"Gào"
Oán linh trung phẩm tốc độ và phản ứng lợi hại mấy thì vẫn chưa thể so sánh với thực thể sống nên khi bị Tiểu Hắc tính kế nó đã không thể thoát được.

Bị quả cầu lửa đánh trúng vào thân thể, oán linh rú lên thê lương, cơ thể nó bị thiêu đốt cực nhanh cho dù bản thân oán linh đã nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
- Tưởng lợi hại thế nào, hóa ra vẫn không thể chịu nổi một Hỏa Đạn Thuật của ta.
Tiểu Hắc cười nhạt.

Đám oán linh này vừa vô hình lại di chuyển với tốc độ cao, nếu không phải nó là tu tiên giả thì e là cao thủ nội khí bình thường sẽ khó lòng mà đối phó được.
Đáng tiếc một quả cầu lửa có vẻ không đủ sức mạnh diệt sát ngay oán linh trung phẩm, nó có vẻ vẫn còn thoi thóp, toàn thân thu bé lại còn thảm hại hơn những oán linh sơ cấp bình thường.
- Không, ma thần của ta.
Quỷ Tuyệt phun ra một ngụm máu, toàn thân uể oải rã rời.

Thuật nuôi oán linh của pháp sư Tấn quốc không hoàn chỉnh, có thể nói là công pháp rác rưởi ở linh giới.

Có điều tại thế giới này, pháp sư vẫn là mặt hàng cao cấp không dễ trêu chọc, nếu không Tấn quốc cũng không được liệt vào một trong những cường quốc có sức mạnh quân sự đáng gờm nhất thế giới.
"Đồ nhi, chớ có khinh địch.

Ở tu tiên giới, những đệ tử ma đạo luyện khí sơ kỳ có thể tạo ra hàng chục đến hàng trăm oán linh cao cấp.

Một con oán linh trung phẩm này chẳng là gì cả đâu"
Hàng trăm oán linh cao cấp? Da đầu Tiểu Hắc chợt run lên.

Nếu gặp phải một trăm oán linh cao cấp thì phải dùng đến bao nhiêu Hỏa Đạn Thuật mới tiêu diệt hết.

Nếu thật sự gặp phải đội hình oán linh đông đảo vậy thì nó chỉ có nước xoay đầu bỏ chạy giữ mạng mà thôi.

Đánh đấm cái gì nữa cơ chứ.
- Tu chân giới đáng sợ như vậy?
Tiểu Hắc lẩm bẩm thẫn thờ vài giây.

Ở thế giới hiện tại dù gặp không ít nguy hiểm nhưng bằng vào pháp thuật của tu tiên giả nó vẫn an nhiên tự tại, nếu đặt vào một nơi mà ai cũng là tu tiên giả thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
"Khặc khặc, sợ rồi sao? Đó là chưa kể đến ma tu còn nhiều bí pháp lẫn pháp khí tà dị, nguy hiểm vô cùng.

Cho nên tiểu tử ngươi phải dốc lòng tu luyện, không được lơ là ham chơi nữa"
Phải rèn sắt khi còn nóng, Diệp Thanh Hàn luôn tận dụng mọi cơ hội để đốc thúc Tiểu Hắc.

Lão ta vẽ ra viễn cảnh một tu chân giới đáng sợ một cách cùng cực, không khác gì tu la địa ngục với mục địch hù dọa tên đệ tử của mình.

Sợ hãi là một loạt động lực rất thích hợp với Tiểu Hắc, một đứa trẻ từng trải qua tử vong một lần, biết cái chết là kinh khủng ra sao.

- Đệ tử đã rõ, đệ tử sẽ không ngừng phấn đấu.
Gật đầu một cái, Tiểu Hắc liền vung tay đánh một quả cầu lửa về phía oán linh đang bỏ chạy.

Giờ phút này oán linh làm gì con tốc độ như ban đầu nữa chứ.

Nó vô cùng yếu ớt và chậm chạp, chỉ một thoáng đã bị Hỏa Đạn Thuật thiêu rụi.
- Khốn kiếp
Quỷ Tuyệt không một chút do dự liền bỏ lại đám đồng bọn vẫn miệt mài chiến đấu để tháo chạy.

Lão thừa hiểu một khi oán linh, ỷ trượng lớn nhất của lão, chẳng có tí tác dụng gì với tên nhóc kia thì mọi chuyện đã ngả ngũ.

Mọi thành viên trong Ẩn Sát đều rất ích kỷ, để đạt được mục đích sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.

Quỷ Tuyệt càng không ngoại lệ, lão dễ dàng đưa ra quyết định vứt bỏ người cùng phe không chút phân vân nào cả.
- Thật là bỉ ổi! Ngươi không chạy thoát được đâu lão tặc
Tiểu Hắc hét lớn rồi như một cái bóng phóng thật nhanh về phía Quỷ Tuyệt.

Đám sát thủ Ẩn Sát vây quanh lúng túng ngăn lại, nhưng Tiểu Hắc không hề giảm tốc độ mà ném ra một loạt ám khí có lẫn vài viên bom độc Phổ Nhĩ nhỏ.

Khi bom nổ, khói li ti lại tản ra, những tên xấu số liền rơi rụng trước ám khí như trái cây chín mùa.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy độc Phổ Nhỉ đều bộc phát trúng vào những tên sát thủ hoàng cấp trung kỳ trở lên.

Số ít quả bom bự còn đắc thủ được cả hoàng cấp hậu kỳ nữa.

Còn hoàng cấp sơ kỳ thì Tiểu Hắc không quan tâm.

Độc Phổ Nhỉ là hàng tiêu hao, không phải dư giả như nước mà muốn ném là ném được.
Vài tên sát thủ Ẩn Sát tinh ý đã nhận ra Quỷ Tuyệt cầm đầu đang bỏ trốn, thế là bọn chúng cũng tự động thoát ly đội ngũ vây công.
Bán mạng cho một kẻ chỉ huy bỏ mặc thuộc hạ để giữ mạng cho mình? Trừ khi tên nào đầu óc có vấn đề mới chịu chết thay Quỷ Tuyệt, làm sát thủ kiếm cơm trên mạng sống thì đừng nói đến hai chữ nghĩa khí, hai chữ đó không đáng giá một xu nào với sát thủ Ẩn Sát cả.
Thế trận vỡ vụn, không một kẻ nào còn lòng dạ ở lại chiến đấu.

Từ đó, người của Mộc gia có cơ hội vùng dậy phản công mãnh liệt.

Mộc Bình cùng Văn Vô Úy dù thân mang thương thế đều chẳng khác nào mãnh hổ phá gông, xông vào chém giết đỏ cả mắt.

Thất Sát sau khi nghỉ ngơi đôi chút cùng phục dụng đan dược trị thương cũng hăm hở tham chiến trở lại.
Chẳng mấy chốc máu đã nhuộm đỏ cả Mộc phủ, những tên hoàng cấp sơ kỳ chậm chân bị giết chết rất nhiều.

Hoàng cấp trung và hậu kỳ thì khá hơn, một số tên nhảy lên bờ tường chạy thoát.


Khi tiến vào bọn chúng tự tin hùng hổ dữ tợn bấy nhiêu thì giờ lại chẳng khác nào chó nhà tang, mạnh ai nấy trốn.
- Lão tặc, mau đứng lại
Tiểu Hắc dùng Ngự Phong Thuật tăng tốc đến tối đa, chẳng mấy chốc đã gần đuổi kịp Quỷ Tuyệt.

Pháp sư chỉ cậy vào oán linh, bản thân võ công chẳng có gì nổi bật, tốc độ càng không phải điểm mạnh.

Do đó lão ta trừ phi có thể độn thổ hoặc bay lên trời, nếu không thì căn bản là không thể chạy thoát khỏi Tiểu Hắc được.
- Đúng là oan hồn không tan mà.

Tiểu tạp chủng, đừng để rơi vào tay tao.

Nếu không tao sẽ rút hồn mày cho ma thần ăn.
Quỷ Tuyệt nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức lực chạy đi.

Đáng tiếc khoảng cách giữa lão và Tiểu Hắc càng lúc càng gần, sự tuyệt vọng dâng lên mãnh liệt.
- Lão tặc, nợ máu thì trả bằng máu.

Ngươi dám phạm đến Mộc gia thì phải trả giá.
Tiểu Hắc gầm lên, hai tay đánh về phía trước.

Quỷ Tuyệt tưởng rằng Tiểu Hắc sẽ dùng lại độc dược đáng sợ kia với lão, kết quả chẳng thấy thứ gì bay ra trong tay của đối phương cả.

Lão liền thở ra một hơi, còn nở nụ cười châm chọc:
- Hóa ra mày đã hết độc dược rồi sao? Ranh con, có giỏi thì đến đây mà bắt ta đi.
Cười chưa được vài giây thì khuôn mặt Quỷ Tuyệt chợt cứng đờ.

Bởi vì lão nhận ra mình không cảm nhận được đôi chân nữa, thay vào đó một cảm giác đau đớn kèm buốt lạnh đến thấu xương.
- Chân của ...ta...!Ngươi...ngươi..
Không biết bằng cách nào mà hai chân của Quỷ Tuyệt đã bị cắt đứt lìa.

Vết cắt cực kỳ bén nhọn, đến khi lão ngã xuống đất máu mới trào ra.
- Cái này là trả thù cho Mộc Quân thúc đã hi sinh.

Một kẻ tàn ác như ngươi chắc không hiểu nổi cảm giác mất đi người thân là thế nào đâu nhỉ?
Mang theo khuôn mặt lạnh lùng như băng, Tiểu Hắc cất tiếng khinh bỉ.

Cuộc sống vốn rất tươi đẹp, vì sao con người lại phải chém chém giết giết? Khốn nạn hơn lại có những kẻ giết người chỉ vì tiền, các ngươi biết sinh mạng đáng giá bao nhiêu không?
Giết người có đúng sai không? Tiểu Hắc cũng giết vô số người, nhưng mỗi người nó giết đều vị tự vệ.

Nó không lạm sát bất kỳ ngươi vô tội nào cả.
Thế đạo có thiện ác, lòng người tự có công bình phán xét.
Trời xanh vẫn đang nhìn, thiên ý tự có lí lẽ riêng.
- Ngươi...ngươi không được..giết ta.

Nếu không.....
Quỷ Tuyệt sắc mặt trắng bệch vì mất máu, giọng nói của lão cũng khàn khàn, nhỏ dần đi.

Tiểu Hắc vô cảm đứng nhìn lão nói:
- Nếu không thì sao?
Quỷ Tuyệt không đáp lời, lão đợi khi Tiểu Hắc tiến gần thêm thì đột nhiên vung tay.

Một màn khói đen không màu từ tay áo lão bắn ra.
- Haha, tiểu tử ngốc.

Ngươi đã trúng phải Ma Hương, từ nay về sau chỉ cần bất kỳ pháp sư nào nhìn thấy ngươi họ đều nhận ra ngươi đã giết hại đồng đạo của mình.

Ngươi sẽ bị truy sát cho đến cùng trời cuối đất, đến chết mới thôi, không có cách nào có thể xóa bỏ được Ma Hương đâu haha.
Quỷ Tuyệt cười như vừa giành thắng lợi.

Với con mắt của kẻ từng trải, lão thừa biết Tiểu Hắc sẽ không tha mạng cho lão.

Cho nên trước khi chết, lão đã ném loại ma hương được tiết chế đặc biệt.

Loại hương này khi bám vào người sẽ chỉ có pháp sư mới nhận ra, đây là cách để pháp sư đánh dấu kẻ thù sinh tử của mình.
- Ma Hương?
Khóe miệng Tiểu Hắc nhếch lên.

Người thường dĩ nhiên không thể nhìn thấy thứ gọi là ma hương kia, nhưng với nhãn thuật của tu tiên giả thì nó có thể nhận ra rất rõ ràng.

Chỉ là một lớp bụi có mùi giống oán linh mà thôi.

Tiểu Hắc dùng linh lực tẩy rửa một thoáng liền triệt để xóa sạch, không còn chút dấu vết nào nữa cả.
- Lão còn trò gì nữa thì giở ra hết đi, thứ vừa rồi thật là vô vị quá.
Không phải Tiểu Hắc thích trang bức mà nó đang muốn tìm hiểu tất cả bản lĩnh của pháp sư.

Tên Quỷ Tuyệt này thực lực không quá lợi hại, là một đối tượng để nghiên cứu tốt.

Lỡ như sau này có phải gặp lại bọn hay chơi oán linh này thì cũng có biện pháp phòng ngừa từ sớm.
- Ngươi...
Quỷ Tuyệt không ngờ Ma Hương nổi danh không gì có thể tẩy được của pháp sư lại bị đứa nhóc trước mặt nhẹ nhàng giải quyết.

Lão tức giận ói ra một ngụm máu, toàn thân kiệt quệ, chỉ còn thoi thóp vài hơi tàn.
- Thật là vô dụng, làm tốn thời gian của ta.

Tiểu Hắc lắc đầu, vung tay phóng một quả cầu lửa nhỏ thiêu rụi Quỷ Tuyệt.

Nó không có hứng thú tra tấn kẻ thù cho dù căm hận đối phương đến đâu.

Tâm lí đứa trẻ này tuy không còn thánh khiết như độ tuổi của mình song cũng không vì thế mà nó đánh mất đạo tâm, càng không có chuyện biến thái tâm lý xảy ra.
- Sư đệ
Mộc Bình trên người đầy máu đỏ thẫm chạy đến.

Trong trận chiến này, công lao của anh ta là cực kỳ quan trọng.

Nếu không có Mộc Bình một mình đại chiến với vô số cao thủ thì Mộc gia đã sớm bị làm gỏi, không thể phản kháng nổi lực lượng đông đảo của Ẩn Sát.

Sau ngày hôm này, cả Yên quốc sẽ lại một lần nữa kinh sợ trước đại danh của khoái kiếm Mộc gia.
Hai mươi hai tuổi, một thân kiếm đạo tung hoành ngang dọc, đáng được xưng tụng là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Yên quốc.

Thậm chí có người còn to gan so sánh Mộc Bình với các thiên tài của Triệu quốc.
Sau khi Quỷ Tuyệt đền mạng, Mộc gia cũng xử lý xong xuôi những tên sát thủ chậm chân.

Những tên chạy thoát được thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Mau đưa những người bị thương đi chữa trị.

Những người hi sinh phải được an táng đoàn hoàn, gia quyến sẽ được Mộc gia chăm sóc suốt đời.
Mộc lão gia chủ đang sắp xếp mọi việc đâu vào đấy.

Mỗi một người trong Mộc gia không phân biệt hạ nhân hay tộc nhân đều là thân nhân của ông ta, tất cả dù sống hay chết đều xứng đáng được đối xử một cách tử tế nhất.
Sau đó, hai trưởng lão Quế Hà cùng Liễu Mai cũng chạy đến.

Bọn Ẩn Sát tấn công ba gia tộc kia cũng chỉ là một lực lượng nhỏ để nghi binh.

Khi vừa thấy tình thế không ổn đã vội rút lui.
- Đa tạ hai vị trưởng lão đã ra tay tương trợ.

Xin hai vị chuyển lời đến Diên quản sự, đợi khi mọi chuyện ở Mộc gia xử lí xong xuôi đích thân Tiểu Hắc sẽ đến để tạ ơn.
Tiểu Hắc khách khí với hai vị trưởng lão của Vạn Kim thương hội.

Hai vị lão giả kia miệng cười không ngớt, lấy được một cái nhân tình của Tiểu Hắc cũng chẳng khác nào nhân tình của siêu cấp cao thủ sư phụ sau lưng Tiểu Hắc.

Cuối cùng hai lão lưu luyến cáo biệt rời đi.
Còn về Liễu Mai sau khi hỏi han vài câu đã sớm rút quân.

Nghe nói Trữ gia đã khởi binh tạo phản, tư quân của gia tộc này nổi dậy đánh phá khắp nước Yên.

Lực lượng quân đội đồn trú gần Huyền Kinh cũng đã bị đánh úp, rất may nhờ có tin tình báo mà phản ứng kịp thời nên Trữ quân không đạt được mục đích.

Kết quả hai bên giằng co dữ dội, Liễu Mai vội vàng mang theo Long Thần chạy đến để trợ giúp, quyết không để thủ đô rơi vào tay bọn phản loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện