồn tại bên mình.
Sau đó, Xuyên Đoạn cũng phi thăng. Một tay Hàn Thủy Thạch vất vả chiếu cố sư phụ và sư đệ, nhưng hắn chưa từng cảm thấy có gì không ổn. Chỉ có điều, mỗi lần nghịch chuyển âm dương, hắn sẽ trở nên vô cùng nữ tính. Nhưng mà hắn đã thực sự nghĩ rằng, chỉ cần những người thân cận nhất vẫn còn ở cạnh bên hắn, không có chuyện gì là hắn không thể chịu đựng.
Thiên Sương thở dài: “Thời gian chầm chậm trôi đi, dần dần ta cũng không biết nên mở lời với con như thế nào nữa. Nhưng ta vẫn biết, một khi con có cơ hội giao thủ cùng tâm ma chân chính, con chắc chắn sẽ phát hiện ra sức mạnh của mình với nó là cùng tông cùng gốc.”
Hàn Thủy Thạch run rẩy, hắn thậm chí còn chẳng cầm chắc được đao trong tay. Một hồi lâu sau, hắn mới khó nhọc nhở miệng: “Vậy… vậy còn Thiên Ấn, hắn sẽ tỉnh lại sao?”
Thiên Sương nói: “Ta không biết.”
Hàn Thủy Thạch hỏi: “Nếu hắn tỉnh lại, thì sẽ như thế nào?”
Thiên Sương lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không rõ nữa. Có lẽ sẽ giống Văn Đàn, có lẽ sẽ không.”
Hàn Thủy Thạch lại hỏi: “Ta cũng có thể tróc ra khỏi nguyên thần của hắn, trở thành một cá thể độc lập, có phải không?”
Thiên Sương nói: “Nếu muốn vậy con còn cần rất nhiều sức mạnh, hoặc là đến từ nhục dục, hoặc là từ giết chóc. Hết thảy oán hận, sợ hãi, ghen ghét, tham lam… dần dần sẽ khiến con mạnh lên. Đó cũng là lý do tại sao khi nhìn thấy con, đối thủ càng sợ hãi, con càng mạnh. Mạnh đến bất khả chiến bại.”
Hàn Thủy Thạch nhắm mắt lại. Đúng vậy, thực ra ban đầu hắn đúng là chưa mạnh như bây giờ. Nhưng càng về sau, hắn lại phát hiện đối thủ của mình càng ngày càng yếu. Lần trước đối chiến Nguyệt Trì, Nguyệt Trì cần rất nhiều thời gian chữa thương, còn hắn thì chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường – hắn đã gặp Vấn Thủy.
Tình và dục cho hắn sức mạnh, cho nên khả năng hồi phục của hắn vượt xa Nguyệt Trì.
Hắn chưa từng kháng cự được Vấn Thủy, bởi vì hắn là một tâm ma. Mà nàng, chính là “đạo” của hắn.
Hắn thấp giọng nói: “Ta cảm thấy ta cần suy nghĩ một thời gian, xin mọi người hãy để ta được yên tĩnh một mình.”
Thiên Sương gật đầu: “Được.”
Hắn lại hỏi: “Ông… Ông ở cùng mấy người Thiên Lê, có thể tự bảo vệ mình được không?”
Đôi mắt Thiên Sương bỗng nhiên ầng ậc nước. Ngay cả lúc này, hắn vẫn còn quan tâm tới an nguy của họ. Hồi ức và tình cảm sẽ tạo ra ảo giác. Nếu kẻ trước mặt có dáng vẻ của Thiên Ấn, giọng nói của Thiên Ấn, ký ức của Thiên Ấn, từng cử động cũng giống như Thiên Ấn, làm sao có thể phân biệt được đó là Thiên Ấn, hay vẫn là tâm ma?
Hắn nhẹ giọng nói: “Sư phụ có thể xoay xở được, con đừng lo.”
Hàn Thủy Thạch gật đầu, quay người nhìn Vấn Thủy. Vấn Thủy vẫn còn đang ngồi xổm bên cạnh Ôn Đồ, nghiêng đầu nhìn Linh Cương khâu miệng vết thương. Bên này mọi người đang nói chuyện gì, nàng căn bản không hề nghe rõ.
Hàn Thủy Thạch đứng dậy, đột ngột thu đao, nhảy vọt vào không trung, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người. Nàng vẫn luôn gọi hắn là Thiên Ấn, nhưng hắn kỳ thật đã sớm không phải Thiên Ấn. Thì ra ngay từ đầu, hắn chưa từng là Thiên Ấn.
Tới tận khi Linh Cương đã xử lý xong vết thương của Ôn Đồ, Vấn Thủy mới quay đầu lại, phát hiện Hàn Thủy Thạch đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Nàng ngó nghiêng nhìn khắp xung quanh. Thiên Sương nói: “Nó còn có việc, chúng ta về trước đi.”
“Ẳng,” Vấn Thủy đáp.
Nàng không hỏi nhiều nữa, chỉ yên lặng để Linh Cương đỡ Ôn Đồ trèo lên lưng mình. Dã Lửng phụ trách chở những người còn lại. Văn Đàn quay trở về phòng đả tọa, sớm đã nhập định từ lâu. Trảm Phong có chút bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Thiên Sương nói: “Văn Đàn đã trừ được tâm ma, những chuyện còn lại, ngươi tìm hắn thương nghị đi.”
Hắn cũng không nhiều lời, nói xong liền cùng mọi người một đường rời khỏi Thượng Dương Tông.
Trở lại động phủ, Linh Cương vội vã đưa Ôn Đồ trở về phòng ngủ của chính mình. Ôn Đồ bị thương rất nặng, thời gian tới sẽ cần người cẩn thận chăm sóc cạnh bên.
Tử Tô trông thấy hắn, lập tức hoảng hồn, vội vội vàng vàng chạy theo trợ giúp Linh Cương.
Chúc Dao đi sau Thiên Sương. Thiên Sương nói: “Chuyện hôm nay…”
Chúc Dao hiểu rõ ý hắn: “Ta sẽ không nói năng bậy bạ.”
Thiên Sương thở dài, gật đầu: “Cũng đã khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi đi thôi.”
***
Nửa đêm, mọi người đều đã ngủ say, chỉ riêng Vấn Thủy vẫn thức. Nàng cảm giác buồn chán vô cùng. Thiên Ấn chân nhân không biết đi đâu, tới giờ còn chưa thấy về. Nàng không ngủ được, thế là lại lò dò tới cửa động phủ chờ hắn. Thế nhưng chờ qua đêm suốt sáng, vẫn chẳng thấy bóng hắn đâu.
Hôm sau, Chúc Dao mang bữa sáng tới cho nàng: “Vấn Thủy, mau ra ăn cơm nào.”
Vấn Thủy ủ rũ buồn bực, ăn được hai miếng là thôi. Nàng quấn lấy Thiên Sương chân nhân, hỏi: “Thiên Sương chân nhân, Thiên Ấn chân nhân rốt cuộc đã đi đâu vậy? Khi nào thì chàng trở về? Sao đi mà lại không nói tiếng nào với ta?”
Thiên Sương sờ sờ đầu nàng: “Vấn Thủy ăn cơm trước đi, được không?”
Thiên Lê bên cạnh nói: “Đại sư huynh vẫn thường xuyên có việc phải ra ngoài mà, Vấn Thủy cũng đừng tương tư quá mà lại sinh bệnh nhé. Lát nữa chúng ta gọi Tử Tô, cùng nhau đi chợ nha?”
Vấn Thủy vốn cũng hiểu chuyện, lập tức gật đầu: “Được.”
Mọi người ăn sáng xong, Thiên Sương liếc mắt ra hiệu cho Thiên Lê. Thiên Lê hiểu ý, lập tức dẫn Vấn Thủy cùng Tử Tô ra cửa.
Khu chợ này là do Thượng Dương Tông và Cửu Thượng Cung cùng phái tu sĩ quản lý, phần lớn là cửa hàng của hai đại môn phái bên trong. Những tu sĩ rảnh rỗi cũng có thể bày hàng của mình bán trên vỉa hè. Nếu thấy xuất hiện hàng nhái hàng giả kém chất lượng hay hàng hóa bị quảng cáo sai lệch, người mua có thể tới chỗ hai môn phái kia khiếu nại.
Mấy người Thiên Lê cùng nhau vào chợ. Tử Tô đến khu dược liệu, mua được rất nhiều đan dược, phần lớn là để cho Ôn Đồ. Thiên Lê đi dạo khu linh thú, bên trong có bày không ít quần áo, đồ ăn, đồ chơi vân vân…
Vấn Thủy rảo bước cùng hai nàng, nhưng bỗng nhiên lại chẳng còn hào hứng gì với mấy thứ đồ kia. Nàng vẫn luôn nhớ tới Thiên Ấn, nhìn mấy quả bóng cũng nhớ, nhìn cỏ nuôi súc vật cũng nhớ.
Không biết vì sao, lòng nàng dậy sóng, không có lấy một giây an tĩnh.
Nàng sờ sờ chiếc vòng bằng xương cá tỳ bà trên cánh tay phải của mình, cảm giác không vui. Làm cái gì không biết, đi mà cũng không nói với người ta một tiếng!
***
Tại Thượng Dương Tông, Trảm Phong có chút bất an. Toàn bộ môn nhân đệ tử của hắn, không ai tìm được tung tích tâm ma Văn Đàn. Trước kia chưa từng có ai thực sự tróc được tâm ma ra khỏi bản thể, vậy nên cũng không ai biết rốt cuộc nó có thể trốn tới nơi đâu.
So với Trảm Phong, Văn Đàn hiện tại lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Hắn vẫn luôn dốc lòng tĩnh tu, chuyên tâm khôi phục nguyên thần. Trảm Phong thực ra cũng từng nghĩ tới chuyện có nên nhân cơ hội này mà… báo thù cho mẫu thân hay không. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không động thủ. Hắn không thể cứ thế mà giơ kiếm giơ đao, chém giết một Văn Đàn hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
Mà cũng chính vào lúc này, hắn dò xét phòng ngủ của Văn Đàn, phát hiện hai hòm tro cốt. Tất cả những tu sĩ mất tích của Thượng Dương Tông đã đi đâu về đâu, hiện giờ đều rõ rành rành.
Hắn lại không thể đem việc này thông báo cho cả thiên hạ. Một khi mọi người biết được việc xấu Văn Đàn làm ra, sẽ đối đãi với Thượng Dương Tông như thế nào đây?
Đặc biệt là Cửu Thượng Cung. Hai bên sớm đã coi nhau như cái gai trong mắt. Nếu bắt được cơ hội tốt như thế này, sao có thể không lợi dụng một chút, thêm dầu vào lửa?
Văn Đàn là chính hay tà, không phải chuyện một mình hắn có thể phân định đúng sai. Dù sao đi chăng nữa, ông ta vẫn là tổ sư khai phái của Thượng Dương Tông!
Hắn chỉ có thể lặng lẽ xử lý hết đống tro cốt trong phòng Văn Đàn, thay ông ta dọn dẹp những tội ác tày trời đó.
Ở cái thế giới này, mạng người mỏng manh như cỏ rác, có đôi khi một hai người chết cũng chẳng có ai bận tâm. Những tu sĩ kia đã chết thế nào, hắn căn bản không cần giải thích với người ngoài. Nhưng… chẳng nhẽ hắn cũng chẳng cần giải thích với chính mình luôn sao?
Sau năm ngày thiền định, Văn Đàn cuối cùng cũng đã thức tỉnh. Nhìn thấy Trảm Phong đứng trước mặt mình, hắn điềm nhiên nói: “Sao con lại ở chỗ này? Thân là tông chủ, lúc này nên lấy chuyện của môn phái làm trọng mới phải chứ. Cứ đứng đực ra ở đây, còn ra thể thống gì nữa.”
Trảm Phong cả giận: “Người không cảm thấy mình nên giải thích gì sao?”
Văn Đàn nhẹ nhàng phủi sạch góc áo, đứng lên hỏi: “Con muốn ta giải thích cái gì?”
Trảm Phong nói: “Trong phòng của người có đặt hai hòm tro cốt! Còn cả…” Còn cả chuyện Không Thanh. Hắn cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn không nói nổi thành lời.
Văn Đàn nói: “Chuyện trước kia, con đều đã nghe được từ chỗ Thiên Sương phải không?”
Thấy Trảm Phong vẫn lặng im không nói lời nào, hắn nói: “Con không cần phải giấu ta. Quả thực mấy năm qua, ta đã giết rất nhiều người, cũng làm… làm sai một vài chuyện, nhưng ta chưa từng nghĩ tới việc tổn thương con. Dù sao đi chăng nữa, con cũng là đứa con duy nhất của ta.”
Trảm Phong tức giận nói: “Còn Thiên Lê thì sao?”
Văn Đàn cười: “Trảm Phong, ngay cả Không Thanh ta cũng đã giết, sau đó nếu còn giả mù sa mưa mà đi tìm con bé, liệu có ích lợi gì không?”
Trảm Phong lại hỏi: “Chẳng nhẽ đối với chuyện năm đó, ông chưa từng hối hận chút nào sao?”
Văn Đàn nói: “Nếu ta đủ kiên định thì đã không có tâm ma. Hiện giờ nó thoát thể mà ra, ta cuối cùng cũng có thể thấy rõ bản tâm mình rồi. Con vẫn còn chưa hiểu à? Vì sao ta hao hết ngần ấy sức lực, cũng muốn tróc tâm ma ra? Nói cho cùng, cũng chỉ là cầu mong thanh tịnh, không để chuyện cũ quấy rối thân mình mà thôi.”
Trảm Phong cười lạnh: “Tâm ma rời đi, thế là những chuyện trước kia đều không còn liên quan tới ông nữa ư?”
Văn Đàn ngẩng đầu, ánh mắt thực sự bình tĩnh, không chút gợn sóng: “Con hận ta như vậy, thế sao khi ta nhập định không động thủ giết quách ta đi?”
Trảm Phong nói: “Ta không giết những người không chút sức lực chống trả, đặc biệt là ông! Nhưng ngày nào đó, ta nhất định sẽ cùng ông quyết chiến một trận!”
“Ta chờ con.” Văn Đàn đáp.
Nói qua cũng phải nói lại, tâm ma đã ly khai, hiển nhiên sức mạnh của hắn cũng đã suy giảm đáng kể. Thượng Dương Tông lúc này không thể không có Trảm Phong. Mà Trảm Phong cũng không thể để người ngoài nhìn ra mâu thuẫn giữa hắn và Văn Đàn.
Dù sao thì những kẻ tâm phúc của Văn Đàn và thủ hạ của Trảm Phong vẫn còn đang phải cộng tác với nhau. Nếu Thượng Dương Tông chia năm xẻ bảy vào thời điểm này, Cửu Thượng Cung nhất định sẽ nhảy ngay vào giữa.
Hai người không bằng mặt cũng không bằng luôn cả lòng, trừ những dịp công khai gặp gỡ bên ngoài, còn lại thường ngày chẳng bao giờ bén mảng tới gần nhau nửa bước.
***
Vấn Thủy chờ tới ngày thứ sáu, Hàn Thủy Thạch vẫn chưa trở về.
Ngay cả Vạn Thú Cốc nàng cũng không muốn đến. Nàng ném hố pháp bảo xuống đất, đi tìm Rồng Vàng. Những vết thương trên người con rồng đó ngày nào nàng cũng thay thuốc, hiện giờ đã tương đối lành lặn hơn trước rất nhiều. Hôm nay, Vấn Thủy vẫn quen đường cũ, thuần thục nhảy lên đuôi rồng, chạy thẳng tới đỉnh đầu nó.
Con rồng cũng chẳng động đậy gì, mặc nàng tùy ý bay nhảy trên người mình. Vấn Thủy an vị trên đầu rồng, nói: “Rồng Chảy Dãi, Thiên Ấn chân nhân vẫn không chịu về.” Nàng rầu rĩ không vui. “Ta thật sự rất nhớ chàng.”
Rồng Vàng hơi hơi ngẩng đầu lên. Vấn Thủy lại nói: “Ta đã đến rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được chàng. Con người này cũng hư quá rồi, ta không bao giờ muốn để ý tới chàng nữa!”
Con rồng dùng sừng cọ cọ nàng. Nàng nói: “Ngươi nói xem, rốt cuộc chàng đang làm gì vậy? Trở về liếc mắt nhìn ta một cái cũng không được sao? Không có chàng bên cạnh, tối nào ta cũng không ngủ nổi!”
Nàng gác mõm lên trên vảy rồng, vòng hai chân trước ôm quanh cổ nó, nói: “Rồng Chảy Dãi, ngươi nói xem, có phải chàng không cần ta nữa không? Chàng đã nói muốn cùng ta kết làm đạo lữ, muốn sau này mãi mãi bên nhau. Bây giờ không phải là để mắt tới nam tu nào, bỏ trốn cùng người ta rồi chứ?”
Rồng Vàng giật giật thân mình, cũng không rõ nàng đang nói cái gì. Những điều nàng nói, qua tai nó đều là: “Gâu gâu gâu gâu, ô gâu gâu gâu…”
Một hồi lâu sau, rốt cuộc nó cũng mở miệng, nhẹ giọng nói: “Gâu…”
Danh sách chương