Chờ đến lúc Cố Cơ Uyển rút kim tiêm từ trên người của Mộ Tu Kiệt ra, tiện tay ném vào thùng rác ở bên cạnh, Dương Quân và Lâm Duệ quả thật không dám tin vào hai mắt của mình nữa.

Mợ chủ đã làm được, cô ấy quả thật đã làm được rồi!

Kể từ lúc mà bọn họ đi theo bên cạnh cậu cả đến nay, mười mấy hai mươi năm, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cậu cả tiêm chích.

Chuyện mà anh không muốn làm, ai cũng không có khả năng ép buộc, thậm chí ngay cả ông cụ với bà cụ, ba mẹ của anh cũng giống như vậy.

Nhưng mà bây giờ chỉ có một cái hôn của mợ chủ, lại có thể hoàn toàn thuyết phục cậu cả.

Cao thủ

Thật sự là cao thủ

Nhưng mà nếu như gương mặt này của mợ chủ lớn lên xinh đẹp một chút thì càng tốt hơn, có lẽ là cảnh tượng này sẽ càng thêm tuyệt đẹp... haiz!

"Ưm!" Sau khi tiêm xong, Cố Cơ Uyển đang muốn tránh ra, không ngờ đến người đàn ông ở trên giường lại đưa tay kéo cô lại.

Xoay người một cái, vậy mà lại trực tiếp đè ở dưới thân.

Ngón tay thon dài của Mộ Tu Kiệt rơi trên quần áo của cô, rẹt một tiếng, váy của Cố Cơ Uyển liên lập tức bị rách ra với một vết kéo rất dài.

Trợn mắt há hốc mồm!

Cô sửng sờ, Dương Quân với Lâm Duệ cũng sửng sờ, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm lên hai bóng dáng ở trên giường, ánh mắt thẳng tắp.

Đây là... đây là cậu cả muốn trình diễn... biểu diễn... cái kia? Lại rẹt một tiếng nữa, một mảng lớn da thịt ở trên người của Cố Cơ Uyển bị bại lộ trong không khí.

Vất vả lắm cô mới né tránh được đôi môi của Mộ Tu Kiệt, sau khi hô hấp một ngụm lớn, hốt hoảng khẽ kêu: "Đừng có nhìn, đừng..."

Lâm Duệ hít một tiếng rồi xoay người lại, bước nhanh đi đến cửa sổ sát đất kéo màn cửa lên.

Dương Quân vội vàng thu gom vỏ của ông kim tiêm lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Những rác thải chữa bệnh không nên đặt chung một chỗ với rác thải bình thường, cần phải xử lý đặc biệt.

Hai tay của Cố Cơ Uyển chống đỡ ở trên người của Mộ Tu Kiệt, cô sốt ruột muốn chết: "Cậu cả Mộ, cậu cả Mộ! Đừng như vậy mà, anh còn đang bị bệnh đó.'

Người đàn ông ở phía trên không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của cô xíu nào, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cuối cùng còn cúi đầu bịt kín miệng của cô lại.

"Ưm..." Lâm Duệ ngôi xổm xuống, tiếp tục kéo màn cửa.

Sao rèm cửa của cửa sổ lại không bằng phẳng một chút nào vậy chứ, có phải là nên thay một cái mới không?

Dương Quân rút cây kim tiêm từ trong ống tiêm ra, lấy lại vứt vào trong hộp dụng cụ chuyên dụng.

Có điều là hình như cái họp dụng cụ này đã quá lâu rồi chưa được sắp xếp, hơi bị không bằng phẳng.

Cho nên anh ta đang từ từ sắp xếp lại.

Nhân tiện anh ta ho nhẹ một cái nhắc nhở: "Cậu cả vẫn còn đang phát sốt đó, bây giờ làm cái kia... khụ, không tốt lắm đâu, sẽ làm hao tổn sức lực."

Ngay cả suy nghĩ muốn tự tử mà Cố Cơ Uyển cũng có, người đàn ông ở phía trên mạnh mẽ giống như là một con trâu như thế, có đẩy như thế nào cũng không thể đẩy ra được.

Trong phòng còn có hai người đàn ông, cũng không phải là muốn ở lại đây để xem náo nhiệt, cho bọn họ một lá gan lớn như trời bọn họ cũng không dám!

Đương nhiên là Cố Cơ Uyển biết, hiện tại tình huống của cậu cả Mộ là như thế này, không nên... không nên làm vận động quá kinh liệt!

Bọn họ lo lắng cho cậu cả Mộ, nhưng mà lại không dám ngăn cản, muốn bọn họ rời đi, bọn họ cũng không yên lòng.

Cho nên bây giờ, chuyện duy nhất có thể làm chính là đợi!

Chờ đến lúc Cố Cơ Uyển suy nghĩ ra cách gì có thể ngăn cản hành vi điên cuồng của cậu chủ lại!

Nhưng mà bây giờ Cố Cơ Uyển cũng khó bảo vệ cho bản thân mình, còn có thể nghĩ ra cách gì nữa đâu chứ?

"Ưm...' Cô dùng sức giãy dụa, nhưng mà người đàn ông ở trên người căn bản cũng không buông tay.

Cô càng giãy dụa thì anh càng ôm mạnh hơn.

"AI"

Không cẩn thận, quần áo ở nửa người trên đã bị anh giật xuống hoàn toàn.

Cố Cơ Uyển lập tức luống cuống tay chân, có thể che ở chỗ này, nhưng mà không che được ở chỗ kia!

Đẩy cái tay này của anh ra thì cái tay kia của anh lại bò tới!

Trong phòng còn có đàn ông khác, mà anh lại đang kéo váy của cô...

Cố Cơ Uyển rất muốn hét lên, nhưng mà cô tuyệt vọng phát hiện, lấy tình huống hiện tại của cậu cả Mộ, anh không biết là mình đang làm cái gì đâu, sao có thể nghe cô được chứ?

Cô thật sự không có cách nào cải

Lại rẹt một tiếng nữa, váy của cô đã bị kéo xuống một mảng lớn.

Đây là chất liệu rách nát vì vậy chứ? Còn nói là cái gì mà là hàng quốc tế, một cái váy hết mấy trăm triệu, dưới bàn tay của cậu cả Mộ chẳng khác gì so với giấy cả, quả thật yếu đến không chịu được.

"Không..." Cố Cơ Uyển đưa tay che chở ở trên người mình, thật sự rất muốn khóc.

Lúc mà tay của Mộ Tu Kiệt đụng vào vải vóc ở bên hông của cô, cô lớn tiếng hét lên: "Cậu cả Mộ, tôi đã bị người ta nhìn thấy hết rồi!"

Lâm Duệ đang ngồi xổm ở trong góc, đưa lưng về phía bọn họ vẽ vòng tròn.

Dương Quân rốt cuộc cũng đã xử lý cái hộp xong, xoay người lại, không biết là đang nhặt cái gì ở trên mặt đất.

Bọn họ không có nhìn thấy cái gì cả, nhưng mà cậu cả bị sốt đến hơn 40 độ, bây giờ thật sự không nên vận động quá kịch liệt!

Nhưng mà làm sao để cho anh dừng lại đây?

Bọn họ... không có kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên đối mặt với tình huống như thế này, bây giờ hoàn toàn không có cách nào khác.

Tay của Mộ Tu Kiệt đặt ở bên hông của Cố Cơ Uyển, bỗng nhiên nhỏm người dậy cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt đầy hoảng sợ của cô gái vẫn rất mơ hồ như cũ trong tầm mắt của anh, anh nhìn không rõ, nhưng mà câu nói lúc nãy của cô hình như là anh đã nghe được rất rõ ràng.

Cô nói là cô sắp bị nhìn thấy hết rồi...

Đưa tay loạn xạ kéo chăn mền ở một bên bao cô lại cực kỳ chặt chẽ, giọng nói của Mộ Tu Kiệt khàn khàn: "Ai dám nhìn?"

"Không có."

"Tuyệt đối không có."

Hai người đàn ông nào đó lập tức lắc đầu phủ nhận, kiên định nói: "Chưa từng nhìn thấy một chút gì cả."

Tuyệt đối là thật!

Cố Cơ Uyển giương mắt lên đối diện với ánh mắt mơ hồ của Mộ Tu Kiệt, cô cắn môi: "Cậu cả Mộ, bọn họ đều đang ở đây."

Mộ Tu Kiệt hừ hừ, đầu của anh vẫn rất choáng váng.

Sốt cao cộng thêm bị say rượu, cho dù là ý chí kiên cường đến đâu thì cũng không thể chịu đựng nổi.

Cánh tay của anh bỗng nhiên buông lỏng, cả người lại đè ở trên người của Cố Cơ Uyển, nhưng mà cũng chỉ là ôm cô, cũng không làm bất cứ hành động quá đáng nào khác.

"Dương Quân, anh ấy..."

"Cô cứ để cho cậu cả ôm đi, chờ đến lúc cậu ấy ra một thân mồ hôi rồi thì rất nhanh liên có thể khỏe thôi." Dương Quân vội vàng nói.

Ít nhất là hai năm rồi cậu cả không bị cảm mạo nóng sốt.

Thật ra thì thỉnh thoảng có phát sốt một chút, đối với thể trạng khỏe mạnh của cậu cả mà nói cũng chỉ là giải độc chút thôi, thật sự không sao cả.

Không bị cảm vặt thì không khỏe mạnh, nếu như ngay cả cảm nhẹ cũng không có thì mới là đáng sợ nhất.

"Mợ chủ, để tôi trông chừng cho, cô yên tâm ngủ một giấc với cậu chủ đi."

Cậu Mộ không tiếp tục động tay động chân với con gái ở bên cạnh, không chỉ có Cố Cơ Uyển thở dài một hơi, Dương Quân và Lâm Duệ cũng giống như vậy.

Cứ im lặng ôm nhau ngủ như thế này là tốt rồi, đừng có giày vò ra chuyện gì mệt nhọc nữa.

Cố Cơ Uyển thở dài một hơi, không dám đánh thức Mộ Tu Kiệt, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị anh ôm vào trong ngực.

Hô hấp của anh bắt đầu trở nên trâm ổn và đều đều, cũng chỉ trôi qua có mấy giây đồng hồ thì đã ngủ say sưa rồi.

Cố Cơ Uyển khó khăn quay đầu lại nhìn Dương Quân.

Dương Quân ra dấu ok với cô, Cố Cơ Uyển bất đắc dĩ chỉ có thể quay đầu trở lại.

Lúc tỉnh táo ôm cậu Mộ ngủ chung, cả hai kiếp cộng lại thì đây là lần đầu tiên.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ gần nhau như vậy, chỉ cần mở mắt ra, trong mắt đều là gương mặt của anh, đường nét của anh, đôi môi mỏng cùng với cánh mũi thẳng tắp của anh.

Nhìn thấy từng cọng lông mi dài rõ ràng, vừa dài lại vừa dày, còn hơi vểnh lên, giống như mấy cô gái vẫn luôn ước mơ tha thiết.

Một gương mặt hoàn mỹ như vậy, cũng không biết là đời trước đã làm chuyện gì tốt mà lại để cho ông trời đối xử tốt như vậy!

Thật sự là trông rất đẹp...

Cô bỗng nhiên nhắm mắt lại, không cho phép mình tiếp tục nhìn tiếp.

Lại nhịn nữa thì cô thật sự không thể chịu đựng được mà hôn lên mặt của anh.

Không thể hôn, không thể rung động, không thể chìm đắm.

Anh chính là cậu cả nhà họ Mộ, chính là cậu cả Mộ trái tim lạnh lùng không có tình cảm, mãi mãi cũng sẽ không dành tình yêu cho bất kỳ một cô gái nào.

Tuyệt đối không thể có bất kỳ hi vọng gì đối với anh!

Nhắm mắt lại, cố gắng để cho tâm trạng của mình ổn định, cũng không biết là qua bao lâu, mí mắt của Cố Cơ Uyển bắt đầu trở nên nặng nề.

Rốt cuộc cũng đã chậm rãi chìm vào trong giấc mộng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện