Tuyết trắng bao trùm lên Vạn Thú Cốc, toàn bộ nước trong Cốc đều đã đóng thành băng. Những mảnh băng nhọn trong suốt giăng đầy bên dưới mái hiên. Rất nhiều linh thú tại Vạn Thú Cốc có thói quen ngủ qua đông, Vấn Thủy đã chuẩn bị một huyệt động thật lớn cho chúng nó. Xung quanh huyệt động có lửa, bởi vậy bên trong vừa khô ráo vừa ấm áp.
Chư thú quây quần ôm nhau ngủ, đủ loại màu sắc đủ loại văn hoa đều có. Bốn chân chúng nó quấn chặt lấy nhau, chóp mũi kề cạnh bên nhau, nằm trên một tảng đá lớn ngay chỗ kín gió nhất trong huyệt động, bất chợt cảm giác ấm cúng vô cùng.
Vấn Thủy vẫn thường xuyên qua bên ấy thăm bọn nó, lần nào cũng mang theo nước uống cùng trái sữa tươi mới thu hoạch được. Chúng vẫn cứ ngủ mê mệt, có đôi khi cũng tỉnh dậy một chặp nhưng không hề nhấc chân ra khỏi cửa, chỉ ăn uống qua loa một chút rồi lại tiếp tục ngủ vùi.
Hôm nay Vấn Thủy vừa mới đổi nước và thức ăn cho chúng nó thì bỗng nhiên lại nghe có tiếng rồng ngâm bên ngoài. Nàng vội chạy ra ngoài cửa: “Rồng Chảy Dãi?”
Rồng Vàng quay đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn nàng không chớp mắt – cái con người này sao lại gọi mình bằng nhũ danh vậy nhỉ? Làm nó suýt chút thì tưởng là Vấn Thủy đã trở về. Nó còn đang nghĩ mải mê, Vấn Thủy đã tập tễnh chạy tới chỗ nó.
Rồng Vàng đứng trên nền tuyết nhìn nàng đăm đăm. Vấn Thủy ôm lấy cổ nó, nó liền cúi đầu, muốn dùng mõm cạ vào nàng. Vấn Thủy lập tức lừa lừa cắn một bên tai của nó. Rồng Vàng sủa lên một tiếng, có phần giận dữ, còn Vấn Thủy thì lại phá ra cười sằng sặc.
Rồng Vàng vừa mới đi một chuyến xuống dưới thế gian. Từ khi biết chuyện cây Kiến Mộc có thể dẫn xuống phàm trần, bầy thú đều rất nóng lòng muốn tự trải nghiệm một phen. Nhưng mà người của núi Vọng Trần lại không dễ gì để cho chúng nó đi xuống. Dẫu sao thì với người trần mà nói, chúng cũng xem như yêu quái.
Rồng Vàng đã dùng một bình nước dãi nhỏ để đổi lấy cơ hội hạ giới một lần, nó vẫn muốn đi tìm mẹ. Nhưng mà cho dù có là ở dưới trần gian thì tộc rồng cũng đã diệt vong từ nhiều thời đại trước rồi.
Nó đã vòng một vòng lớn mà chẳng thu hoạch được gì, thất vọng và thương tâm đương nhiên là không tránh được. Vấn Thủy an ủi nó: “Ngươi đừng có vội nản lòng. Lúc trước Văn Đàn vì chuyện Không Thanh nên vẫn luôn đối đầu với núi Vọng Trần, sau đó ông ta sáng lập Thượng Dương Tông cũng tham khảo công pháp người ta, hai bên gần như thù địch, người của núi Vọng Trần hẳn là sẽ không cho phép ông ta sử dụng cây Kiến Mộc kia hạ giới đâu, cho nên ngươi nhất định không phải bị bắt từ dưới trần lên.”
Trong mắt Rồng Vàng bỗng chốc lập lòe đốm sáng: “Ý ngươi là, mẹ của ta có thể đang ở trên này?”
Vấn Thủy lắc đầu: “Khả năng ấy không cao lắm. Chốn này dù sao cũng không quá lớn, nếu như mẹ ngươi ở đây, bị lạc mất con thì chắc chắn sẽ liều mình tìm kiếm khắp nơi. Hơn nữa, dãi rồng lợi hại như vậy, đám người Văn Đàn chẳng nhẽ không sợ bà ấy tìm đến trả thù hay sao?”
Rồng Vàng nghĩ ngợi, sau đó chán nản gục đầu: “Thế thì mẹ ta có thể ở đâu được chứ? Từ khi lên được mặt đất, ta cũng sục sạo hết thảy mọi ngóc ngách rồi.”
Vấn Thủy nói: “Ngươi đừng sốt ruột. Lúc trước ta bò lên đây đã từng tận mắt trông thấy rất nhiều bí cảnh, rất nhiều nơi người ta có thể di chuyển qua lại. Nói không chừng mẹ của ngươi đang ở một bí cảnh nào đó ngoài kia cũng nên. Ngươi nghĩ mà xem, núi Vọng Trần lấy đâu ra nhân lực bảo vệ từng nhánh cây một? Bọn họ chỉ có thể phái người canh giữ khu vực thông tới thế gian được thôi.”
Rồng Vàng lập tức đáp: “Ta đi quanh mấy cành cây Kiến Mộc tìm xem.”
Vấn Thủy hào hứng nói: “Để ta đi cùng với ngươi, cái mũi của ta thính…” Nàng nói được nửa chừng thì bỗng đột ngột im bặt. Hiện tại mất đi thân thể, nàng đã không còn khướu giác nhạy bén nữa rồi.
Rồng Vàng quay đầu nhìn nàng, dò xét hồi lâu rồi hỏi: “Ngươi thực sự là Vấn Thủy à?”
Vấn Thủy chăm chăm nhìn vào mắt nó, gật đầu thật mạnh. Rồng Vàng dùng một chiếc sừng cọ cọ lên trên người nàng: “Ngươi làm sao lại biến thành như thế này vậy?”
Hốc mũi Vấn Thủy đau xót, hai mắt bỗng dưng ươn ướt: “Ngươi tin ta à?”
Rồng Vàng nói: “Ta tin mà, ngươi sẽ gọi ta là Rồng Chảy Dãi, ngươi sẽ muốn cùng ta đi tìm mẹ. Cái con chó bên cạnh Hàn Thủy Thạch kia, tuy rằng có được thân thể của ngươi, nhưng mà căn bản là chả biết cái gì sất! Ngươi xem, nó rời đi lâu như vậy, trước nay chưa từng một lần về thăm chúng ta.”
Vấn Thủy tức thì ôm lấy cổ nó: “Đúng vậy, tiếng chó của ngươi vẫn là do ta dạy mà!”
Rồng Vàng chậm rãi gác mõm lên đỉnh đầu nàng. Vấn Thủy vừa sụt sùi vừa nói: “Ngươi đừng có mà nhỏ dãi lên đầu ta đấy.”
Rồng Vàng tức khắc vung chân đạp nàng ngã lăn ra đất.
***
Rồng Vàng quay trở về, kể cho chư thú nghe những điều nó từng tai nghe mắt thấy ở dưới thế gian. Có nhiều thứ nó không hiểu, chuyện kể ra sai chồng chất, Vấn Thủy vừa nghe vừa sửa.
Thú tộc mà muốn tu tiên sẽ cần rất nhiều thời gian, thế nên linh thú phi thăng giống như Vấn Thủy cực hiếm. Nơi này đa phần đều là dã thú sinh ra ở đây, hầu hết chưa từng một lần xuống dưới, ấn tượng về nhân thế cũng chỉ dừng lại ở những lời đồn thổi mà thôi. Bởi vậy lúc này ngồi nghe Rồng Vàng kể chuyện, khó tránh khỏi cảm giác tò mò háo hức.
Vấn Thủy nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định dạy cho chúng nó làm đèn hoa đăng, làm pháo tre, làm mỳ vằn thắn.
Vạn Thú Cốc giăng đèn kết hoa, chư thú bốn chân bốn cẳng hì hụi làm pháo, thỉnh thoảng lại nghe nổ “bùm” một tiếng, con nào con nấy đen sì cả mặt. Chẳng bao lâu sau, tới Tết âm lịch, bọn nó không chỉ có đèn hoa đăng của chính mình mà còn có cả không ít pháo hoa cùng với pháo tre. Chúng nó ở ngoài cổng Cốc bắn pháo hoa, sau khi vui chơi đã đời thì mới quay vào trong Cốc, quây quần ngồi ăn sủi cảo.
Ngay cả nhóm thú ngủ đông cũng không nhịn được mà ra ngoài động góp vui. Vạn Thú Cốc năm nay trải qua một cái Tết thực sự tưng bừng náo nhiệt. Vấn Thủy ở bên ngoài, bận bịu thu dọn tàn cuộc chúng nó để lại, đào một cái hố thật lớn để chôn rác rưởi xuống dưới lòng đất.
Hỗn Độn đứng bên cạnh quan sát nàng, một lúc lâu sau thì hỏi: “Vẫn cứ muốn ngây người ở đây mãi à?” Vấn Thủy quay đầu nhìn nó, Hỗn Độn lại nói: “Cái thân thể này không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, chẳng mấy chốc nguyên thần sẽ già đi, lăn quay tại chỗ cho xem.”
Hỗn Độn đi tới chỗ Vấn Thủy, kẹp nàng dưới cánh, nói: “Nếu như Hàn Thủy Thạch mãi mãi không nhận ra con thì con định làm thế nào?”
Vấn Thủy mừng rỡ hỏi: “Sư phụ, người đã tin con chính là Vấn Thủy rồi à?!”
Hỗn Độn nói: “Ta đâu phải là cái con ma đần độn kia, nhận người chỉ biết nhận mặt! Ta biết đồ đệ ta sẽ nói chuyện ra sao, làm việc thế nào, tính tình sở thích này nọ không có gì không biết cả.”
Có lẽ là nàng nói đúng. Nếu kẻ có được ký ức, tình cảm, tính cách cùng yêu ghét của Vấn Thủy lại không phải là Vấn Thủy, vậy thì Vấn Thủy rốt cuộc là ai? Nó dùng sức vỗ cánh mấy cái, nói: “Bây giờ sư phụ có thể làm gì cho con, con nói đi.”
Vấn Thủy dán mặt lên trên bộ lông ấm áp của nó: “Sư phụ… Sao người đối xử với con tốt quá vậy?”
Hỗn Độn chẳng mấy khi được thâm trầm như lúc này: “Có cha mẹ nào mà lại không thương xót con cái chứ?”
Vấn Thủy nghẹn ngào, một hồi sau mới nói: “Con muốn đi gặp chàng.”
Hỗn Độn nói: “Vấn Thủy, hắn đã có tàn hồn của Không Thanh rồi, hắn sẽ sống rất tốt thôi. Nghe lời sư phụ nói, quên hắn đi, trở về núi Vọng Trần mà an tâm tu luyện. Con có tông môn lớn mạnh như vậy, nhất định có thể đắc đạo thăng tiên. Núi Vọng Trần đã có rất nhiều môn nhân đệ tử phi thăng thành công rồi, con lại là tiền bối của họ, một khi đã phi thăng chắc chắn là sẽ tấn vị thành thần. Đó mới chính là con đường bình thản nhất, an ổn nhất con nên đi.”
Qua một lúc thật lâu, thật lâu sau, đến khi ngay cả chính Hỗn Độn cũng tưởng là Vấn Thủy đã ngủ rồi thì đột nhiên nó lại nghe nàng cất tiếng: “Nhưng mà sư phụ, nếu mất đi chàng thì con không sống tốt được.” Hỗn Độn ngơ ngẩn, còn nàng thì nhẹ giọng nói: “Chàng không phải là chấp niệm. Chàng là đạo lữ, là người con yêu, là sinh mệnh của con. Con người có thể từ bỏ tạp niệm mà phi thăng, nhưng làm sao có thể từ bỏ cả tính mạng của mình mà phi thăng được cơ chứ?”
Hỗn Độn trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Ta dẫn con đi gặp hắn.”
Vấn Thủy ra sức gật đầu, chui ra khỏi cánh Hỗn Độn, trông thấy trong ánh mắt nó có phảng phất chút xót xa. Nàng vì thế mà lại vui vẻ nói: “Con đi lấy ít sủi cảo cái đã, bọn họ nhất định là chưa có gì ăn Tết.”
Hỗn Độn thở dài: “Con chó ngốc.”
Vấn Thủy mang theo một chiếc giỏ tre đựng đầy sủi cảo. Tiết trời dạo này vô cùng giá buốt, một chiếc áo bằng lông thú cũng không đủ để chống chọi với gió rét tựa băng châm này. Thấy nàng bị lạnh đến mức đôi môi trắng bệch, Hỗn Độn nói: “Thôi cứ ở dưới cánh ta đi, cẩn thận không chết cóng đấy.”
Vấn Thủy hỏi: “Vậy người định bay thế nào?”
Hỗn Độn hùng hồn đáp: “Lão tử vẫn còn có chân!”
Vấn Thủy bật cười khanh khách. Hỗn Độn dùng cánh kẹp nàng, thong thả chạy về phía đỉnh Thánh Nguyệt. Móng vuốt của nó đạp lên mặt băng, thỉnh thoảng lại tạo ra những tiếng “két két” vang trong đêm vắng. Vấn Thủy túm chặt lấy bộ lông ấm áp của nó, thì thầm: “Cám ơn người, sư phụ.”
Hỗn Độn nói: “Không cần phải cám ơn, nhưng mà phải nghe sư phụ nói. Nếu như con chết đi rồi, đến cả sư phụ cũng chả còn nhớ rõ nữa thì tính báo đáp sao hở?”
Vấn Thủy khe khẽ nói: “Con sẽ ngoan ngoãn tu luyện.”
Hỗn Độn dùng vẻ mặt trộm gà bắt chó mà gian xảo nói: “Vậy con đi tìm Hàn Thủy Thạch, xong rồi… Vấn Thủy, lần trước không phải con đã cướp được hồ lô Vô Tâm của núi Vọng Trần hay sao? Cái hồ lô đó khẳng định đang nằm trong tay Hàn Thủy Thạch. Con đem nó về, không có việc gì thì cứ rúc trong hồ lô là được. Thời gian bên trong đấy là thời gian dưới phàm trần, con có thể từ từ mà tu luyện.”
Vấn Thủy cười vang, Hỗn Độn tức giận nói: “Cười, cười cái mẹ gì. Sớm biết thế này thì trước kia đã không thu nhận đồ đệ rồi, nhọc lòng chết mất!”
Vấn Thủy ở dưới cánh dựa sát vào người nó, hôn chùn chụt lên mấy cái. Hỗn Độn thở dài, dùng sức kẹp cánh chặt thêm một chút, tránh cho gió lạnh lùa vào chỗ nàng.
Chạy bộ đương nhiên không thể so sánh với bay, lúc Hỗn Độn đến được đỉnh Thánh Nguyệt cũng đã quá nửa đêm rồi. Cánh rừng tỏa sáng dìu dịu cũng bị phủ trong một lớp tuyết dày. Căn nhà nấm vẫn còn đang sáng đèn, bên trong có một con chó nhỏ màu trắng đang ngủ. Nó nằm trên một tấm đệm lông vũ mềm mại, trên người còn khoác thêm một tấm chăn bông rất ấm.
Căn phòng không chỉ có một chậu than đang đỏ lửa mà còn tản ra mùi sữa thơm ngọt đượm nồng – chính là mùi hương đặc trưng của nước suối Nguyệt Quang trên đỉnh Thánh Nguyệt.
Hỗn Độn nói: “Chúng ta đứng ngoài này thôi. Mặc dù hiện tại Hàn Thủy Thạch không tấn công thú của Vạn Thú Cốc nhưng mà vào trong thì vẫn là không được phép.”
Vấn Thủy gật đầu. Nàng chui từ dưới cánh Hỗn Độn ra, lông vũ cùng tuyết trắng bay lả tả, đáp xuống chiếc áo lông màu đỏ của nàng, đọng lại chứ không tan đi. Hai người đứng đợi dưới trời tuyết chưa bao lâu thì đã trông thấy Hàn Thủy Thạch từ trên đỉnh núi đi xuống. Nhìn thấy Vấn Thủy và Hỗn Độn, hắn nhíu mày.
Mấy ngày không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều, khả năng khống chế đối với Vạn Ma Trận rõ ràng cải thiện đáng kể. Hiện giờ Cửu Thượng Cung đã có thể thu nhỏ lại thành một làn sương đen trong suốt, khóa chặt xung quanh mình hắn, đứng từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy chút ít sương mù lãng đãng.
Ngũ quan của hắn cũng đã rõ nét hơn trước, thân thể tuy chưa hoàn thiện nhưng đã có thể chạm vào vật thực. Vấn Thủy vừa định nhào lên, Hỗn Độn đằng sau đã nhanh miệng ngoạm lấy lưng áo của nàng.
Nàng chỉ có thể đứng ở trước mặt Hàn Thủy Thạch, đưa mắt lên đánh giá hắn. Trời quá lạnh, trên người hắn tất cả đều là tuyết đọng. Vấn Thủy rất muốn duỗi tay phủi đi cho hắn, chỉ tiếc là nàng không thể. Hiện tại người nàng đã cóng đến mức mỉm cười không nổi, đứng suốt hồi lâu mới vươn tay ra, đưa giỏ sủi cảo cho hắn, lắp bắp nói: “Đồ Tết, cho hai người ăn một chút.”
Hàn Thủy Thạch thoáng do dự. Hắn quay đầu nhìn lướt qua con chó trắng đang say giấc trong phòng, cuối cùng vẫn giơ tay tiếp nhận chiếc giỏ tre của nàng. Vấn Thủy lại có chút vui mừng, nói: “Hàn Thủy Thạch, chúc mừng năm mới.”
Hàn Thủy Thạch “ừm” một tiếng, xoay người bỏ đi. Hỗn Độn lúc này mới dùng cánh đập vào đầu nàng một cái: “Hồ lô Vô Tâm!” Cái đứa đồ đệ ngốc này, vừa mới thấy tình nhân cũ là đã quên sạch sành sanh mọi sự.
Vấn Thủy đành quýnh quáng đuổi theo hắn: “Hàn… Hàn Thủy Thạch, núi Vọng Trần còn một món pháp bảo ở… ở chỗ hai người, gọi là hồ lô Vô Tâm. Chàng có thể đưa nó cho ta được không? Ta đang cần.”
Hàn Thủy Thạch hờ hững đáp: “Ta chưa từng thấy.”
Vấn Thủy lại nói: “Có mà, ở trong…” Nàng đưa một ngón tay chỉ về phía con chó trắng nhỏ trong phòng, khẳng định: “Ở trong ba lô linh thú của nó, ô vuông thứ mười hai.”
Hàn Thủy Thạch vẫn không ngừng bước chân: “Đợi nàng ngủ dậy trước đã.” Muốn lấy đồ vật ở trong ba lô linh thú, nhất định sẽ khiến cho chúng tỉnh giấc. Nếu gặp phải cái ba lô bị bới mất thứ gì đi mà chủ nhân cũng không biết thì hẳn nhiên là hàng dỏm.
Thấy hắn vẫn đi phăm phăm, Hỗn Độn cả giận nói: “Chỉ vì không muốn đánh thức nó dậy mà ngươi định để Vấn Thủy ở ngoài trời tuyết chờ tới sáng sao? Bây giờ nó đã đông lạnh thành cái dạng gì ngươi vẫn còn chưa thấy à? Mù rồi phải không!”
Hàn Thủy Thạch chẳng buồn quay đầu lại: “Thích chờ thì chờ.”
Hỗn Độn còn định nói tiếp nhưng mà Vấn Thủy đã xoay người ngăn nó lại, mỉm cười nói: “Sư phụ, con chờ.” Cửa nhà nấm đóng lại phía sau lưng nàng. Vấn Thủy đứng trước cửa sổ, trông thấy Hàn Thủy Thạch hong người ở cạnh chậu than, mãi đến tận khi hết hẳn hơi lạnh thì mới chậm rãi bước vào.
Qua ánh lửa đỏ hồng hắt lên song cửa, nàng chỉ có thể loáng thoáng nhìn được bóng hình của hắn. Dưới làn mưa tuyết dày đặc, Hỗn Độn gọi nàng: “Lại đây đi, trời lạnh lắm.”
Vấn Thủy lắc đầu: “Con muốn nhìn thêm một lát.” Cho dù chỉ là một bóng dáng mờ ảo khuất sau song chắn, nàng vẫn quyến luyến không nỡ xa rời.
Trời vẫn còn chưa tỏ, tuyết đã ngập tới đầu gối.
Chư thú quây quần ôm nhau ngủ, đủ loại màu sắc đủ loại văn hoa đều có. Bốn chân chúng nó quấn chặt lấy nhau, chóp mũi kề cạnh bên nhau, nằm trên một tảng đá lớn ngay chỗ kín gió nhất trong huyệt động, bất chợt cảm giác ấm cúng vô cùng.
Vấn Thủy vẫn thường xuyên qua bên ấy thăm bọn nó, lần nào cũng mang theo nước uống cùng trái sữa tươi mới thu hoạch được. Chúng vẫn cứ ngủ mê mệt, có đôi khi cũng tỉnh dậy một chặp nhưng không hề nhấc chân ra khỏi cửa, chỉ ăn uống qua loa một chút rồi lại tiếp tục ngủ vùi.
Hôm nay Vấn Thủy vừa mới đổi nước và thức ăn cho chúng nó thì bỗng nhiên lại nghe có tiếng rồng ngâm bên ngoài. Nàng vội chạy ra ngoài cửa: “Rồng Chảy Dãi?”
Rồng Vàng quay đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn nàng không chớp mắt – cái con người này sao lại gọi mình bằng nhũ danh vậy nhỉ? Làm nó suýt chút thì tưởng là Vấn Thủy đã trở về. Nó còn đang nghĩ mải mê, Vấn Thủy đã tập tễnh chạy tới chỗ nó.
Rồng Vàng đứng trên nền tuyết nhìn nàng đăm đăm. Vấn Thủy ôm lấy cổ nó, nó liền cúi đầu, muốn dùng mõm cạ vào nàng. Vấn Thủy lập tức lừa lừa cắn một bên tai của nó. Rồng Vàng sủa lên một tiếng, có phần giận dữ, còn Vấn Thủy thì lại phá ra cười sằng sặc.
Rồng Vàng vừa mới đi một chuyến xuống dưới thế gian. Từ khi biết chuyện cây Kiến Mộc có thể dẫn xuống phàm trần, bầy thú đều rất nóng lòng muốn tự trải nghiệm một phen. Nhưng mà người của núi Vọng Trần lại không dễ gì để cho chúng nó đi xuống. Dẫu sao thì với người trần mà nói, chúng cũng xem như yêu quái.
Rồng Vàng đã dùng một bình nước dãi nhỏ để đổi lấy cơ hội hạ giới một lần, nó vẫn muốn đi tìm mẹ. Nhưng mà cho dù có là ở dưới trần gian thì tộc rồng cũng đã diệt vong từ nhiều thời đại trước rồi.
Nó đã vòng một vòng lớn mà chẳng thu hoạch được gì, thất vọng và thương tâm đương nhiên là không tránh được. Vấn Thủy an ủi nó: “Ngươi đừng có vội nản lòng. Lúc trước Văn Đàn vì chuyện Không Thanh nên vẫn luôn đối đầu với núi Vọng Trần, sau đó ông ta sáng lập Thượng Dương Tông cũng tham khảo công pháp người ta, hai bên gần như thù địch, người của núi Vọng Trần hẳn là sẽ không cho phép ông ta sử dụng cây Kiến Mộc kia hạ giới đâu, cho nên ngươi nhất định không phải bị bắt từ dưới trần lên.”
Trong mắt Rồng Vàng bỗng chốc lập lòe đốm sáng: “Ý ngươi là, mẹ của ta có thể đang ở trên này?”
Vấn Thủy lắc đầu: “Khả năng ấy không cao lắm. Chốn này dù sao cũng không quá lớn, nếu như mẹ ngươi ở đây, bị lạc mất con thì chắc chắn sẽ liều mình tìm kiếm khắp nơi. Hơn nữa, dãi rồng lợi hại như vậy, đám người Văn Đàn chẳng nhẽ không sợ bà ấy tìm đến trả thù hay sao?”
Rồng Vàng nghĩ ngợi, sau đó chán nản gục đầu: “Thế thì mẹ ta có thể ở đâu được chứ? Từ khi lên được mặt đất, ta cũng sục sạo hết thảy mọi ngóc ngách rồi.”
Vấn Thủy nói: “Ngươi đừng sốt ruột. Lúc trước ta bò lên đây đã từng tận mắt trông thấy rất nhiều bí cảnh, rất nhiều nơi người ta có thể di chuyển qua lại. Nói không chừng mẹ của ngươi đang ở một bí cảnh nào đó ngoài kia cũng nên. Ngươi nghĩ mà xem, núi Vọng Trần lấy đâu ra nhân lực bảo vệ từng nhánh cây một? Bọn họ chỉ có thể phái người canh giữ khu vực thông tới thế gian được thôi.”
Rồng Vàng lập tức đáp: “Ta đi quanh mấy cành cây Kiến Mộc tìm xem.”
Vấn Thủy hào hứng nói: “Để ta đi cùng với ngươi, cái mũi của ta thính…” Nàng nói được nửa chừng thì bỗng đột ngột im bặt. Hiện tại mất đi thân thể, nàng đã không còn khướu giác nhạy bén nữa rồi.
Rồng Vàng quay đầu nhìn nàng, dò xét hồi lâu rồi hỏi: “Ngươi thực sự là Vấn Thủy à?”
Vấn Thủy chăm chăm nhìn vào mắt nó, gật đầu thật mạnh. Rồng Vàng dùng một chiếc sừng cọ cọ lên trên người nàng: “Ngươi làm sao lại biến thành như thế này vậy?”
Hốc mũi Vấn Thủy đau xót, hai mắt bỗng dưng ươn ướt: “Ngươi tin ta à?”
Rồng Vàng nói: “Ta tin mà, ngươi sẽ gọi ta là Rồng Chảy Dãi, ngươi sẽ muốn cùng ta đi tìm mẹ. Cái con chó bên cạnh Hàn Thủy Thạch kia, tuy rằng có được thân thể của ngươi, nhưng mà căn bản là chả biết cái gì sất! Ngươi xem, nó rời đi lâu như vậy, trước nay chưa từng một lần về thăm chúng ta.”
Vấn Thủy tức thì ôm lấy cổ nó: “Đúng vậy, tiếng chó của ngươi vẫn là do ta dạy mà!”
Rồng Vàng chậm rãi gác mõm lên đỉnh đầu nàng. Vấn Thủy vừa sụt sùi vừa nói: “Ngươi đừng có mà nhỏ dãi lên đầu ta đấy.”
Rồng Vàng tức khắc vung chân đạp nàng ngã lăn ra đất.
***
Rồng Vàng quay trở về, kể cho chư thú nghe những điều nó từng tai nghe mắt thấy ở dưới thế gian. Có nhiều thứ nó không hiểu, chuyện kể ra sai chồng chất, Vấn Thủy vừa nghe vừa sửa.
Thú tộc mà muốn tu tiên sẽ cần rất nhiều thời gian, thế nên linh thú phi thăng giống như Vấn Thủy cực hiếm. Nơi này đa phần đều là dã thú sinh ra ở đây, hầu hết chưa từng một lần xuống dưới, ấn tượng về nhân thế cũng chỉ dừng lại ở những lời đồn thổi mà thôi. Bởi vậy lúc này ngồi nghe Rồng Vàng kể chuyện, khó tránh khỏi cảm giác tò mò háo hức.
Vấn Thủy nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định dạy cho chúng nó làm đèn hoa đăng, làm pháo tre, làm mỳ vằn thắn.
Vạn Thú Cốc giăng đèn kết hoa, chư thú bốn chân bốn cẳng hì hụi làm pháo, thỉnh thoảng lại nghe nổ “bùm” một tiếng, con nào con nấy đen sì cả mặt. Chẳng bao lâu sau, tới Tết âm lịch, bọn nó không chỉ có đèn hoa đăng của chính mình mà còn có cả không ít pháo hoa cùng với pháo tre. Chúng nó ở ngoài cổng Cốc bắn pháo hoa, sau khi vui chơi đã đời thì mới quay vào trong Cốc, quây quần ngồi ăn sủi cảo.
Ngay cả nhóm thú ngủ đông cũng không nhịn được mà ra ngoài động góp vui. Vạn Thú Cốc năm nay trải qua một cái Tết thực sự tưng bừng náo nhiệt. Vấn Thủy ở bên ngoài, bận bịu thu dọn tàn cuộc chúng nó để lại, đào một cái hố thật lớn để chôn rác rưởi xuống dưới lòng đất.
Hỗn Độn đứng bên cạnh quan sát nàng, một lúc lâu sau thì hỏi: “Vẫn cứ muốn ngây người ở đây mãi à?” Vấn Thủy quay đầu nhìn nó, Hỗn Độn lại nói: “Cái thân thể này không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, chẳng mấy chốc nguyên thần sẽ già đi, lăn quay tại chỗ cho xem.”
Hỗn Độn đi tới chỗ Vấn Thủy, kẹp nàng dưới cánh, nói: “Nếu như Hàn Thủy Thạch mãi mãi không nhận ra con thì con định làm thế nào?”
Vấn Thủy mừng rỡ hỏi: “Sư phụ, người đã tin con chính là Vấn Thủy rồi à?!”
Hỗn Độn nói: “Ta đâu phải là cái con ma đần độn kia, nhận người chỉ biết nhận mặt! Ta biết đồ đệ ta sẽ nói chuyện ra sao, làm việc thế nào, tính tình sở thích này nọ không có gì không biết cả.”
Có lẽ là nàng nói đúng. Nếu kẻ có được ký ức, tình cảm, tính cách cùng yêu ghét của Vấn Thủy lại không phải là Vấn Thủy, vậy thì Vấn Thủy rốt cuộc là ai? Nó dùng sức vỗ cánh mấy cái, nói: “Bây giờ sư phụ có thể làm gì cho con, con nói đi.”
Vấn Thủy dán mặt lên trên bộ lông ấm áp của nó: “Sư phụ… Sao người đối xử với con tốt quá vậy?”
Hỗn Độn chẳng mấy khi được thâm trầm như lúc này: “Có cha mẹ nào mà lại không thương xót con cái chứ?”
Vấn Thủy nghẹn ngào, một hồi sau mới nói: “Con muốn đi gặp chàng.”
Hỗn Độn nói: “Vấn Thủy, hắn đã có tàn hồn của Không Thanh rồi, hắn sẽ sống rất tốt thôi. Nghe lời sư phụ nói, quên hắn đi, trở về núi Vọng Trần mà an tâm tu luyện. Con có tông môn lớn mạnh như vậy, nhất định có thể đắc đạo thăng tiên. Núi Vọng Trần đã có rất nhiều môn nhân đệ tử phi thăng thành công rồi, con lại là tiền bối của họ, một khi đã phi thăng chắc chắn là sẽ tấn vị thành thần. Đó mới chính là con đường bình thản nhất, an ổn nhất con nên đi.”
Qua một lúc thật lâu, thật lâu sau, đến khi ngay cả chính Hỗn Độn cũng tưởng là Vấn Thủy đã ngủ rồi thì đột nhiên nó lại nghe nàng cất tiếng: “Nhưng mà sư phụ, nếu mất đi chàng thì con không sống tốt được.” Hỗn Độn ngơ ngẩn, còn nàng thì nhẹ giọng nói: “Chàng không phải là chấp niệm. Chàng là đạo lữ, là người con yêu, là sinh mệnh của con. Con người có thể từ bỏ tạp niệm mà phi thăng, nhưng làm sao có thể từ bỏ cả tính mạng của mình mà phi thăng được cơ chứ?”
Hỗn Độn trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Ta dẫn con đi gặp hắn.”
Vấn Thủy ra sức gật đầu, chui ra khỏi cánh Hỗn Độn, trông thấy trong ánh mắt nó có phảng phất chút xót xa. Nàng vì thế mà lại vui vẻ nói: “Con đi lấy ít sủi cảo cái đã, bọn họ nhất định là chưa có gì ăn Tết.”
Hỗn Độn thở dài: “Con chó ngốc.”
Vấn Thủy mang theo một chiếc giỏ tre đựng đầy sủi cảo. Tiết trời dạo này vô cùng giá buốt, một chiếc áo bằng lông thú cũng không đủ để chống chọi với gió rét tựa băng châm này. Thấy nàng bị lạnh đến mức đôi môi trắng bệch, Hỗn Độn nói: “Thôi cứ ở dưới cánh ta đi, cẩn thận không chết cóng đấy.”
Vấn Thủy hỏi: “Vậy người định bay thế nào?”
Hỗn Độn hùng hồn đáp: “Lão tử vẫn còn có chân!”
Vấn Thủy bật cười khanh khách. Hỗn Độn dùng cánh kẹp nàng, thong thả chạy về phía đỉnh Thánh Nguyệt. Móng vuốt của nó đạp lên mặt băng, thỉnh thoảng lại tạo ra những tiếng “két két” vang trong đêm vắng. Vấn Thủy túm chặt lấy bộ lông ấm áp của nó, thì thầm: “Cám ơn người, sư phụ.”
Hỗn Độn nói: “Không cần phải cám ơn, nhưng mà phải nghe sư phụ nói. Nếu như con chết đi rồi, đến cả sư phụ cũng chả còn nhớ rõ nữa thì tính báo đáp sao hở?”
Vấn Thủy khe khẽ nói: “Con sẽ ngoan ngoãn tu luyện.”
Hỗn Độn dùng vẻ mặt trộm gà bắt chó mà gian xảo nói: “Vậy con đi tìm Hàn Thủy Thạch, xong rồi… Vấn Thủy, lần trước không phải con đã cướp được hồ lô Vô Tâm của núi Vọng Trần hay sao? Cái hồ lô đó khẳng định đang nằm trong tay Hàn Thủy Thạch. Con đem nó về, không có việc gì thì cứ rúc trong hồ lô là được. Thời gian bên trong đấy là thời gian dưới phàm trần, con có thể từ từ mà tu luyện.”
Vấn Thủy cười vang, Hỗn Độn tức giận nói: “Cười, cười cái mẹ gì. Sớm biết thế này thì trước kia đã không thu nhận đồ đệ rồi, nhọc lòng chết mất!”
Vấn Thủy ở dưới cánh dựa sát vào người nó, hôn chùn chụt lên mấy cái. Hỗn Độn thở dài, dùng sức kẹp cánh chặt thêm một chút, tránh cho gió lạnh lùa vào chỗ nàng.
Chạy bộ đương nhiên không thể so sánh với bay, lúc Hỗn Độn đến được đỉnh Thánh Nguyệt cũng đã quá nửa đêm rồi. Cánh rừng tỏa sáng dìu dịu cũng bị phủ trong một lớp tuyết dày. Căn nhà nấm vẫn còn đang sáng đèn, bên trong có một con chó nhỏ màu trắng đang ngủ. Nó nằm trên một tấm đệm lông vũ mềm mại, trên người còn khoác thêm một tấm chăn bông rất ấm.
Căn phòng không chỉ có một chậu than đang đỏ lửa mà còn tản ra mùi sữa thơm ngọt đượm nồng – chính là mùi hương đặc trưng của nước suối Nguyệt Quang trên đỉnh Thánh Nguyệt.
Hỗn Độn nói: “Chúng ta đứng ngoài này thôi. Mặc dù hiện tại Hàn Thủy Thạch không tấn công thú của Vạn Thú Cốc nhưng mà vào trong thì vẫn là không được phép.”
Vấn Thủy gật đầu. Nàng chui từ dưới cánh Hỗn Độn ra, lông vũ cùng tuyết trắng bay lả tả, đáp xuống chiếc áo lông màu đỏ của nàng, đọng lại chứ không tan đi. Hai người đứng đợi dưới trời tuyết chưa bao lâu thì đã trông thấy Hàn Thủy Thạch từ trên đỉnh núi đi xuống. Nhìn thấy Vấn Thủy và Hỗn Độn, hắn nhíu mày.
Mấy ngày không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều, khả năng khống chế đối với Vạn Ma Trận rõ ràng cải thiện đáng kể. Hiện giờ Cửu Thượng Cung đã có thể thu nhỏ lại thành một làn sương đen trong suốt, khóa chặt xung quanh mình hắn, đứng từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy chút ít sương mù lãng đãng.
Ngũ quan của hắn cũng đã rõ nét hơn trước, thân thể tuy chưa hoàn thiện nhưng đã có thể chạm vào vật thực. Vấn Thủy vừa định nhào lên, Hỗn Độn đằng sau đã nhanh miệng ngoạm lấy lưng áo của nàng.
Nàng chỉ có thể đứng ở trước mặt Hàn Thủy Thạch, đưa mắt lên đánh giá hắn. Trời quá lạnh, trên người hắn tất cả đều là tuyết đọng. Vấn Thủy rất muốn duỗi tay phủi đi cho hắn, chỉ tiếc là nàng không thể. Hiện tại người nàng đã cóng đến mức mỉm cười không nổi, đứng suốt hồi lâu mới vươn tay ra, đưa giỏ sủi cảo cho hắn, lắp bắp nói: “Đồ Tết, cho hai người ăn một chút.”
Hàn Thủy Thạch thoáng do dự. Hắn quay đầu nhìn lướt qua con chó trắng đang say giấc trong phòng, cuối cùng vẫn giơ tay tiếp nhận chiếc giỏ tre của nàng. Vấn Thủy lại có chút vui mừng, nói: “Hàn Thủy Thạch, chúc mừng năm mới.”
Hàn Thủy Thạch “ừm” một tiếng, xoay người bỏ đi. Hỗn Độn lúc này mới dùng cánh đập vào đầu nàng một cái: “Hồ lô Vô Tâm!” Cái đứa đồ đệ ngốc này, vừa mới thấy tình nhân cũ là đã quên sạch sành sanh mọi sự.
Vấn Thủy đành quýnh quáng đuổi theo hắn: “Hàn… Hàn Thủy Thạch, núi Vọng Trần còn một món pháp bảo ở… ở chỗ hai người, gọi là hồ lô Vô Tâm. Chàng có thể đưa nó cho ta được không? Ta đang cần.”
Hàn Thủy Thạch hờ hững đáp: “Ta chưa từng thấy.”
Vấn Thủy lại nói: “Có mà, ở trong…” Nàng đưa một ngón tay chỉ về phía con chó trắng nhỏ trong phòng, khẳng định: “Ở trong ba lô linh thú của nó, ô vuông thứ mười hai.”
Hàn Thủy Thạch vẫn không ngừng bước chân: “Đợi nàng ngủ dậy trước đã.” Muốn lấy đồ vật ở trong ba lô linh thú, nhất định sẽ khiến cho chúng tỉnh giấc. Nếu gặp phải cái ba lô bị bới mất thứ gì đi mà chủ nhân cũng không biết thì hẳn nhiên là hàng dỏm.
Thấy hắn vẫn đi phăm phăm, Hỗn Độn cả giận nói: “Chỉ vì không muốn đánh thức nó dậy mà ngươi định để Vấn Thủy ở ngoài trời tuyết chờ tới sáng sao? Bây giờ nó đã đông lạnh thành cái dạng gì ngươi vẫn còn chưa thấy à? Mù rồi phải không!”
Hàn Thủy Thạch chẳng buồn quay đầu lại: “Thích chờ thì chờ.”
Hỗn Độn còn định nói tiếp nhưng mà Vấn Thủy đã xoay người ngăn nó lại, mỉm cười nói: “Sư phụ, con chờ.” Cửa nhà nấm đóng lại phía sau lưng nàng. Vấn Thủy đứng trước cửa sổ, trông thấy Hàn Thủy Thạch hong người ở cạnh chậu than, mãi đến tận khi hết hẳn hơi lạnh thì mới chậm rãi bước vào.
Qua ánh lửa đỏ hồng hắt lên song cửa, nàng chỉ có thể loáng thoáng nhìn được bóng hình của hắn. Dưới làn mưa tuyết dày đặc, Hỗn Độn gọi nàng: “Lại đây đi, trời lạnh lắm.”
Vấn Thủy lắc đầu: “Con muốn nhìn thêm một lát.” Cho dù chỉ là một bóng dáng mờ ảo khuất sau song chắn, nàng vẫn quyến luyến không nỡ xa rời.
Trời vẫn còn chưa tỏ, tuyết đã ngập tới đầu gối.
Danh sách chương