"Nhóc con, có phải muốn bóng bay không?" “Xẹt” một tiếng một đống bóng bay được thả đặt xuống.

Một gương mặt quen thuộc khiến người ta cảm thấy chua xót lập tức hiện ra trước tầm mắt của bọn họ.

Một thoáng sững sờ, Cố Cơ Uyển cảm thấy chóp mũi cay cay

"Đàm Kiệt, sao cậu...sao cậu đến đây?"

Chẳng ai ngờ rằng người đàn ông trốn sau chùm bóng bay kia lại là Đàm Kiệt.

Hai năm không gặp, chàng trai trước kia bây giờ đã ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

"Tại sao tớ không thể tới? Cậu và Mộ Hạo Phong cũng đã bí mật sinh con gái rồi vậy mà còn muốn không cho chúng tớ gặp sao?"

Đàm Kiệt sừng sộ lên, giả vờ tức giận.

Nhưng vừa nhìn thấy Điềm Điềm, khóe miệng anh ta bất giác cong lên, chỉ mải cười, hoàn toàn không còn ý giận.

Đứa bé này thực sự rất giống Cố Cơ Uyển.

Không, không chỉ giống Cố Cơ Uyển còn giống...ai ôi, còn đẹp hơn Mộ Hạo Phong nhiêu.

Lúc này bé mới hơn một tuổi nhưng cực kỳ giống một tiểu mỹ nhân, sau này lớn lên không biết sẽ xinh đẹp cỡ nào.

Lời của Đàm Kiệt khiến Cố Cơ Uyển nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hạo Phong.

Mộ Hạo Phong cũng vừa vặn cúi đầu nhìn cô.

Trong lòng hai người có gì đó gợn sóng, mỉm cười bất đắc dĩ nhưng không còn ngại ngùng nữa.

"Nhóc con..."

"Bé tên là Điềm Điềm." Cố Cơ Uyển giới thiệu nói.

"Điềm Điềm, thích bóng bay không?” Đàm Kiệt giơ bóng bay trong tay lên.

"Bóng bay, bóng bay...' Điềm Điềm mở hai tay ra, nhưng vẫn không bắt được, bé cuống lên giậm chân: "Bóng bay!"

Đàm Kiệt hoảng hốt ngồi xổm xuống, đưa bóng bay đến trước mặt bé: "Đây, đây chú cho này, đừng giận nữa, chú cho cháu hết."

"Cậu đến lúc nào thế?" Cố Cơ Uyển nhìn Đàm Kiệt vẫn còn đang trêu đùa con gái của cô rồi hỏi.

Đàm Kiệt cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Vừa đến lúc trưa."

"Một mình cậu đến sao?”

"Ừm, một mình." Tìm được bọn họ cực khổ như vậy, anh ta cũng không muốn mang người đến khác chọc giận Cố Cơ Uyển.

Nếu dọa cô sợ, cô lập tức chạy mất, anh ta phải làm sao đây?

"Cậu yên tâm, tớ không nói với ai cả. Ngay cả Tử Lạp và Lăng Chi tớ cũng không nói cho bọn họ biết. Thật đấy, tớ xin thề."

"Tớ không có nói là tớ không tin cậu." Cố Cơ Uyển nhìn Mộ Hạo Phong.

Hạo Phong nói: "Được rồi, lên xe trước đi, chúng ta còn phải đi đón Thiên Hiếu nữa."

"Thiên Hiếu?" Đàm Kiệt sững sờ, Thiên Hiếu lại là vị nào nữa đây?

Bọn họ ở đây mới hai năm mà quen biết nhiều bạn vậy sao?

Cố Cơ Uyển khẽ mỉm cười, cúi đầu ôm Điềm Điềm không nói lời nào.

Mộ Hạo Phong liếc nhìn cô, lúc này mới mở miệng mỉm cười nói: "Uyển Uyển, rất lợi hại, là thai đôi."

Tính cách của Mộ Thiên Hiếu và Mộ Điềm Điềm hoàn toàn trái ngược nhau.

Đừng tưởng cậu còn nhỏ, mới hơn một tuổi thậm chí chưa được một tuổi rưỡi.

Nhưng khuôn mặt non nớt kia khi nhìn “người ngoài” là Đàm Kiệt này thì ngay lập tức đã toát ra ý lạnh thâm trâm.

Bạn có bao giờ tưởng tượng cảnh một đứa bé mới hơn một tuổi nhìn bạn với ánh mắt lạnh lùng chưa?

Bị cậu bé lạnh lùng nhìn chằm chằm như vậy, Đàm Kiệt thật sự có một loại cảm giác như ngồi trên bàn chông.

Ánh mắt này, hình như đã gặp qua ở đâu rồi? Tại sao anh ta lại có một loại...cảm giác sợ hãi quen thuộc đến vậy?

Giống như anh ta đã từng bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm rồi.

Rốt cuộc ánh mắt này đã từng gặp ở đâu rồi?

"Chuyện đó, chú đây không phải là người xấu, chú chỉ là..."

"Xuống xe." Vốn từ vựng của Thiên Hiếu rõ ràng là nhiều hơn, thậm chí phong phú hơn so với em gái chỉ ra đời muộn hơn cậu mười phút.

Nhưng mà, xuống xe?

What? Cậu bé nghiêm túc đấy chứ?

"Thiên Hiếu, chú..."

"Cút!"

"... Rốt cuộc Đàm Kiệt cũng nhớ ra ánh mắt này giống ai rôi.

Cậu nhóc trước mặt này cực kỳ giống một tên đại ác ma luôn thích bắt nạt người khác, Mộ Tu Kiệt.

Không, không chỉ giống là ánh mắt, mà bây giờ dường như ngay cả giọng điệu cũng giống hệt nhau!

Gã Hạo Phong này sao lại sinh ra được một đứa con trai giống hệt Mộ Tu Kiệt thế này? Đúng là quá đáng mà!

"Thiên Hiếu, chú ấy là bạn của mẹ, là kiểu bạn rất tốt ấy."

Một khi Thiên Hiếu giở tính, ngay cả Cố Cơ Uyển cũng chưa chắc có thể áp chế được.

Một tuổi đã như vậy, sau này lớn hơn một chút sẽ thế nào đây?

"Thiên Hiếu, con nên khách sáo với chú một chút, chú ấy không có ý xấu đâu."

Nhưng Mộ Thiên Hiếu vẫn nhìn chòng chọc vào cánh tay đang ôm chặt Điềm Điềm của Đàm Kiệt, như thể muốn tháo cánh tay của anh ta ra ngay lập tức.

Đàm Kiệt cảm thấy áp lực như núi dè.

"Thiên Hiếu không thích chú ôm em gái sao?”

Thật thê thảm, anh ta mới ôm chưa đến mười phút, đúng là không nỡ buông ra.

"Đúng!" Mộ Thiên Hiếu không hề khách sáo, cũng không cảm thấy mình nói thẳng ra như vậy thì có gì phải lúng túng.

Nhưng mà Đàm Kiệt thì cực kỳ lúng túng. Anh ta đang bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch bắt nạt sao?

"Uyển Uyển, tớ muốn ôm thêm một lát nữa." Anh ta nhìn Cố Cơ Uyển ngôi bên cạnh ghế tài xế, vẻ mặt tủi thân nói.

"Cái kia..." Cố Cơ Uyển xoa mi tâm, chỉ có thể nghiêng đầu giống như đang cầu cứu Hạo Phong.

"Cũng không phải con của gái cậu, cậu ôm gì chứ. Mau buông ra." Câu trả lời của Mộ Hạo Phong giống hệt con trai mình.

Đàm Kiệt thật sự muốn bóp chết anh ta!

"Thả ra!" Giọng Mộ Thiên Hiếu vẫn còn rất non nớt nhưng đột nhiên lại tăng cao dọa Đàm Kiệt sợ đến run người, anh ta vội vàng bỏ Điềm Điềm ra.

"Bóng bay." Bóng bay trong tay Điềm Điềm không cẩn thận lăn trên đất.

Mộ Thiên Hiếu lượm vê cho bé, cơ thể bé nhỏ cố gắng vượt lên trên, sau đó ngôi giữa Đàm Kiệt và Điềm Điềm.

Cậu bé vậy mà lại thắt dây an toàn trẻ em cho Điềm Điềm, sau đó còn thắt luôn cho mình.

Đàm Kiệt ngây người tại chỗ, thằng nhóc con này đúng là lợi hại.

Nếu vừa nãy động tác lên xe của cậu bé không phải hơi vụng về thì chắc chắn anh ta sẽ hoài nghi Thiên Hiếu không phải là đứa bé chỉ mới hơn một tuổi.

"Chú nhìn gì vậy?” Mộ Thiên Hiếu hoàn toàn không khách sáo với anh ta chút nào.

Hễ ai có ý xấu với em gái cậu, nhất là đàn ông thì cậu đều không nể mặt.

Đàm Kiệt giật giật khóe miệng, rúc người vào cạnh cửa xe, không dám nhìn bừa bãi nữa.

Xe chậm rãi khởi động, Mộ Thiên Hiếu lại lấy ra một quyển sách nhỏ, ở trên xe bắt đầu dạy Điềm Điềm học: "Đây là chú chim nhỏ, đây là cá, đây là con

cỌp..."

Đàm Kiệt cảm thấy nhận thức của anh ta đã được làm mới rồi.

Anh ta nhìn Cố Cơ Uyển ngồi ở phía trước: “Cái kia, tớ có một câu hỏi..."

"Đúng là sinh đôi, chỉ là không giống nhau lắm, vì khác trứng." Cố Cơ Uyển rất muốn cười.

Trên thực tế có rất nhiều người cũng có nghi ngờ giống hệt Đàm Kiệt.

Bọn họ cũng không có ý gì khác. Chẳng qua là muốn biết tại sao hai đứa bé cùng tuổi mà Mộ Thiên Hiếu trông có vẻ già dặn hơn Điềm Điềm đến mấy tuổi vậy chứ?

Nhưng ngay cả Cố Cơ Uyển cũng không thể trả lời được vấn đề này.

Chỉ có thể nói, cô đã sinh ra được một đứa con trai cực phẩm.

Tám tháng biết nói, một tuổi đã học thuộc thơ cổ, sau đó, bây giờ mới một tuổi ba tháng cậu đã biết xài máy vi tính...

Rất thần kỳ, quả thực giống hệt thần tiên.

Mộ Hạo Phong cười đắc ý: "Nhờ có sự dạy dỗ của anh..."

"Thôi đi, con trai hoàn toàn không nghe lời anh kìa." Cố Cơ Uyển lườm anh ta.

Đàm Kiệt nhìn hai người bọn họ, thật ra trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng anh ta cũng không biết có nên hỏi không.

Cả hai đứa bé đều đang ở đây, đương nhiên anh ta không thể hỏi nhưng anh ta thực sự tò mò muốn chết.

Cố Cơ Uyển mới rời đi hơn hai năm đã sinh ra một cặp song sinh hơn một tuổi với Mộ Hạo Phong.

Trừ khi bọn họ vừa rời đi đã ở bên nhau.

Nhưng...lúc đó, không phải Uyển Uyển là người của Mộ Tu Kiệt sao?

Sao...sao bỗng nhiên...cô ấy lại ở cùng Hạo Phong chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện