Cố Cơ Uyển không biết mình được đưa tới đâu.

Trong lúc mơ màng hình như cô được ôm lên giường sau đó có người xử lý vết thương cho cô.

“Ngoài trán bị rách thì trên người không còn vết thương khác, những chấm đỏ trên người là vì dùng nhâm cây Thương Truật, tôi kê chút thuốc nhanh thôi sẽ lặn đi.”

“Còn vết thương trên trán, may là vết thương không lớn, dùng thuốc tốt nhất sẽ không để lại sẹo.”

Trong phòng hình như còn có ai đang nói chuyện, không chỉ có một giọng nói.

“Cậu cả, tôi đã điều tra rồi, nghe nói sáng sớm hôm nay Cố Vị Y đưa cho mợ chủ tương lai ăn, sau đó người mợ chủ bị nổi mẩn đỏ.”

“Sau đó điều tra được Dương Hiểu Nha - vợ Cố Kính Minh muốn hại mợ chủ tương lai, Cố Kính Minh dưới cơn tức giận đã đuổi bà ta đi”

“Cậu hai nghe nói chuyện này nên bắt mợ chủ tương lai lại để trút giận cho Cố Vị Y, sau đó chính là cảnh tượng chúng ta nhìn thấy.”

Cố Cơ Uyển vẫn có thể nhận ra giọng Lâm Duệ, còn giọng nói còn lại là bác sĩ tư của cậu cả Mộ, Dương Quân.

Mà trong phòng này có một người mặc dù không hề lên tiếng nhưng cảm giác tồn tại của anh quá lớn, mạnh mẽ đến mức khiến người khác hoàn toàn không thể không chú ý.

Sau đó xung quanh yên tĩnh dường như mọi người đều đã đi, nhưng cảm giác tồn tại kia vẫn luôn ở đây.

Như có một ánh mắt lạnh lẽo mà mang theo ý dò xét không ngừng nhìn cô, ở ngay bên cạnh cô.

Tiếc là mí mắt quá nặng, Cố Cơ Uyển thử vài lần nhưng vẫn không thể mở mắt ra được.

Cuối cùng không biết là quá mệt mỏi hay là thuốc đã phát huy tác dụng mà ý thức cô hoàn toàn phân tán.

Trong lúc *** lung, hình như trong phòng lại có thêm vài người, có người cung kính gọi: “Bà chủ.”

Bà chủ?

“Bà nội!" Cố Cơ Uyển bỗng mở mắt ra rồi ngồi dậy.

Bà nội! Thật sự là bà nội! Bà nội vẫn sống, bà vẫn chưa chết!

“Cô bé này có chuyện gì thế? Vết thương còn chưa lành, mau nằm xuống!” Bà cụ Mộ bị cô doạ giật nảy mình.

Hai người làm lập tức tiến lên muốn đỡ Cố Cơ Uyển nằm xuống.

Cố Cơ Uyển lại tránh tay hai người, dịch tới mép giường, cầm lấy bàn tay già nua của bà cụ, hai mắt đỏ lên.

Bị đánh, bị sỉ nhục cô không rơi một giọt lệ nhưng bây giờ nhìn thấy bà cụ, nước mắt to như hạt đậu lại tuôn rơi mãnh liệt.

“Bà nội... " Cô khàn giọng gọi, không nói gì chỉ khóc thút thít!

Bà không phải bà nội cô nhưng đời trước bà là người đối xử với cô tốt nhất.

Nhưng mệnh bà không dài, sau khi cô đính hôn với Mộ Tu Kiệt hơn một năm đã bị bệnh chết.

Ở chung hơn một năm, sự hiền lành và trìu mến của bà khiến Cố Cơ Uyển cảm nhận được cảm giác người thân bảo vệ chân chính.

Bây giờ nhìn thấy bà, sự vui mừng mất đi lại có được khiến cô kích động không ngừng rơi nước mắt.

Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm cô gái vẫn đang khóc thút thít, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì.

Anh không biết từ khi nào tình cảm của cô nhóc này và bà nội mình lại tốt đến vậy.

Đương nhiên anh cũng không hiểu vì sao bà nội nhất định muốn anh đính hôn với Cố Cơ Uyển.

Bà cụ nhìn cô khóc nức nở thì kinh ngạc hai giây, sau đó đau lòng nói: “Cô bé chịu uất ức sao, Kiệt, có phải cháu bắt nạt cô bé không?”

“Cháu...”

“Chắc chắn là cháu.” Bà cụ tức thở phì phò, cầm gối đầu ném lên người Mộ Tu Kiệt: “Thằng nhóc thối nhà cháu, người ta còn chưa gả vào nhà mà đã bị cháu bắt nạt!”

Tiếc là cậu cả Mộ đến cơ hội phản bác cũng không có đã bị chiếc gối đập trúng mặt, còn không thể tránh.

Cố Cơ Uyển chớp chớp mắt rồi lau nước mắt, nhìn thấy cậu cả Mộ ở ngoài cao cao tại thượng không ai bì nổi lại bị ăn quả đắng trước mặt bà nội thì hơi buồn cười.

Cô biết, cậu cả Mộ đối xử với ai cũng lạnh lùng, cả đời này người chân chính được anh thương yêu chỉ có hai người.

Một người là em trai anh Mộ Bác Văn, người còn lại chính là bà cụ trước mắt này.

“Không phải cậu cả đâu ạ.” Cố Cơ Uyển lau nước mắt, thoáng bình tĩnh lại.

“Cái gì mà cậu cả, cháu nên gọi nó là Tu Kiệt.” Bà cụ vỗ vỗ tay cô: “Đừng sợ, mặc dù nhìn nó hơi lạnh lùng, cũng hơi hung dữ nhưng thật ra nó là một người tốt.”

Lời này Cố Cơ Uyển từ chối cho ý kiến.

Cậu cả Mộ có phải người tốt hay không thật sự khó mà nói.

Người lăn lộn trên thương trường, lại còn là một người lợi hại, tàn nhẫn như vậy, bạn nói anh là người tốt thuần tuý có lẽ không có sức thuyết phục.

Nhưng Cố Cơ Uyển vẫn gật đầu, không để bà cụ lo lắng.

Bà cụ nhìn mẩn đỏ trên mặt cô còn có vết thương trên trán, một lúc sau mới khẽ thở dài một hơi.

Bà quay đầu nhìn Mộ Tu Kiệt: “Kiệt, cháu bảo mọi người ra ngoài trước đi, bà có vài lời muốn nói với Cơ Uyển.”

Mộ Tu Kiệt vẫn không hiểu, vì sao bà nội lại coi trọng Cố Cơ Uyển đến vậy.

Nhưng anh vẫn luôn nghe lời bà nội.

Anh phất tay, mọi người đều lui ra, bản thân anh cũng ra ngoài, đi về phòng làm việc.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là bà cụ và Cố Cơ Uyển, bà cụ nhìn mặt Cố Cơ Uyển, ánh mắt hơi phức tạp.

“Cháu băng lòng gọi bà là bà nội, trong lòng bà thật sự rất vui, bà biết chắc chắn cháu sẽ có rất nhiều nghi vấn, vì sao bà cứ muốn cháu gả cho Kiệt.”

“Cơ Uyển, rất nhiều chuyện bà nội không thể nói, bà nội chỉ muốn cháu hiểu, bà nội yêu thương cháu, cũng thật lòng mong cháu hạnh phúc."

“Chỉ có Kiệt mới có thể trở thành chỗ dựa cho cháu, cũng chỉ có nó mới bảo vệ được cho cháu.”

“Nhưng... Điều Cố Cơ Uyển không hiểu nhất là, cô và bà cụ nhà họ Mộ mới gặp nhau chưa được vài lần, vì sao bà lại muốn cô nhất định phải hạnh phúc?

“Đừng hỏi gì cả, cũng đừng nghĩ nhiều, nhớ kỹ lời bà nội nói, bà nội là người thật lòng hy vọng cháu hạnh phúc”

Bà cụ miết tay cô, hơi mạnh: “Gia đình này nhìn bề ngoài có vẻ rất bình lặng, trên thực tế quan hệ vô cùng phức tạp.”

Cố Cơ Uyển gật đầu, điểm này đời trước cô đã được lĩnh giáo.

Nhưng đời trước sống ở nhà họ Mộ vài năm, tâm tư cô đều dồn vào việc lấy lòng Mộ Tu Kiệt, thật sự cô không hề chân chính hiểu nhà họ Mộ.

Nhưng người nhà này lợi hại thế nào, cô biết.

“Cháu cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần cứ ở bên Kiệt thôi, nó sẽ bảo vệ cháu, biết không?”

Thật sự Cố Cơ Uyển rất muốn nói cậu cả Mộ một ngày trăm công nghìn việc, thật sự không có thời gian đến bảo vệ cô.

Nhưng người cứu cô hôm nay, hình như... thật sự là cậu cả Mộ?

Từ khi nào anh lại trở nên rảnh rỗi như vậy, còn đích thân đến nhà họ Cố cứu cô từ trong nước sôi lửa bỏng về?

“Sức khoẻ bà nội không tốt lắm, cũng không biết còn có thể bảo vệ cháu được bao lâu, tóm lại cháu phải sống thật tốt với Kiệt, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Cố Cơ Uyển không muốn khiến bà lo lắng, cho dù sống hai đời cô vẫn không đoán được nguyên nhân vì sao bà cụ lại thương cô như thế.

“Bà nội, cháu biết rồi.”

Người làm không lâu sau đã quay lại đưa bà cụ về nghỉ ngơi, Mộ Tu Kiệt vẫn ở phòng làm việc, không hề có ý lại tới đây.

Đến khi trong phòng không còn ai nữa, Cố Cơ Uyển xuống giường đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương.

Không biết Dương Quân đã kê thuốc tiêm gì cho cô, bây giờ vết mẩn đỏ đã dần biến mất.

Nếu vết đỏ tan hết thì khuôn mặt thật sự của cô sẽ lộ ra.

Nhưng ở ngôi nhà này, khuôn mặt như vậy sẽ tìm đến cho cô vô số kẻ thù.

Cô cũng không muốn Mộ Tu Kiệt nhìn thấy bản thân mình thật sự, bây giờ phải làm sao?

Điều đáng sợ nhất là vừa ra khỏi phòng tắm, sao trong phòng lại đột nhiên có thêm một người đàn ông?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện