"Hừ!"

Người nọ lật mình sang bên, vẫn xoay bóng lưng lạnh lùng về phía cô.

Cố Cơ Uyển thật sự rất bất lực, vô cùng bất lực!

Cô chỉ mắng anh một câu 'già mà không nên nết' thôi chứ bộ. Vậy mà lại giận đến bây giờ.

Từ mười giờ đến bây giờ đã mười một giờ rưỡi, giận suốt một tiếng rưỡi.

Nói chuyện với anh thì anh chẳng thèm trả lời, còn không nói gì anh lại mặt nặng mày nhẹ, đã vậy còn 'hừ' với cô nữa chứ!

Cố Cơ Uyển thật sự hoài nghi Mộ Tu Kiệt hôm nay có phải là giả không, sao tự nhiên lại trở nên... Ấu trĩ như vậy chứ? Cô đã thử xem anh như không khí rồi, nhưng mà...

"Hừ!" Mộ Tu Kiệt lại lạnh lùng hừ một tiếng, khiến cô gái nằm chung giường kia giật thon thót.

Anh đang tỏ thái độ để cho cô biết là anh đang rất giận, rất rất rất giận, giận đến nổi không thể làm việc, cũng không thể ngủ yên giấc.

Cố Cơ Uyển còn nghĩ rằng nếu tối nay không dỗ anh hết giận thì đừng ai hòng mà ngủ được.

"Cậu cả..."

"Hừ!" Vẫn đó tấm lưng lạnh giá, làm cô tuyệt vọng đến nỗi muốn mặc kệ luôn cho xong.

Nếu như có thể yên tĩnh hòa thuận, mạnh ai nấy ngủ thì sẽ rất tốt, nhưng mà... Mười phút sau...

“Hừ!"

Cố Cơ Uyển đã sắp chìm vào giấc ngủ song lại bị tiếng 'hừ' của anh làm giật thót.

Khí thế của Mộ Tu Kiệt vốn đã đáng sợ rồi, lại thêm tiếng 'hừ' lạnh lùng kia nữa, nằm cạnh anh mà ngủ được thì chắc chỉ có mỗi Nobita.

"Cậu cả à, chúng ta âm sự nhé."

"Hừ!!" "Cậu cả, tôi biết tôi sai rồi, thật tình tôi không có ý đó đâu."

Cố Cơ Uyển dụi dụi mắt, vì giấc ngủ đêm nay, hoặc thậm chí là của những ngày sau nữa, cô đành phải kiên trì dỗ dành anh thôi.

Đây là lần đầu cô gặp phải tình huống này, cũng là lần đầu gặp phải... Bé Mộ ngây thơ này, không có chút kinh nghiệm nào đúng thật là khó khăn mà.

"Cậu cả à, thật ra cậu chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, đúng là độ tuổi vàng của đàn ông đó, sao lại già được chứ..."

"Hừi”

"Ý của tôi là, cậu cả đây tuổi trẻ tài cao, tại tôi có mắt không tròng, không thể nhìn thấy được điểm xuất chúng của anh."

Ai cha! Cái khả năng nịnh nọt này của cô đúng là có hạn mà.

Cố Cơ Uyển lại đưa tay xoa xoa lông mày, buồn ngủ đến nổi ngáp liền mấy cái.

"Cậu cả à... Thật ra... Tôi hơi buồn ngủ rồi...."

"Hừ!"

"Tôi sai rồi!”

Cơn buồn ngủ ngay lập tức biến mất tung mất tích, Cố Cơ Uyển ngồi xổm trên giường nhìn bóng lưng của anh, dường như đang thấy vô cùng bế tắc.

"Mộ Tu Kiệt, tôi biết lỗi rồi mà! Lúc đó chẳng qua tôi giận anh chê kịch bản của tôi dữ quá, nên mới ăn nói bậy bạ vậy thôi."

"Mộ Tu Kiệt, theo như kinh nghiệm sống của anh có lẽ anh cảm thấy những gì tôi viết rất vô lý, thậm chí là ấu trĩ."

"Nhưng mà thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi là như vậy đó, có đôi lúc sẽ rất ngây ngô.”

"Cho nên chỉ có mỗi tôi không trong sáng hay sao?" Người nọ rốt cuộc cũng chịu quay người lại nhìn cô, ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Cố Cơ Uyển nổi hết cả da gà, rõ ràng lúc này cô nên sợ hãi mới phải, tại sao cô lại thấy buồn cười vậy nhỉ?

Cậu cả à... Cậu còn dám nói bản thân trong sáng sao? Đúng là không biết ngại mà.

"Ha ha." Cố Cơ Uyển gượng gạo cười, vội vàng giải thích: "Ý tôi là có đôi khi bọn trẻ sẽ ngây thơ vậy đấy."

"Cậu cả, anh không thể dùng suy nghĩ của mình để phân tích đám thiếu nam thiếu nữ đó được, anh trưởng thành giỏi giang như vậy, đương nhiên nhìn ai cũng thấy không tốt rồi."

"Dù sao họ còn nhỏ mà..."

"Tuổi của tôi lớn lắm sao?”

"Không không, tôi không hề có ý đó! Tôi chỉ nói tuổi bọn họ nhỏ, cho nên không có sức hấp dẫn gì, đầu óc cũng không thông minh."

Không dễ gì khiến anh chịu trao đổi với cô, tuy rằng có hơi gian nan, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không thèm để ý đến cô, cứ 'hừ' mãi không chịu ngừng!

Cố Cơ Uyển nở một nụ cười xun xoe: "Độ tuổi quyến rũ nhất của một người đàn ông dĩ nhiên là tuổi này của cậu cả rồi, anh thấy đúng không?”

Anh không nói lời nào, việc tự khen bản thân quyến rũ thì quá là không biết ngại, chuyện như vậy còn lâu anh mới làm.

Nhưng đám trẻ trâu kia thật sự rất đần, không có chút sức quyến rũ gì hết, giống hệt như cậu bạn tên Hạo Phong kia của cô.

"Mà tuổi tôi đặt cho nam chính chỉ mới hai mươi thôi, là cái tuổi vô cùng ngây thơ."

"Cô cũng biết là rất ngây thơ à, còn không mau chỉnh tuổi của nam chủ thành hai mươi bảy đi."

Lại muốn cho một nhân vật tâm tuổi trẻ ranh như Mộ Hạo Thiên làm nam chính, cô có ý gì vậy chứ?

"Ừ thì..." Cố Cơ Uyển cạn lời, cô rất muốn khinh bỉ anh nhưng lại không dám.

Chỉ đành kiềm chế thử trao đổi với anh: "Cuốn truyện tranh này có bối cảnh vườn trường, làm gì có sinh viên nào hai mươi bảy tuổi đâu chứ." "Có thể là bác sĩ."

"Phụt! À... Kinh nghiệm sống của tôi có hạn, không viết nổi lối tư duy của bác sĩ, nên chỉ đành viết kiểu ngây thơ thôi."

"Biết là tốt."

"..." Thật sự rất muốn gõ đầu anh một phát.

NHưng bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thôi chứ chẳng muốn băn khoăn chuyện gì hết, ngày mai cô còn đi học nữa.

Vẫn giữ nụ cười nịnh nọt trên môi, Cố Cơ Uyển lại nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, tôi chỉ viết được mấy cái đó thôi, dù sao độc giả cũng là thanh thiếu niên mười mấy tuổi mà."

"Vậy đó, tôi thật sự không có ý gì đâu, cậu cả à, giờ chúng ta đi ngủ được chưa?”

Ngủ, chúng ta.

Được quá đi ấy chứ!

Anh vốn đã muốn duỗi tay ôm cô vào lòng, ngủ một giấc thật ngon nãy giờ rồi.

Dù sao cũng đã ba mươi mấy tiếng không được nghỉ ngơi, anh cũng rất mệt rồi.

Nhưng mà nếu bây giờ anh ôm cô, không biết cô bé đó có lại nói anh là già mà không nên nết không.

"Tôi nói không cho cô ngủ hồi nào?" Anh đâu có ác độc tàn nhẫn như vậy chứ.

"... Không có." Đương nhiên Mộ Tu Kiệt chưa hề nói những lời xấu xa như vậy, nhưng chỉ cần anh 'hừ' một tiếng thôi là cô đã giật mình tỉnh giấc rồi.

Cho nên cần gì anh phải nói lời xấu xa chứ.

"Vậy... Có thể ngủ rồi đúng không?”

Anh không nói lời nào, Cố Cơ Uyển cũng chậm rãi ngã lưng nằm xuống.

Mộ Tu Kiệt vẫn im lặng, Cố Cơ Uyển cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Cô gắng gượng được cỡ mười giây thì mắt bắt đầu díu lại với nhau, cứ thế đến khi hai mắt cô đã nhắm nghiền lại.

Cô vẫn đang có hơi bất an, nhỡ đâu Mộ Tu Kiệt lại lâu bầu rồi sao? Nhưng cô lại đang buồn ngủ lắm lắm...

Bỗng nhiên có một bàn tay to vươn tới nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.

Cố Cơ Uyển vô thức muốn tránh đi, nhưng anh lại cứ nắm lấy tay cô không chịu buông.

Cố gắng lắm cô mới hơi mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra được: "Cậu cả..."

"Ngủ đi."

"Nhưng..." Anh nắm tay cô chỉ vậy?

Người kia đã nhắm mắt lại, không thèm để ý đến cô nữa.

Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô vẫn cứ không chịu buông.

Cô giãy giụa thì anh liền siết chặt lại, lúc cô không giãy thì anh là thả lỏng ra để không khiến cô khó chịu.

Mộ Tu Kiệt đang nghĩ gì vậy chứ? Cô thật sự rất buồn ngủ...

Cố Cơ Uyển vốn rất muốn ngủ rồi, không lâu sau cô đã quay đầu sang một bên ngủ ngon lành.

Đến tận khi nhịp thở của cô đã trở nên đều đều thì anh mới mở mắt ra, nghiêng đầu qua nhìn cô.

Hai người không ở quá gần nhau, bầu không khí không hề có chút vẻ mờ ám nào, nhưng bàn tay thì lại đan vào nhau.

Anh lại nhớ đến một đoạn trong kịch bản của cô: "Mười ngón tay đan vào nhau, tán gẫu những chuyện nhàm chán, hai ngôi sao ở phía chân trời xa kia

dường như cũng đang tựa sát vào nhau, ngay cả làn gió từ biển thổi vàng cũng như đang mang theo hương vị ngọt ngào..."

Mười ngón tay đan vào nhau...

Mộ Tu Kiệt mở bàn tay đang nắm chặt của cô ra, để ngón tay của cô đan xen giữa những ngón tay của anh.

Đây là hương vị yêu đương mà các cô thiếu nữ thích sao?

Hình như thật sự có chút ngọt ngào...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện