Cố Vị Y nằm mơ cũng không ngờ rằng, bởi vì mình bị thương, mà cậu chủ Mộ đích thân đến thăm cô ta.

“Em...em không sao, chỉ...chỉ chảy ít máu thôi, cơ thể hơi...hơi yếu chút.”

Lâu rồi không thấy anh, nên vừa gặp nhau, cô ta cảm thấy kích động đến nỗi không nói thành lời.

Cô ta ngọ nguậy muốn gượng dậy, nhưng vừa mới cử động, lập tức đau đến mức hít thở hai ngụm.

Lần này, là không cẩn thận thật, động vào miệng vết thương. Mặc dù vết thương không nặng lắm, nhưng mà, vẫn cảm thấy đau đớn. Mộ Tu Kiệt đi đến cạnh giường, nhìn đăm đăm khuôn mặt đỏ ửng hây hây của cô ta.

Từ xưa đến nay, anh vốn không phải là người giỏi ăn nói, nhưng chính cái nhìn này, đủ để Cố Vị Y đọng lại dư vị thật lâu thật lâu.

Cuối cùng, Cố Vị Y vẫn ngồi dậy, ngẩng đầu nghênh diện ánh mắt của anh.

Bị anh nhìn chăm chú, khuôn mặt ngay tức khắc trở nên nóng bỏng, thậm chí choáng váng một trận.

“Em không sao thật mà, Tu Kiệt, anh...Anh đặc biệt đến đây thăm em sao?”

“Một nửa.” Còn một phần là vì đến thăm ông nội.

Tuy nhiên, sau khi ông cụ Cố gặp Cố Cơ Uyển, thế là suốt ngày quấn quýt cô nhóc.

Ngược lại, vị khách đặc biệt đến thăm là anh, hoàn toàn không lọt vào mắt xanh của ông.

“Thế...” Cố Vị Y có rất nhiều lời muốn nói với anh. Xa nhau một tháng, anh có từng nhớ cô ta hay không?

Nhưng khi đó, rời khỏi Vọng Giang Các, những lời nói vô tình của cậu chủ Mộ, từ đầu đến cuối vẫn văng vẳng bên tai.

Cô ta có ngốc hơn nữa, thì cũng có EQ.

Cô ta không biết, hiện tại Mộ Tu Kiệt rốt cuộc dùng ánh mắt gì nhìn mình.

“Cậu chủ Mộ đến Lăng Châu, là định ở đây một thời gian sao?” Diệp Hiểu Nha cười híp mắt.

Con gái bây giờ là Cố tiểu thư được cưng nhất ở Cố gia, nếu có thể cùng cậu chủ Mộ, cũng chính là tổng giám đốc của Mộ thị hiện tại liên hôn.Như vậy, con

gái của bà ta, tương lai sẽ trở thành người phụ nữ có tiên có địa vị nhất cả Lăng Châu, thậm chí cả Bắc Lăng.

Có cậu chủ Mộ nâng đỡ, mọi thứ Cố gia sở hữu ở Lăng Châu, lo gì không rơi vào tay Vị Y nhà họ?

Mộ Tu Kiệt không trả lời, chỉ tùy ý gật đầu.

Anh vậy mà để ý đến một nhân vật nhỏ nhoi như cô ta.

Diệp Hiểu Nha nhìn người trước mắt, kể cả bác gái tám mươi đến bé gái tám tuổi, đều có thể bị hớp hồn bởi người đàn ông đẹp trai xuất sắc này, khuôn mặt bỗng chốc phớt hồng.

Mặc dù người ta so với mình trẻ hơn hẳn mười mấy tuổi, thế nhưng, vẫn không kìm được trước sức hấp dẫn mị hoặc này!

Mộ Tu Kiệt không tiếp tục để ý bà ta, chỉ nhìn chăm chú Cố Vị Y, giọng nói nhu hoà mà bình thường khó thấy được vang lên.

“Bữa tiệc vào thứ bảy này, có muốn để Cố gia hoãn lại hay không?”

“Tại, tại sao phải hoãn lại?” Giọng anh vô cùng dễ nghe, dù không được coi là dịu dàng, nhưng đã bớt đi sự lãnh đạm thường ngày.

Cố Vị Y nghe xong, cả người lâng lâng, vậy nên đầu óc có hơi trì độn.

“Em bị thương, trong người lại không không thoải mái, không nên miễn cưỡng.”

“Không đâu!” Cố Vị Y giật nảy người, cuống quít lắc đâu.

“Có thể cùng ông nội và các cô hòa hợp, là phúc của em, bữa tiệc lần này, không cần hoãn lại, em rất khoẻ.”

Cố Vị Y vén chăn xuống giường, cho anh thấy tình trạng thân thể mình.

“Tu Kiệt, em khoẻ thật mà, anh không cần lo lắng.”

Sự quan tâm của cậu chủ Mộ, đối với Cố Vị Y mà nói, quả thật là niềm vui bất ngờ.

Hồi trước, tuy đã ở chung, dưới cùng một mái hiên, nhưng có bao giờ thấy cậu chủ Mộ quan tâm cô ta đâu?

Cố Vị Y cảm thấy hơi lâng lâng, nhìn người đàn ông xuất sắc trước mắt, ngay cả xung quanh có người nào, dường như đều quên sạch.

“Tu Kiệt, đã cất công đến đây rồi, hay anh đưa em đi loanh quanh Cố gia chúng ta, được không?”

Cô ta đã rất lâu không được ở riêng với cậu chủ Mộ, nói những lời trong lòng mà thôi.

Trong phòng, đâu đâu cũng là người.

Đuổi họ đi cũng không được, thà hai người họ tự đi dạo còn hơn.

Cố Vị Y nhìn cánh tay bị mình kéo, trái tim đập loạn xạ cả lên.

Cô ta quên mất Mộ Tu Kiệt ghét nhất là bị phụ nữ chạm vào, nhưng không ngờ, anh hôm nay lại không đẩy cô ta.

Thậm chí, ngay cả một chút kháng cự cũng không có.

Một tháng không gặp, hay anh nhận ra mình cũng có tình cảm với cô ta?

Bằng không, vì sao hôm nay không chỉ tỏ ra quan tâm cô ta, mà còn tuỳ ý để cô ta kéo tay mình?

Một khi nắm rồi, Cố Vị Y không muốn buông ra chút nào.

“Tu Kiệt, em cùng anh đi dạo, được không?”

Mộ Tu Kiệt không lên tiếng, Cố Tĩnh Viễn cười nói: “Bữa tiệc vào thứ bảy, mà từ giờ đến hôm đó còn có hai ngày nữa thôi, cậu chủ Mộ, không bằng, trong khoảng thời gian này ở tạm nhà Mộ gia chúng tôi đi, cũng tiện cho chúng tôi làm trọn đạo hiếu khách của chủ nhà.”

Mộ Tu Kiệt cong môi cười: “Làm sao mà không biết xấu hổ quấy rây chứ?”

“Không quấy rầy, một chút cũng không, nơi này có rất nhiều phòng dành cho khách!”

Cố Vị Y nghi hoặc không biết mình có phải đang nằm mơ hay không, Mộ Tu Kiệt thoải mái, là có ý muốn ở lại sao?

Cô ta vội nhìn sang Diệp Hiểu Nha.

Diệp Hiểu Nha đương nhiên hiểu suy nghĩ của con gái, cũng không đợi cô ta mở mồm, bèn chủ động nói: “Tôi lập tức cho người đi chuẩn bị phòng khách!”

Cố Vị Y nhìn Mộ Tu Kiệt, nhỏ nhẹ nói: “Tu Kiệt, được chứ?”

Sâu trong mắt Mộ Tu Kiệt dường như còn đọng lại ý cười, chỉ là cái cười này, vẫn thâm sâu như cũ, không ai hiểu được.

Anh nhàn nhạt đáp: “Được.”

Chú Đinh đặt điện thoại xuống, bước nhanh đến chỗ hai thân hình ở phía trước.

“Ông chủ, Uyển Uyển sẽ ở chỗ chúng ta hai ngày!”

“Thật sao?” Ông Cố nhìn chòng chọc Cố Cơ Uyển, vẻ mặt mừng rỡ: “Cứ quyết định vậy đi!”

Vẻ mặt Cố Cơ Uyển lơ tơ mơ, ai quyết định cho cô vậy?

Cô còn phải nghe theo ý của người đàn ông kia làm việc, bản thân lấy đâu ra quyền quyết định.

“Chú nói là cậu chủ Mộ sẽ ở đây hai ngày sao ạ?” Cô nhìn sang chú Đinh.

Chú Đinh gật đầu, cười nói: “Cậu chủ Tĩnh Viễn mới gọi điện cho tôi, nói là cậu chủ Mộ dự định sẽ ở lại đây. Bây giờ, người hâu đang chuẩn bị phòng khách cho hai người.”

Có thể ở lại bên ông cụ hai ngày, Cố Cơ Uyển cũng không phản đối.

Có điều, cậu chủ Mộ tại sao muốn ở đây?

Thế cũng coi như, ở nhà người khác.

Vậy...muốn ăn nhờ ở đậu, không giống với tính anh chút nào.

“Cậu chủ Mộ và Cô Vị Y ra ngoài rồi, ông chủ, có muốn qua chào hỏi hay không?”

Quản gia Đinh xông lên nháy nháy mắt với ông.

Vừa nãy ở đại sảnh, ông cụ một chút cũng không để mắt đến cậu chủ Mộ người ta.

Thấy Cố Cơ Uyển một cái, lập tức mê mẩn.

Đối với cậu chủ Mộ, cả nhìn cũng không thèm bố thí nửa con mắt.

Ông cụ giờ mới nhớ ra, hình như vừa nãy có gặp cậu chủ Mộ ở đại sảnh.

“Cậu chủ mộ người ta nhấn mạnh, hôm nay đặc biệt đến đây thăm ngài đó.” Quản gia Đinh nhắc nhở.

Ông cụ vỗ bốp một cái vào đầu mình: “Ui cha, vừa nãy thật sự mất lịch sự quá rồi.”

Ông kéo tay Cố Cơ Uyển, đi thẳng về phía bên đó.

“Đi, cùng ông nội qua nói chuyện với cậu chủ Mộ mấy câu, vừa nãy ông nội đúng là không hợp cấp bậc lễ nghĩa rồi.”

Cố Cơ Uyển buồn cười, bây giờ mới nhớ ra không hợp cấp bậc lễ nghĩa, thế vừa rồi còn làm.

Còn chưa đến đại sảnh nhà chính, đập vào mất chính là mấy bóng dáng từ bên trong đi ra.

Người đàn ông đi đằng trước, trên người toát lên khí chất thanh lãnh cao quy. Dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt.

Người đàn ông này đi đến bất kì đâu, đều là một sự tồn tại đặc biệt.

Một cái liếc nhìn, người đầu tiên lọt vào mắt bạn, đảm bảo chính là anh.

Nhưng mà, bước chân của Cố Cơ Uyển, lại cứng đờ chậm chạp bởi người phụ nữ bên cạnh anh.

Người phụ nữ đó, đang kéo tay cậu chủ Mộ, cười đến phong tình vạn chủng.

Không phải Cố Vị Y, còn có thể là ai đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện