“Mộ Khải Trạch, cuối cùng anh muốn làm gì?” Cố Cơ Uyển thầm siết chặt tay.

Mộ Khải Trạch lại có thể hiểu rõ chuyện của cô và Tử Lạp như vậy, anh ta... phái người theo dõi bọn họ ư?

“Không muốn làm gì cả, chỉ muốn khiến cô không vui, khiến cô khó chịu, khiến cô... sống không bằng chết.”

Mộ Khải Trạch cười lạnh, cho dù vẻ mặt của Cố Cơ Uyển có bình tĩnh hơn nữa, anh ta cũng có thể nhìn ra sự lo lắng của cô.

Thì ra cô lo lắng cho cô gái tên Tô Tử Lạp kia còn hơn anh ta nghĩ.

“Bị điên à!” Cố Cơ Uyển không nhịn được mắng.

“Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, anh đường đường là cậu hai nhà họ Mộ, làm khó tôi làm gì?”

Cô thật sự không hiểu cuối cùng mình đã đắc tội anh ta cái gì? “Nếu trước kia làm sai điều gì thì tôi xin lỗi anh, được chưa?”

Dây dưa với cô, ngoài bắt nạt cô để trút giận còn có thể làm gì? Chẳng có tác dụng gì với anh ta cả.

Người để ý đến công danh lợi lộc như cậu hai Mộ, sao sẽ làm ra chuyện hại người không lợi mình chứ? Cô thật sự không hiểu.

Mộ Khải Trạch cũng không biết sao mình cứ muốn nhằm vào cô.

Nếu nói vì một quyền kia của Mộ Tu Kiệt cũng là thù của Mộ Tu Kiệt, thật ra không có bao nhiêu liên quan đến cô.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy bóng dáng của cô, anh ta luôn vô thức bị hấp dẫn.

Chỉ là mỗi lần đến gần, nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, lập tức khiến mình ăn không vô.

Có lẽ vì thế nên anh ta rất chướng mắt cô gái xấu xí trước mặt này!

“Ha, không phải khi nãy cô rất oai à? Xin lỗi tôi làm gì? Cô có thể khí phách đến cùng mà!”

“Cậu hai Mộ...”

“Nếu thật sự muốn xin lỗi, có một cách, tôi có thể bỏ qua cho cô”

Mộ Khải Trạch cong đôi môi mỏng, ý cười lạnh lẽo loé lên nơi đáy mắt.

Cô Cơ Uyển siết chặt tay, cô và anh ta thật sự không có quá nhiều thù hận, cũng không biết cuối cùng anh ta nhằm vào cái gì của cô.

Nếu chỉ là một mình cô, cô hoàn toàn không sợ gì cả, nhưng không thể liên lụy đến Tử Lạp được. Cô nắm chặt tay, nhịn xuống sự khó chịu nơi dạ dày, cuối cùng cũng nhận thua.

“Mọi người đều là người một nhà, tôi cũng không muốn bà nội không vui, cậu hai Mộ, cậu muốn tôi xin lỗi thế nào thì cứ nói thẳng.”

Người đàn ông nhàm chán ngang tàng lại thần kinh thế này, sau này cách xa anh ta một chút là được, chọc giận anh ta làm gì?

“Ha, thật muốn xin lỗi tôi à?” Mộ Khải Trạch đột nhiên tiến lên một bước.

Cố Cơ Uyển theo bản năng lùi hai bước: “Tôi chỉ không muốn mọi người bất hoà, khiến bà nội buôn, anh nên biết, nếu bà nội không vui, chắc chắn ông cụ sẽ tức giận.”

“Lúc này rồi còn muốn sử dụng người già ép tôi?”

Mộ Khải Trạch hừ hừ, sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng: “Nếu thật sự muốn sinh lỗi, vậy dùng thân thể của cô để đền đi, đi với tôi một đêm, tôi sẽ bỏ qua hết tất cả chuyện cũ.”

“Anh..."

“Sao, cậu thích thân thể vợ chưa cưới của tôi như thế à? Đêm nay lúc tôi thân thiết với cô ấy có cần gọi cậu lên không?”

Lúc này, một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên.

Mộ Khải Trạch hết hồn, chân suýt chút mềm nhũn!

Cố Cơ Uyển còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị Mộ Tu Kiệt kéo qua.

Cô đứng không vững lắm, đâm mạnh vào lòng anh.

Lồng ngực của cậu cả Mộ thật sự là làm bằng thép, đâm đến mũi cô suýt chút bị lệch luôn.

Đau quá!

Nhưng ngay cả xoa cái mũi bị đau của mình cũng không làm được!

Bàn tay to của Mộ Tu Kiệt để trên đầu cô, đè cô vùi mặt vào trong lòng anh, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có.

Anh nhìn chằm chằm Mộ Khải Trạch sắc mặt trắng bệch, mắt hơi híp lại: “Cậu hai, đêm nay có hứng thú tham gia không?”

Mộ Khải Trạch bị anh trừng đến liên tục lùi về sau, thật muốn lớn tiếng nói một câu, anh ta không chỉ muốn người phụ nữ của anh, còn muốn đàn ông cả thế giới cùng ngủ với cô!

Nhưng, anh không dám!

Nơi có Mộ Tu Kiệt, can đảm của anh ta đều dễ biến mất hết.

Cuối cùng, Mộ Khải Trạch cố nhịn xuống sự bực bội trong lòng, gượng cười.

“Chỉ đùa một chút thôi, anh hai trở nên cứng nhắc như vậy từ bao giờ thế, ngay cả đùa giỡn cũng không được sao?”

“Cái gì cũng đùa giỡn được.” Đôi mắt u ám sâu thẳm như sao của Mộ Tu Kiệt loé lên vẻ lạnh lùng cảnh cáo.

“Nhưng, người phụ nữ của tôi, một câu cũng không được nói!”

Mộ Khải Trạch chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề, bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm đến sắp khó thở, hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Khó lắm anh ta mới bình tĩnh lại được, nhưng lồng ngực vẫn không ngừng phập phồng.

“Được... sau này sẽ không nói giỡn lung tung với chị dâu nữa.”

Âm thanh này như nặn ra từ trong cổ họng vậy, khàn khàn, vô lực.

“Em còn có việc, anh hai, không cản trở anh thân thiết với chị dâu nữa, tạm biệt.”

Anh ta xoay người chạy đi xa, rời khỏi đám người, khi đến nơi không còn cảm nhận được hơi thở của Mộ Tu Kiệt nữa mới dừng lại. Cổ Cơ Uyển nói đúng, ông trời là không công bằng thế đấy!

Vì sao, vì sao rõ ràng anh ta ghét Mộ Tu Kiệt như thế, nhưng nhìn thấy anh sẽ hoảng hốt, sẽ sợ hãi!

Cuối cùng là tại sao chứ?

Cố Cơ Uyển trong lòng Mộ Tu Kiệt gần như không thở nổi.

Tên này đè đầu cô lên người anh, mũi miệng cô đều vùi trong lòng anh, còn đè mạnh như thế, khiến cả hô hấp cũng khó khăn.

“Ưm ưm... Cô giãy dụa trong lòng anh, ngày càng dùng sức.

Còn tiếp tục nhịn nữa, cô sẽ thật sự nghẹt thở cho coi!

Cuối cùng Mộ Tu Kiệt cũng buông cô ra, nhưng đôi mắt nhìn chăm chằm vào cô lại lạnh lẽo không có nhiệt độ.

“Không phải tôi đã cảnh cáo em đừng trêu chọc cậu ta rồi à?”

Mộ Khải Trạch là ai, cô đúng là to gan, còn dám khiêu khích anh ta?

Không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh cô, lúc anh không ở đây, một ngón tay của Mộ Khải Trạch đã có thể bóp chết cô rồi!

“Tôi không có trêu chọc anh ta, là anh ta tự đến gây chuyện!” Cố Cơ Uyển không phục, thở hổn hển.

Lần nào không phải Mộ Khải Trạch tự đến tìm cô? Thậm chí cô còn không biết đã đắc tội anh ta ở đâu.

Lần trước anh ta mất mặt ở nhà họ Cố, muốn báo thù cũng phải tìm Mộ Tu Kiệt chứ, có lên quan gì với cô.

Mộ Khải Trạch đúng là kẻ xấu xa, không dám tìm Mộ Tu Kiệt, chỉ biết chọn quả hồng mềm mà bóp. Cô cũng không dễ bắt nạt thế đâu!

“Cho nên cậu ta chủ động đến đây là em phải quan tâm hả?”

Câu nói kêu cô lấy thân thể nhận lỗi của Mộ Khải Trạch khi nãy chợt khiến anh có xúc động muốn giết người!

“Sao, cậu cả Mộ không muốn tôi nói chuyện với cậu hai, không muốn thấy tôi bị cậu hai bắt nạt? Không phải cậu cả Mộ chỉ hãm hại tôi ư? Anh còn có thể quan tâm đến tôi sao?”

Nếu không phải khi nãy anh đi theo một đám phụ nữ, cô còn có thể đi một mình để bị Mộ Khải Trạch quấn lấy ư?

Nếu anh còn ở bên cạnh cô, ai dám bắt nạt cô chứ?

Là tự anh không cần cô mà

Có một câu Mộ Khải Trạch nói không sai, bọn họ đính hôn mới hai ngày, cô đã bị vứt bỏ rồi!

Nơi cậu cả Mộ có mặt đều có nhiều phụ nữ như thế, cô ngay cả chen cũng không chen vào được, cô có thể làm thế nào chứ?

“Tôi hãm hại em lúc nào?” Cô nhóc này lại còn nhớ đến chuyện kia.

Trong lòng cô, anh chính là một người như thế ư?

“Có hay không tự anh hiểu.”

“Em..” Ánh mắt Mộ Tu Kiệt u ám, lười giải thích với cô, anh có bao giờ từng giải thích vì mình chứ?

“Không nói đạo lý!”

Cậu cả Mộ xoay người rời đi, chẳng mấy chốc, bên cạnh đã có mấy cô gái bám lấy.

Tuy biết rõ không phải ý của anh, nhưng vẫn khiến người ta thấy chướng mắt.

Cố Cơ Uyển dời mắt đi, cố nói với mình phải bình tĩnh, đừng chú ý, đừng quan tâm nữa!

Nhưng con mẹ nó! Vợ sắp cưới là cô còn ở đây, muốn bám lấy chồng sắp cưới của cô không thể đi xa một chút để cô nhắm mắt làm ngơ sao?

Cô tức giận xoay người, không nhìn, cũng không suy nghĩ nữa.

Vừa mới cầm lấy đồ uống, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Đâu bên kia điện thoại là giọng nói lo lắng của Đàm Kiệt: “Uyển Uyển, không thấy Tử Lạp đâu nữa!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện