11h40, Cố Cơ Uyển vừa tan học đã vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy ra khỏi khu phòng học.

Vừa ra đến cửa, một đống gì đó đã ập vào mặt.

Phản ứng của Cố Cơ Uyển khá nhanh, cô né sang bên cạnh vài bước, nhưng trên người vẫn bị dính một chút.

May chỉ là nước, không phải là thứ gì đó làm hủy dung nhan như axit sulfuric.

Cô trừng mắt với ba người đứng bên cạnh: “Ý gì?”

“Không có gì, trời nóng, muốn giúp mọi người hạ nhiệt một chút, ai biết được chúng tôi ở đây vẩy nước, cậu lại tự mình xông đến ”

Cô gái đang cầm thùng nhựa nhún vai, vẻ mặt không cho là như vậy.

“Aiyo, cô đúng là không có tự trọng, người ta đều biết trong đây là nước, đều tránh ra, cô lại cứ phải đến gần.”

Hai cô gái phía sau cũng cười một cách ngốc nghếch: “Đúng vậy, sao lại có người bỉ ổi như vậy chứ, cứ phải lấy mặt ra đập vào cái nước rửa chân, haha....”

Xung quanh có rất nhiều bạn học đến xem bát quái, chỉ là không có ai dám nói gì.

Hóng chuyện không chê chuyện lớn, chuyện không lớn còn có cái gì hay để xem chứ

Cố Cơ Uyển nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba người kia, sau đó mím môi, đi về phía cổng trường.

Nhưng cô mới đi được hai bước, lập tức bị một cô gái chặn lại.

“Đứng lại, đồ xấu xí, bắt nạt người khác xong lại muốn rời đi như vậy sao?”

Cô gái bên cạnh lập tức ngã xuống đất, rên rỉ: “Đau quá, Cổ Cơ Uyển, tại sao cô lại đánh người? Đau quá!”

Cố Cơ Uyển thật sự nhìn mấy cô gái này với một con mắt khác, diễn xuất này....sao không đi làm diễn viên đi? Thật đúng là tai bay vạ gió, nghiêm túc đi đường cũng có thể “bắt nạt người khác”?

Một số người vừa nhìn là có thể biết được mấy cô gái này chạm vào đồ sứ rồi!

Nhưng ở phía sau, càng có nhiều người đi đến, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ nhìn thấy một cô gái ngồi trên đất khóc lóc, cô gái xấu xí Cố Cơ Uyển bị người khác chặn lại. Nhìn thế nào cũng giống như Cố Cơ Uyển đánh người xong muốn rời đi nhưng đã bị chặn lại.

“Rốt cuộc muốn làm gì?” Cố Cơ Uyển nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, mặt không biểu cảm hỏi.

“Cô bắt nạt người khác, mau nhận lỗi và xin lỗi đi!”

“Tư Tư, bắt cô ta trả tiền thuốc men nữa.” Cô nữ sinh đứng bên cạnh cô gái đang bị ngã hừ một tiếng.

Cô gái tên Tư Tư kia lập tức nói: “Đúng, nhận lỗi và xin lỗi, còn phải bồi thường tiền thuốc!”

Cổ Cơ Uyển liếc nhìn cô gái bị ngã, sau đó mới nhìn Tư Tư, lạnh lùng nói: “Tôi va vào cậu ta sao? Bồi thường tiền thuốc? Sao mấy cậu không đi cướp đi?”

“Cô Cơ Uyển, cô đã đánh người mà còn ngạo mạn như vậy, cô thật quá đáng!”

Cô gái bên cạnh lập tức che bụng, khuôn mặt nhăn nhó: “Đau quá...”

Những người xung quanh bắt đầu chỉ chỏ: “Cô gái này thật quá đáng”

“Đúng vậy, sao có thể đánh người trong trường học chứ, quá ngạo mạn rồi!”

“Nghe nói cô ta đi theo một ông già rất có tiền, người ta có tiền nên mới không kiêng nể gì cả như vậy.”

“Thật sao? Trông.....khó coi như vậy, lại có người đồng ý bao nuôi cô ta sao?”

“Hai ngày trước cậu không xem buổi trực tiếp của Tô Tử Lạp sao? Lúc đó có một người đàn ông xuất hiện cùng Cố Cơ Uyển, chỉ là không nhìn thấy mặt.”

“Cậu nói như vậy, tôi mới nhớ ra, aiyo, giọng nói của ông già kia thật sự rất hay, tôi phải nghe đi nghe lại rất nhiều lân.”

“Đáng tiếc lại là một ông già...”

Đột nhiên, chủ đề Cố Cơ Uyển đi theo một ông già lại bị khơi ra.

Tư Tư trừng mắt với Cố Cơ Uyển, lớn tiếng nói: "Đừng cho là sau lưng có một người đàn ông có tiền nắm eo là có thể muốn làm gì thì làm ”

“Đúng vậy, lần trước cô ta và người đàn ông có tiền kia ép Băng Băng ghi hình buổi phát sóng trực tiếp kia, khiến Băng Băng trở thành người mà bị người khác chửi mắng.”

Một cô gái khác cũng nói lớn: “Nhưng lại không có ai biết, buổi trực tiếp kia là người đàn ông kia ép Băng Băng ghi hình.”

“Tôi đương nhiên là biết, lúc đó tôi đứng ở bên ngoài, nhưng không dám đi vào, mười mấy tên côn đồ trông giữ bên ngoài cửa phòng, ai dám nghe lén sẽ đánh người đó!”

Tư Tư ra vẻ lòng đầy căm phẫn, ánh mắt lườm Cố Cơ Uyển giống như muốn xé xác cô ra vậy.

“Có tiền thì giỏi sao? Lại dẫn theo mười mấy tên côn đồ ép Dương Băng Băng giả vờ trực tiếp, sau đó, còn đánh Băng Băng một trận, tôi đều tận mắt nhìn thấy.”

Sự việc xảy ra đột ngột, đồ hèn hạ Cố Cơ Uyển chắc chắn không thể mở cái gì mà phát sóng trực tiếp, hoặc ghi hình gì đó.

Vì vậy, Tư Tư và hai cô gái còn lại cũng không sợ để lại chứng cứ bôi nhọ gì.

“Dám nói lại một lần nữa không?” Cố Cơ Uyển lấy điện thoại ra.

Tư Tư lại tát cô một cái, Cố Cơ Uyển không tránh kịp, điện thoại bị cô ta đánh rơi xuống đất.

“Cô còn gọi điện thoại cho ông già của cô sao, lại muốn hại người khác sao!”

Lúc này, đám người đang hóng chuyện kia ban đầu nhìn thấy bọn họ vu oan, đột nhiên cảm thấy phản cảm với Cố Cơ Uyển. Xem ra, chuyện cô gái xấu xí này kêu người ép Dương Băng Băng phát trực tiếp hóa ra lại là sự thật.

Còn có người lập tức chụp ảnh lại, thậm chí còn quay video để thanh minh cho Dương Băng Băng.

Những người này đều bất bình cho Dương Băng Băng.

Nhưng, Cô Cơ Uyển biết, kẻ điều khiển đằng sau đương nhiên chính là Dương Băng Băng.

Người phụ nữ này trước giờ đều không có IQ, lần này IQ lại đột phá sao?

Xem ra, hình như có một cao thủ đứng sau chỉ cách cho cô ta.

Mà cao thủ sau lưng Dương Băng Băng ngoài Cố Vị Y ra thì còn có thể là ai.

Haha, trận chiến này thật kịch liệt, có lẽ, thật sự có thể giúp Dương Băng Băng lật mình.

Chiêu này thật sự là rất cao tay!

“Cố Cơ Uyển, cô còn gì để nói?” Tư Tư tiến lên một bước.

Không ngờ Cố Cơ Uyển lại lặng lẽ đứng yên ở chỗ, không hề bị ép lùi về sau.

Tư Tư có chút ngạc nhiên, cô ta cứ nghĩ là mọi người ghét cô như vậy, đồ xấu xí này phải sợ chứ?

Sự thật chứng minh, đồ xấu xí gan to bằng trời!

Cố Cơ Uyển nhìn chằm chằm vào cô ta, thờ ơ nói: “Cái gì cô cũng nói hết rồi, tôi còn có thể nói gì?”

"Vậy cô thừa nhận người sau lưng cô dẫn theo mười mấy tên côn đồ, ép Dương Băng Băng phát sóng trực tiếp, rửa oan cho bạn của cô?”

“Không thừa nhận.” Cố Cơ Uyển đột nhiên bước lên một bước, ánh mắt lạnh đến mức khiến người khác sợ hãi.

“Dẫn theo mười mấy tên côn đồ đến bệnh viện tấn công, chính là phạm pháp, báo cảnh sát đi!”

“Cô..."

“Bắc Lăng là một nơi quản lý bằng pháp luật, những chuyện như thế này tuyệt đối không được phép xảy ra, tôi hi vọng các cô báo cảnh sát, cô không báo, tôi báo cũng được.”

Cô lại tiến lên một bước, Tư Tư lại bị cô ép phải lùi về sau hai bước.

“Điện thoại của tôi bị cô ném hỏng rồi, cô báo cảnh sát có được không? Tôi cũng hi vọng, bọn họ có thể trả lại sự trong sạch cho tôi về những chuyện mà tôi không làm.”

“Hay là, mấy người các cô lần lượt mở miệng ra, bao nhiêu người bị oan mà phải nhảy lầu?”

Cô cứ tiếp vê phía trước, Tư Tư bị cô ép liên tục phải lùi về sau.

Mọi người thấy Cố Cơ Uyển bình tĩnh như vậy, cũng có người bất đầu nhỏ tiếng nói: "Lúc nãy người ta thật sự không va vào bọn họ, là người của bọn họ tự ngồi xuống đất”

“Đúng vậy, tôi còn nhìn thấy, lúc Cố Cơ Uyển đi ra suýt nữa bị dội ướt hết cả người.”

Đương nhiên, cũng có người vẫn đứng về phía Dương Băng Băng và Tư Tư.

“Tư Tư, đừng sợ cô ta, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, lúc nãy cô ta còn đánh người nữa.”

“Đúng vậy, nhiều người làm chứng cho các cậu như vậy, sợ cái gì?”

“Đúng vậy, nhiều người làm chứng như vậy, sợ cái gì?”

Đôi môi mỏng của Cố Cơ Uyển nhếch lên, nhìn mọi người: “Mấy người, lúc nãy ai tận mắt nhìn thấy tôi đẩy ngã cô ta?”

Cô đưa ngón tay ra chỉ vào cô gái đang che bụng ngồi dưới đất.

“Nếu như tôi đẩy cô ta, trên người cô ta nhất định sẽ có dấu vân tay của tôi, mấy người ai tận mắt nhìn thấy, đứng ra đây, chỉ cần có thể chứng minh tôi đẩy ngã cô gái kia, tôi sẽ đưa cho cô ta 300 triệu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện