Trong khi Thiên Sương thương lượng chuyện thân thể với hai đứa đệ tử không thể khiến cho người khác bớt lo của mình ở Cửu Thượng Cung, Vấn Thủy đến Thượng Dương Tông. Nhưng còn chưa kịp vào cửa, đã có kẻ chặn đường nàng.

Vấn Thủy cảnh giác rất cao, lập tức hỏi: “Ẳng, các ngươi muốn gì?!”

Lần này người tìm tới là Nguyệt Minh, nhị đệ tử của Nguyệt Cừ. Hắn thi lễ với Vấn Thủy: “Vấn Thủy cô nương, Cung chủ chúng ta lần trước phạm phải sai lầm tày trời, hiện giờ đã bị trừng phạt đúng tội. Nhưng mà môn nhân đệ tử của Cửu Thượng Cung từ trước đến nay vẫn luôn xem như lương thiện. Hiện tại Vạn Ma Trận luyện hóa từ nguyên thần đệ tử chúng ta đã bị Hàn Thủy Thạch đạo huynh giữ lại sử dụng. Cô nương và huynh ấy là đạo hữu, Cửu Thượng Cung và cô nương cũng coi như người một nhà. Chuyện của Cửu Thượng Cung, Vấn Thủy cô nương cũng không thể mặc kệ được!”

Đầu của Vấn Thủy đầy dấu chấm hỏi, trong khi môn nhân đệ tử của Thượng Dương Tông vừa thấy thì liền lập tức không vui – thế này là đến đoạt người sao? Bọn họ ùa ra bao quanh nàng, còn các trưởng lão vội vã dẫn đường để nàng vào trong. Nguyệt Minh thấy thế thì liền nóng nảy, hấp tấp quỳ xuống: “Vấn Thủy cô nương! Nếu cô nương không nhận lời, ta chỉ có thể đưa hết môn nhân đệ tử của Cửu Thượng Cung đến quỳ mãi tại đây, dứt khoát không đứng dậy thôi!”

Vấn Thủy nghiêng đầu nghĩ ngợi, vẫn biết là mình nên bàn bạc với Thiên Sương chân nhân trước thì hơn. Thế là nàng nói: “Ngươi về trước đi, lo liệu cho những người bị thương đã. Những chuyện còn lại ta sẽ tìm ngươi để thương lượng sau. Nếu ngươi ở đây làm loạn, ta nhất định sẽ giận đó!”

Nguyệt Minh thấy nàng không cự tuyệt thì liền vui mừng ra mặt, cuống quít vâng dạ rồi lại khấp khởi chạy đi. Vấn Thủy theo người của Thượng Dương Tông vào trong. Hiện tại Văn Đàn và Trảm Phong đã phi thăng rồi, tuy Thượng Dương Tông vẫn còn sáu vị trưởng lão quản sự, nhưng thực lực cũng giảm đi đáng kể.

Vấn Thủy được xếp cho ngồi trên cùng. Ý tứ của sáu đại trưởng lão, vòng đi vòng lại thì vẫn là để cho nàng chưởng quản Thượng Dương Tông. Vấn Thủy suy nghĩ, thực ra là cũng hiểu được đôi chút. Lúc này Hàn Thủy Thạch thực sự khiến cho người ta quá mức kinh sợ. Cả Thượng Dương Tông lẫn Cửu Thượng Cung đều không còn kiếm tu nữa, chỉ có một đám tu sĩ ngũ hành, mà Hàn Thủy Thạch lại có cả Vạn Ma Trận.

Mặc dù hắn không thể nào thoát ra khỏi trận, nhưng vẫn có thể mang theo một Cửu Thượng Cung ma hóa hành tẩu đến khắp mọi nơi. Sáu đại trưởng lão cảm thấy không có cách nào đối phó với hắn, đương nhiên chỉ có thể mượn sức Vấn Thủy mới yên tâm phần nào.

Mà Cửu Thượng Cung lại càng phải suy xét đến đạo lý này, tình hình của bọn họ càng thảm hại hơn Thượng Dương Tông rất nhiều. Thượng Dương Tông chẳng qua chỉ là tổ sư cùng với Tông chủ phi thăng, còn bọn họ thì đại bộ phận đệ tử tinh anh đều đã bị tâm ma tổ sư luyện thành Vạn Ma Trận, thực lực vô cùng xuống dốc.

Đừng nói là Hàn Thủy Thạch, chỉ riêng Thượng Dương Tông thôi cũng có thể khiến họ ăn đủ rồi. Lúc này, họ cũng chỉ còn mỗi cách quyết tâm ôm chặt Vấn Thủy, nhất định không chịu buông tay.

Mọi người đều biết tính cách của nàng. Vấn Thủy là một con chó ngây thơ đơn thuần, rõ ràng là chẳng có mấy hứng thú đối với những việc thống trị tông môn. Bọn họ lo lắng nàng sẽ từ chối, hiện tại đều đang vắt óc tìm cách lung lay suy nghĩ của nàng.

Lúc đầu còn tưởng sẽ phải vất vả một phen, ai ngờ sau khi tìm hiểu cách thức vận hành của Thượng Dương Tông xong xuôi thì Vấn Thủy lại sảng khoái nhận lời. Sáu đại trưởng lão vẫn cảm thấy không yên tâm, cảm giác nàng đáp ứng nhanh như vậy nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp. Vấn Thủy thì lại thật sự nghiêm túc thương lượng với họ, nàng đã quyết định đảm nhiệm vị trí Tông chủ của Thượng Dương Tông.

Vị trưởng lão đứng đầu sáu đại trưởng lão, Công Dương Họa cẩn thận hỏi: “Vấn… Tông chủ, thế chuyện bên Cửu Thượng Cung, ngài định xử lý thế nào?”

Vấn Thủy nghiêm trang nói: “Hiện tại linh lực đã tương đối dư thừa rồi, không cần giết người lấy sa, Thượng Dương Tông và Cửu Thượng Cung từ trước tới nay cũng chưa hề có hiềm khích gì khác. Vạn Ma Trận của Cửu Thượng Cung lúc này quả thật là đang ở trong tay của Hàn Thủy Thạch. Nếu như bọn họ cần một Cung chủ, ta có thể bàn với Hàn Thủy Thạch xem sao.”

Mấy vị trưởng lão của Thượng Dương Tông vừa nghe, liền cảm thấy không thể được. Nếu Hàn Thủy Thạch đảm nhiệm chức vị Cung chủ của Cửu Thượng Cung, thà để Vấn Thủy đảm nhiệm còn hơn. Ít nhất nàng sẽ xử lý mọi chuyện công bằng. Hơn nữa, nếu nói một cách tương đối, Thượng Dương Tông với nàng trước nay vẫn qua lại thân mật hơn một chút.

Công Dương Họa mau miệng nói: “Thật ra nếu Tông chủ có thể đồng thời đảm nhiệm chức vị Cung chủ của Cửu Thượng Cung, cũng là chuyện tốt.  Dù sao hai bên cũng chung một đạo, nếu nói ngược lên thì cũng đều là người một nhà cả.”

Vấn Thủy gật đầu: “Để xem thế nào.”

Sáu đại trưởng lão đồng loạt nhìn nhau, sao lại cứ có cảm giác bị con chó này cho vào tròng hết thế nhỉ…

***

Sau khi ra khỏi Thượng Dương Tông, Vấn Thủy liền đi tìm Nguyệt Minh. Hiện tại môn nhân đệ tử còn dư lại của Cửu Thượng Cung cũng không nhiều lắm, nàng để cho bọn họ tạm thời ở Vạn Thú Cốc, hỗ trợ xử trí sự vụ trong Cốc.

Thiên Sương vốn lo lắng nhất chuyện bên nàng, chỉ sợ nàng xử lý mối quan hệ giữa Cửu Thượng Cung và Thượng Dương Tông không được ổn thỏa. Dù sao hai tông môn này từ xưa tới nay cũng chưa từng hòa hợp được với nhau bao giờ.

Hắn đuổi đến Vạn Thú Cốc, vừa lúc trông thấy Vấn Thủy an bài chỗ ở và công việc cho môn nhân đệ tử của Cửu Thượng Cung. Bây giờ đệ tử của Cửu Thượng Cung không nhiều không ít, để cho bọn họ đảm nhiệm vài việc vụn vặt ở Vạn Thú Cốc cũng không hẳn là chuyện xấu.

Đó là chưa kể Vạn Thú Cốc còn có thuốc men dược liệu đầy đủ. Những đệ tử kia thực ra đều rất cảm kích, tạm thời yên tâm nghỉ ngơi sinh hoạt tại đây.

Thiên Sương đứng ở một bên, chờ đến khi nàng xong việc mới lên tiếng: “Chuyện này Vấn Thủy lo liệu tốt lắm.”

Vấn Thủy nghiêng đầu: “Ta đã biết là Thiên Sương chân nhân thể nào cũng muốn ta tiếp nhận bọn họ.”

Thiên Sương gật đầu, nói: “Hiện giờ nơi này không thiếu linh khí, nhưng mai sau nhất định sẽ có thêm người phi thăng tới đây. Chỉ cần Thượng Dương Tông và Cửu Thượng Cung hòa thuận với nhau, thái bình sẽ được duy trì.”

Vấn Thủy đưa hắn tới thư phòng của mình. Đệ tử của Cửu Thượng Cung dù sao cũng hiểu chuyện hơn thú tộc rất nhiều, tức khắc mang trà thơm tới. Đợi Thiên Sương ngồi xuống xong, Vấn Thủy mới nói: “Nơi này không được yên ổn, vốn là chuyện của tu sĩ loài người. Tuy rằng ta không muốn bọn họ phải chém chém giết giết như thế mãi, nhưng mà nếu như họ cứ khăng khăng tàn sát lẫn nhau, ta cũng chẳng luyến tiếc gì.”

Thiên Sương ngẩn ra, nàng lại tiếp tục nói: “Chỉ có điều bây giờ Hàn Thủy Thạch là ma, lại còn phải cõng theo cái Cửu Thượng Cung mỗi ngày, trốn cũng không có chỗ trốn. Ta chỉ muốn khiến bọn họ không dám đi tìm chàng, làm phiền chàng nữa mà thôi.”

Khóe môi Thiên Sương khẽ động. Khoảnh khắc đó, nói không cảm động đúng là nói dối. Ánh mắt Vấn Thủy trở nên giảo hoạt: “Hiện tại ta là Tông chủ nè, Cốc chủ nè, Cung chủ nè, ta nói không ai được trêu chọc chàng, sẽ không ai dám trêu chàng. Nếu ai không nghe lời ta, ta liền đi cắn kẻ đó!”

Thiên Sương vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai dựng đứng của nàng. Vấn Thủy rũ tai, vui vẻ nói: “Sau đó ta cũng không cho Hàn Thủy Thạch giao thủ cùng bọn họ nữa. Về sau họ đều là người nhà của chúng ta, không cần đánh đánh giết giết để làm gì cả.”

Thiên Sương mỉm cười, nói: “Ừ.”

Nàng đã dùng cách thức riêng của nàng, để bảo vệ Hàn Thủy Thạch.

***

Ở trên Thiên Đình, Trảm Phong vừa mới phi thăng thì thanh danh đã lập tức truyền xa, ai cũng biết về hắn cả. Dù sao một tu sĩ hở mông chạy tới tận đây, từ cổ chí kim cũng chỉ mới có hắn là đệ nhất.

Trảm Phong được vị thần tiên đón đường đưa tới Dẫn Tiên Lâu nghỉ tạm. Mấy ngày liên tiếp, vô số các kiểu tiên gia liên tục kéo đuôi nhau tới hỏi thăm, nhưng hắn lại nhất quyết không ra khỏi cửa – mẹ ơi, mẹ đúng thật là mẹ ruột của con! Lần tới có thể đừng có hại con như vậy được không!!

Hai ngày sau, có một thần tiên đến đó tìm hắn, sau khi biết được hắn là đệ tử hậu bối của Văn Đàn thì liền muốn đưa hắn tới Quỳnh Lâu của Văn Đàn để ở. Trảm Phong không chút do dự, nhanh chóng cự tuyệt sự sắp xếp này.

Cũng may mọi người chẳng ai trách móc gì hắn. Ở đây có thể đi theo sư môn cư trú, cũng có thể tự dựng lấy một động phủ của riêng mình. Thần tiên ấy mà, đều là những kẻ vốn đã thoát khỏi thế tục từ lâu, chẳng có bao nhiêu cấm đoán. Chỉ cần thường ngày ngươi không chạy đến ba mươi sáu cung giương oai, không tìm tới bảy mươi hai điện chửi đổng, cũng chẳng ai quản chuyện ngươi làm gì.

Ngay cả cái Dẫn Tiên Lâu này cũng chẳng có mấy quy củ. Mọi người gặp nhau, ai hướng ngoại thì chào hỏi một câu, ai tính tình quái gở thì đừng chọc đến là được.

Trảm Phong đã từng phi thăng một lần, bóng ma tâm lý vẫn luôn còn đấy. Hiện tại hắn đã ngây người ở đây vài ngày, không thấy ai đề cập tới chuyện mấy hôm trước thì cũng dần góp nhặt lại sĩ diện đã bị đánh cho rụng rơi đầy đất, bắt đầu nghiêm túc tính toán cho tương lai của bản thân.

Thiên Đình thật ra cũng không tệ lắm, nghe được có tiên hữu mới phi thăng nhưng lại không muốn đi theo sư môn thì liền gửi tới một ít vật liệu để xây động phủ, đồng thời phái thêm tám vị thần tiên nhàn rỗi giới thiệu qua qua tình hình nơi đây cho hắn, nói cho hắn nghe ai là thần tiên hướng ngoại thích đi giao du khắp nơi, ai là thần tiên quái đản không thể nào dây vào được.

Trảm Phong trước kia từng là Tông chủ, đã quen ứng xử thỏa đáng chu đáo, lâu dần rồi cũng thân thiết với các vị thần tiên đó. Một thời gian sau, hắn cũng xây xong động phủ của mình. Từ đầu chí cuối, hắn và Văn Đàn không hề qua lại với nhau bất cứ một lần nào cả.

Mà Văn Đàn, hình như cũng không một lần đề cập đến cái nơi gây ra cảnh phi thăng giả, kìm kẹp một số người tu tiên kia.

Sau đó, Thiên Đế cũng đã bắt đầu cảm thấy có gì đấy hơi kỳ quái. Kiếm tu vốn là dòng giống tạo ra Chiến Thần, đầu tiên là Văn Đàn phi thăng, sau đó Trảm Phong cũng tới. Loại hàng hóa khan hiếm lâu nay không thấy đột nhiên lại bay lên tận hai món, trong khi nhân gian thì không có động tĩnh gì.

Sau khi Thiên Đế phái Nhị Lang Thần đến hỏi, Trảm Phong mới kể lại chuyện về nơi đã khiến cho các tu sĩ mắc kẹt tận hơn ba trăm năm ấy. Nhị Lang Thần vừa nghe xong, liền biết sự tình không nhỏ. Cõi phương ngoại(1) vốn được sinh ra là bởi Đạo Trời làm lỗi. Nó cũng giống như những cái hố ở trên mặt đất, có thể lấp được đương nhiên nên lấp vẫn hơn.

Nhị Lang Thần hồi bẩm Thiên Đế, Thiên Đế lập tức lệnh cho hắn đi tra xét.

Trảm Phong nghe vậy thì dĩ nhiên muốn được đi cùng hắn. Nhị Lang Thần thực ra cũng không thấy vấn đề gì, hắn đã phải dắt một con chó rồi, có dắt thêm một kẻ nữa thì cũng chả làm sao cả. Hai người cưỡi trên mây lành, đi tìm cõi vô danh kia. Thấy Hao Thiên Khuyển chạy trước mặt họ, Trảm Phong khó hiểu hỏi: “Tiên hữu có Hao Thiên Khuyển, sao lại không cưỡi?”

Nhị Lang Thần mờ mịt hỏi: “Cưỡi cái gì cơ?”

Trảm Phong giơ ngón tay, chỉ vào con chó màu đen đang hăng hái chạy phía trước: “Chẳng nhẽ đây không phải là tọa kỵ của hiền huynh sao?”

Nhị Lang Thần đưa mắt nhìn con chó trước mặt mình, cười lạnh một tiếng, sau đó rồi lại cười lạnh tiếng nữa: “Quên đi, nó không cưỡi ta là ta đã phải cảm tạ trời đất rồi!”

Giữa trời và đất là chín vạn dặm, trời lại phân thành nhiều tầng, ở giữa các tầng còn không biết bao phương ngoại. Trời đất rộng lớn bao la. Hai người hành tẩu xuyên qua vô số tầng mây, Hao Thiên Khuyển chạy nhiều đến le cả lưỡi, vậy mà vẫn không thu hoạch được gì.

Nhị Lang Thần khiêng Hao Thiên Khuyển lên vai, nói: “Hiền đệ, không phải là đệ rảnh rỗi, bày trò trêu chọc vi huynh đó chứ?”

Trảm Phong nhìn qua vốn là đứa trẻ phúc hậu hiền hòa, nghe vậy liền vội vàng nói: “Không dám không dám! Tại hạ thực sự đã phi thăng từ đó đến.”

Nhị Lang Thần vỗ vỗ lên cái đầu chó của Hao Thiên Khuyển, nói: “Được rồi, nuôi ngươi lâu như vậy, cuối cùng cũng có chỗ dùng! Ngươi ngửi thử xem, xem đó là chỗ nào đi.”

Hao Thiên Khuyển hỏi: “Ẳng! Ngửi như thế nào?”

Nhị Lang Thần nói: “Nếu Trảm Phong hiền đệ đã từ đó tới, đương nhiên nơi đó sẽ có mùi của đệ ấy. Ngươi lần theo mùi, chẳng phải là sẽ tìm được đến chỗ kia ư?”

“Chuyện nhỏ, đi!” Hao Thiên Khuyển đáp.

Thế là Nhị Lang Thần và Trảm Phong một đường theo Hao Thiên Khuyển. Nó vòng một vòng cực lớn, lần theo con đường bọn họ vừa đi, một bước không sai, dẫn họ về thẳng tới Dẫn Tiên Đài.

……
(1) Phương ngoại: Không gian ở ngoài không gian, thế giới bên ngoài thế giới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện