Bên trong phòng sauna, ba con tọa kỵ đang buôn chuyện phiếm, bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng lóe lên từ phía cửa ra vào – lại có thêm tọa kỵ khác mới tới.
Vấn Thủy vừa ngẩng đầu lên liền há trợn mắt hốc mồm. Kẻ vừa bước vào là một con hồ ly, bốn chân chín đuôi, bộ lông trắng mịn như tuyết, thật sự là mỹ mạo động lòng người.
Vấn Thủy còn chưa kịp khép miệng lại, Hỗn Độn ở bên cạnh đã đưa đầu cánh lên miệng huýt sáo vài cái.
Con hồ ly chín đuôi lườm nó một cái, nhận lấy khăn tắm, duyên dáng quấn quanh eo, rồi cũng bước xuống ngâm mình dưới nước.
Vấn Thủy lén lút nhận xét: “Sư phụ, nó thật xinh đẹp quá đi!”
Hỗn Độn lại một cánh đập nàng ngã lộn cổ xuống bể sauna: “Đồ đệ kém cỏi, ai mới là tọa kỵ xinh đẹp nhất hả?”
Vấn Thủy phản ứng ngay lập tức, quyết đoán nói: “Chính là sư phụ!”
Hỗn Độn gật đầu thỏa mãn: “Kỳ thật sư phụ cũng không phải hạng thú cuồng vọng tự đại đến thế. Trong số tất cả các tọa kỵ chốn này, ngoài nó ra, sư phụ chính là người xinh đẹp nhất, hiểu không?”
Vấn Thủy ngoan ngoãn gật đầu, chữ “hiểu” còn chưa kịp nói ra, bên ngoài lại có một kẻ khác tiến vào. Vấn Thủy quay đầu, liền thấy một tọa kỵ mình người đuôi cá đang uyển chuyển bơi đến.
Nàng có mái tóc dài thướt tha quyến rũ, đuôi cá lấp lánh ánh kim. Tuy vẫn đang ở trên mặt đất, cả người nàng lại được bao bọc trong một bong bóng nước màu lam khổng lồ. Bong bóng nước lay động theo từng chuyển động của nàng, những làn sóng trắng vỗ dập dềnh hòa cùng hơi nước mông lung, khiến nàng trông chẳng khác gì cửu thiên tiên tử.
Vấn Thủy nhìn nhân ngư kia, rồi lại đảo mắt nhìn sang Hỗn Độn.
Hỗn Độn bực mình hất đổ ly rượu trên bàn: “Không tắm, không tắm nữa. Đi đi đi, về nhà!”
……
Vấn Thủy kỳ thật không muốn đi – nàng nhân ngư và con hồ ly kia thật sự là đẹp chói mắt! Được nhìn nhiều thêm một lát thì tốt biết mấy!
Hỗn Độn để cho phục vụ lau khô thân mình, tròng mã cụ(1) lên người, đeo pháp bảo, chở Vấn Thủy trên lưng rồi lập tức bay khỏi Câu lạc bộ Tọa Kỵ Nhàn Tản, không nói hai lời.
***
Trở lại Thượng Dương Tông, Linh Cương đã đang chờ nàng ở đó sẵn rồi. Vấn Thủy vốn sợ Hỗn Độn lại chuẩn bị phát hỏa, nhưng dường như nó đã hoàn toàn quên béng mất chuyện vừa rồi, chỉ dặn dò: “Đồ đệ ngày mai nhớ đến sớm một chút.”
Vấn Thủy vâng một tiếng. Hỗn Độn gật đầu với Linh Cương, thả Vấn Thủy xuống, rồi tự trở về chỗ ở của mình. Linh Cương sờ sờ đầu nàng, hỏi: “Hôm nay học được những gì rồi?”
Vấn Thủy không dám kể là đi học tắm sauna, chỉ lặng lẽ khom người xuống. Linh Cương cưỡi lên người nàng, rồi Vấn Thủy đưa dây an toàn cho hắn buộc. Nàng nhớ tới lời Hỗn Độn dạy, đầu tiên chậm rãi bước vài bước, xác định chủ nhân đã ngồi chắc rồi mới bắt đầu phi nước đại.
Linh Cương dẫn Vấn Thủy về động phủ của mình. Hắn là một lương y, so với đa phần các tu sĩ ở nơi này cũng có thể nói là tương đối khá giả. Ngay đầu động phủ của hắn là một cái ao nhỏ, bên trong trồng đầy hoa sen.
Những con đường mòn xung quanh được lát bằng những mảnh đá vụn sặc sỡ, xếp thành đủ các loại hình dạng. Bên trên không có lấy một hạt bụi nào.
Nàng theo Linh Cương hướng vào phía trong. Bên trái là nơi nghỉ ngơi của bệnh nhân, còn bên phải chính là chỗ ở của hắn. Ở ngoài phòng ngủ của mình, Linh Cương còn chuẩn bị riêng cho nàng một cái ổ hai tầng vô cùng tinh xảo.
Cái ổ này của nàng được làm từ gỗ thô, quấn quanh bởi vô số chùm hoa tử đằng nhỏ, nhìn từ xa trông giống như một thác hoa màu tím. Vấn Thủy đứng ở trước ổ, không biết nên làm sao.
Linh Cương vuốt vuốt lông nàng: “Trước mắt tạm thời ở đây nhé. Cái này ta làm hơi gấp, không biết ngươi có thích hay không.”
Vấn Thủy có chút e sợ vì bỗng dưng được cưng chiều: “Ta thích lắm, nơi này thật xinh đẹp.”
Linh Cương mỉm cười: “Vào trong thử xem nhé?”
Vấn Thủy chậm rãi tiến vào lầu dưới, sau đó không kìm được, sủa nhẹ một tiếng!
Bên trong lầu chất đầy các loại đồ chơi, hình dạng kích thước mỗi thứ mỗi khác, duy chỉ có điểm chung là đều làm từ xương cốt. Ngoài ra còn có mấy cái răng hàm phủ sữa và cả vài quả bóng phát sáng nữa.
“Gâu gâu gâu gâu!” Nàng sủa lên hưng phấn, vọt vào gặm một khúc xương rồi lăn vòng vòng ở trên mặt đất. Linh Cương mỉm cười, cùng nàng chơi ném bóng một hồi, sau đó nói: “Trong nhà hiện tại còn có mấy người bệnh, ta phải sang bên đó xem tình hình một chút. Vấn Thủy ở đây chơi ngoan, đừng làm ồn nhé. Nơi này có bí tạ dành cho linh thú mộc tu, ta để tạm đây đã, khi nào rảnh sẽ dạy cho ngươi. Không được xé rách đâu đấy.”
Vấn Thủy hơi do dự, hỏi: “Ta có thể xem trước một chút không?”
“Đương nhiên rồi,” Linh Cương đáp.
Sau khi hắn rời đi, Vấn Thủy miệng vẫn ngậm xương, chân trước lật mở bí tạ mộc tu dành cho linh thú. Nằm trong cái ổ thơm ngọt mùi hoa, nàng không thể tin được đây lại là sự thật.
Đang từ một con chó lang lang đầu đường xó chợ, bỗng nhiên một ngày, tất cả chỗ đồ chơi này đều là của nàng!
Nàng lại ngậm một quả bóng, vừa cắn cắn vừa xem bí tạ. Theo ghi chép của quyển sách này, tọa kỵ được chia làm hai loại, dã thú và linh thú.
Dã thú là chỉ những loại thú không tu tiên, hoàn toàn dựa vào thể lực để chạy bộ, bay lượn hoặc bơi lội. Loại này phần lớn đều là những con thú thượng cổ với thân hình cao lớn lực lưỡng.
Linh thú là chỉ những con thú tu tiên, chủng loại không đồng nhất, kích cỡ lớn nhỏ cũng khác nhau. Nói về thể lực, linh thú kém xa dã thú, vì thế luôn cần một lượng linh lực lớn để duy trì tốc độ di chuyển của mình.
Thông thường, trí lực của linh thú sẽ cao hơn dã thú, nhưng đương nhiên là vẫn còn thua kém tu sĩ rất nhiều.
Thể chất của linh thú có ba loại, âm tính, dương tính và trung tính. Sau thể chất thì còn có năm loại căn cốt, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Linh thú thể chất âm tính có thể tu tập các linh thú bí tạ của hai loại thuộc tính thủy, thổ. Dương tính thì có thể tu tập kim, hỏa.
Trung tính thì có thể tu tập cả năm loại thuộc tính, nhưng không thể hưởng thụ các lợi ích dành riêng cho linh thú đã chọn được loại thể chất.
Hiện tại, Vấn Thủy vẫn chưa chọn loại thể chất cho mình, thế nên đương nhiên vẫn là trung tính.
Học quyển bí tạ hệ mộc này, sơ cấp có thể chầm chậm vận chuyển linh lực của mình sang người chủ nhân mộc tu, trung cấp thì có thể vận chuyển linh lực của mình sang người chủ nhân mộc tu một cách nhanh chóng. Ngoài ra thì thời điểm chủ nhân thi triển thuật pháp, còn có thể niệm chú để hiệu quả pháp chú của chủ nhân tăng lên.
Mặt sau còn cả cao cấp cùng siêu cao cấp, nhưng Vấn Thủy không tiếp tục xem nữa, đến sơ cấp nàng còn chưa học được.
Nàng nghiên cứu phần sơ cấp trước. Có lẽ là bởi quyển bí tạ này vốn là viết cho linh thú nên câu chữ rất đơn giản dễ hiểu. Nàng nhìn qua công pháp sơ cấp, có vẻ như cũng không cần đến người chỉ dẫn.
Chỉ là, linh thú thuộc tính mộc cần phải có một viên mộc linh châu, mà nàng thì vẫn chưa có. Ngoài ra các loại pháp bảo vũ khí hệ mộc, nàng cũng không có gì.
Nàng ngậm ngậm quả bóng, vừa học khẩu quyết, vừa chậm rãi bước lên lầu hai. Trên này là kệ sách, bàn học, và cả văn phòng tứ bảo(2). Ở trên kệ sách còn có một quyển sổ tay nhận biết các cây thảo dược đơn giản, bên trong kẹp rất nhiều hình minh họa những loại thảo dược thường thấy. Bên phải là một tấm nệm lông vũ thật to, vừa ấm lại vừa mềm! Ngăn cách giữa kệ sách và nệm lông là một chiếc rèm che được kết từ vô số những mẩu xương nhỏ.
Một ngọn gió thổi qua khiến tấm rèm đang rủ xuống đong đưa, những mảnh xương va vào nhau, tạo nên một chuỗi âm vang thanh thúy, vui tai vô cùng.
Gâu gâu gâu gâu! Vấn Thủy cuộn người trên chiếc đệm mềm mại, sau đó liền phát hiện ở phía bức tường gỗ thô có một cái cửa sổ nhỏ hình mặt trăng. Nhìn xuyên qua khung cửa ấy, có thể thấy được toàn cảnh phòng ngủ của Linh Cương.
Hai người dường như chỉ cách nhau có một lớp gỗ mà thôi. Trên cửa sổ còn có một chỗ lõm vừa vặn để nàng gác mõm lên. Nàng ở trong này, chỉ cần sủa nhẹ là hắn có thể nghe thấy.
Vấn Thủy mừng đến phát điên. Dù gì cũng là chó mà, chỉ cần tùy tiện trợn mắt một cái là có thể thấy chủ nhân, nàng làm sao mà không vui cho được? Lúc Linh Cương quay lại, chỉ thấy Vấn Thủy ngả người lên chiếc đệm ấm áp, quyển bí tạ vẫn còn bày trước mặt, đã say ngủ tự lúc nào.
Hôm nay quả thực đã vất vả cho nàng rồi. Từ lúc bái sư đến giờ, không có lúc nào là không phải tiêu hao thể lực. Nàng lại không biết, nếu không phải may mắn được ăn hai trái sữa, sức lực bản thân đã không đủ để chống chọi từ lâu rồi.
Linh Cương mang theo một trái sữa đã cắt thành hai nửa đi lên, thấy nàng ngủ, cũng không đánh thức, chỉ cất bí tạ dành cho linh thú lên kệ sách. Sau đó nhặt quả bóng lên, vuốt vuốt lông nàng, rồi đắp cho nàng một tấm chăn mỏng.
Hắn tắt đèn, đi ngủ.
***
Ngủ đến nửa đêm, Vấn Thủy đột nhiên bừng tỉnh, sau đó phát hiện mình đang mót khủng khiếp!!
Trước kia nàng tu luyện, vốn đã tịch cốc, tất nhiên cũng không cần đi vệ sinh. Thế nhưng hôm nay ăn uống linh đình như vậy, không thể tránh khỏi có chút nhu cầu.
Nàng đứng dậy, qua chiếc cửa sổ nhỏ hình mặt trăng nhìn thấy Linh Cương đang ngủ say. Vấn Thủy vốn dĩ không muốn đánh thức hắn, cắn răng yên lặng nhịn trong chốc lát. Nhưng cuối cùng thật sự không nhịn nổi, nàng đành phải dùng chân trước cào cào cửa sổ, nhỏ giọng kêu ô ô.
Linh Cương lập tức mở mắt.
Vấn Thủy thực sự ngượng ngùng: “Linh… Linh Cương chủ nhân, ta ta ta… ta muốn đi cầu…”
“À,” Linh Cương xoay người ngồi dậy, nhanh chóng khoác thêm quần áo lên mình, tiện tay cầm theo một chiếc xẻng làm vườn nhỏ: “Đi thôi.”
Vấn Thủy lao về phía trước, chỉ hận không thể mọc cánh mà bay: “A a a ta không nhịn nổi nữa!”
Linh Cương cũng đành phải hộc tốc chạy theo nàng: “Ráng nín một chút đi, ở ngay trước mặt rồi!”
Vừa ra khỏi động phủ, Vấn Thủy nhanh chóng nhảy xổ vào bụi cỏ, rất thống khoái mà giải quyết một hồi. Chờ nàng đi xong, Linh Cương mới theo vào, dùng giấy bản chuyên dụng dành cho tọa kỵ để lau chùi giúp nàng.
Vấn Thủy giật mình nhảy bắn lên, quay đầu nhìn hắn. Linh Cương lại cho rằng đây là chuyện đương nhiên: “Đến đây, lau khô trước đã.”
Vấn Thủy vội nói: “Để ta tự làm đi.”
Linh Cương mặc kệ nàng: “Ngươi còn phải biến hình, xong lại còn phải tìm quần áo nữa. Thôi tới đây đi.”
Sau khi giúp nàng lau chùi xong xuôi, hắn lại dùng xẻng làm vườn chôn toàn bộ xú uế xuống dưới đất.
Quay trở lại động phủ, Vấn Thủy vừa muốn trở về ổ, Linh Cương đã cầm một chiếc khăn bông tới lau chân cho nàng, xong rồi còn giúp nàng lau cả bộ lông, bỏ hết cỏ lá bám ở trên người.
Vấn Thủy quay về ổ ngủ, hắn lại đem khăn lông giặt sạch rồi phơi khô.
Lúc Linh Cương quay trở về, Vấn Thủy đang gác mõm lên thành cửa sổ, ngủ đến không biết trời trăng gì nữa. Linh Cương cách khung cửa sổ hình vầng trăng, giơ tay sờ sờ mũi nàng.
Ngủ thôi.
Đêm nay, Vấn Thủy mơ một giấc mơ thật dài.
“Thiên Ấn chân nhân.” Nàng cọ cọ phía trước, giống như Thiên Ấn thật sự đang ở đó. Sau rồi lại lẩm bẩm: “Trái sữa, nhiều trái sữa quá đi.”
Quả thực là một giấc mộng đẹp.
(1) Mã cụ: Bộ phụ kiện trang bị cho ngựa trong quá trình thuần hóa chúng trở thành vật cưỡi, bao gồm yên ngựa, bàn đạp, dây cương, dây buộc, dây nịt, hàm thiếc, tấm lót ngực.
(2) Văn phòng tứ bảo: Bốn loại bảo bối ở văn phòng, bao gồm bút lông, giấy, mực và nghiên mực.
Vấn Thủy vừa ngẩng đầu lên liền há trợn mắt hốc mồm. Kẻ vừa bước vào là một con hồ ly, bốn chân chín đuôi, bộ lông trắng mịn như tuyết, thật sự là mỹ mạo động lòng người.
Vấn Thủy còn chưa kịp khép miệng lại, Hỗn Độn ở bên cạnh đã đưa đầu cánh lên miệng huýt sáo vài cái.
Con hồ ly chín đuôi lườm nó một cái, nhận lấy khăn tắm, duyên dáng quấn quanh eo, rồi cũng bước xuống ngâm mình dưới nước.
Vấn Thủy lén lút nhận xét: “Sư phụ, nó thật xinh đẹp quá đi!”
Hỗn Độn lại một cánh đập nàng ngã lộn cổ xuống bể sauna: “Đồ đệ kém cỏi, ai mới là tọa kỵ xinh đẹp nhất hả?”
Vấn Thủy phản ứng ngay lập tức, quyết đoán nói: “Chính là sư phụ!”
Hỗn Độn gật đầu thỏa mãn: “Kỳ thật sư phụ cũng không phải hạng thú cuồng vọng tự đại đến thế. Trong số tất cả các tọa kỵ chốn này, ngoài nó ra, sư phụ chính là người xinh đẹp nhất, hiểu không?”
Vấn Thủy ngoan ngoãn gật đầu, chữ “hiểu” còn chưa kịp nói ra, bên ngoài lại có một kẻ khác tiến vào. Vấn Thủy quay đầu, liền thấy một tọa kỵ mình người đuôi cá đang uyển chuyển bơi đến.
Nàng có mái tóc dài thướt tha quyến rũ, đuôi cá lấp lánh ánh kim. Tuy vẫn đang ở trên mặt đất, cả người nàng lại được bao bọc trong một bong bóng nước màu lam khổng lồ. Bong bóng nước lay động theo từng chuyển động của nàng, những làn sóng trắng vỗ dập dềnh hòa cùng hơi nước mông lung, khiến nàng trông chẳng khác gì cửu thiên tiên tử.
Vấn Thủy nhìn nhân ngư kia, rồi lại đảo mắt nhìn sang Hỗn Độn.
Hỗn Độn bực mình hất đổ ly rượu trên bàn: “Không tắm, không tắm nữa. Đi đi đi, về nhà!”
……
Vấn Thủy kỳ thật không muốn đi – nàng nhân ngư và con hồ ly kia thật sự là đẹp chói mắt! Được nhìn nhiều thêm một lát thì tốt biết mấy!
Hỗn Độn để cho phục vụ lau khô thân mình, tròng mã cụ(1) lên người, đeo pháp bảo, chở Vấn Thủy trên lưng rồi lập tức bay khỏi Câu lạc bộ Tọa Kỵ Nhàn Tản, không nói hai lời.
***
Trở lại Thượng Dương Tông, Linh Cương đã đang chờ nàng ở đó sẵn rồi. Vấn Thủy vốn sợ Hỗn Độn lại chuẩn bị phát hỏa, nhưng dường như nó đã hoàn toàn quên béng mất chuyện vừa rồi, chỉ dặn dò: “Đồ đệ ngày mai nhớ đến sớm một chút.”
Vấn Thủy vâng một tiếng. Hỗn Độn gật đầu với Linh Cương, thả Vấn Thủy xuống, rồi tự trở về chỗ ở của mình. Linh Cương sờ sờ đầu nàng, hỏi: “Hôm nay học được những gì rồi?”
Vấn Thủy không dám kể là đi học tắm sauna, chỉ lặng lẽ khom người xuống. Linh Cương cưỡi lên người nàng, rồi Vấn Thủy đưa dây an toàn cho hắn buộc. Nàng nhớ tới lời Hỗn Độn dạy, đầu tiên chậm rãi bước vài bước, xác định chủ nhân đã ngồi chắc rồi mới bắt đầu phi nước đại.
Linh Cương dẫn Vấn Thủy về động phủ của mình. Hắn là một lương y, so với đa phần các tu sĩ ở nơi này cũng có thể nói là tương đối khá giả. Ngay đầu động phủ của hắn là một cái ao nhỏ, bên trong trồng đầy hoa sen.
Những con đường mòn xung quanh được lát bằng những mảnh đá vụn sặc sỡ, xếp thành đủ các loại hình dạng. Bên trên không có lấy một hạt bụi nào.
Nàng theo Linh Cương hướng vào phía trong. Bên trái là nơi nghỉ ngơi của bệnh nhân, còn bên phải chính là chỗ ở của hắn. Ở ngoài phòng ngủ của mình, Linh Cương còn chuẩn bị riêng cho nàng một cái ổ hai tầng vô cùng tinh xảo.
Cái ổ này của nàng được làm từ gỗ thô, quấn quanh bởi vô số chùm hoa tử đằng nhỏ, nhìn từ xa trông giống như một thác hoa màu tím. Vấn Thủy đứng ở trước ổ, không biết nên làm sao.
Linh Cương vuốt vuốt lông nàng: “Trước mắt tạm thời ở đây nhé. Cái này ta làm hơi gấp, không biết ngươi có thích hay không.”
Vấn Thủy có chút e sợ vì bỗng dưng được cưng chiều: “Ta thích lắm, nơi này thật xinh đẹp.”
Linh Cương mỉm cười: “Vào trong thử xem nhé?”
Vấn Thủy chậm rãi tiến vào lầu dưới, sau đó không kìm được, sủa nhẹ một tiếng!
Bên trong lầu chất đầy các loại đồ chơi, hình dạng kích thước mỗi thứ mỗi khác, duy chỉ có điểm chung là đều làm từ xương cốt. Ngoài ra còn có mấy cái răng hàm phủ sữa và cả vài quả bóng phát sáng nữa.
“Gâu gâu gâu gâu!” Nàng sủa lên hưng phấn, vọt vào gặm một khúc xương rồi lăn vòng vòng ở trên mặt đất. Linh Cương mỉm cười, cùng nàng chơi ném bóng một hồi, sau đó nói: “Trong nhà hiện tại còn có mấy người bệnh, ta phải sang bên đó xem tình hình một chút. Vấn Thủy ở đây chơi ngoan, đừng làm ồn nhé. Nơi này có bí tạ dành cho linh thú mộc tu, ta để tạm đây đã, khi nào rảnh sẽ dạy cho ngươi. Không được xé rách đâu đấy.”
Vấn Thủy hơi do dự, hỏi: “Ta có thể xem trước một chút không?”
“Đương nhiên rồi,” Linh Cương đáp.
Sau khi hắn rời đi, Vấn Thủy miệng vẫn ngậm xương, chân trước lật mở bí tạ mộc tu dành cho linh thú. Nằm trong cái ổ thơm ngọt mùi hoa, nàng không thể tin được đây lại là sự thật.
Đang từ một con chó lang lang đầu đường xó chợ, bỗng nhiên một ngày, tất cả chỗ đồ chơi này đều là của nàng!
Nàng lại ngậm một quả bóng, vừa cắn cắn vừa xem bí tạ. Theo ghi chép của quyển sách này, tọa kỵ được chia làm hai loại, dã thú và linh thú.
Dã thú là chỉ những loại thú không tu tiên, hoàn toàn dựa vào thể lực để chạy bộ, bay lượn hoặc bơi lội. Loại này phần lớn đều là những con thú thượng cổ với thân hình cao lớn lực lưỡng.
Linh thú là chỉ những con thú tu tiên, chủng loại không đồng nhất, kích cỡ lớn nhỏ cũng khác nhau. Nói về thể lực, linh thú kém xa dã thú, vì thế luôn cần một lượng linh lực lớn để duy trì tốc độ di chuyển của mình.
Thông thường, trí lực của linh thú sẽ cao hơn dã thú, nhưng đương nhiên là vẫn còn thua kém tu sĩ rất nhiều.
Thể chất của linh thú có ba loại, âm tính, dương tính và trung tính. Sau thể chất thì còn có năm loại căn cốt, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Linh thú thể chất âm tính có thể tu tập các linh thú bí tạ của hai loại thuộc tính thủy, thổ. Dương tính thì có thể tu tập kim, hỏa.
Trung tính thì có thể tu tập cả năm loại thuộc tính, nhưng không thể hưởng thụ các lợi ích dành riêng cho linh thú đã chọn được loại thể chất.
Hiện tại, Vấn Thủy vẫn chưa chọn loại thể chất cho mình, thế nên đương nhiên vẫn là trung tính.
Học quyển bí tạ hệ mộc này, sơ cấp có thể chầm chậm vận chuyển linh lực của mình sang người chủ nhân mộc tu, trung cấp thì có thể vận chuyển linh lực của mình sang người chủ nhân mộc tu một cách nhanh chóng. Ngoài ra thì thời điểm chủ nhân thi triển thuật pháp, còn có thể niệm chú để hiệu quả pháp chú của chủ nhân tăng lên.
Mặt sau còn cả cao cấp cùng siêu cao cấp, nhưng Vấn Thủy không tiếp tục xem nữa, đến sơ cấp nàng còn chưa học được.
Nàng nghiên cứu phần sơ cấp trước. Có lẽ là bởi quyển bí tạ này vốn là viết cho linh thú nên câu chữ rất đơn giản dễ hiểu. Nàng nhìn qua công pháp sơ cấp, có vẻ như cũng không cần đến người chỉ dẫn.
Chỉ là, linh thú thuộc tính mộc cần phải có một viên mộc linh châu, mà nàng thì vẫn chưa có. Ngoài ra các loại pháp bảo vũ khí hệ mộc, nàng cũng không có gì.
Nàng ngậm ngậm quả bóng, vừa học khẩu quyết, vừa chậm rãi bước lên lầu hai. Trên này là kệ sách, bàn học, và cả văn phòng tứ bảo(2). Ở trên kệ sách còn có một quyển sổ tay nhận biết các cây thảo dược đơn giản, bên trong kẹp rất nhiều hình minh họa những loại thảo dược thường thấy. Bên phải là một tấm nệm lông vũ thật to, vừa ấm lại vừa mềm! Ngăn cách giữa kệ sách và nệm lông là một chiếc rèm che được kết từ vô số những mẩu xương nhỏ.
Một ngọn gió thổi qua khiến tấm rèm đang rủ xuống đong đưa, những mảnh xương va vào nhau, tạo nên một chuỗi âm vang thanh thúy, vui tai vô cùng.
Gâu gâu gâu gâu! Vấn Thủy cuộn người trên chiếc đệm mềm mại, sau đó liền phát hiện ở phía bức tường gỗ thô có một cái cửa sổ nhỏ hình mặt trăng. Nhìn xuyên qua khung cửa ấy, có thể thấy được toàn cảnh phòng ngủ của Linh Cương.
Hai người dường như chỉ cách nhau có một lớp gỗ mà thôi. Trên cửa sổ còn có một chỗ lõm vừa vặn để nàng gác mõm lên. Nàng ở trong này, chỉ cần sủa nhẹ là hắn có thể nghe thấy.
Vấn Thủy mừng đến phát điên. Dù gì cũng là chó mà, chỉ cần tùy tiện trợn mắt một cái là có thể thấy chủ nhân, nàng làm sao mà không vui cho được? Lúc Linh Cương quay lại, chỉ thấy Vấn Thủy ngả người lên chiếc đệm ấm áp, quyển bí tạ vẫn còn bày trước mặt, đã say ngủ tự lúc nào.
Hôm nay quả thực đã vất vả cho nàng rồi. Từ lúc bái sư đến giờ, không có lúc nào là không phải tiêu hao thể lực. Nàng lại không biết, nếu không phải may mắn được ăn hai trái sữa, sức lực bản thân đã không đủ để chống chọi từ lâu rồi.
Linh Cương mang theo một trái sữa đã cắt thành hai nửa đi lên, thấy nàng ngủ, cũng không đánh thức, chỉ cất bí tạ dành cho linh thú lên kệ sách. Sau đó nhặt quả bóng lên, vuốt vuốt lông nàng, rồi đắp cho nàng một tấm chăn mỏng.
Hắn tắt đèn, đi ngủ.
***
Ngủ đến nửa đêm, Vấn Thủy đột nhiên bừng tỉnh, sau đó phát hiện mình đang mót khủng khiếp!!
Trước kia nàng tu luyện, vốn đã tịch cốc, tất nhiên cũng không cần đi vệ sinh. Thế nhưng hôm nay ăn uống linh đình như vậy, không thể tránh khỏi có chút nhu cầu.
Nàng đứng dậy, qua chiếc cửa sổ nhỏ hình mặt trăng nhìn thấy Linh Cương đang ngủ say. Vấn Thủy vốn dĩ không muốn đánh thức hắn, cắn răng yên lặng nhịn trong chốc lát. Nhưng cuối cùng thật sự không nhịn nổi, nàng đành phải dùng chân trước cào cào cửa sổ, nhỏ giọng kêu ô ô.
Linh Cương lập tức mở mắt.
Vấn Thủy thực sự ngượng ngùng: “Linh… Linh Cương chủ nhân, ta ta ta… ta muốn đi cầu…”
“À,” Linh Cương xoay người ngồi dậy, nhanh chóng khoác thêm quần áo lên mình, tiện tay cầm theo một chiếc xẻng làm vườn nhỏ: “Đi thôi.”
Vấn Thủy lao về phía trước, chỉ hận không thể mọc cánh mà bay: “A a a ta không nhịn nổi nữa!”
Linh Cương cũng đành phải hộc tốc chạy theo nàng: “Ráng nín một chút đi, ở ngay trước mặt rồi!”
Vừa ra khỏi động phủ, Vấn Thủy nhanh chóng nhảy xổ vào bụi cỏ, rất thống khoái mà giải quyết một hồi. Chờ nàng đi xong, Linh Cương mới theo vào, dùng giấy bản chuyên dụng dành cho tọa kỵ để lau chùi giúp nàng.
Vấn Thủy giật mình nhảy bắn lên, quay đầu nhìn hắn. Linh Cương lại cho rằng đây là chuyện đương nhiên: “Đến đây, lau khô trước đã.”
Vấn Thủy vội nói: “Để ta tự làm đi.”
Linh Cương mặc kệ nàng: “Ngươi còn phải biến hình, xong lại còn phải tìm quần áo nữa. Thôi tới đây đi.”
Sau khi giúp nàng lau chùi xong xuôi, hắn lại dùng xẻng làm vườn chôn toàn bộ xú uế xuống dưới đất.
Quay trở lại động phủ, Vấn Thủy vừa muốn trở về ổ, Linh Cương đã cầm một chiếc khăn bông tới lau chân cho nàng, xong rồi còn giúp nàng lau cả bộ lông, bỏ hết cỏ lá bám ở trên người.
Vấn Thủy quay về ổ ngủ, hắn lại đem khăn lông giặt sạch rồi phơi khô.
Lúc Linh Cương quay trở về, Vấn Thủy đang gác mõm lên thành cửa sổ, ngủ đến không biết trời trăng gì nữa. Linh Cương cách khung cửa sổ hình vầng trăng, giơ tay sờ sờ mũi nàng.
Ngủ thôi.
Đêm nay, Vấn Thủy mơ một giấc mơ thật dài.
“Thiên Ấn chân nhân.” Nàng cọ cọ phía trước, giống như Thiên Ấn thật sự đang ở đó. Sau rồi lại lẩm bẩm: “Trái sữa, nhiều trái sữa quá đi.”
Quả thực là một giấc mộng đẹp.
(1) Mã cụ: Bộ phụ kiện trang bị cho ngựa trong quá trình thuần hóa chúng trở thành vật cưỡi, bao gồm yên ngựa, bàn đạp, dây cương, dây buộc, dây nịt, hàm thiếc, tấm lót ngực.
(2) Văn phòng tứ bảo: Bốn loại bảo bối ở văn phòng, bao gồm bút lông, giấy, mực và nghiên mực.
Danh sách chương